Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0755

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0755: Chư Thiên Vô Đạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Chung Nhạc và thiếu niên Lôi Trạch cơ hồ tại cùng một khoảnh khắc đánh ra sát chiêu, đồng thời công kích về phía đối phương. Bọn họ trong cùng một lúc nhìn thấu biến hóa thần thông của đối phương, nghĩ muốn giành thắng lợi cũng chỉ có thể bắt lấy khoảnh khắc một cái nháy mắt này.

Thái Cực Đồ ba động, khiến cho lực lượng của Chung Nhạc thẳng tắp đề thăng. Tiên Thiên Thần Đao trong tay hắn tuột tay bay ra. Chung Nhạc hiện ra tám cánh tay, bốn mươi ngón tay. Bốn mươi ngón tay không ngừng búng ra, theo thứ tự búng lên trên chuôi đao của Tiên Thiên Thần Đao. Mỗi khi hắn búng một cái, từ trong đầu ngón tay lại bay ra từng đạo từng đạo văn lộ Đồ đằng Tiên Thiên, tiến nhập vào trong thân đao.

Tất cả những động tác này của hắn cơ hồ hoàn thành chỉ trong nháy mắt. Tiên Thiên Thần Đao gào thét lao tới. Mỗi một chỉ của Chung Nhạc đều khiến cho thanh Tiên Thiên Thần Đao này có thêm một loại biến hóa, hoặc chuông, hoặc đàn, hoặc tháp, hoặc đỉnh, hoặc bia, hoặc thuẫn, hoặc toa... bốn mươi loại biến hóa tao ngộ với thần thông của thiếu niên Lôi Trạch, gặp khó mà phá, mạnh mẽ phá vỡ thần thông của đối phương. Một loại biến hóa cuối cùng lại là phản phác quy chân, biến thành một đao chém xuống.

Cùng lúc đó, thiếu niên Lôi Trạch cũng nhìn ra sơ hở của hắn. Tốc độ công kích của Chung Nhạc cực nhanh, mà hắn lại thả chậm lại tốc độ công kích, nhưng lại vô cùng trầm trọng. Trong song chưởng hắn mang theo thanh âm phong lôi, có một loại cảm giác trầm trọng như thiên địa, mọi loại thần thông ẩn chứa ở giữa hai tay.

Thần thông của hắn vừa chấn động, Chung Nhạc lập tức cảm giác được không gian tựa hồ bị cắt thành mấy ngàn phần. Nhục thân và Nguyên thần của chính mình tựa hồ cũng bị cắt ra thành mấy ngàn phần.

Thần thông của hai người một trước một sau đánh ra, lần lượt phá giải thần thông của đối phương, rơi xuống trên người đối phương.

Tiên Thiên Thần Đao của Chung Nhạc chém xuống, chém lên trên đỉnh đầu thiếu niên Lôi Trạch. Chỉ nghe tranh một tiếng giòn tan, Tiên Thiên Long Giác trên trán thiếu niên Lôi Trạch đã rớt xuống.

Đao quang của Chung Nhạc tiếp tục chém xuống, va chạm với Tiên Thiên Long Lân trên đỉnh đầu thiếu niên Lôi Trạch. Mấy thanh âm va chạm giòn giã vang lên, mấy mảnh Long lân bị chém đứt. Nhưng một đao này cũng không thể tiếp tục chém xuống nữa, đã bị nhục thân vô cùng cường đại của thiếu niên Lôi Trạch ngăn cản lại, không thể giết chết hắn.

Mà công kích của thiếu niên Lôi Trạch đánh tới, nhục thân Chung Nhạc nhất thời nứt ra, kể cả Nguyên thần đồng thời bị cắt thành mấy ngàn khối.

Nhục thân và Nguyên thần hắn nhìn như bị cắt ra thành từng khối nhỏ, giữa những khối nhỏ này rất gần nhau, Bất Tử Chi Thân rất dễ dàng có thể liên tiếp lại. Nhưng trên thực tế, nhục thân và Nguyên thần hắn là bị không gian cắt ra, phân biệt chứa trong mấy ngàn không gian bất đồng nhau, mỗi một khối đều cách nhau cực kỳ xa xôi, căn bản không thể nào liên tiếp lại được.

Tân Hỏa nhất thời giật mình thảng thốt:

- Thua rồi!

Một đao kia của Chung Nhạc mặc dù chém gãy Tiên Thiên Long Giác, cắt đứt mấy mảnh Tiên Thiên Long Lân, nhưng cũng không thể giết chết đối phương. Mà thiếu niên Lôi Trạch đã cắt nhục thân và Nguyên thần Chung Nhạc ra thành mấy ngàn khối, cất vào những không gian bất đồng, bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy hắn vào chỗ chết. Một cái chỉ là khiến cho đối phương bị thương, một cái lại có thể đẩy đối phương vào chỗ chết, thắng bại vừa liếc mắt liền nhìn ra.

