Truyện ngôn tình hay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0922

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0922: Ma Đế, Thần Đế
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trên ngọc đài xa xa, Mặc Ẩn vẫn còn cả kinh một trận. Hắn hoàn toàn không ngờ Vũ Uy, Vũ Đình và Vũ Đạo Kỳ tay cầm bốn kiện thần binh lợi khí đặc biệt nhằm vào đám người Chung Nhạc, nhưng vừa mới đối mặt đã chết sạch trong tay đám người Chung Nhạc.

- Lần này nguy rồi! Huyền Kỳ Nhị Lão không thể chế tạo ra Thần binh đặc biệt nhằm vào Dịch tiên sinh! Dịch tiên sinh nhất định là đã ẩn tàng đại đạo của chính mình, khiến cho Huyền Kỳ Nhị Lão chế tạo ra Lục Đạo Hỗn Thiên Nghi thiếu khuyết mất một vòng, cho nên cặp cánh thịt kia của hắn có thể từ trong Lục Đạo Hỗn Thiên Nghi chém ra, trực tiếp giết chết Vũ Đình!

Sắc mặt hắn kịch biến. Mà một kiện bảo vật Thần Long Tráo khác mặc dù có thể khốn trụ Thánh Linh Thể Âm Phần Huyên, nhưng pháp lực của Âm Phần Huyên lại có thể từ trong Thần Long Tráo truyền ra, điều khiển ngọc tiêu biến thành Nhị Thập Tứ Chú Động Thiên, trực tiếp đè chết Vũ Uy. Cái này nói rõ Thần Long Tráo cũng không thể hoàn toàn vây khốn Âm Phần Huyên.

Mà Phá Hồn Châm thì lại bị mảnh vỡ không gian đột nhiên xuất hiện thu mấy, cái này khiến cho sát cục nhằm vào Phù Lê trực tiếp vô hiệu. Chiến lực của Phù Lê vô cùng mạnh mẽ, thực lực nhục thân quả thật chính là một tôn Lôi Trạch Thần Long nhân hình, trực tiếp tươi sống xé Vũ Đạo Kỳ thành hai mảnh.

Mặc Ẩn vốn dĩ tràn ngập lòng tin. Nguồn gốc của lòng tin này chính là xây dựng trên cơ sở tín nhiệm đối với Huyền Kỳ Nhị Lão, là xây dựng trên cơ sở tín nhiệm đối với ba đứa con của Thần Vũ Uy Vương. Không nghĩ tới cục diện lại diễn biến tới bước này, khiến cho hắn không thể bàn giao với Thần Vũ Uy Vương.

Mấu chốt nhất chính là, bản ý của hắn là để cho hai tên ăn chơi trác táng Vũ Thiên và Vũ Nhạc này cố ý khiêu khích, tiến lên chịu chết. Chung Nhạc giết chết hai tên ăn chơi trác táng này, vậy Vũ Đình, Vũ Uy và Vũ Đạo Kỳ sẽ xuất đầu vì Vũ Thiên và Vũ Nhạc, thuận lý thành chương giết chết Chung Nhạc, Âm Phần Huyên, kể cả Hồn Đôn Vũ và Phù Lê, thu được toàn thắng. Tới lúc đó, đám người Chung Nhạc chết không đối chứng, Tiên Thiên Đế Quân cũng không còn lời nào để nói.

Nhưng trên thực tế, ba đứa con mà Thần Vũ Uy Vương xem trọng, yêu thích nhất Vũ Đình, Vũ Uy và Vũ Đạo Kỳ này lại chết không còn một mống. Vũ Thiên và Vũ Nhạc vốn dĩ đã định trước phải mất mạng này ngược lại vẫn còn sống, hơn nữa còn luôn miệng nói sẽ nói tốt mấy câu giúp cho Chung Nhạc.

- Thần Vũ Uy Vương nhất định sẽ phát cuồng! Chuyện này e rằng khó có thể thu tràng được rồi!

