← Ch.0074 | Ch.0076 → |
– Ồ? Hình như trong đại trận có bóng người vừa vụt qua!
Cẩm Tú đảo chủ Tú Thiên Thần đang chú ý trận quyết chiến trong phong cấm sát trận, đột nhiên sắc mặt thay đổi, dường như mơ hồ nhìn thấy một bóng người xông qa một tòa sát trận, rồi biến mất không thấy đâu nữa.
– Tú Thiên sư huynh, có chuyện gì thế?
Lưu Hoàng đảo chủ Yên Vân Sinh vội hỏi.
– Không có gì đâu! Có lẽ là do ta bị thương nặng quá, hoa mắt, nhìn thấy ảo giác thôi.
Tú Thiên Thần cười lắc đầu, nói:
– Sao có thể có kẻ nào lợi hại tới mức ra vào phong cấm sát trận như chốn không người được? Nhất định là ta.... Ô?
Y ngạc nhiên thốt lên một tiếng, dường như lại thấy bóng người kia. Y vội dụi mắt rồi nhìn kĩ lại, lại thấy bóng người ấy biến mất rồi.
"Nếu thật sự có người vào sát trận thì viêm long sẽ xuất hiện thêm nhiều nữa. Mà giờ số lượng viêm long không tăng lên, chứng tỏ không ai tiến vào sát trận cả."
Vị thủ lĩnh Yêu tộc này lòng bất an: "Hơn nữa cũng chẳng có ai có thể hành động thoải mái trong phong cấm sát trận này. Thương thế của ta quả nhiên là nặng quá rồi, cứ xuất hiện ảo giác mãi.... Trời ơi, ta lại thấy bóng người kia! Ảo giác, chắc chắn là ảo giác rồi!"
Chung Nhạc xuyên qua hơn một trăm tòa sát trận, cuối cùng cũng đi qua phong cấm sát trận tầng thứ tám, bước vào tầng thứ chín.
– Trận pháp tầng thứ chín này là trận pháp không gian do ta bố trí.
Tân Hỏa dương dương đắc ý:
– Trận pháp mà kích hoạt, là một trăm lẻ tám tòa trận pháp không gian liên tục vận chuyển, thay đổi, làm cho người nào mà bước vào vĩnh viễn không thể thoát được khỏi không gian này, đừng mong đi ra, cũng đừng hòng quay về, chỉ có thể chết đói hoặc chết già ở đây. Không chỉ như vậy, ta trong mỗi một trận pháp ta còn bày ba sát trận, ba sát trận này mà bị kích hoạt thì thủ lĩnh cũng sẽ bị giết ngay. Ồ, kỳ nhỉ...
Chung Nhạc nghe vậy thì căng thẳng, vội hỏi:
– Sao thế?
Tân Hỏa nhảy ra khỏi thức hải Chung Nhạc, đi tới bờ vai hắn, quan sát thật kỹ rồi lẩm bẩm:
– Không phải một trăm lẻ tám tòa trận pháp sao? Sao lại thừa ra một tòa, biến thành một trăm lẻ chín... Chẳng lẽ năm đó ta không chú ý, bố trí thêm một tòa trận pháp nữa ư?
Nghe vậy, sắc mặt Chung Nhạc có phần khó coi:
– Tân Hỏa, ngươi có thể đáng tin cậy một chút được không? Bố trí thêm một tòa trận pháp nữa hay không mà ngươi cũng không nhớ?
– Hẳn là lúc ấy ta đắc chí quá nên không cẩn thận bày ra thêm một trận pháp nữa.
Ngọn lửa nhỏ này mặt ủ mày chau đứng trên vai Chung Nhạc, nói:
– Giờ có một vấn đề lớn. Ta vốn dùng một trăm lẻ tám tòa trận pháp không gian tạo nên tòa phong cấm này, là để lại một đường sống. Giờ có thêm một tòa trận pháp này, đường sống ấy coi như hỏng.
Chung Nhạc nhíu mày:
– Nói cách khác, đây là một tòa tử trận? Sau khi vào rồi chắc chắn phải chết?
Ngọn lửa nhỏ gật đầu.
Chung Nhạc hít sâu một hơi, rồi hỏi:
– Còn cách nào đi qua không?
– Chỉ có phá trận, phá đi tòa phong cấm này.
Tân Hỏa ngẫm nghĩ, đáp:
– Phá trận không khó, nhưng phá trận xong thì tất cả phong cấm nơi này sẽ sụp đổ. Ta bày ra chín tầng phong ấn, là các tầng chồng chất lên nhau. Cũng như nhà lầu ấy, nếu dỡ từ trên xuống thì mỗi một tầng đều khó phá, cần phải phá từng tầng một. Nếu là phá từ dưới thì chỉ cần phá tầng cuối cùng, lầu sẽ sụp.
