Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0946

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0946: Ước hẹn trăm năm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Bởi vì thân phận người hộ đạo này, Chung Nhạc có thể nói là đã dốc hết tâm huyết. Hắn không chỉ phải đề phòng những cường giả khác chạy tới cướp đoạt, còn phải đề phòng người một nhà bị Bách Thế Thánh Liên dẫn dụ, thậm chí ngay cả chính mình cũng phải đề phòng, lo lắng chính mình bị Bách Thế Thánh Liên mê hoặc.

Hiện tại, Thánh Liên đã khai hoa kết quả, Bệ Ngạn đã sinh ra, tràng tranh đấu Thánh Liên cuối cùng đã có thể kết thúc, gánh nặng người hộ đạo cũng có thể gỡ xuống.

Trên Võ Thánh Đài, sau khi Chung Nhạc đi xuống, rất nhiều Thần Ma khác lần lượt lên đài. Vừa rồi Chung Nhạc giảng giải những lĩnh ngộ của hắn về Bí cảnh thứ bảy, đã khiến cho bọn họ có được rất nhiều tâm đắc. Đám Thần Ma này lên giảng thuật lại những tâm đắc của chính mình, không khí vô cùng náo nhiệt.

Chỉ là thời gian có chút ngắn ngủi, mặc dù bọn họ có được lĩnh ngộ, nhưng lĩnh ngộ cũng không quá sâu, chỉ nắm bắt được một vài phương diện của Bí cảnh thứ bảy, còn đang không ngừng tham thảo thâm nhập.

Bất quá, tới nơi này nghe giảng đều là hạng người tài trí thông minh hơn người, vô số trí tuệ hội tụ cùng một chỗ, dòng suối nhỏ giọt tích tụ dần dần cũng có thể biến thành một đạo hồng lưu.

Không ngừng có Thần Ma lên đài diễn giải, thậm chí ngay cả bản thân Chung Nhạc cũng là có không ít thu hoạch. Có rất nhiều địa phương đám Thần Ma này diễn giải ngay cả hắn cũng chưa từng tiếp cận, chưa từng nghĩ tới, khiến cho nhãn giới của hắn trở nên càng rộng hơn.

Dần dần, các Thần Ma lên đài diễn giải đã xuất hiện Thần Hoàng, Ma Hoàng và Tạo Vật Chủ, lĩnh ngộ của bọn họ cũng càng sâu hơn.

- Dịch Quân Vương, tương lai chúng ta có khả năng sẽ thuộc về phe phái bất đồng, đều sẽ chinh chiến vì chủ của chính mình!

Đột nhiên, một tôn Đế Quân chợt leo lên Võ Thánh Đài, khiến cho vô số Thần Ma bốn phía xôn xao, hưng phấn không thôi.

Tôn Đế Quân này là tới từ Thiên Đình, chính là Đại Thống lĩnh của Võ Lâm Quân, thuộc về Phượng Hoàng Thần Tộc, tên là Hoàng Văn Đạo. Khuôn mặt hắn ôn nhuận như ngọc, trên người vẫn còn khoác giáp trụ, lần này cũng tới đây nghe giảng.

Thân thể Hoàng Văn Đạo khẽ lay động, giáp trụ trên người từng mảnh từng mảnh bay lên, tự động cởi ra, rơi sang một bên. Hắn cười thản nhiên, nói:

- Bất quá, lòng cầu đạo vấn đạo, Thần Ma ai ai cũng đều có. Hôm nay ta cởi xuống giáp trụ, liền không phải là Thống lĩnh của Võ Lâm Quân nữa, cho nên cũng muốn mượn Dịch Quân Vương cái Võ Thánh Đài này để lên giảng đạo một lần. Tương lai nếu ta đối địch với các vị, đó là chuyện của tương lai, tương lai lại nói!

Chung Nhạc khom người mỉm cười, nói:

- Mời Văn Đạo sư huynh!

Hoàng Văn Đạo khom người hoàn lễ:

- Cầu đạo không phân biệt trước sau, chỉ có đạo sâu đạo cạn, đạo cao vi sư! Không có tiền bối hậu bối, chỉ có sư huynh sư đệ! Các vị sư huynh sư đệ, xin nghe ta một lời!