Đột nhiên, thiếu niên Lôi Trạch tản đi thức thần thông hình thành mấy ngàn không gian kia. Chung Nhạc như trút được gánh nặng, nhục thân và Nguyên thần lập tức liên tiếp lại, khôi phục lại như lúc ban đầu. Nhưng sắc mặt Chung Nhạc lại buồn bã, nói:

- Ta thua rồi!

- Ngươi đã quá quan!

Thiếu niên Lôi Trạch lạnh nhạt nói.

Chung Nhạc và Tân Hỏa thoáng ngẩn người, thất thanh hỏi lại:

- Đã quá quan?

Thiếu niên Lôi Trạch cúi đầu nhìn về phía đoạn Tiên Thiên Long Giác trên mặt đất kia. Khúc sừng rồng đột nhiên biến thành một đạo lôi quang bay lên, rơi xuống trên trán của hắn. Sau đó mấy mảnh Long lân kia cũng tự động bay lên, quay trở lại trên người hắn.

- Ngươi đã quá quan! Cửa ải này khảo nghiệm chính là thần thông và ngộ tính. Ta đã cố tình lưu lại một sơ hở, chỉ cần ngươi có thể tìm ra được sơ hở này, liền xem như là đã quá quan!

Thiếu niên Lôi Trạch thản nhiên nói:

- Tư Mệnh cũng đã chặt đứt một cái sừng rồng của ta, nếu nàng xem như là quá quan, vậy ngươi cũng tính là quá quan!

- Cố tình lưu lại một sơ hở?

Chung Nhạc có chút ngẩn ngơ, thất thanh hỏi:

- Cái sơ hở vừa rồi là ngươi cố ý lưu lại sao?

Thiếu niên Lôi Trạch gật đầu, có chút kinh ngạc hỏi:

- Ngươi sẽ không cho rằng tồn tại đẳng cấp như ta lại có nội tình thấp như vậy chứ? Sẽ không thể nhìn thấu biến hóa thần thông của ngươi a?

Chung Nhạc cực kỳ ngạc nhiên. Bất quá, cũng đúng là như thế. Thân là một tôn Tiên Thiên Thần do thiên địa sinh ra, hắn chính là được trời ưu ái, hơn nữa tính mạng vĩnh tồn, có sinh nhưng không lão không bệnh không tử. Hắn đã trải qua tuế nguyệt khôn cùng, chứng kiến vô số anh hùng hào kiệt, đã trải qua từng đời từng đời Thiên Đế, đã nhìn thấy vô số thần thông được khai sáng ra. Tồn tại bậc này, sao có thể không thể nhìn thấu thần thông của Chung Nhạc được.

Thiếu niên Lôi Trạch bình thản nói:

- Thủ đoạn mà ta thi triển ra, chính là đã trải qua cân nhắc xem ta tại thời điểm cảnh giới này của ngươi sẽ có thể thấu hiểu được bao nhiêu, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu. Ngươi có thể ngang vai ngang vế với ta ở thời điểm cảnh giới của ngươi, ta sẽ cho phép ngươi quá quan. Đây là quy củ mà Cổ Lôi Trạch Giới từ xưa tới nay đã lập ra. Ngươi là như vậy, các đời Phục Hy và Đại Toại trước đây đã từng lịch lãm ở nơi này cũng là như vậy!

Chung Nhạc đột nhiên hỏi:

- Như vậy trong lễ thành niên từ xưa tới nay, có kẻ nào đã từng chân chính đánh bại ngươi hay không?

Thiếu niên Lôi Trạch chắp hai tay sau lưng, bình thản nói:

- Không có! Cũng không có khả năng có! Bất luận kẻ tham gia lễ thành niên là Phục Hy hay là Đại Toại, bất luận kẻ đó có tài hoa xuất chúng cỡ nào, nhưng hạn chế nhãn giới của cảnh giới Thông Thần Cảnh vẫn là hạn chế. Trừ phi kẻ đó ở thời điểm thiếu niên đã có được kiến giải cấp bậc Thiên Đế, bằng không, tuyệt không có khả năng đánh bại được ta. Cho dù là ngang vai ngang vế cũng không được!

Chung Nhạc không khỏi thán phục, lại hỏi:

- Khảo nghiệm của trọng thiên thứ tám mươi mốt lại là cái gì?

- Ngươi đã qua một cửa này, đi lên một trọng thiên nữa chẳng phải là biết được rồi sao?

Thiếu niên Lôi Trạch mỉm cười, nói.

Chung Nhạc gật đầu. Hắn trước tiên trị liệu thương thế, đợi sau khi chính mình khôi phục tới trạng thái viên mãn, lúc này mới bước lên trọng thiên thứ tám mươi mốt.

