← Ch.0957 | Ch.0959 → |
Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh, tâm niệm vừa động, cửa khoang lâu thuyền mở ra, một chiếc thuyền nhỏ từ trong khoang thuyền lái ra, rơi vào trong nước.
Trong thủy chiến Thiên Hà, Âm Phần Huyên suất lĩnh Thủy sư Âm Khang thị bắt tù binh một chiếc lâu thuyền của Bàn Hồ thị, trong khoang thuyền cũng có mấy chiếc thuyền nhỏ, Chung Nhạc đã lấy đi một chiếc thuyền nhỏ.
Lâu thuyền của Bàn Hồ thị và lâu thuyền của Âm Khang thị có lạc ấn bất đồng. Lạc ấn chủng tộc rất dễ dàng xác định. Lúc này hắn biến thành diện mục của Phong Vô Kỵ, cho nên phải dùng thuyền của Bàn Hồ thị mới có thể không bị vạch trần.
- Ngoại trừ cái này ra, còn phải đề phòng Thần Nhãn thứ ba của Phục Hy Thần Tộc!
Thanh âm của Tân Hỏa vang lên, thấp giọng nói:
- Chung Sơn thị, Thiên Nhãn của Phục Hy Thần Tộc chính là lợi hại nhất. Thiên Nhãn đáng sợ ở chỗ có thể nhìn xuyên hết thảy những thứ vô căn cứ, có thể hiểu rõ được chân thật. Ngươi cũng tu luyện Thần Nhãn thứ ba, hẳn là biết được sự lợi hại của nó!
Chiếc thuyền nhỏ chở theo Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ lái vào con đường giữa tầng tầng phong ấn. Chung Nhạc nghe hắn nói vậy, khẽ gật đầu. Hắn thân là Phục Hy, tự nhiên biết rõ sự lợi hại của Thần Nhãn thứ ba.
Trong các đời Thiên Đế Phục Hy thị, thậm chí có mấy đời đã mượn Thần Nhãn thứ ba thành đạo, ánh mắt có thể nhìn thấu hết thảy, có được uy năng vô biên. Hiện tại hắn có thể tránh khỏi Thần Nhãn thứ ba nhìn thấu hay không, bản thân hắn cũng không chút nắm chắc. Cho nên hắn mới nói với Hồn Đôn Vũ là chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, có khả năng sẽ ngã xuống ở trong đó.
- Tân Hỏa, chỗ của ngươi có loại bí quyết gì có thể tránh khỏi Thần Nhãn thứ ba nhìn thấu hay không?
Chung Nhạc đột nhiên hỏi.
- Có! Bất quá, đây là công pháp của Thời đại Thiên Hoàng, có thể tránh né Phục Hy Thần Nhãn thứ ba dò xét hay không, ta cũng không biết!
Tân Hỏa truyền một môn công pháp vào trong óc của hắn, nói:
- Toại Hoàng Yểm Tư thị cũng có được Thần Nhãn thứ ba! Thần Nhãn của Phục Hy thị chính là di truyền từ nhất mạch Toại Hoàng. Trong các đời Kẻ thừa kế có một đời Thiên Hoàng năm xưa cực kỳ bướng bỉnh, thường xuyên đi làm một chút sự tình không muốn để cho trưởng bối biết được. Cho nên hắn đã khai sáng ra một môn công pháp có thể giấu diếm được Thiên Nhãn của Yểm Tư thị, gọi là Thâu Thiên Hoán Nhật Huyền Công. Về sau hắn đã tu luyện thành Đế, đăng lâm bảo tọa Thiên Hoàng. Môn công pháp này mặc dù vô cùng thô thiển, nhưng có thể giấu diếm được những đồng tộc khác, cũng là vô cùng xuất sắc rồi!
- Thâu Thiên Hoán Nhật Huyền Công?
Chung Nhạc tinh tế nghiền ngẫm môn công pháp vừa mới xuất hiện trong đầu. Môn công pháp Thâu Thiên Hoán Nhật Huyền Công này quả thật phi thường thần kỳ. Bản thân Chung Nhạc cũng nghiên cứu pháp môn biến hóa, chỉ có thể cải biến nhục thân, dịch chuyển huyết mạch, nghịch chuyển Nguyên thần, nhưng cấp bậc quá sâu, hắn lại không thể làm được.
Pháp môn biến hóa của hắn là tới từ Bạch Trạch thị, là công pháp do Bạch Trạch thị ghi chép nghiên cứu các chủng tộc trên thế gian khai sáng ra, gọi là Bách Chuyển Huyền Công. Chỉ là Bách Chuyển Huyền Công của hắn có một chút thiếu hụt trên phương diện tiên thiên, ví dụ như không thể nghịch chuyển Nguyên thần, thay đổi cấu tạo của Nguyên thần.
Về sau, Chung Nhạc lại đạt được tư liệu nghiên cứu huyết mạch và thiên phú Đồ đằng các tộc của Phong Hiếu Trung, tiến hành thâm nhập thôi diễn, thành tựu hiện tại đã sớm siêu việt Bạch Trạch thị không biết bao nhiêu lần.
Trong đó, pháp môn hắn thay đổi cấu tạo Nguyên thần là tới từ Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ. Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ có thể khiến Nguyên Thần quan tưởng thành hình thái Toại Hoàng, pháp môn quan tưởng trong đó vô cùng tinh diệu. Chung Nhạc đã tiến hành cải tạo pháp môn Quan Tưởng Pháp này, có thể quan tưởng những chủng tộc dị loại khác, thay đổi cấu tạo của Nguyên thần.
