Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0703

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0703: Đế hoàng tâm thuật
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Chung Nhạc kinh ngạc, từ từ đặt chén trà xuống chứ không ném, ngạc nhiên nói:

- Điện hạ nói vậy là có ý gì?

Hách Liên Thiên Chính cười:

- Tuy ta là kẻ trần tục nhưng nghe tiếng đàn cũng hiểu được nhã ý. Chung huynh ném chén ra hiệu, nếu nói chuyện không hợp, chén trà vỡ, Thiên Vân Thập Bát Hoàng sẽ xông vào chém chết ta. Việc như vậy cũng thấy không ít trong triều đường văn võ bá quan.

Chung Nhạc cười:

- Lần sau không ném chén nữa, đổi thành ấm trà. Ta cũng biết không qua mắt được điện hạ. Chỉ không ngờ Bạch Vô Thường Thượng Sứ Thiên Chính lại là Hách Liên Thiên Chính. Điện hạ lần này tới có gì chỉ giáo?

Hắn không hề nhắc tới chuyện ném chén vừa rồi, cũng không nói việc Hách Liên Thiên Chính nhìn ra chuyện đó, chỉ hỏi có gì chỉ giáo khiến Hách Liên Thiên Chính không khỏi cảm thán:

- Chung huynh rất can đảm, ta vốn không nghĩ tới việc huynh đã cướp ngục một lần và còn dám cướp lần hai. Lần đầu không bắt được huynh, lần thứ hai thì nhiều dấu vết, dễ bắt huynh hơn.

Chung Nhạc gật đầu, thở dài:

- Nếu không phải ta từng thi triển Long Giao Tiễn trước mặt ngươi thì chắc ngươi cũng không đoán ra ta.

Hách Liên Thiên Chính cười:

- Huynh cũng là rất cẩn thận nhưng vẫn sơ hở một chút, không nên thi triển lại Long Giao Tiễn, nếu không thì ai lại đoán được kẻ cướp ngục lại là huynh chứ? Cho dù là phụ thân ta từng nghi ngờ huynh nhưng không phải cũng bị huynh giũ bỏ mọi hiềm nghi đó sao. Người nghi ngờ ai cũng không thể nghi ngờ tới huynh. Nhưng Chung huynh chắc cũng biết, nếu ta muốn gây bất lợi cho huynh thì đã không tới gặp mà trực tiếp tố cáo luôn. Dù sao thì huynh cũng có ơn với ta nên ta mới tới gặp huynh.

Chung Nhạc suy nghĩ một lúc, cười:

- Ý của Thiên Chính huynh là?

Hách Liên Thiên Chính cười:

- Đế Tử không dễ làm, trong gia đình Giới Đế các Đế Tử đấu đá tranh giành quyền lợi, khó lòng yên bình, chỉ không cẩn thận chút là có thể chết không chỗ chôn. Nguy hiểm hơn cả hoàn cảnh của Chung huynh. Cái gọi là Đế Tử chẳng qua chỉ là hư danh, ai nói con của Giới Đế là chắc chắn sẽ là Giới Đế kế nhiệm? Cường giả vi tôn, ai có khả năng là giành được đế vị. Nhưng giữa các Đế Tử còn coi nhau như thù.

Hắn thở dài:

- Mẫu hậu của ta vốn là thê tử khi còn bần hàn của phụ thân ta. Khi phụ thân ta bị cả thiên hạ truy nã, mẫu hậu ta không bỏ người, sau này phụ thân ta thành Giới Đế, phong mẫu hậu ta là chính cung nương nương. Mẫu hậu vẫn luôn không cần con chỉ sợ liên lụy phụ thân ta. Sau khi phụ thân ta trở thành Giới Đế thì bà mới dám sinh ta. Nhưng khi ấy phụ thân ta đã chiêu mộ tú nữ trong thiên hạ, bổ sung hậu cung, rất ít sủng ái mẫu thân ta, vì thế ta là Thập Thất Đế Tử. Vì mẫu hậu ta gia đình thấp kém, không quyền không thế, sau này lại chết một cách khó hiểu, không biết hung thủ là kẻ nào. Tuy phụ thân ta phẫn nộ nhưng không biết vì sao không điều tra kỹ. Việc này cứ thế trôi qua. Nghĩ hẳn là phụ thân ta dè chừng thế lực của hung thủ, không dám ra tay.

