← Ch.0709 | Ch.0711 → |
Lần đó Chung Nhạc tới sát mặt trời Tổ Tinh, định lấy đi Tiên Thiên Nhật Diệu Chân Linh, vừa hay lúc đó Nhật Diệu bùng phát, trừ trong mặt trời bay ra hơn mười Nhật Diệu Chân Linh hướng về Tổ Tinh.
Chung Nhạc lấy được một cái, cũng chính là Toại Thụ. Toại Tụ tuy không thể trở thành linh của hắn nhưng có thể nuôi dưỡng Kim Ô Chân Linh để nó chuyển biến thành Tiên Thiên Chân Linh. Đến giờ Toại Thụ vẫn trong nguyên thần của hắn, dc Tiên Thiên Kim Ô Chân Linh coi như tổ để nghỉ ngơi.
Khi ấy Chung Nhạc phát hiện trong mặt trời có một kẻ vô cùng đáng sợ, giống như một kẻ ma quái khổng lồ đang đào Đế Lăng ở trong lòng mặt trời. Chung Nhạc chui vào trong thái dương thấy một tấm gương khổng lồ, chiếu hết toàn bộ bí mật của hắn.
Cùng với sự di chuyển của tấm gương đó, nhiều tấm gương khác xuất hiện thêm. Đó là một cái móng vuốt khổng lồ, nhưng chủ nhân thì hắn không thấy, vì nhãn lực có hạn, không thể nhìn được toàn bộ.
Sau đó cấm chế của Đế Lăng bạo phát, làm thương tới chủ nhân của móng vuốt, một miếng vảy bay ra, Chung Nhạc lấy được, thế là tấm gương vảy đó trở thành bảo vật của hắn.
Trên miếng vảy đó còn có vết máu, nhưng huyết thống chủ nhân miếng vảy này lại rất kỳ lạ, ngay cả Tân Hỏa cũng không ảm ứng được đó là chủng tộc gì.
Miếng vảy đó đem lại cho Chung Nhạc vô số cái lợi, giúp hắn và người trong Kiếm Môn khi soi vào sẽ phát hiện những điểm thiếu sót của bản thân, từ đó tăng cường thực lực. Hơn nữa miếng vảy này còn có thể tìm ra nhược điểm và sơ hở của người khác, giúp Chung Nhạc chiến thắng rất nhiều đối thủ không thể chiến thắng.
Nhưng hắn tự biết rằng có lẽ chủ nhân của miếng vảy này không phải người hiền lành gì, vì Đế Lăng khi ấy hắn định đào chính là Đế Lăng của Toại Hoàng!
Đế Lăng thời kỳ Địa Kỷ và Hỏa Kỳ là lá chắn của Tổ Tinh, ngoại địch không dám xâm nhập, chủ nhân của bàn vuốt này muốn đào Đế Lăng, đương nhiên là muốn gây bất lợi cho Tổ Tinh.
Giờ chủ nhân của móng vuốt đó cảm ứng được miếng vảy trong nguyên thần bí cảnh của Chung Nhạc và lấy lại, đương nhiên Chung Nhạc phải dựng tóc gáy kêu lên thất thanh.
Miếng vảy đó bay về hướng Thiên Vân Tử Kim Các, rõ ràng chủ nhân của nó là một vị Giới Đế, và giờ vị Giới Đế đó đã phát hiện ra hắn!
Vị Giới Đế đó bị thương trong mặt trời ở Tổ Tinh, mất một miếng vảy, giờ thu về, đương nhiên sẽ biết Chung Nhạc không phải sinh linh của Uy Thần Lục Đạo Giới, đương nhiên sẽ biết Chung Nhạc tới từ Tổ Tinh!
Nguy rồi, không có chuyện gì nguy hơn chuyện này nữa!
Chung Nhạc da đầu tê rần, lập tức muốn rời xa khỏi nơi này, đi xa được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Một miếng vảy đã có năng lực đáng sợ như vậy, chiếu rọi mọi thứ. Nếu chủ nhân của nó tận mắt thấy hắn thì rốt cuộc sẽ nhìn được bao nhiêu thứ? Chung Nhạc hắn còn có thể giấu được bí mật gì nữa không?
