Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0857

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0857: Tiến vào Tinh Hồng Bảo
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Chung Nhạc lập tức thiểm độn lao đi. Sau khi hắn rời đi không bao lâu, một tiếng trống lớn vang lên, đánh vỡ không gian. Mười bốn gã thủ vệ Thiên Ngục nhao nhao hàng lâm, sát khí đằng đằng, nhìn một đám mảnh trống vỡ tán lạc bốn phía. Bên cạnh bọn họ cũng có một cái trống lớn, nhưng uy năng lại càng mạnh hơn.

- Vẫn là để Phục Hy thị chạy thoát!

Một gã thủ vệ Thiên Ngục nói:

- Nàng quả nhiên lợi hại! Không hỗ là tồn tại có thể trở thành Xu Mật Sứ của Thiên Đình! Đám người Thiên Đình cũng đều là một đám phế vật, không ngờ không tra ra một tên Phục Hy thị đã lẫn vào Thiên Đình, còn trở thành Xu Mật Sứ nữa!

- Hóa thân của nữ tử này dẫn dụ chúng ta rời đi, bản thể lại giết chết bốn vị đồng đạo chúng ta. Bất quá, nàng đã không còn bất cứ cơ hội nào tách chúng ta ra nữa!

- Đây là vết tích của Đế binh! Trên người nàng có một kiện Đế binh của Phục Hy thị! Lập tức thu lấy lạc ấn của kiện Đế binh này cho ta! Giao lạc ấn này lên cho Bích Lạc tiên sinh, tra ra đây là kiện Đế binh nào. Bích Lạc tiên sinh sẽ thỉnh tới bảo vật khắc chế kiện Đế binh này, phá hủy chỗ dựa của nàng!

Mười bốn gã thủ vệ Thiên Ngục đang định sưu tầm lạc ấn uy năng của Thiếu Hạo Chung lưu lại bốn phía, không gian đột nhiên chợt chấn động, từng chiếc từng chiếc lâu thuyền thật lớn lái ra hư không, trên lâu thuyền đứng vô số Thần Ma, sát khí đằng đằng.

- Đám người gan to lớn mật, cũng dám gây sự trên địa bàn Kỷ Thông thị ta, giết chết Thần Tộc, diệt tuyệt Tinh cầu dưới trướng ta!

Một tôn Đế Quân hét lớn:

- Hiện tại còn muốn đi sao?

Mười bốn gã thủ vệ Thiên Ngục nhất tề nhíu mày. Một gã thủ vệ Thiên Ngục trong đó giơ lên một tấm lệnh bài, cao giọng quát lớn:

- Chúng ta là thủ vệ Thiên Ngục, phụng mệnh lệnh của Thiên hạ giới bắt giữ Phục Hy! Kỷ Thông thị lớn mật, dám can đảm nghịch phản Thiên uy hay sao?

- Thủ vệ Thiên Ngục?

Tôn Đế Quân kia cười ha hả, tiếng cười vừa dứt, đã điềm nhiên nói:

- Vũ trụ Cổ lão ta không cần biết ngươi là Thiên Ngục cái gì, không cần biết ngươi là phụng mệnh lệnh của Thiên nào cả? Ngươi dám can đảm ở trên địa bàn Kỷ Thông thị ta, giết chết Thần Tộc dưới trướng Kỷ Thông thị ta, liền phải đền tội! Mời Tổ binh!

- Lớn mật!

Mười bốn gã thủ vệ Thiên Ngục nhao nhao gầm lên:

- Kỷ Thông thị vô pháp vô thiên hay sao? Chúng ta chính là phụng mệnh lệnh của Thiên mà hành sự, là thủ vệ Thiên Ngục, chưởng quản Thiên điều...

- Thiên điều không tới được Vũ trụ Cổ lão!

Một tiếng ầm vang thật lớn truyền tới, tinh không băng liệt, Đế uy khủng bố bao phủ ngập trời. Một cái viên hoàn thật lớn kim quang xán lạn bay ra. Đây là một kiện Đế binh hình tròn, ngoài mặt viên hoàn lạc ấn các loại văn lộ Đồ đằng, không ngừng xoay chuyển. Không gian nội bộ viên hoàn đổ sụp, lộ ra một phiến không gian to lớn không thể tin nổi.