Hắn nói tiếp:

- Có thể huynh không thể tưởng tượng được ta đã làm thế nào sống được tới bây giờ. Khi mất mẫu thân ta mới chỉ bốn tuổi. Tới tám tuổi, trong bốn năm ta đã trải qua hai trăm mười lăm lần bị ám sát, không biết bao nhiêu lần suýt nữa đã mất mạng. Sau này có một cung nữ nói với ta, điện hạ, ngài không được quá thông minh, ngài gặp nhiều nguy hiểm như vậy chính là vì ngài là người thông minh nhất trong tất cả Đế Tử. Nghe câu đó ta mới hiểu ra.

Hắn tự cười mình:

- Những huynh đệ tỷ muội kia của ta gia tộc sự nghiệp rất lớn, mỗi người đều có người chống lưng, ta thân gia bần hàn, biểu hiện không được quá xuất sắc cũng không được quá kém cỏi. Quá kém thì không có ngày mở mày mở mặt. Phụ thân ta cũng sẽ không nhìn ta lấy một cái. Quá xuất sắc thì sẽ bị huynh đệ tỷ muội coi như cái gai trong mắt, trừ bỏ ta với họ thì quá đơn giản.

- Vì thế lần trước ta làm Địa Ngục Tuần Sát Sứ mới muốn cướp Sinh Tử Bộ, nắm bắt vận mệnh của bản thân. Đây cũng là lý do ta không tố cáo mà tới gặp huynh.

Hách Liên Thiên Chính nói với ngữ khí bình tĩnh, bình tĩnh tới mức đáng sợ:

- Đôi khi ta rất hận, hận tại sao lại sinh ra trong gia đình Giới Đế. Nếu không thì mẫu hậu ta cũng sẽ không chết một cách không rõ ràng như vậy. Có lẽ bà có thể tận hưởng niềm vui tuổi già. Nhưng đã sinh ra trong gia đình Giới Đế thì ta chỉ có thể nỗ lực để sống tiếp. Nắm giữ vận mệnh của bản thân, còn phải bảo vệ đồng tộc của mẫu hậu. Chung huynh, nếu huynh là ta thì huynh sẽ chọn tố cáo hay tới gặp huynh?

Chung Nhạc trầm mặc.

Ngay từ nhỏ đã gặp phải vô số sự ám toán, tám tuổi hiểu ra, ẩn mình, che giấu sự thông minh, nhưng lại không được quá ngu ngốc, sống được tới hiện giờ, thật sự Thập Thất Đế Tử đã phải trải qua quá nhiều hiểm ác.

Nếu là Chung Nhạc hắn trong hoàn cảnh như vậy cũng chưa biết được liệu có sống được hay không.

Nếu Chung Nhạc là hắn thì chắc chắn không thể giao Chung Nhạc ra, nếu giao ra Chung Nhạc phá vụ cướp ngục thì cho thấy hắn quá thông minh, sẽ dẫn đến họa sát thân.

Cách làm thông minh nhất chính là tới gặp Chung Nhạc cho Chung Nhạc biết mình đã biết, để lại một giao tình lớn. Chung Nhạc chắc chắn sẽ được thăng chức nhanh chóng, lại có Thiên Vân Thập Bát Hoàng phò tá, Giới Đế cũng gọi hắn một tiếng Chung khanh, cực kỳ xem trọng hắn, giao hảo với hắn chắc chắn sẽ là vụ làm ăn có lãi lớn.

Những điều này Hách Liên Thiên Chính không nói ra nhưng Chung Nhạc đã hiểu.

Ánh mắt Hách Liên Thiên Chính trong veo, cười:

- Chung huynh thấy sao?

Chung Nhạc nghiêm nghị nói:

- Chung mỗ xin nhận ân tình của điện hạ, chỉ là còn một việc hạ buộc phải biết. Ta và Canh Vương Gia đã kết bái huynh đệ, sau này Canh Vương Gia trở lại trả thù lệnh tôn, ta phải tương trợ hắn. Điện hạ thật sự sẽ không tố cáo ta sao?