Mặc Ẩn lập tức rời khỏi ngọc đài, chạy thẳng về phía Lăng Tiêu Bảo Điện. Thần Vũ Uy Vương phát cuồng, ngay cả hắn cũng sẽ phải gặp tai ương. Cho nên hắn chỉ có thể chạy tới tìm Đế Minh Thiên Đế, tạm thời tránh né một chút, tránh cho bị Thần Vũ Uy Vương trong cơ thịnh nộ giết chết.

- Hay là đi mời Vũ Đô Lang? Tôn Tiên Thiên Ma Thần này hận Dịch tiên sinh thấu xương, có thể để cho Vũ Đô Lang giết hắn!

Trong lòng Mặc Ẩn thầm nghĩ.

o0o

- Dịch Phong, ngươi... Lá gan của ngươi cũng quá lớn rồi a!

Ánh mắt Thiên Huyền Tử kinh hãi, nhìn về phía thi thể của Vũ Đình, Vũ Uy và Vũ Đạo Kỳ, sắc mặt tái nhợt, cười ha hả xoay người rời đi, nói:

- Cái này... ta còn có việc, đi trước một bước a!

Hắn xoay người liền muốn chạy. Đám Thần Ma còn lại trên Võ Thánh Đài cũng có ý muốn bỏ chạy. Hai vợ chồng Chung Nhạc giết chết ba đứa con thành tựu nhất của Thiên Đình Hữu Thiên Thừa Thần Vũ Uy Vương, lại lưu lại hai đứa con không nên thân nhất Vũ Thiên và Vũ Nhạc, để cho bọn họ trở về bẩm báo Thần Vũ Uy Vương. Có thể tưởng tượng Thần Vũ Uy Vương sẽ phẫn nộ tới mức nào.

Hiện tại Võ Thánh Đài này đã biến thành địa phương thị phi, lưu lại nơi này nói không chừng sẽ vạ lây tới bọn họ. Quân tử không đứng dưới tường sắp sập, bọn họ không cần thiết phải liên lụy vào trong tranh đấu giữa Thiên Đình và Tiên Thiên Cung. Trong lòng tất cả mọi người đều đã có ý muốn bỏ chạy.

Lúc này, Chung Nhạc chợt mỉm cười, nói:

- Các vị, Tế đàn Thiên Thần sắp sửa tới rồi, sao không đợi tới lúc Tế đàn Thiên Thần tới, mọi người lại tỷ thí một trận?

Đề Mạc Bắc lộ ra thần sắc lúng túng, ấp a ấp úng nói:

- Dịch tiên sinh, Tế đàn Thiên Thần còn phải thêm thời gian gần một tháng nữa mới có thể vận chuyển tới Thiên Đình! Đợi sau khi Tế đàn Thiên Thần tới rồi, chúng ta lại tụ họp là được!

Chung Nhạc gật đầu, mỉm cười nói:

- Vậy ta không lưu các vị rồi! Khi nào Tế đàn Thiên Thần có thể tới được?

- Nửa tháng sau! Nửa tháng nữa nhất định có thể tới Thiên Đình!

Chung Nhạc chắp tay với đám người, mỉm cười nói:

- Các vị, nửa tháng sau, chúng ta lại ở đây tái tụ một hồi! Dịch mỗ xin đợi các vị đại giá quang lâm, định ra bài danh cho Tương Lai Chư Đế Bảng!

Đám người nhao nhao hoàn lễ:

- Dịch tiên sinh yên tâm! Nửa tháng sau, chúng ta lại tái tụ!

Thiên Huyền Tử cao giọng nói:

- Họ Dịch, cố gắng sống sót a! Đừng để tới lúc đó chúng ta đều tới đủ, ngươi lại hai chân duỗi thẳng, chết lềnh bà lềnh bềnh rồi!

Chung Nhạc giận dữ, bộ dáng nhào lại muốn đánh. Thiên Huyền Tử vội vàng xoay người chạy trốn, biến mất không thấy đâu nữa.

Chỉ trong chốc lát, trên Võ Thánh Đài đã liền trống trống trải trải, chỉ còn lại có bốn người Chung Nhạc, Âm Phần Huyên, Phù Lê và Hồn Đôn Vũ.

