Truyện ngôn tình hay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0821

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0821: Thiên Hà phong ba ác
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lục Vọng nói câu này hiển nhiên là vì muốn lôi kéo Chung Nhạc, chỉ là, giữa Chung Nhạc và Lục Băng Nga có chút xích mích. Lục Băng Nga muốn mời hắn tăng cường tình cảm mà cũng bị hắn một câu không hứng thú từ chối, khiến Lục Băng Nga mất thể diện, Lục Băng Nga đương nhiên sẽ không lưu luyến gì hắn.

- Là đế tộc thời đại Thần Kỷ, nhà ai lại không có đế binh trấn thủ khí vận chứ?

Tương Tôn Công sải bước tới, nhàn nhã nói:

- Lật Lục thị ngươi có đế binh, đế cấp công pháp, Chu Tương thị ta không có hay sao? Nữ nhi Chu Tương thị ta cũng rất xinh đẹp, dịu dàng!

- Vô sỉ!

Mọi người quát lên phẫn nộ:

- Âm sư tỷ vẫn ở đây, ngươi đã muốn dùng nữ nhi Chu Tương thị câu dẫn tỷ phu rồi!

Tương Tôn Công đại nộ:

- Vừa rồi không phải Lục Vọng cũng lôi tỷ tỷ ra đó sao? Sao các ngươi không nói hắn vô sỉ?

Lục Vọng đắc ý, cười:

- Tỷ tỷ của ta và Dịch tiên sinh có quen biết cũ, là tình bằng hữu thuần khiết, ta mời Dịch tiên sinh cũng là tình nghĩa.

Tương Tôn Công trợn mắt không nói được gì.

Chung Nhạc nhìn Văn Ngọc điện hạ, cười:

- Điện hạ, hôm khác nếu có thời gian ta sẽ tới Thiên Đình bái kiến điện hạ.

Văn Ngọc điện hạ gật đầu, nói đầy thâm ý:

- Tiểu vương nóng lòng đón tiếp. Dịch tiên sinh có tài năng có căn cơ, có bản lĩnh, chắc chắn sẽ được cha ta trọng dụng. Tiên Thiên Cung không coi trọng ngươi, hà tất phải hạ mình ở đó chứ?

Chung Nhạc cười:

- Dịch mỗ hiểu ý của điện hạ.

Văn Ngọc điện hạ lấy một tấm lệnh bài ra, trên đó có khắc chữ "Ngọc", cười nói:

- Nếu vậy tiểu vương chờ đón đại giá. Chư vị thứ lỗi tiểu vương đi trước. Nói rồi hắn dẫn theo tùy tùng lên thuyền rời đi.

Chung Nhạc tiễn hắn, rồi quay sang nhìn Lục Vọng cười:

- Lục huynh, vừa rồi có chút đắc tội, hôm khác Dịch mỗ sẽ tới tạ lỗi.

Lục Vọng vội nói:

- Không dám, ta và tiên sinh có chút hiểu nhầm, còn đã mạo phạm, nếu tiên sinh đại giá quang lâm, Lật Lục thị ta vô cùng vinh hạnh.

- Khách khí.

Chung Nhạc tiễn hắn đi, rồi nhìn Trung Ương thị Ương Bất Bình, thở dài:

- Cái chết của lệnh dệ, Dịch mỗ trong lòng rất áy náy, không thể bảo vệ được Ương Trường Sinh, hôm khác ta sẽ tới Trung Ương thị xin tạ tội.

Ương Bất Bình vội nói:

- Trung Ương thị ta hiểu nhầm tiên sinh, hôm nay được gặp tiên sinh, hóa giải hiểu nhầm, Bất Bình rất vui. Dịch tiên sinh, vừa rồi ta nói là thật, nếu tiên sinh chịu theo Trung Ương thị ta, Trung Ương thị ngũ triều đế binh, ngũ đế công pháp tùy tiên sinh đọc.

Chung Nhạc cảm ơn, tiễn hắn đi, rồi nhìn Lệ Liên Linh Vũ, cười:

- Linh Vũ sư tỷ thương thế ra sao? Vừa rồi Dịch mỗ ra tay không biết nặng nhẹ rồi.