Trên tầng Lôi Trạch tám mươi mốt, một cây Tiên Thiên Thần Thụ đứng sừng sững trong hỗn độn ba động cuồn cuộn. Khí Hỗn Độn vô cùng trầm trọng, cây Tiên Thiên Thần Thụ kia lại cắm rễ trong khí Hỗn Độn, hấp thu chất dinh dưỡng từ trong đó, trên cây treo từng quả từng quả Tiên Thiên Đạo Quả.

Đó là quả thực do đại đạo Tiên Thiên thuần túy ngưng kết thành. Còn chưa tiếp cận, Chung Nhạc đã nghe được các loại đạo âm huyền diệu truyền tới, đạo âm trong mỗi một quả Tiên Thiên Đạo Quả truyền ra đều bất đồng nhau.

*****

Mà ngay cả những mảnh lá cây của Tiên Thiên Thần Thụ kia vậy mà cũng thể hiện ra những đạo lý bất đồng. Đường gân của lá cây chính là đại đạo, từng sợi từng sợi đại đạo bao phủ chằng chịt, lộ ra dị thải, nhiều màu nhiều sắc.

Mà tán cây thì do vô số lá cây cùng với từng quả từng quả Tiên Thiên Đạo Quả cấu thành, quả nhiên là Thần hà vạn đạo, tường vân tầng tầng, đồ sộ chói mắt.

Chung Nhạc quan sát bốn phía, không khỏi thoáng ngẩn người. Nơi này ngoại trừ hắn ra chính là cây Tiên Thiên Thần Thụ này, không có bất kỳ vật gì khác nữa, cũng không có người nào khác, vậy khảo nghiệm của trọng thiên thứ tám mươi mốt này lại là cái gì?

Đột nhiên, sau lưng hắn vang lên tiếng bước chân. Chung Nhạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên Lôi Trạch vậy mà cũng đi lên tầng trọng thiên này, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, bình tĩnh nói:

- Đây là Thành Đạo Chi Thụ của ta, cũng là Thần binh của ta! Ta đã từng dùng nó chinh chiến qua thời kỳ tuế nguyệt hắc ám. Nhưng sau khi tuế nguyệt hắc ám trôi qua, ta đã không có cơ hội sử dụng nó nữa rồi!

Trong lòng Chung Nhạc ngơ ngẩn, hỏi:

- Vì sao?

- Không còn đối thủ có thể đánh một trận nữa!

Thiếu niên Lôi Trạch thở dài buồn bã, nói:

- Từ cổ chí kim cũng có không ít kẻ tài hoa xuất chúng, có thể ngang vai ngang vế với ta, thực lực thậm chí còn vượt qua ta nữa, nhưng lại không có kẻ nào sống được lâu hơn ta. Cừu gia trước đây của ta kẻ già thì già, kẻ chết thì chết. Ta ngồi xem từng đời từng đời thiên kiêu dần dần chết đi trong năm tháng tuế nguyệt. Vì vậy, cây Thần thụ này cũng chỉ có thể bị long đong ở đây!

Tiên Thiên Thần không có khái niệm tuế nguyệt. Cho dù hắn có kẻ thù, nhưng trong thời gian hắn đánh một giấc ngủ dài, cừu gia của hắn cũng đã chết già, không cần hắn phải xuất thủ nữa.

- Khảo nghiệm của trọng thiên thứ tám mươi mốt này là ta thay thế một vị tồn tại xuất thủ!

Khí tức thiếu niên Lôi Trạch đột nhiên đại biến, hoàn toàn bất đồng với khí tức mạnh mẽ quả đoán vừa rồi, thay vào đó là ma tính nặng nề, khủng bố vô biên, lạnh nhạt nói:

- Thần thông mà ta thi triển là thần thông của hắn. Chỉ cần ngươi có thể phá giải được, liền xem như là quá quan!

Thiếu niên Lôi Trạch không nói thêm gì nữa, ma tính càng lúc càng trầm trọng.

Sắc mặt Chung Nhạc kịch biến, nhất thời cảm thấy thiếu niên Lôi Trạch trước mắt phảng phất như không còn là một tôn Tiên Thiên Thần, mà là một tôn Tiên Thiên Ma Thần. Trong mắt hắn, thân thể thiếu niên Lôi Trạch càng lúc càng cao lớn, càng lúc càng vĩ ngạn, càng lúc càng không thể cân nhắc đo lường được.

- Chư Thiên Vô Đạo!

Thiếu niên Lôi Trạch vươn bàn tay ra, năm ngón tay mở rộng. Chung Nhạc nhất thời cảm thấy hồn cũng trầm luân, thân cũng trầm luân, thần cũng trầm luân! Hết thảy Đồ đằng, hết thảy pháp lực, kể cả Nguyên thần, lực lượng nhục thân... của chính mình, hết thảy đều không thể sử dụng. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn một chưởng này vỗ về phía chính mình.