- Người dùng âm mưu giết chết ba đứa con, hai nam một nữ, của Thần Vũ Uy Vương!

Hồn Đôn Vũ ghi chép xuống bên cạnh hình ảnh Chung Nhạc đánh chết đám người Vũ Đình trong tấm gương. Chung Nhạc nghiêng đầu sang nhìn thoáng qua, có chút không vui nói:

- Vũ sư huynh, không phải là dùng âm mưu, là dùng thực lực giết chết. Ngươi sửa lại a!

Hồn Đôn Vũ gật đầu đáp ứng, viết tiếp phía sau:

- Người lo lắng danh dự, bảo ta sửa lại là dùng thực lực giết chết!

Âm Phần Huyên cau mày, hỏi:

- Phu quân, hiện tại phải làm gì đây?

Chung Nhạc nỗ lực thu hồi mảnh vỡ không gian kia vào trong Lục Đạo Giới Châu. Bất quá, mảnh vỡ không gian này không có chỗ dùng sức, nếu muốn thu hồi nhất định phải tế xuất Lục Đạo Giới Châu. Nhưng nếu bại lộ Lục Đạo Giới Châu, vậy thì không phải là chuyện đùa rồi, sẽ dẫn tới đại họa kinh thiên.

Vừa rồi, mảnh vỡ không gian này là do Phục Thương ném ra. Lục Đạo Giới Châu bị Chung Nhạc giấu trong Bí cảnh Nguyên thần, Phục Thương ứng theo lời nhờ vả của hắn, ném mảnh vỡ không gian này ra, tiếp được Phá Hồn Châm. Mảnh vỡ không gian bay ra khỏi Bí cảnh Nguyên thần của hắn, nhìn qua giống như là Chung Nhạc chủ động tế xuất mảnh vỡ không gian cứu giúp Phù Lê vậy, cũng không bị bại lộ.

- Thanh Thần châm kia rơi vào trong mảnh vỡ không gian, nếu không thu hồi mảnh vỡ không gian, Thần châm đối với Phù Lê vẫn là một uy hiếp thật lớn!

*****

Chung Nhạc nhíu mày, nói:

- Vô phương! Nơi này náo nhiệt như vậy, đã sớm là tiêu điểm của toàn bộ Thiên Đình, Thần Vũ Uy Vương không động được ta! Cho dù Tiên Thiên Đế Quân không ra tay ngăn cản, nhạc phụ bọn họ cũng sẽ không để cho hắn động tới ta!

o0o

Lúc này, Vũ Thiên và Vũ Nhạc đã trở về tới Vũ Uy Vương Phủ, gặp mặt Thần Vũ Uy Vương, nói lại toàn bộ việc này. Thần Vũ Uy Vương nhất thời ngẩn ngơ, trong lòng bi ai cực độ, nhìn về phía Vũ Thiên và Vũ Nhạc, giận quá hóa cười, hỏi:

- Sao các ngươi lại không chết?

Vũ Thiên và Vũ Nhạc cười lấy lòng, nói:

- Dịch tiên sinh khen chúng ta một mảnh hiếu tâm, chỉ là Vũ Đình muội muội và Vũ Uy đệ đệ thật sự lỗ mãng, không nói lời nào đã thống hạ sát thủ với bọn họ, cho nên mới bị Dịch tiên sinh giết chết. Ta thấy bọn họ ngược lại không giống là bại hoại...

Phốc! Phốc!

Nhục thân Vũ Thiên và Vũ Nhạc đột nhiên nổ tung, biến thành hai đoàn huyết vụ. Sắc mặt Thần Vũ Uy Vương âm trầm, chậm rãi đứng dậy, lẩm bẩm:

- Vì sao kẻ chết là bọn họ mà không phải là các ngươi? Tên Mặc Ẩn ngu xuẩn, đã hại chết ba đứa con ngoan của ta!