- Không còn gì đáng ngại.

Lệ Liên Linh Vũ cười:

- Ta và Phiền Huyên tỷ tỷ trước đã có giao tinh, đều là tỷ muội tốt. Phiền Huyên tỷ tỷ gả cho ngươi, ta cũng rất mừng. Hai nhà ta có thân tình, đừng quên tới làm khách Lệ Liên thị ta.

Chung Nhạc nhận lời, tiễn nàng đi, rồi lại tới trước Ô Thanh Khánh, cười:

- Sư tỷ, ta và nội tự thành thân vội vàng, không kịp thông báo cho sư tỷ, mong tha lỗi!

Ô Thanh Khanh biết hắn có ý tiễn khách, phì cười:

- Phiền Huyên tỷ tỷ nếu thông báo cho ta thì chưa biết chừng người ta sẽ cướp rể trên hỷ đường ấy chứ. Tiên sinh xuất chúng như vậy, đúng là Phiền Huyên tỷ tỷ may mắn rồi. Tỷ tỷ, tỷ phu phải thường tới Ô Minh thị ta chơi đấy. Ô Minh thị có rất nhiều thứ thú vị!

Chung Nhạc lại nói với Tương Tôn Công:

- Gần đây thiên hạ không thái bình lắm.

Tương Tôn Công hiểu ý, cười:

- Nếu Dịch tiên sinh có thể đại diện cho Âm Khang thị cùng Chu Tương thị ta qua lại nhiều hơn, thiên hạ tuy không thái bình nhưng hai nhà ta sẽ thái bình.

Hai người cười ha hả, Chung Nhạc tiễn hắn rời khỏi Thiên Hà chi châu.

Chung Nhạc và cường giả các tộc lần lượt từ biệt, nhận lời sẽ tới chỗ họ bái kiến. Cho dù là Bàn Hoạch thị Bàn Tư, Chung Nhạc cũng nói có cơ hội chắc chắn sẽ tới Bàn Hoạch thị.

Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn đã tiễn được hết mọi người ra khỏi Thiên Hà chi châu. Âm Phiền Huyên ngạc nhiên nói:

- Phu... Dịch tiên sinh, ngươi thật sự sẽ tới từng tộc bái kiến sao? Trong số đó có kẻ không có ý tốt đâu.

Chung Nhạc cười:

- Ta phải để mình danh động thiên hạ, vì thế buộc phải qua lại các đại tộc, cho dù họ không có ý tốt cũng không sao. Ta là cô gia của Âm Khang thị, là phu quân của nàng, kẻ nào dám động tới ta?

Âm Phiền Huyên trợn mắt, trong lòng thấy ngọt ngào, đột nhiên sực tỉnh, kêu lên:

- Ngươi còn muốn quay lại Tiên Thiên Cung?

Chung Nhạc gật đầu.

Âm Phiền Huyên nhướn mày:

- Tiên Thiên Đế Quân và Thiên Đế tranh đấu, sau này chắc chắn sẽ vô cùng ác liệt, cho dù có tài năng thông thiên thì cũng là khó bảo toàn, huống hồ Tiên Thiên Cung không trọng thị ngươi, Tử Quang Quân Vương không có ý tốt với ngươi, tại sao lại quay về đó? Ta biết ngươi tới các đại tộc trong thiên hạ để danh động thiên hạ, từ đó có tư cách lập thân ở Tiên Thiên Cung. Nhưng ngươi đã đanh động thiên hạ, các tộc đều sẽ trọng dụng, tại sao phải quay về? Có Tử Quang Quân Vương ràng buộc, chắc chắn ngươi sẽ không thể vướng chân vướng tay, không phát triển được.

*****

Chung Nhạc lắc đầu, thản nhiên nói:

- Ta buộc phải trở về Tiên Thiên Cung, nhưng là Tử Quang Quân Vương đích thân mời ta về. Đến lúc đó Tử Quang Quân Vương sẽ khó lòng hạn chế ta, ít nhất cũng có thể giúp ta ngang hàng với hắn, thậm chí còn hơn hắn một bậc.