- Kỷ Thông thị muốn tạo phản hay sao!

Mười bốn gã thủ vệ Thiên Ngục vừa sợ vừa giận, thôi động cái trống lớn. Mà tôn Đế Quân Kỷ Thông thị kia suất lĩnh không biết bao nhiêu cường giả Kỷ Thông thị, cùng nhau tế tự kiện Đế binh viên hoàn của Kỷ Thông thị kia.

o0o

Trận chiến đấu này đã không quan hệ gì với Chung Nhạc, hắn sớm đã rời đi rất xa rồi, nhưng vẫn cảm giác được hai cỗ rung động đáng sợ truyền tới, năng lượng hủy thiên diệt địa ầm ầm bạo phát, khiến cho hắn cũng phải tim đập nhanh không thôi.

- Cho dù Kỷ Thông thị có đánh chết mười bốn gã thủ vệ Thiên Ngục, cũng sẽ tra ra Tư Mệnh dính líu vào trong đó, chỉ sợ sẽ không buông tha cho nàng, tất nhiên sẽ sưu tầm tung tích của nàng, khiến cho nàng không thể đứng vững trong Vũ trụ Cổ lão!

Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ. Lá gan của Tư Mệnh quá lớn rồi, lại trêu chọc tới Đế tộc. Kỷ Thông thị thần thông quảng đại, mười bốn gã thủ vệ Thiên Ngục hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Bất quá, cũng sẽ khiến cho Tư Mệnh bại lộ thân phận, đây là chuyện tình tất nhiên.

- Nàng ở trong Tinh vực Tử Vi vẫn có thể trôi qua thật tốt, Kỷ Thông thị trong Vũ trụ Cổ lão hẳn là cũng không làm gì được nàng!

Chung Nhạc liên hệ với Phù Lê, biết được Mục Tô Ca vẫn còn chưa bị bán đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn hỏi rõ phương vị của Tinh Hồng Bảo, lập tức gia tốc chạy về phía Tinh Hồng Bảo.

Trải qua hai tháng, hắn rốt cuộc đã đi tới địa phương Nhân Tộc định cư này. Tòa Tinh Hồng Bảo khổng lồ đập vào trong mắt hắn.

- Di tộc Phục Hy năm xưa trốn vào Vũ trụ Cổ lão, ta đã tới rồi!

Tâm thần Chung Nhạc kích động, sửa sang lại y phục, ngẩng đầu ưỡn ngực, cất bước tiến về phía Tinh Hồng Bảo.

- Người tới dừng lại!

Bên ngoài Tinh Hồng Bảo, một gã Dã nhân cự hình tay nâng Thái Dương vận hành xung quanh Tinh Hồng Bảo đột nhiên hét lớn một tiếng, cao giọng nói:

- Kẻ tới người nào? Mau xưng tên ra!

Thanh âm của hắn cực kỳ to rõ, tất cả sinh linh trên mấy trăm Tinh cầu của Tinh Hồng Bảo đều nghe thấy rõ ràng. Chung Nhạc thôi động pháp lực, cười vang nói:

- Tinh vực Tử Vi, Tiên Thiên Cung, Tiên Thiên Đế Quân tọa hạ, Tả Quân Vương Dịch Phong! Tới đây bái phỏng Thủ lĩnh Nhân Tộc của Vũ trụ Cổ lão, kính xin thông báo một tiếng!

Thanh âm của hắn trong trẻo, ẩn tàng Đạo âm, lan truyền khắp tất cả ngõ ngách trong Tinh Hồng Bảo. Mục Tô Ca hiện đang bị giam giữ tại sâu bên trong Tinh Hồng Bảo, nghe được đạo thanh âm này cũng không khỏi vừa mừng vừa sợ:

- Tiên sinh rốt cuộc đã tới! Hắn cuối cùng cũng đã tới cứu ta! Đám Dã nhân này hung tàn như vậy, tiên sinh có thể cứu được ta ra ngoài hay không?