Trên thiên không mây đen vần vũ dày đặc, lôi đình đan xen. Thân thể Thần Vũ Uy Vương không ngừng bành trướng, đầu đội trời, chân đạp đất, chống sập Vũ Uy Vương Phủ. Trong cặp mắt hắn lóe lên Thần quang sáng ngời, xuyên qua khoảng cách ức vạn dặm nhìn về phía Võ Thánh Đài.

Thiên Đình rộng lớn mênh mông, khoảng cách giữa các Thiên cung vô cùng xa xôi. Bất quá, chút khoảng cách này đối với tồn tại đẳng cấp như Thần Vũ Uy Vương quả thật giống như là không tồn tại vậy.

Thần Vũ Uy Vương tăng nhanh cước bộ, một bước bước ra Vũ Uy Vương Phủ. Bước chân hắn vừa rơi xuống, nhai đạo Thiên Đình nhao nhao nổ tung, lún xuống thành một hố to sâu hoắm.

Vị Hữu Thiên Thừa này có nhục thân không thua kém gì Tiên Thiên Thần Ma, không ngừng bước đi giữa các tòa cung điện, bảo điện, Thần cung... của Thiên Đình, tiến nhanh về phía Võ Thánh Đài, muốn đi giết Chung Nhạc và đám người Âm Phần Huyên.

Đúng lúc này, trong Bắc Thiên Cung đột nhiên bay lên một đạo thân ảnh, cao giọng nói:

- Sao Thần Vũ Uy Vương lại nổi giận như vậy? Chẳng lẽ lại muốn xuất thủ với nữ nhi ta và cô gia nhà ta hay sao?

Thần Vũ Uy Vương nhất thời giận dữ, nhìn về phía đạo thân ảnh nhỏ bé này, cười lạnh nói:

- Tộc trưởng Âm Khang thị, cô gia nhà ngươi giết chết ba đứa con ngoan của ta, ta muốn báo thù, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa a!

Âm Phó Khang phiêu phù trên không trung, so với thân hình khổng lồ đỉnh thiên lập địa kia của Thần Vũ Uy Vương thì lộ ra nhỏ bé vạn phần, giống như một hạt bụi nhỏ vậy. Âm Phó Khang cười ha hả, nói:

- Hữu Thiên Thừa, vừa rồi ta nhìn thấy rõ ràng, rõ ràng là ba đứa con của ngươi xuất thủ với cô gia và nữ nhi nhà ta trước, kết quả bản lĩnh thấp kém, bị cô gia và nữ nhi nhà ta làm thịt, chẳng trách được bọn họ! Ta cũng không khi dễ ngươi, ngươi có dám cùng ta lên Lăng Tiêu Bảo Điện thượng bẩm đối chất không?

Thần Vũ Uy Vương nộ khí ngập trời, khuôn mặt dữ tợn:

- Âm lão nhi, cho dù Âm Khang thị các ngươi là Đế tộc, nhưng cũng không thể khi dễ ta! Hôm nay nếu ngươi cản ta, ta liền khiến cho Âm Khang thị ngươi diệt tuyệt cửu tộc!

Âm Phó Khang nhất thời giận dữ, chỉ một cái về phía sau lưng, cười lạnh nói:

- Khiến cho Âm Khang thị ta diệt tuyệt cửu tộc? Khẩu khí thật lớn! Thần Vũ Uy Vương, có nhận ra Đế binh của Âm Khang thị ta không?

Thần Vũ Uy Vương nhất thời giật mình, nhìn về phía sau lưng Âm Phó Khang. Chỉ thấy Đế binh của Âm Khang thị là một cái đại đỉnh, đỉnh trấn Thiên Hà, ở trong Thiên Hà Bắc Thiên Cung chìm nổi lên xuống, phiêu diêu bất định, chống cự những Đế binh khác, cộng đồng bao phủ xung quanh Thiên Đình.

- Ngươi căn bản không dám thu lại Đế đỉnh...