Hách Liên Thiên Chính thản nhiên nói:

- Sau khi mẫu hậu chết, ta vẫn không tìm ra tung tích của kẻ thủ. Nếu khi đó phụ thân ta điều tra rõ trừ bỏ kẻ thủ thì ta đã không tới gặp Chung huynh rồi. Hơn nữa ta cũng không cho rằng Canh Vương Gia sẽ là đối thủ của phụ thân ta. Hắn cương dũng mãnh liệt nhưng tâm cơ thì thua kém phụ thân ta nhiều.

Chung Nhạc truy hỏi:

- Nếu thật sự có ngày đó thì sao?

Hách Liên Thiên Chính lưỡng lự một chút, nói:

- Ta báo thù cho mẫu thân trước rồi báo thù cho phụ thân.

*****

Chung Nhạc nâng chén trà lên, lấy trà thay rượu nói:

- Nếu vậy, Chung mộ nguyện làm hậu thuẫn cho điện hạ, đảm bảo điện hạ được bình an vô sự trong hậu cung.

Hách Liên Thiên Chính nâng chén, hai người uống cạn rồi Hách Liên Thiên Chính cáo từ.

Chung Nhạc tiễn hắn ra cửa, Lục Thiên Vương nói:

- Chung Vương Gia, Thập Thất Đế Tử muốn báo thù cho mẫu thân, đúng là có thể liên thủ với chúng ta. Kẻ giết mẫu thân hắn cũng là kẻ thù của Canh Vương Gia.

Chung Nhạc kinh ngạc, kêu lên:

- Ý ngươi là kẻ giết mẫu thân hắn chính là Vân Sơn Giới Đế? Không phải chính cung nương nương hiện tại sao? Ý trong lời nói của Hách Liên Thiên Chính chính là sau khi chính cung nương nương giết mẫu hậu của hắn mới lên làm chính cung. Sao có thể là do Hách Liên Vân Sơn làm được?

Lục Thiên Vương lắc đầu:

- Chung Vương Gia, kiến thức của ngươi còn thiếu nhiều. Hách Liên Vân Sơn năm đó đoạt được đế vị, nhưng Canh Vương Gia không phục, đấu với hắn, hai nhà đấu tranh rất ác liệt. Địa vị của Hách Liên Vân Sơn không vững, khi đó Hách Liên Vân Sơn muốn lôi kéo một thần tộc rất lớn để thần tộc đó ủng hộ mình. Thần tộc này chính là Thạch tộc, gia chủ chính là Thạch Cơ nương nương.

Thiên Sơn Thần Hoàng đột nhiên nói:

- Ta nhớ chuyện này. Khi ấy Canh Vương Gia nghe nói Hách Liên Vân Sơn tới Thạch tộc, liền nói Đế Hậu của Hách Liên Vân Sơn sắp chết rồi, đáng thương cho nữ tử đó một lòng theo Hách Liên Vân Sơn quật khởi, nhưng chủ định phải nhường đường cho Thạch Cơ nương nương. Sau đó không lâu thì Đế Hậu chết, khi đó bọn ta còn rất ngạc nhiên, không biết tại sao Canh Vương Gia lại biết trước như vậy.

Bích Nga Ma Hoàng nói:

- Sau đó Thạch Cơ nương nương tiến cung, trở thành chính cung nương nương. Giờ nghĩ lại, khi đó Thạch Cơ nương nương chưa vào hậu cung không thể tranh quyền với Đế Hậu, đương nhiên không thể giết bà. Lúc ấy Hách Liên Vân Sơn không có mấy thế lực, cần lôi kéo Thạch tộc nên phải đưa ra thành ý, mà thành ý chỉ sợ chính là vị trí Đế Hậu...

Chung Nhạc rùng mình, có chút thương cảm với Hách Liên Thiên Chính, nói:

- Vừa rồi tại sao mọi người không nói:

- Sợ làm rối tâm trí của hắn.

Lục Thiên Vương nói:

- Nếu tâm trí của hắn bị loạn ra là sẽ lộ sơ hở trước mặt Hách Liên Vân Sơn, ngược lại sẽ lấy mạng của hắn. Hách Liên Vân Sơn bạc tình bạc nghĩa, có thể giết cả người thê tử chung hoạn nạn, giết một đứa con của mình có lẽ cũng sẽ không do dự.