Điều khác không nói, chỉ riêng việc đến từ phế giới Tổ Tinh là đủ cho hắn bị chủ nhân miếng vảy nghi ngờ rồi!
Vì Tổ Tinh đã bị phong tỏa, tuyệt thiên địa đạo pháp thần thông, một tấm đồ quỷ dị phong ấn thời gian không gian, tuyệt đối không thể rời đi. Nhưng Chung Nhạc thì đã rời khỏi đó, sao hắn có thể rời khỏi Tổ Tinh? Sao lại tới đây?
Nếu vì hắn bị phát hiện, lỗ thủng duy nhất trên tầng phong tỏa Tổ Tinh cũng bị phát hiện, từ đó bị nút chặt lại thì hậu nhân sẽ hoàn toàn không có khả năng rời khỏi đó nữa.
- Ta chết là việc nhỏ, nhưng bí mật của ta liên quan tới quá nhiều thứ, dù là Tân Hỏa hay lỗ thủng phong ấn thì đều không thể bị bại lộ!
Chung Nhạc ánh mắt lay động, đang định rời đi, Thượng Thiên Vương quay lại nhìn hắn, cười:
- Nhạc Hầu, nguy cái gì?
Phúc Thiên Vương sắc mặt hơi thay đổi:
- Nhạc Hầu?
- Huynh không biết, Nhạc Hầu lên tới tầng bốn mươi chín thuần dương lôi kiếp nên Vân Sơn Giới Đế nhà ta rất khen ngợi, phong hầu cho hắn. Thiếu niên phong hầu, tiền đồ vô lượng!
Thượng Thiên Vương cười ha hả.
Sắc mặt Phúc Thiên Vương lại thay đổi, trong bụng kêu khổ:
- Tên nhân tộc này có chỗ dựa đã đành, lại còn lên đến tầng bốn mươi chín thuần dương lôi kiếp. Đây là tư chất của Giới Đế, Tạo Vật Chủ, vừa rồi ta còn quát hắn, nói hắn là nhãi nhép, đây mới là nguy này...
Hắn là loại người hay nịnh nọt nhìn người đoán ý, nếu là người có bối cảnh là xu nịnh lấy lòng, nếu người không có bối cảnh là trở mặt ngay. Giờ Chung Nhạc không những có bối cảnh mà còn có tiền đồ vô lượng, khiến Phúc Thiên Vương lại đổi một vẻ mặt khác, xu nịnh lấy lòng.
Chung Nhạc cũng thầm lo lắng, muốn rời đi nhưng Phúc Thiên Vương cứ dính như đỉa đói, tìm mọi cách lấy lòng, căn bản không cho hắn thoát thân.
Trong Thiên Vân Tử Kim Các, các vị Giới Đế thấy tấm vảy kia bay tới, keng một tiếng nhẹ rơi lên người Đạo Minh Giới Đế, đều cảm thán:
- Vật về chủ cũ, cũng là hỷ sự!
- Ba La Giới Đế, người được ngài gọi là hậu sinh chắc chắn có liên quan tới ngài. Ngài còn tặng miếng vảy này cho hắn, được ngài coi trọng như vậy, hậu sinh này chắc chắn là vãn bối của ngài rồi.
Một vị Giới Đế cười:
- Sao không cho hắn vào để bọn ta gặp một chút?
Đạo Minh Giới Đế cười:
- Đúng là ta cũng muốn gặp hậu sinh này, ta còn có vài chuyện muốn hỏi.
Ánh mắt hắn lay động, trong bụng cũng thấy khó hiểu, Đế Quân và các vị cường giả khác rõ ràng đã luyện thành Hỗn Thiên Đồ và Khoa Kỹ Thần Thụ, phong tỏa không gian và thiên địa đại đạo của Tổ Tinh. Tên hậu sinh này sao có thể thoát khỏi đó?
Hơn nữa giờ hắn lại thành thành viên của Uy Thần Lục Đạo Giới, đại diện cho Uy Thần Lục Đạo Giới xuất chiến, trong này chắc chắn có điều gì uẩn khúc.
- Bây giờ ta bảo hắn tới.