Hắn ngồi xuống chiếu, chậm rãi nói ra lĩnh ngộ của chính mình. Lĩnh ngộ của hắn so với những Thần Hoàng, Ma Hoàng và Tạo Vật Chủ thì tinh thâm hơn rất nhiều, mang tới cho Chung Nhạc dẫn dắt càng sâu hơn.

Qua một lúc lâu sau, Hoàng Văn Đạo đã nói xong lĩnh ngộ của chính mình. Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng cười lớn vang lên. Chỉ thấy lại có một tôn Đế Quân nữa đi tới, lại là Lục Thiên Thu của Lật Lục thị. Hắn cũng leo lên đài, mỉm cười nói:

- Hoàng sư huynh nói ra những kiến giải của chính mình, ta nghe được nhiều như vậy, nếu không nói ra những kiến giải của bản thân, chẳng phải là hẹp hòi rồi sao?

Hắn cũng ngồi xuống chiếu, nói ra lĩnh ngộ của chính mình.

Sau khi Lục Thiên Thu nói xong, lại có một tôn Đế Quân khác nữa lên đài, chính là đạo hữu Thái Phùng của Tiên Thiên Đế Quân. Hắn lên đài luận đạo một phen.

Tiếp theo, là một trong ba Thiên Vương của Nam Thiên Môn, Huyền Vũ Tôn Thiên Vương lên tràng. Sau khi Huyền Vũ Tôn Thiên Vương nói xong, Lâu Chính Sư, Đô đốc Thủy sư Thiên Đình lên tràng luận đạo. Sau đó lại tới phiên Lung Chất lên tràng.

Các tôn Đế Quân ngươi xuống ta lên, từng tràng từng tràng luận đạo phi thường náo nhiệt. Trôi qua thời gian hơn một tháng, lúc này tràng luận đạo mới dừng lại.

o0o

Trong Lục Ngự Cung, sáu vị tồn tại Đế cấp vẫn luôn ở xa xa nhìn về phía tràng luận đạo rầm rộ tại tòa Võ Thánh Đài này. Ánh mắt Chư Đế chớp tắt bất định, khí tức bốn bề sóng dậy.

- Kim điểu, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?

Dương Hầu Ma Đế nhìn về phía Kim Ô Thần Đế, thấp giọng hỏi.

Ánh mắt Kim Ô Thần Đế tràn ngập phức tạp, trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói:

- Ta đang nhớ lại Phục Mân Đạo Tôn năm xưa! Tràng cảnh khi đó cũng rầm rộ phi phàm, tất cả mọi người cùng nhau làm việc lớn, mở ra Lục Đạo Luân Hồi. Tình cảnh khi đó, so với bây giờ còn náo nhiệt hơn gấp trăm ngàn lần. Lúc đó, ta cũng có mặt trong đó, trong lòng không có bao nhiêu tạp niệm, chỉ có lòng cầu đạo, lòng vấn đạo!

Trong mắt Dương Hầu Ma Đế lóe lên Ma quang sáng ngời, gật đầu nói:

- Khi đó ta cũng có mặt trong đó! Ta còn từng lãnh giáo qua với ngươi về Lục Đạo Luân Hồi. Tựa hồ khi đó, trong lòng chúng ta không có phân chia Thần Ma, không có khoảng cách chủng tộc. Ta vẫn chưa gọi ngươi là kim điểu nhi, ngươi cũng không gọi ta vì Dương đầu ma, quan hệ của chúng ta vẫn là rất không tệ!

Trên mặt Kim Ô Thần Đế lộ ra nụ cười. Đó là một đoạn tuế nguyệt mà tất cả Thần Ma cũng đều buông xuống sự tranh đấu, buông xuống phiến diện, một lòng cầu đạo.