- Đó cũng không phải lý do để quay về Tiên Thiên Cung. Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ...

Âm Phiền Huyên đột nhiên hiểu ra, nhớ ra hắn là Phục Hy, nghĩ bụng:

- Hắn trở về là vì hắn là Phục Hy, vì nhân tộc của hắn. Rốt cuộc ta có nên cho phụ thân biết cô gia của ngài là một Phục Hy không...

Nàng ngẩng lên, thấy Âm Khang thị mặt mày tươi tỉnh đắc ý, đang khoe khoang nhãn lực của mình với các lão quái vật của Âm Khang thị, tìm được một con rể tốt.

- Con rể ta ấy à, đệ nhất thần minh, con gái ta cũng là đệ nhất thần minh. Mọi người thấy chưa, các đại đế tộc đều muốn lôi kéo con rể ta. Con gái các ngươi có bản lĩnh đó không?

Âm Khang thị tán vung trời đất, không còn biết trời trăng gì.

- Thôi vậy, là cha trói ta mà gả đi, ta đã được gả đi rồi, đương nhiên phải nghĩ cho phu quân.

Âm Phiền Huyên trong lòng có cảm giác vô cùng cao cả.

Ánh mắt Chung Nhạc lay động, nhìn Âm Phiền Huyên:

- Ta muốn đi Thiên Hà một chuyến, gặp Phong Thanh Vũ.

- Ta đi cùng ngươi.

Âm Phiền Huyên vội nói:

- Vừa rồi Vô Kỵ tiên sinh và hai vị Thần Hoàng của Khoa Phụ thần tộc cũng đi theo. Vô Kỵ tiên sinh kia hình như có ý đồ xấu với ngươi. Tốt nhất nên đem theo vài cường giả Âm Khang thị, để tránh bị mai phục!

Chung Nhạc cười:

- Ngươi cứ yên tâm, Thần Hoàng không làm gì được ta đâu.

Hắn đi về phía cảng biển Âm Khang thị dặn ma thần Âm Khang thị chuẩn bị thuyền:

- Cho ta một con thuyền nhỏ được rồi.

Một lúc sau, ma thần Âm Khang thị đã chuẩn bị xong một con thuyền chỉ dài ba trượng, không có khoang thuyền, cũng không có cột buồm, chỉ có một cái sào trúc.

Chung Nhạc lên thuyền, thấy Âm Phiền Huyên lên một con thuyền lớn khác, rõ ràng là không yên tâm hắn đi một mình.

Chung Nhạc mỉm cười, cầm sào đẩy, con thuyền bay vào Thiên Hà.

Thiên Hà bao la mênh mông, tinh lưu giống như nước chạy dưới thuyền. sào trúc của Chung Nhạc thò xuống Thiên Hà, khẽ đẩy một cái là đi nghìn vạn dặm, tốc độ cực nhanh.

Hắn lái thuyền trên Thiên Hà, nhìn quanh thì không thấy thuyền của Lục Vọng, Bàn Tư đâu nữa, mà thuyền Phong Thanh Vũ và Phong Vô Kỵ cũng không thấy đâu.

Chung Nhạc cho thuyền tiếp tục đi về phía trước, một lúc lâu sau, vẫn không thấy tung tích của bọn Phong Vô Kỵ và Phong Thanh Vũ, còn Âm Phiền Huyên thì vẫn đi theo sau hắn.

Bất tri bất giác họ đã rời xa khỏi Thiên Hà chi châu của Âm Khang thị, đi vào sâu trong Thiên Hà.

Chung Nhạc cứ thế cho thuyền lao đi mà không hỏi điểm đến, thuyền lướt đi trên dòng Thiên Hà, con thuyền nhỏ bé dập dềnh, càng ngày càng xa Thiên Hà chi châu.

Không biết đi được bao nhiêu vạn dặm, Thiên Hà đưa hắn rời khỏi Tử Vi Tinh Vực, Chung Nhạc ngẩng lên nhìn thì thấy trên trời vô số sao xa. Lúc này có một con thuyền lớn đang đuổi theo sau Âm Phiền Huyên.