Còn bên này, Phúc Thiên Vương sắp xếp cho mấy người Chung Nhạc chỗ ăn ở, cười:
- Thượng huynh, ta dẫn huynh tới góc tường Thiên Vân Tử Kim Các nghe giảng. Thạch công chúa, Chung lão đệ, hay là cùng đi đi?
Thạch Âm Cơ mắt sáng trưng, lập tức gật đầu, Chung Nhạc khẽ lắc đầu từ chối.
Phúc Thiên Vương hối hận tới tím mặt, nghĩ bụng:
- Đúng là không nên đắc tội hắn nhanh như vậy. Giờ muốn lấy lòng hắn cũng khó, thôi đành vậy, cô nương nhà ta sinh ra quốc sắc thiên hương, chi bằng đêm nay đưa đến chỗ hắn.
Thượng Thiên Vương, Phúc Thiên Vương và Thạch Âm Cơ tới Thiên Vân Tử Kim Các. Phúc Thiên Vương chỉ biết nhìn thế lực, chĩ dẫn họ đi, còn Cư Ẩn, Dư Bá Xuyên, Hoa Trấn Xuyên bọn họ thì không có cơ hội này.
Chung Nhạc mắt sáng lên, lập tức rời khỏi cung, không nói không rằng bay ra ngoài Thiên Đình, thầm nghĩ:
- Đi! Đi! Càng nhanh càng tốt!
Hắn dốc hết sức chạy đi, nhưng Thiên Đình của Ba La Lục Đạo Giới rộng quá mức tưởng tượng, không thể một chốc một nhát là rời khỏi đây được.
- Nếu tìm được một tòa truyền tống trận có thể truyền tống tới mọi nơi, cho dù là hang hùm cũng an toàn hơn nơi này!
Chung Nhạc vừa nghĩ tới đây thì đột nhiên mắt sáng lên, hắn thấy một tòa truyền tống trận đã hỏng, rất nhiều Thần Ma đang ở đó luyện lại đồ đằng văn.
Hắn liền tiến tới, nghĩ:
- Truyền tống trận hỏng với người khác là vô dụng nhưng với ta, đồ đằng văn tự thân có thể bổ khuyết, trực tiếp truyền tống đi.
Hắn vừa mới vào trong truyền tống trận, pháp lực toàn thân bùng lên, đang định bổ khuyết cho đồ đằng văn truyền tống trận thì một luồng pháp lực mạnh mẽ từ trên trời ập xuống.
Hắn choáng váng, không giãy giụa được, đến khi luồng pháp lực đó biến mất thì trước mắt sáng bừng, thấy phía tận cùng của thiên địa sừng sững vô số cột lớn màu đồng cao chọc trời. Trên bầu trời là đầy các vì sao, nhật nguyệt trốn trong đó, ánh sáng chiếu rội, quần tinh ôm quanh nhật nguyệt, nhưng không bị nhật nguyệt che lấp hào quang, vô cùng đặc biệt.
Đây là một tòa đại điện khảm nhật nguyệt tinh tú lên trần.
Nhưng đây không phải cảnh hoành tráng nhất, hoành tráng nhất là các vị Thần Ma cường đại trong đại điện. Những vị Thần Ma này lừng lững như những quả tinh cầu ngồi xung quanh Chung Nhạc. Thần Quang, Ma Quang đủ màu sắc chuyển động quanh họ, vô số đồ đằng đại đạo đầy màu sắc như rồng như giao, như mãng, như trùng như phượng, như điểu như ngư, như sơn, như tinh, như hà, mỗi người một vẻ. Đạo âm vang vọng trần thuật mọi sự đạo diệu, đạo lý trong trời đất.
Giới Đế!
Giới Đế của ba nghìn Lục Đạo Giới đều tề tựu ở đây!
Hoặc nên nói là chỉ có hai nghìn chín trăm chín mươi chín vị, vì đệ nhất Lục Đạo Giới đã thành phế giới, không có Giới Đế trấn thủ.
Chung Nhạc đầu uỳnh một tiếng, thần uy lan tỏa, nhưng không một vị nào tổn thương tới hắn, chỉ là thể hiện hết sự thần thánh.