Chư Thiên Vô Đạo!

Đại đạo trong thiên địa phảng phất như mục nát, tiêu vong, không còn tồn tại nữa. Bất luận thần thông gì, bất luận đạo pháp gì, bản chất của nó đều là sự thể hiện của đại đạo thiên địa, cho nên uy lực mà thần thông, Hồn binh có được thật ra chính là uy lực của Đạo. Trong này thậm chí kể cả lực lượng của thân thể, cũng là một dạng thể hiện của Đạo.

Mà dưới một chưởng này của thiếu niên Lôi Trạch, đại đạo thiên địa không còn tồn tại, trì trì trệ trệ, không không minh minh. Toàn bộ đại đạo đều mục nát tiêu vong, ý nghĩa hết thảy mọi loại lực lượng đều biến mất, hết thảy đều không thể sử dụng.

Trên trán Chung Nhạc toát ra mồ hôi lạnh cuồn cuộn, nghĩ muốn liều mạng chống lại, nhưng làm sao cũng không thể chống lại được.

Hắn có một loại cảm giác vô lực sâu sắc, Đạo cũng không còn tồn tại, làm sao có thể phá giải?

Đột nhiên, một chưởng này chợt tiêu tán, toàn bộ áp lực không cánh mà bay. Chung Nhạc từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, mồ hôi chảy ướt áo, giống như vừa mới từ trong nước đi lên vậy.

- Không sao chứ?

Thiếu niên Lôi Trạch hỏi.

Chung Nhạc muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại khàn khàn nói không nên lời, sau một lúc lâu mới có thể mở miệng nói chuyện:

- Chư Thiên Vô Đạo này làm sao phá giải được? Ngay cả Đạo cũng đều không có, làm sao phá giải chứ?

Thiếu niên Lôi Trạch xoay người bỏ đi, nhàn nhạt nói:

- Ngươi có thể hái một quả Tiên Thiên Đạo Quả!

Trong lòng Chung Nhạc ngơ ngẩn, cao giọng hỏi:

- Ta đã qua được cửa ải thứ tám mươi mốt sao?

Thiếu niên Lôi Trạch lắc đầu, nói:

- Không có! Quá quan, ngươi sẽ có thể hái toàn bộ Tiên Thiên Đạo Quả. Ngươi vẫn chưa thông qua cửa ải này, cho nên chỉ có thể hái một quả!

Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ. Nếu có thể phá giải Chư Thiên Vô Đạo, toàn bộ Tiên Thiên Đạo Quả đều sẽ thuộc về hắn sao?

Thiếu niên Lôi Trạch rời khỏi tầng trọng thiên thứ tám mươi mốt, thanh âm vẫn còn vang vọng:

- Hiện tại ta cho ngươi xem trước một chiêu này. Tương lai... nếu ngươi có thể sống tới tương lai, ngươi sẽ tận mắt nhìn thấy một chiêu này, so với ta thi triển còn càng hoàn mỹ hơn, càng tuyệt vọng hơn!

Trong lòng Chung Nhạc không hiểu chút nào, đang định đuổi theo hỏi nguyên nhân. Hắn vừa mới đi tới sát biên giới Lôi Trạch, cúi người nhìn xuống, vội vàng dừng bước lại. Toàn bộ tám mươi tầng Lôi Trạch phía dưới vậy mà đều đã biến mất không thấy đâu nữa, vô tung vô ảnh, chỉ còn lại có một tầng Lôi Trạch cuối cùng này. Mà thiếu niên Lôi Trạch tự nhiên cũng đã biến mất không thấy đâu.

- Tương lai ta sẽ gặp phải một chiêu này? Sẽ gặp phải tồn tại thi triển một chiêu này?

Chung Nhạc lắc lắc đầu, tạm gác những nghi hoặc xuống dưới đáy lòng, cất bước tiến về phía Tiên Thiên Thần Thụ, quan sát từng quả từng quả Tiên Thiên Đạo Quả, trong lòng thầm nghĩ:

- Ta nên hái quả Đạo Quả nào đây? Loại đại đạo Tiên Thiên nào thích hợp với ta nhất?

Đạo Quả trên Tiên Thiên Thần Thụ có tổng cộng chín mươi chín quả, là chín mươi chín loại đại đạo Tiên Thiên khác nhau, đều có chỗ kỳ diệu. Mỗi một loại, Chung Nhạc cũng đều muốn đạt được, nhưng hắn chỉ có thể hái một quả trong đó.

- Một khi hái quả Đạo Quả này xuống, sợ rằng tầng trọng thiên cuối cùng dưới chân ta này cũng sẽ theo đó biến mất, không có cơ hội tuyển chọn lần thứ hai!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)