Các đời cường giả Yêu tộc tới đây, xông tới tầng thứ tám, nhưng bọn họ không hề phá phong cấm, mà chỉ mở một con đường an toàn xuyên qua nơi đây. Còn biện pháp của Tân Hỏa là phá hoàn toàn chín tầng phong cấm.
Chung Nhạc suy tư:
– Nếu tất cả phong cấm đều bị phá, chẳng phải đám cường giả ở đây cũng có thể tiến vào truyền tống trận ư?
Tân Hỏa lắc đầu:
– Muốn truyền tống thì phải tiêu hao nguồn năng lượng cực kỳ lớn. Hỏa lực trong núi lửa sẽ bị rút sạch, nham thạch ngàn dặm trong lòng đất sẽ nguội lạnh! Cho dù không phá chín tầng phong cấm, ngay khi ngươi bước vào truyền tống trận thì năng lượng trong núi lửa sẽ bị hút khô, phong cấm cũng mất đi tác dụng.
Chung Nhạc gật đầu, hỏi:
– Vậy phải phá như nào?
– Đơn giản lắm, ngươi làm theo lời ta nói.
Tân Hỏa nói:
– Ở sau thác nham thạch có giấu một bình ngọc, ngươi lấy bình ngọc ra.
Chung Nhạc tiến lên, dùng tinh thần lực hóa thành long trảo thò vào sau dòng thác nham thạch, tìm kiếm một lúc quả nhiên lấy ra được một chiếc bình ngọc.
Bình này cao hơn trượng, không biết là do loại ngọc nào làm nên, trên có vẽ hoa văn lưu tinh. Chung Nhạc vừa mới lấy nó ra, còn chưa kịp ngắm thì choang, bình ngọc vỡ nát, rơi đầy nền đất.
– Bình ngọc này chính là bảo vật của thần, tiếc rằng chịu tải sự hoạt động của trận pháp không biết bao nhiêu vạn năm, nên lúc ngươi vừa lấy ra nó liền vỡ nát.
Tân Hỏa cười nói:
– Phong cấm tầng chín sẽ tự động hỏng, thiếu niên Thần tộc Phục Hy, hãy chuẩn bị nhảy vào truyền tống đại trận, ngươi sắp được lên cung trăng rồi!
Chung Nhạc ngẩn ra, thất thanh nói:
– Bình ngọc này chính là mắt trận? Ngươi để mắt trận ngay sau thác nham thạch kia ư? Chẳng lẽ ngươi không sợ người ta dễ dàng phá được phong cấm thứ chín?
Hắn còn chưa nói xong thì một trăm lẻ chín tòa không gian trận pháp ầm ầm sụp đổ, không gian phía trước Chung Nhạc méo mó như lốc xoáy, từng cái từng cái biến mất.
– Mắt trận của phong cấm tầng thứ chín cũng chính là mắt trận của tất cả phong cấm, có ai ngờ ta sẽ để mắt trận ở sau thác nước nham thạch kia cơ chứ!
Tân Hỏa đắc chí vô cùng:
– Mặc kệ đám cường giả kia có xông được tới đây thì cũng đều nhào vào phong cấm tầng chín, chứ nào có nghĩ rằng mắt trận phá phong cấm lại ở ngay bên cạnh.
Chung Nhạc phóng xuống dưới, tiếng ầm ầm không ngừng vang lên trên đỉnh đầu. Phong cấm tầng thứ tám bắt đầu sụp xuống, núi lửa càng lúc càng hoạt động mạnh, không khí vốn trong lành lập tức trở nên vô cùng nóng.
Phong cấm này vốn rút đi năng lượng của núi lửa để duy trì sự vận chuyển của phong cấm, mà lúc này phong cấm bắt đầu tan rã, nên năng lượng của núi lửa được tích tụ lại.
Đám cường giả Yêu tộc vốn đang xem trận chiến trong phong cấm tầng tám bỗng cảm thấy đất rung núi chuyển, cả đám đều đổi sắc mặt. Mà lại thấy viêm long đang bay đi lượn lại tàn sát trong sát trận đột nhiên biến mất, không còn chút dấu vết.
Mà đồ đằng văn đồ đằng trận hiện lên giữa không trung và trong dòng nham thạch nóng chảy cũng không ngừng tan rã, rồi biến mất!
Có kẻ hô to:
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Trên những chiếc trụ dung nham to lớn, đồ đằng văn cũng bắt đầu biến mất, vách núi rầm rầm sụp đổ, nham thạch nóng chảy từ trên giáng xuống, không khí nóng kinh hồn.
Đám người Cô Hồng Tử, Phương Kiếm Các Phong Vô Kỵ đang giao thủ cũng cảm nhận được áp lực của phong cấm đại trận biến mất, đều vội dừng tay lại, nhìn xuống dưới, sắc mặt khẽ biến.
– Phong cấm nơi này tự động tan rã...