Chung Nhạc trầm mặc, một lúc sau nói:

- Đây là "đế hoàng tâm thuật" sao?

Lục Thiên Vương cười ha hả, tiếng cười vang tựa tiếng chuông:

- Chung vương gia, đây không phải "đế hoàng tâm thuật". Đế hoàng lòng dạ bao la, giáo hóa chúng sinh, khai mở tâm trí cho dân chúng, tâm hắn chính trực, thuật của hắn cũng chính trực, hắn quang minh hùng vĩ, lẽ nào lại vì chút chuyện riêng tư mà làm hậu cung rối tung rối mù? Hách Liên Vân Sơn là "kiêu hùng quyền thuật", tuyệt đối không phải "đế hoàng tâm thuật".

- Kiêu hùng quyền thuật, đế hoàng tâm thuật?

Chung Nhạc tinh thần chấn động, có cảm giác được gạt tầng mây mù nhìn thấy trời xanh. Cảm giác trước mắt bỗng chốc rộng mở. Tuy điều Lục Thiên Vương nói khó lòng làm được nhưng đúng là khiến lòng người phấn chấn, phân biệt rõ ràng "kiêu hùng quyền thuật" và "đế hoàng tâm thuật".

Đột nhiên dao động tinh thần của Tân Hỏa truyền tới:

- Đừng có nghe mấy lão mù này nói bừa, cái gì mà đế hoàng tâm thuật với kiêu hùng quyền thuật? Chỉ cần hữu dùng là tốt, nếu giúp Phục Hy thần tôc quật khởi, việc ác gì cũng làm cũng có làm sao? Phục Hy thần tộc giờ đang trong hoàn cảnh khó khăn, chỉ có một Phục Hy rưỡi còn sống. Nếu ngươi muốn quang minh lỗi lạc thì thật sự sẽ diệt tộc đấy!

Chung Nhạc trong lòng có phần mâu thuẫn, Tân Hỏa và Lục Thiên Vương, rốt cuộc ai mới đúng?

- Vì Phục Hy thần tộc, việc ác gì cũng làm thì có sao? Nhưng trong tâm phải căn nhắc nguyên tắc.

Hắn thầm nghĩ:

-Ta nên phải làm sai giữa thiện và ác, giữa sáng và tối? Thần Ma, Âm Dương, Thái Cực, thiện ác, trắng đen.... Đây là dịch, là biến hóa, là Phục Hy!

Hắn ngẩng lên nhìn bầu trời Thiên Giới, trời cao và xa, gió mây đổi thay, nhật nguyệt chuyển dời, đêm ngày giao hoán.

Hiện giờ là thời kỳ đen tối của Phục Hy thần tộc, là một nửa trong số một Phục Hy rưỡi, hắn đi đâu cũng gặp kẻ địch, đi đâu cũng là nguy hiểm, đều là đi trong bóng tối của cạm bẫy, tìm kiếp tiền đồ cho Phục Hy thần tộc.

Thủ đoạn của hắn có đôi khi phải là thủ đoạn hắc ám, dùng đao hắc ám trong hắc ắm mới chiến thắng được đối thủ!

- Tân Hỏa, trong số những người thừa kế của ngươi, có ai cũng trong hoàn cảnh như ta không?

Chung Nhạc đột nhiên hỏi.

Tân Hỏa lắc đầu:

- Không có, chưa từng có ai. Bóng tối mà ngươi phải đối diện từ Hỏa Kỷ tới Địa Kỷ ta chưa từng gặp, cũng không muốn gặp. Nhạc tiểu tử, thật ra...

Hắn ngần ngừ rồi nói:

- Ngươi có thể không cần gánh vác trọng trách của Phục Hy thần tộc. Ngươi vốn không phải Phục Hy, ngươi chỉ cần sinh cho ta một Phục Hy là được rồi.

- Để con cái ta đối diện với thời kỳ hắc ám này sao?

Chung Nhạc cười ha hả, chắp hai tay sau lưng, vô cùng bình tĩnh nói:

- Tại sao lại làm khó con cái ta? Cứ để ta đi!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)