- Tả Quân Vương Dịch Phong của Tiên Thiên Cung? Ngươi đợi một chút!

Gã Dã nhân to lớn kia quay đầu lại, hét lớn về phía Tinh Hồng Bảo:

- Có một tên gọi là Dịch Phong, tới tìm Thủ lĩnh của chúng ta! Là chém chết hắn hay là để hắn đi vào?

Một lúc sau, chỉ nghe một giọng nói càng lớn hơn từ sâu bên trong Tinh Hồng Bảo truyền ra:

- Nghe nói hắn cũng là Nhân Tộc, không thể vừa gặp mặt liền trực tiếp giết chết hắn. Để cho họ Dịch tiến vào đi! Nếu hắn ngoan ngoãn vâng lời, hết lời thiện ý, vậy thì để cho hắn còn sống, nếu lời nói không dễ nghe chút nào, vậy thì chém chết hắn!

- Họ Dịch, đi vào đi!

Chung Nhạc khí vũ phi phàm, nhàn nhã cất bước đi vào Tinh Hồng Bảo.

Mà lúc này, trong địa lao, mấy cường giả Nhân Tộc đi tới, nhấc Mục Tô Ca lên, kéo ra bên ngoài, vừa đi vừa cười nói:

- Lần này mấy vị Thủ lĩnh đã nói, nhìn xem tên họ Dịch này sẽ lấy ra bao nhiêu tài bảo tới chuộc gã Mục Tam Thái tử này. Nếu không đủ, vậy thì rao bán Mục Tam Thái tử. Phù Lê còn nói, nguyên vẹn bán một lần cũng không thích hợp, hẳn là chặt Mục Tam Thái tử ra thành từng khối từng khối bán đi. Vừa bán cho Thần Tộc, lại bán cho Ma Tộc, các Thần Tộc, Ma Tộc nhất định là rất vui vẻ mua thịt Mục Tam Thái tử về nếm thử a!

- Vừa nói tới ta liền chảy nước miếng rồi!

Một cường giả Nhân Tộc khác mỉm cười, nói:

*****

- Bất quá, cái tên gà mờ Phù Lê này vẫn là không biết định giá! Theo như ta nghĩ, chúng ta mặc kệ hắn là Dịch tiên sinh gì, một phát bắt giữ luôn tên Dịch tiên sinh này, cùng với Mục Tam Thái tử đồng thời bán đi. Bán một cái chân của Mục Tam Thái tử, lại tặng kèm một cánh tay của Tiên Thiên Cung Dịch tiên sinh, sinh ý khẳng định náo nhiệt a!

Sắc mặt Mục Tô Ca vàng như đất, bị kéo tới trước Thánh điện Nhân Tộc của Tinh Hồng Bảo.

Tòa Thánh điện Nhân Tộc này cũng không giống bình thường, không ngờ lại là dùng bạch cốt âm sâm xây dựng thành. Đó là xương cốt của cường giả các Thần Tộc, Ma Tộc. Trong đó thậm chí cũng không thiếu thi cốt của tồn tại cấp Đế Quân. Cường giả các tộc bị đám Dã nhân này giết chết, đem thi cốt xây dựng thành Thánh điện, thể hiện rõ ràng uy phong của đám Dã nhân này.

Mục Tô Ca biết rõ, đám Dã nhân này căn bản không có bất kỳ nguyên tắc gì đáng nói. Bọn họ đồng dạng với Yêu Tộc, không phải là Thần Tộc, cũng không phải là Ma Tộc. Bởi vì sinh hoạt gian nan, cho nên cuồng dã hung hãn, kẻ nào cho nhiều tiền liền xuất lực vì kẻ đó, thường xuyên đi theo Ma Tộc tấn công Thần Tộc, chỉ cần Thần Tộc ra nhiều tiền hơn, sẽ lại đi theo Thần Tộc tấn công Ma Tộc. Thậm chí còn từng phát sinh trường hợp lâm trận phản bội, cướp đoạt ngược lại luôn cả cố chủ nữa.

Ở trung tâm phiến Đại lục do vô số quần tinh vờn quanh này còn có một tòa Thánh điện khác nữa, đó là Thánh điện do Nhân Tộc Thượng Cổ, thời điểm bọn họ vẫn còn là Phục Hy lưu lại. Mục Tô Ca cũng không được tiến vào nơi đó.