Âm Phiền Huyên nhìn con thuyền đó thì thấy Phong Vô Kỵ, Phong Thanh Vũ trên thuyền cũng nhìn về phía nàng, quan sát động tĩnh của thuyền, có phải có thần ma Âm Khang thị ẩn mình không.

- Cường giả Âm Khang thị không có trên thuyền.

Phong Thanh Vũ mở thần nhãn, quan sát kỹ rồi nói:

- Vô Kỵ tiên sinh, đây là trận chiến giữa ta và hắn, các ngươi không phải nhúng tay vào.

Hắn dùng lực giậm mạnh xuống sàn tàu, một tấm ván bay lên, rơi xuống Thiên Hà. Phong Thanh Vũ dùng tay làm đao, chặt một cây cột buồm, cầm nó để tung người nhảy lên tấm ván thuyền kia, dùng cột buồm làm sào đẩy tấm ván thuyền đi.

- Các ngươi không cần theo ta, đợi tin của ta!

Tiếng Phong Thanh Vũ vọng tới:

- Không lâu sau ta sẽ bắt hắn trở về, tặng cho Vô Kỵ tiên sinh, cho các ngươi tùy nghi xử lý!

Phong Vô Kỵ ánh mắt lay động, nói nhỏ:

- Phong Thanh Vũ quá tự cao, muốn một mình bắt hắn, chèo thuyền hết tốc lực cho ta!

Khoa Phụ Cẩm và Khoa Phụ Mậu lập tức dùng pháp lực điều khiển thuyền hết tốc lực, tốc độ thuyền lập tức tăng mạnh, đuổi theo Phong Thanh Vũ và Chung Nhạc.

Cùng lúc đó Âm Phiền Huyên cũng dốc sức điều khiển thuyền đuổi theo Chung Nhạc.

Nhưng Chung Nhạc và Phong Thanh Vũ nhẹ nhàng, tốc độ thuyền nhỏ và tấm ván thuyền cực nhanh, còn thuyền thì nặng nề, không thể linh hoạt được bằng.

Thiên Hà phía trước dần nổi sóng, càng ngày càng lớn, khuấy động từng cụm tinh vân, tinh sa trong làn sóng phá không, vù vù biến thành những quả tinh cầu khổng lồ lơ lửng trong vũ trụ.

Con thuyền nhỏ và tấm ván thuyền lướt đi trong tinh vân, rất nhanh đã bỏ lại họ đằng sau.

Âm Phiền Huyên hừ một tiếng, ném một tấm ván thuyền lên, chặt cột thuyền, nhảy lên bỏ thuyền, đáp xuống tấm ván, đuổi theo Chung Nhạc.

Phong Vô Kỵ thấy thế cũng hét lên:

- Bỏ thuyền!

Khoa Phụ Cẩm và Khoa Phụ Mậu mỗi người tung một tấm ván thuyền lên. ba người nhảy vào Thiên Hà, đáp xuống tấm ván lướt đi. Phong ba trong Thiên Hà càng ngày càng lớn.

Phong Vô Kỵ lắc đầu một cái, mọc thêm hai cái đầu nữa, hai cái đầu Bàn Ngao, một đầu người, mi tâm mở ra thần nhãn, bắn ra ba đạo thần quang, tìm kiếm Chung Nhạc và Phong Thanh Vũ trong Thiên hà.

Nhưng sóng Thiên Hà càng ngày càng cao, gió càng ngày càng mạnh, không thể nào tìm được hai người Chung Nhạc và Phong Thanh Vũ, ngược lại mấy tấm ván họ đứng có nguy cơ bị lật.

- Vô Kỵ tiên sinh!

Khoa Phụ Mậu căng thẳng, tiếng nói khàn đặc:

- Sóng gió quá lớn, nếu tấm ván bị lật thì chúng ta sẽ chết không chỗ chôn đấy!

Phong Vô Kỵ đột nhiên nhìn thấy trong tầng tầng sóng, Âm Phiền Huyên vẫn tiến tới, mắt hắn sáng lên, quát lớn:

- Tiếp tục tiến về phía trước!

Crypto.com Exchange

Chương (1-1489)