Phục Mân Đạo Tôn, vị Thiên Đế của cuối cùng Thời đại Địa Kỷ, đã dùng mị lực vô biên ảnh hưởng tới vũ trụ hồng hoang, ảnh hưởng tới Thần và Ma, san bằng can qua, buông xuống đao binh. Tiên Thiên Thần Ma và Hậu Thiên Thần Ma chung sống hòa bình với nhau, tất cả mọi người đều vì Lục Đạo Luân Hồi mà nỗ lực, mà phấn đấu.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, tình hình đã chậm rãi thay đổi, trở nên không còn hòa thuận như vậy, những đạo hữu năm xưa đã trở nên tràn ngập phòng bị lẫn nhau?

Cho tới bây giờ Kim Ô Thần Đế vẫn còn có chút mê man. Sự hợp tác lẫn nhau đã không còn thân mật vô gian như năm xưa, Thần và Ma không còn vui vẻ trò chuyện với nhau, Tiên Thiên Thần phòng bị Tiên Thiên Ma Thần, giữa Hậu Thiên Thần Ma và Tiên Thiên Thần Ma cũng xuất hiện ngăn cách. Chuyện này đã bắt đầu từ khi nào?

Hắn còn nhớ rõ thời điểm chiến tranh vừa mới bắt đầu, chính mình đã vô cùng phẫn uất, vô cùng bất bình. Hắn đã đích thân chất vấn những đạo hữu năm xưa vì sao lại muốn phá hư hòa bình?

Nhưng chiến tranh giữa các chủng tộc, chiến tranh giữa các Thần Ma, chiến tranh giữa Tiên Thiên Thần Ma và Hậu Thiên Thần Ma vẫn là đã hủy diệt nền thái bình thịnh thế do Phục Mân Đạo Tôn sáng tạo ra.

Hắn cảm thấy như có một cỗ ám lưu vô hình đang kích động, thổi quét trong vũ trụ, phá hư nền thái bình thịnh thế này. Tựa hồ như có một bàn tay vô hình đang âm thầm thao túng hết thảy chuyện này.

*****

Về sau, Phục Mân Đạo Tôn lãnh binh san bằng thiên hạ, những đạo hữu năm xưa đã biến thành giặc cướp, nhao nhao vẫn lạc. Ngay cả bản thân Kim Ô Thần Đế hắn cũng căng căng thẳng thẳng, tránh né không ra, lo lắng bị trận huyết tẩy này thổi quét.

Lại càng về sau, Đế tử Phục Thương đứng ra, ở trước mặt Chư Thần Chư Đế thiên hạ vạch trần Phục Mân Đạo Tôn, nói Phục Mân Đạo Tôn chính là kẻ khởi nguồn, là đầu sỏ gây ra hết thảy mọi loạn lạc. Thiên hạ nhất thời xôn xao, vô số Thần và Ma ngưng tụ lại. Tràng cảnh hài hòa giữa Tiên Thiên Thần Ma với Hậu Thiên Thần Ma kia trong phút chốc sụp đổ, lực lượng duy trì Thời đại Địa Kỷ sụp đổ.

Kim Ô Thần Đế cũng đã từng thống khổ qua, từng bi phẫn qua, từng chất vấn qua, thậm chí đã trở thành một chi lực lượng trọng yếu trong trận chiến tranh hủy diệt Thời đại Địa Kỷ.

Nhưng sau đó, hắn hồi tưởng lại cái thời đại xao động này, đã phát hiện ra rất nhiều điểm đáng ngờ. Càng về sau, điểm đáng ngờ càng lúc càng nhiều. Có lẽ Phục Mân Đạo Tôn cũng không phải là hắc thủ sau màn, có lẽ hắn cũng không phải là kẻ điều khiển dòng ám lưu vũ trụ loạn lạc kia.

Bởi vì sau khi loạn lạc qua đi, Thiên đã xuất hiện, thay thế Thiên Đế, trở thành chính thống, mà Thiên Đế chỉ có thể trở thành Thiên tử.

Trong quá trình Thời đại Địa Kỷ bị tiêu diệt, thủy chung không hề xuất hiện kẻ gọi là Thiên, mà sau khi Thời đại Địa Kỷ bị tiêu diệt, Thiên lại đột nhiên vô thanh vô tức chui ra, trở thành chính thống. Trong chuyện này quả thật có chỗ quỷ dị.