Trước tòa Thánh điện Bạch cốt Tinh Hồng Bảo này, khắp nơi đều là những bộ thi cốt thật lớn, sắp xếp thành một con đường bạch cốt. Dọc theo hai bên con đường đốt lên từng đám lửa trại to lớn như núi, còn có từng cái từng cái nồi chảo khổng lồ, nấu sôi sùng sục. Lại có từng ngọn từng ngọn đao sơn, từng phiến từng phiến biển lửa. Vô số Dã nhân khuôn mặt hung ác dữ tợn tay cầm một đám vũ khí thô sơ như thạch phủ, đại đao lỗ thủng lỗ chỗ, còn có trường thương, côn bổng, cốt bổng... đứng ở hai bên con đường, cười lạnh không thôi, nhìn chằm chằm về phía trước con đường.

Mục Tô Ca bị ném xuống trước cửa Thánh điện Bạch cốt, tràng cảnh phía trước giống như Địa Ngục vậy, đám Dã nhân này giống như lệ quỷ Địa Ngục, đáng sợ nói không nên lời.

Mà ở sau lưng hắn là từng cái từng cái bảo tọa bạch cốt. Một đám lão giả Dã nhân cổ lão ngồi trên bảo tọa. Trên tay vịn của bảo tọa khảm nạm một cái đầu lâu thật lớn, hẳn là đầu lâu của Đế Quân, vẫn còn mơ hồ lan tỏa ra uy năng Đế Quân khủng bố.

Phù Lê đang ngồi trước điện, bên trái đặt một cây đại đao, bên phải đặt một cây gậy xương lớn, bộ dáng hung thần ác sát, trong tay cầm sợi dây xích trói Mục Tô Ca. Xung quanh còn có rất nhiều Dã nhân sát khí đằng đằng, nghiêm túc chuẩn bị.

Mục Tô Ca len lén ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một gã Thần Nhân trẻ tuổi chân đạp trên núi đao biển lửa như giẫm trên đất bằng, khoan thai đi về phía này, đối với đám cường giả Dã nhân hung thần ác sát bốn phía làm như không thấy.

- Tiên sinh không hỗ là tiên sinh! Khí độ ung dung bậc này, đám Thần Ma khác căn bản là không thể học được!

Trong lòng Mục Tô Ca thầm nghĩ.

Chung Nhạc đối mặt với cảnh tượng như Địa Ngục này, bộ dáng hoàn toàn khinh thường, chỉ xem như là đang đi vào một tòa hoa viên, hương hoa thoang thoảng không trung, khắp nơi đều là mỹ cảnh. Hắn từng bước một đi tới, đột nhiên, một cây đại đao soạt một tiếng cắt xuống, chém xuống ngay trước mũi hắn, chặn ngang trên con đường bạch cốt.

Trái tim Mục Tô Ca cơ hồ nhảy lên tới cổ họng. Chỉ thấy Chung Nhạc dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn về phía gã Dã nhân vừa mới chém một đao xuống kia. Gã Dã nhân kia thân thể hùng tráng, râu tóc um tùm, trên người tràn ngập những đạo văn lộ Đồ đằng thô to như rồng, quấn quanh thân thể hắn một vòng lại một vòng, toàn thân cơ bắp hữu lực.

- Tiểu tử đảm sắc không tệ a!

Gã Dã nhân kia hung thần ác sát nói:

- Lão tử là Phù Sơn, chỉ bội phục hảo hán dũng khí lớn! Bộ dạng ngươi ốm yếu như vậy, một thân không được mấy lạng thịt, có thể thấy rõ là thiếu ăn! Dám ăn Thần không?

Sắc mặt Chung Nhạc không đổi, lạnh nhạt nói:

- Có gì không dám?

Dã nhân Phù Sơn cười lạnh, chụp lấy một gã Thần Nô bên cạnh, giơ đao cắt xuống một cái bắp đùi, cười lạnh nói:

- Ngươi là ăn sống hay là ăn chín?