Cô Hồng Tử như nghĩ tới gì đó, lập tức hú lên một tiếng, hiện ra nguyên hình là một con chim đen rất lớn, vỗ cánh dấy lên những trận cuồng phong, phóng xuống phía dưới.
– Kho báu của thần!
Đám người Quý Thanh Sơn, Lãng Thanh Vân cũng tỉnh ngộ, lập tức dứt bỏ đám người Phong Vô Kỵ, Lôi Hồng, theo sát Cô Hồng Tử phóng xuống bên dưới.
Mà vào lúc này, đám cường giả Yêu tộc đều sôi trào. Tất cả đại yêu đều nhảy xuống.
Ngay cả Lưu Hoàng đảo chủ Yên Vân Sinh và Cẩm Tú đảo chủ Tú Thiên Thần cũng không ngoại lệ, thừa dịp loạn phóng vào trong lòng núi lửa.
Kho báu của thần!
Vì cái kho báu này, Yêu tộc đã hi sinh rất nhiều, trải qua bao nhiêu vạn năm, tốn bao nhiêu công sức, hi sinh rất nhiều cường giả. Rất nhiều kẻ tài trí thông thiên đã vắt hết óc, bỏ bao công sức để giải phong cấm. Mà nay phong cấm khủng bố ở nơi này tự biến mất, chẳng phải là kho báu của thần đã hoàn toàn xuất hiện trước mặt bọn họ?
– Phong sư huynh?
Quân Tư Tà đè dây đàn, nhìn Phong Vô Kỵ với ý dò hỏi.
Phong Vô Kỵ chần chừ, nghiêng đầu nhìn Lôi Hông và Phương Kiếm Các, nói:
– Hai vị sư huynh thấy sao?
Phương Kiếm Các nói:
– Chờ bọn chúng ở miệng núi lửa, ra kẻ nào giết kẻ đó. Phụ Sơn, đi nào.
– Ý hay!
Lôi Hồng mắt sáng rực, cười nói:
– Chỉ cần chiếm lĩnh miệng núi lửa, bọn chúng đừng mơ mà chạy.
Bốn người lập tức phóng lên cao, bay ra ngoài núi lửa.
Mà vào lúc này, Chung Nhạc đã đi vào trong truyền tống đại trận. Tòa đại trận này được tạo nên từ những tấm bia đá, quây thành vòng tròn, vòng lớn bao bọc vòng nhỏ, tính ra có khoảng mấy trăm vòng.
Mà ở vòng tròn trung tâm, mặt đất như biến thành một tấm gương sáng, chiếu rọi ra một vầng trăng, gần trong gang tấc, nhưng cũng xa không thể với tới.
Mặt kính này có chu vi ba thước, hoàn toàn đủ để một người đứng trên đó.
Chung Nhạc lưng đeo Liêu Nhận nhảy vào trong, hỏi:
– Tân Hỏa, truyền tống đại trận này mất bao lâu mới đưa ta lên được mặt trăng... Ủa?
Chung Nhạc ngạc nhiên nhìn bốn phía, chẳng biết lúc nào hắn đã rời khỏi lòng núi lửa, xuất hiện trước một cung điện hoang vắng. Chỗ hắn đang đứng là một tòa truyền tống trận bằng cự thạch, còn khổng lồ hơn cả tòa truyền tống trận ở trong núi lửa kia.
Chung Nhạc nhìn xuống dưới, chỉ thấy một ngôi sao xanh biếc lơ lửng trước mặt, ánh sáng mặt trời chiếu sáng một nửa tinh cầu kia, trông thật lộng lẫy.
– Ta tới mặt trăng rồi ư?
Hắn lấy lại bình tĩnh, nhìn về tòa cung điện kia, chỉ thấy có một tấm biển với hai chữ: Nguyệt Cung!
– Nguyệt Cung?
Chung Nhạc nghi ngờ hỏi:
– Tòa Nguyệt Cung này là của ai vậy?
– Lúc trước có Thần Nữ cư ngụ ở đây, nhưng trước khi ta ngủ say, Thần Nữ đã chết già rồi, chỉ để lại tòa cung điện này.
Tân Hỏa đứng ở bờ vai hắn, nói:
– Đừng đi xa tòa cung điện này ba dặm, xung quanh cung điện có không khí, nhưng ngoài ba dặm thì không, ra đó ngươi sẽ chết ngạt ngay. Giờ ngươi còn chưa đạt tới trình độ tự mở không khí ngao du bầu trời. Ở đây, ngươi có thể thoải mái cảm ứng nguyệt linh, chắc chắn có thể đạt được nguyệt linh mạnh nhất... Không đúng!
Ngọn lửa nhỏ đột nhiên nhảy dựng lên, kinh hoảng nhìn bốn phía, thất thanh nói:
– Mặt trăng này... Không đúng, không đúng! Mặt trăng bị trộm rồi, chỉ còn vỏ ngoài!
← Ch. 0074 | Ch. 0076 → |