Kim Ô Thần Đế nghĩ muốn điều tra càng nhiều hơn, càng sâu hơn, nhưng lại suýt chút nữa bởi vì vậy mà gặp phải sát kiếp. Nếu không phải có Hỗn Độn Châu của Hỗn Độn thị, hắn đã sớm thân tử đạo tiêu rồi.

Hiện tại một màn trên Võ Thánh Đài này, đã khiến cho hắn nhớ lại đoạn tuế nguyệt mà chính mình đã từng tràn ngập đấu chí, đã từng tràn ngập lòng cầu đạo kia, nhớ lại rất nhiều đạo hữu năm xưa của chính mình, cũng khiến cho hắn nhớ lại rất nhiều chuyện cũ tràn ngập máu tanh và âm mưu.

- Rất nhiều đạo hữu...

Cặp mắt Kim Ô Thần Đế nhắm lại, hai giọt lệ kim sắc từ trên khóe mắt chảy xuống, biến thành tầng tầng hỏa diễm tung bay. Những đạo hữu đã từng cùng hắn vui cười, cùng hắn thảo luận đạo pháp kia, đã không còn tồn tại nữa, khiến cho thời điểm hắn nhớ lại đoạn tuế nguyệt kia, trong lòng dâng lên một loại tâm tình kích động khó hiểu, nhịn không được rơi lệ, buồn thương vô cớ.

Hiện tại trước mắt hắn, Dịch thị chủ trì tràng luận đạo về Bí cảnh thứ bảy, lại khiến cho hắn đã nhìn thấy đoạn tuế nguyệt năm xưa chính mình đã từng kinh lịch, đoạn niên đại mỹ hảo kia, đoạn niên đại hắc ám kia. Trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác đau xót, trái tim có cảm giác như đang co quắp vặn vẹo. Một cỗ bi phẫn và nghi vấn tràn ngập tâm linh của hắn.

- Đạo hữu của ta...

o0o

- Các vị, đừng quên ngày hôm nay a!

Trên Võ Thánh Đài, lúc này đã không còn người nào lên luận đạo nữa. Chung Nhạc đứng ở trung tâm Võ Thánh Đài, bộ dáng hăng hái bừng bừng, thanh âm trong sáng, quanh quẩn khắp trong Thiên Đình. Trong thoáng chốc, Kim Ô Thần Đế tựa hồ như đã nhìn thấy tình hình năm xưa, Phục Mân Đạo Tôn đang cười nói với đám đạo hữu của chính mình kia. Chung Nhạc cao giọng cười lớn:

- Đừng quên ghi nhớ ngày hôm nay của trăm năm sau! Một trăm năm sau, một lần nữa định danh Tương Lai Chư Đế Bảng! Chư quân hãy đợi thiệp mời của ta gửi tới! Chúng ta lại luận đạo một trận!

Từng tôn từng tôn Thần Minh, Thiên Thần, Chân Thần, Thần Hầu, Thần Hoàng, Tạo Vật và Đế Quân đứng dậy. Tiếng cười của Chư Thần vang vọng khắp thiên địa.

- Dịch Quân Vương, trăm năm sau gặp lại!

- Dịch Quân Vương, các vị... trong một trăm năm này, chúng ta là địch hay là bạn, vẫn chưa thể nói trước. Nói không chừng chúng ta sinh tử gặp mặt trong chiến trường, nói không chừng ta sẽ ngã xuống dưới Thần binh của chư quân. Nhưng nếu ta vẫn còn sống, ngày hôm nay của một trăm năm sau, chúng ta vẫn là đạo hữu!

- Hoàng Văn Đạo, nói thật hay! Một trăm năm sau, lại một lần nữa làm đạo hữu!

- Thân có lập trường, lòng có chí khí! Các vị, tương lai gặp nhau sinh tử trên sa trường, một trăm năm sau lên Đạo tràng luận đạo! Ta và ngươi trăm năm sau gặp lại!

...