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Không sống không chín! Tốt nhất là còn dính chút máu!

Dã nhân Phù Sơn kia đặt bắp đùi của gã Thần Nô này lên trên biển lửa thiêu đốt trong chốc lát, vươn tay đưa bắp đùi tới trước mặt Chung Nhạc, khuôn mặt dữ tợn:

- Cho ngươi!

Chung Nhạc nhận lấy bắp đùi gã Thần Nô, há miệng cắn ăn, chỉ vài ngụm đã ăn sạch tới xương, ném khúc xương đùi sang một bên con đường bạch cốt, mỉm cười nói:

- Đa tạ đã khoản đãi!

- Đảm sắc rất tốt!

Dã nhân Phù Sơn kia nhấc đao lên nhường đường, mỉm cười nói:

- Ngươi có thể đi tiếp!

Chung Nhạc tiếp tục tiến về phía trước. Đột nhiên, lại có một phụ nhân thân thể cường tráng đến không thể tưởng tượng nổi nhấc lên một cây lang nha bổng tráng kiện như cột đình, chặn lại con đường trước mặt hắn, cười hắc hắc, nói:

- Họ Dịch, dám ăn thịt Thần tính là cái gì? Dám ăn thịt Ma Thần không?

- Ăn!

Chung Nhạc thản nhiên nói.

- Cho ngươi!

Phụ nhân kia túm lấy một gã Ma Nô, cắt xuống một miếng thịt từ trước ngực Ma Nô, thiêu đốt một phen, ném cho Chung Nhạc. Chung Nhạc há miệng lớn cắn ăn, sau đó lau đi chút máu còn lưu lại bên mép, tán thưởng nói:

- Mỹ vị a! Đa tạ đã khoản đãi!

Phụ nhân kia cực kỳ hung ác nhìn chằm chằm hắn, Chung Nhạc không lộ ra một tia sợ hãi nào. Phụ nhân kia thu hồi lang nha bổng, lui về phía sau một bước, Chung Nhạc tiếp tục tiến về phía trước.

- Uống huyết tửu không?

Một gã Dã nhân nhấc lên một cái vò rượu kích thước cỡ một ngọn núi nhỏ đặt xuống trên đường trước mặt Chung Nhạc, cười lạnh nói:

- Trong này là mỹ tửu do ta dùng chín mươi chín loại Ma huyết, chín mươi chín loại Thần huyết hỗn hợp chưng cất ra. Trong đó ta còn ngâm vào mấy trăm loại Thần cốt Ma cốt, đề thăng mùi vị. Ngươi dám uống không?

- Chính là mỹ tửu, đương nhiên dám uống!

Chung Nhạc ôm lấy cái vò rượu lớn cỡ ngọn núi nhỏ này, ngẩng đầu lên uống. Sau một lát, cái vò rượu đã bị hắn uống cạn. Chung Nhạc há miệng phun ra mấy khối Thần cốt, Ma cốt, tán thưởng một tiếng:

- Rượu ngon!

- Ha ha ha ha...

Phù Lê đột nhiên đứng dậy, dẫm một cước lên trên lưng Mục Tô Ca, cười to nói:

- Tiên Thiên Cung Dịch tiên sinh quả nhiên là Nhân Tộc ta! Đảm sắc hơn người, tửu lượng cũng tốt. Hôm nay ngươi tới là khách, chúng ta không hù dọa ngươi nữa. Ngươi muốn chuộc Mục Tam Thái tử, ta để cho ngươi chuộc! Ngươi mang theo bao nhiêu tài bảo? Chỉ cần tài bảo khiến cho ta hài lòng, liền để cho ngươi mang Mục tiểu nhi đi!

Ánh mắt Mục Tô Ca tràn ngập mong đợi nhìn về phía Chung Nhạc. Ba năm qua, hắn đã ăn không biết bao nhiêu đau khổ, lúc này rốt cuộc sắp sửa có thể thoát khốn, trong lòng không khỏi lo được lo mất.

- Ta một xu cũng không mang!

Chung Nhạc mỉm cười, nhàn nhạt nói. Sắc mặt Mục Tô Ca vàng như đất.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1489)