Thần Vũ Uy Vương vừa mới nói ra câu này, Âm Phó Khang đột nhiên thu hồi kiện Đế đỉnh trấn Thiên Hà này lại, nâng ở trong tay. Đế đỉnh vừa thu lại, uy năng của hai mươi ba kiện Đế binh còn lại nhất thời nghiền áp về phía Bắc Thiên Cung. Từng tòa từng tòa cung điện dưới uy năng của hai mươi ba kiện Đế binh này trực tiếp biến thành bột mịn.

Trong đám cung điện kia còn có sứ giả của các tộc khác. Có vài kẻ năng lực ứng biến nhanh nhạy, sớm biết rõ hai tôn Đế Quân đối mặt sẽ có sự tình bất trắc phát sinh, nhanh chân chạy trốn từ trước, kiếm lại được một mạng. Nhưng vẫn có không ít kẻ không biết sống chết, vẫn như cũ lưu lại trong cung điện, đã bị uy năng của hai mươi ba kiện Đế binh trực tiếp tập kích, biến thành tro bụi.

Thần Vũ Uy Vương vừa sợ vừa giận. Gã Tộc trưởng Âm Khang thị này quả thật vô pháp vô thiên. Ai cũng biết hai mươi bốn kiện Đế binh này không thể dễ dàng thu lại, bằng không tất sẽ có đại loạn, thậm chí còn có thể phá hủy Thiên cung. Không nghĩ tới Âm Phó Khang vậy mà không chút cố kỵ, thu hồi Đế đỉnh như vậy. Hiện tại Bắc Thiên Cung đã bị hủy mất một thành cung điện, tử thương càng là vô số kể.

Hiển nhiên, Âm Phó Khang là có chuẩn bị mà tới, đã sớm để cho Thần Ma Âm Khang thị theo hắn tới đâu triệt thoái khỏi Bắc Thiên Cung, cho nên Âm Khang thị hoàn toàn không có hao tổn.

- Lão tử chính là chịu không nổi khích tướng a!

Âm Phó Khang tay nâng Đế đỉnh, cười lạnh nói:

- Ngươi đã muốn diệt cửu tộc ta, ta còn khách khí với ngươi làm gì? Hiện tại ngươi động thủ thử xem?

Trong lòng Thần Vũ Uy Vương tràn ngập nộ hỏa. Đột nhiên, trong Thiên Đình xa xa chợt truyền tới một mảnh hỗn loạn. Một chiếc hắc thuyền to lớn khôn cùng từ xa bay tới, trực tiếp đụng thẳng vào Nam Thiên Môn, đụng cho Nam Thiên Môn của Thiên Đình ầm một tiếng vỡ nát. Ba vị Thiên Vương trấn thủ Nam Thiên Môn suất lĩnh vô số Thiên binh Thiên tướng bay lên, kết xuất đại trận ngăn cản, lại bị chiếc hắc thuyền kia đụng vỡ luôn đại trận.

Trên đầu thuyền đứng một tôn Ma Đế, cười ha hả, nói:

- Thiên Đế lão nhi, đây là đạo đãi khách của các ngươi sao? Quan Viễn! Quan Viễn! Mau tới đây!

- Dương Hầu Ma Đế của Vũ trụ Cổ lão!

Thần Vũ Uy Vương nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn.

Đúng lúc này, trước Nam Thiên Môn, chỉ còn lại có hai cây cột, một vầng kim nhật từ từ dâng lên, kim quang chiếu rọi bốn phía, thấm nhuần Thiên Đình. Một tôn Tiên Thiên Thần Đế từ xa đi tới, cất cao giọng nói:

- Đại thọ bảy vạn tuổi của lão bằng hữu, Kim mỗ đặc biệt tới bái phỏng!

- Kim Ô Thần Đế của Vũ trụ Cổ lão!

Lửa giận trong lòng Thần Vũ Uy Vương không còn chút nào, bất chấp chuyện trả thù Chung Nhạc, vội vàng bay nhanh về phía Lăng Tiêu Bảo Điện:

- Ma Đế và Thần Đế của Vũ trụ Cổ lão đồng thời tới đây, nhất định là biết rõ Tử Vi đã đại loạn, nghĩ muốn chia một chén súp a!

Crypto.com Exchange

Chương (1-1489)