Từng tràng từng tràng tiếng cười thẳng thắn vang lên, từng đạo từng đạo thân ảnh rời đi. Đợi tới một trăm năm sau, còn bao nhiêu Thần Ma còn sống tới gặp gỡ luận đạo, ai cũng không biết. Ai cũng không nói trước được chính mình còn có thể còn sống tới ngày đó hay không. Bất quá, tín niệm vẫn còn, đạo tâm vẫn còn. Chỉ còn chờ một thiệp mời bay tới, sẽ lại tái tụ một trận.

Chung Nhạc và Âm Phần Huyên đứng dậy, rời đi. Phù Lê và Hồn Đôn Vũ cũng đi theo. Hồn Đôn Vũ đã ghi chép lại một màn này, chuẩn bị giao tất cả những gì chính mình đã ghi chép lại cho Lão tổ tông của chính mình. Gã Chân Thần trẻ tuổi của Hỗn Độn thị cực kỳ hưng phấn, trong lòng thầm nghĩ:

- Có lẽ hình ảnh ghi chép trong tấm gương này chỉ là một góc của cái đại thời đại này, nhưng tuyệt đối chính là một góc phi thường trọng yếu! Hỗn Độn thị chúng ta ghi chép lịch sử, cũng sẽ vì vậy mà lưu lại trong dòng lịch sử. Trong dòng lịch sử tương lai, cũng sẽ có bóng dáng của ta...

o0o

Lúc này, sứ giả của các tộc đã chuẩn bị, bắt đầu rời khỏi Thiên Đình.

Thọ yến của Thiên Đế đã kết thúc, luận đạo tại Võ Thánh Đài cũng đã kết thúc. Khí vận thiên hạ chia ra làm bảy phần, Thiên Đế được phần lớn nhất. Sáu phần khí vận còn lại, Tinh vực Tử Vi chiếm bốn phần, Vũ trụ Cổ lão chiếm hai phần. Đại thế thiên địa đã rất rõ ràng, đã tới thời điểm chuẩn bị cho một trận đại phân tranh rồi.

Chung Nhạc trở lại nơi ở của chính mình, tiến vào trong Lục Đạo Giới Châu. Chỉ thấy Liên Hải đã triệt để biến mất không thấy đâu nữa, chỉ có một tiểu oa nhi đầu hổ Long lân đang bò tới bò lui trên người Đế tử Phục Thương, bộ dáng vô cùng hiếu kỳ.

- Một đứa bé cảnh giới Tạo Vật Chủ...

Hai mắt Chung Nhạc trợn trừng, kêu lên một tiếng.

Bệ Ngạn vừa mới sinh ra đời đã là một tôn Tạo Vật Chủ, sau đầu có một trăm tòa Động thiên phiêu phù, vắt ngang như một chuỗi ngọc, quang mang sáng ngời, khiến cho hắn ít nhiều có chút không thể tiếp nhận. Bách Chuyển Trọng Sinh Hồng Trần Kiếp Kinh, rốt cuộc đã sáng tạo ra một tên quái vật gì đây?

Chung Nhạc cao giọng nói:

- Bệ Ngạn, tới đây a!

Tiểu hài tử khỏe mạnh kháu khỉnh mập mạp này nghe hắn gọi, lập tức từ trên người Phục Thương bay xuống, đáp xuống bên chân Chung Nhạc, ngẩng đầu nhìn lên.

Chung Nhạc quan sát đứa bé béo mập này, sắc mặt tối sầm. Đứa bé béo mập này mang tới cho người khác một loại cảm giác vạn phần ngon miệng, khiến cho ngay cả hắn cũng nhịn không được nghĩ muốn cắn một cái, nếm thử vị đạo xem sao.

- Bệ Ngạn, còn nhớ ta không?

Tiểu hài tử mập mạp kia y y nha nha, khoa tay múa chân:

- Đương nhiên là nhớ! Biểu đệ, chúng ta còn cần ngươi hộ đạo một trăm năm nữa, mãi cho tới lúc chúng ta trưởng thành, có thể tự bảo vệ chính mình!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1489)