Những vị Giới Đế này quá to lớn, khiến hắn có cảm giác mình như con kiến.
Tân Hỏa lúc này đã ngủ vùi, không dám có bất cứ dị động gì. Không những vậy ngọn lửa nhỏ còn trở lại ngọn bấc của đèn đồng, ánh lửa le lói, dựa vào đó trốn tránh sự tra soát của các Giới Đế kia.
Giới Đế thật sự quá nhiều, hơn nữa đều cấp Tạo Vật Chủ. Chưa nói hắn có dị động là lập tức sẽ bị phát hiện, cho dù không có bất cứ dị động gì, chỉ e vẫn khó lòng thoát khỏi sự tra xét của họ. Vì thế hắn đành phải ngủ vùi, hơn nữa còn phải dựa vào cây đèn đồng che mắt những Giới Đế kia.
- Quả nhiên là thiếu niên anh tuấn!
Các vị Giới Đế nhìn Côn Bằng, chỉ một giây lát Chung Nhạc đã cảm thấy vô số ánh nhìn đáng sợ nhìn mình, gần như nhìn thấu hết mọi bí mật của hắn!
Áp lực vô biên ập tới khiến cơ thể hắn kêu răng rắc. Tiên Thiên Kim Ô Chân Linh và Tiên Thiên Tinh Thiềm Chân Linh không tự chủ được mà hiện ra, biến thành Tam Túc Kim Ô, thành Tam Túc Lục Mục Tinh Thiềm, rồi biến thành thần nhân ba chân đầu chim và thần nhân ba chân sáu mắt.
Trong khoảnh khắc hắn đã bị ánh mắt của những người này buộc cho nguyên thần hiển hóa, nhưng đáng sợ nhất không phải Kim Ô nguyên thần và Tinh Thiềm nguyên thần, mà là Phục Hy nguyên thần của hắn cũng bị ép tới mức rần rần muốn xuất hiện!
Nếu Phục Hy nguyên thần mà hiện ra thì cho dù có chỗ dựa lớn thế nào hắn cũng chỉ có đường chết!
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng ủa nhẹ vọng lại, một tiếng nói quen thuộc vang lên đầy ngạc nhiên:
- Thì ra là Nhạc Hầu, Ba La Giới Đế, không ngờ hậu sinh ngài nói lại là hắn, chẳng trách, chẳng trách.
Những vị Giới Đế kia thu áp lực từ mắt về, nhìn theo hướng có tiếng nói, người vừa lên tiếng lại chính là Vân Sơn Giới Đế của Uy Thần Lục Đạo Giới.
Vân Sơn Giới Đế cười ha hả:
- Ba La Giới Đế đúng là tuệ nhãn biết anh tài. Hạc Hầu là đệ nhất cường giả của Uy Thần Lục Đạo Giới bọn ta chọn ra. Tuy là nhân tộc nhưng thực lực thật sự không còn gì để chê. Chiến lực cao tuyệt, kỹ áp quần hùng, chính con gái ta cũng bị hắn đánh bại. Hơn nữa Nhạc Hầu còn được một vị Tiên Thiên Thần chỉ điểm. Ta vốn còn ngạc nhiên sao một nhân tộc lại có được thực lực như vậy. Giờ mới biết thì ra ngoài Tiên Thiên Thần chỉ điểm cho hắn thì Ba La Giới Đế cũng rất xem trọng hắn.
- Tiên Thiên Thần?
Các vị Giới Đế động dung, cùng nhìn Chung Nhạc, ánh mắt lộ vẻ nghĩ ngợi, lần này ánh mắt họ không có áp lực thăm dò mọi thứ như trước. Tất cả cười:
- Thì ra là vậy. Ba La Giới Đế đúng là nhãn lực tốt, tìm được một hậu sinh giỏi như vậy!
Ba La Giới Đế sắc mặt lặng như mặt nước không một gợn sóng. Đến khi các vị Giới Đế khen ngợi xong mới hừ lạnh, thản nhiên nói:
- Nhưng hắn còn có một số bí mật ngay ta cũng không thể tìm được.
← Ch. 0709 | Ch. 0711 → |