Mà Thâu Thiên Hoán Nhật Huyền Công lại có thể thay đổi kết cấu của nhục thân và Nguyên thần, càng thêm xuất sắc chính là có thể thay đổi cả hồn phách, ngay cả hồn phách cũng có thể thay đổi thành hình thái khác biệt. Đây mới là chỗ tinh diệu nhất của Thâu Thiên Hoán Nhật Huyền Công, cũng là điểm then chốt mà pháp môn biến hóa của Chung Nhạc còn đang thiếu khuyết.
- Nếu ngay cả cấu tạo hồn phách cũng có thể cải biến, thật ra sẽ có khả năng rất lớn có thể giấu diếm được Thần Nhãn thứ ba của Phục Hy Thần Tộc!
Đột nhiên, hắn chợt cảm thấy có chút kỳ quái, nghi hoặc hỏi:
- Tân Hỏa, vị Kẻ thừa kế kia khai sáng ra môn công pháp này rốt cuộc là muốn làm gì vậy?
- Sinh sôi nảy nở chủng tộc a!
Tân Hỏa lẽ thẳng khí hùng nói:
- Đương nhiên là vì để sinh sôi nảy nở chủng tộc! Thay đổi kết cấu của nhục thân, Nguyên thần và hồn phách, lẫn vào trong những chủng tộc khác, nhận thức thiên chi kiêu nữ của những chủng tộc khác, sinh sôi nảy nở hậu đại. Năng lực sinh sôi nảy nở của Yểm Tư thị rất yếu a. Ta nói cho ngươi biết, vị Kẻ thừa kế kia so với ngươi thì dụng tâm hơn rất nhiều! Lúc đó, hắn không biết là đã cần lao tới mức nào a? So với con ong mật nhỏ chui tới chui lui trong bụi hoa còn cần lao hơn rất nhiều, mỗi ngày tình chàng ý thiếp với Thánh Nữ Thiên Nữ của những chủng tộc khác vô cùng cực khổ. Cực khổ nhất chính là nhận thức quá nhiều Thánh Nữ Thiên Nữ, thường xuyên nhớ nhầm tên, còn phải đề phòng do gọi sai tên họ mà bị đánh chết nữa...
Chung Nhạc đem các sự tình không quang thải của tổ bối hủy diệt ra khỏi đầu chính mình. Hắn có Dịch đạo làm gốc, chỉ là khiếm khuyết trên phương diện hồn phách biến hóa, rất nhanh liền đã nghiên cứu thấu triệt Thâu Thiên Hoán Nhật Huyền Công.
Chiếc thuyền nhỏ vẫn tiếp tục lái đi trong thông đạo phong ấn. Trong khoảng thời gian này, hắn thôi động Thâu Thiên Hoán Nhật Huyền Công, hồn phách trong Nguyên thần cũng bắt đầu thay đổi, chuyển biến thành hồn phách nửa Bàn Hồ nửa Phục Hy.
Rốt cuộc, hắn cũng đi tới điểm cuối thông đạo này. Thế Ngoại Chi Địa xuất hiện trước mặt hắn. Tâm thần Chung Nhạc có chút kích động, rốt cuộc cũng đi tới nơi này.
Bảy vạn năm trước, hắn đã từng tới nơi này. Hắn từng ở nơi này, cùng với Lão Tộc trưởng Phong Thường Dương của Phục Hy thị cùng nhau sinh hoạt sáu bảy mươi năm, chứng kiến lịch trình mấy chục năm sinh mệnh cuối cùng của Phong Thường Dương.
Hắn cũng chứng kiến tình hình Thế Ngoại Chi Địa xây dựng lên, địa phương này từ không tới có, Chư Đế phong ấn Thế Ngoại Chi Địa cô độc ở bên ngoài vũ trụ.
Hắn đạt được Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh do Phong Thường Dương truyền thụ, rốt cuộc cũng bổ toàn Lục Đạo cho môn công pháp này.
Hắn còn gặp được chi mạch Phục Hy cuối cùng, là chi mạch Phục Hy mà Phong Thường Dương đã dùng tôn nghiêm và tính mạng của chính mình che chở kia.
Bảy vạn năm trước, tuế nguyệt bi tình, Phong Thường Dương vì để cho con trai của chính mình có thể dựng thẳng lưng làm một Phục Hy, bởi vì phấn chấn chút tinh thần cuối cùng của Phục Hy, bởi vì sự ngay thẳng bất khuất trong lòng, bởi vì để báo thù, hắn đã cầm kiếm giết về phía đám phản đồ của Phục Hy thị, giết về phía đám Đại năng đã lẻn vào Phục Hy Thần Tộc kia, giết về phía đám Đế cấp cao cao tại thượng. Cuối cùng, hắn đã chết trong tay nhị đệ của chính mình.
Chung Nhạc nghĩ muốn cứu hắn, nhưng lại vô lực xoay chuyển trời đất. Hắn chỉ là quỷ hồn tới từ tương lai, u linh tới từ tương lai, không thể thay đổi quá khứ, cũng vô lực thay đổi. Mà hiện tại, hắn có thể xem như là về lại cố thổ, đối với Phục Hy trong Thế Ngoại Chi Địa đã trôi qua bảy vạn năm, nhưng đối với hắn, chỉ là thời gian hai ba trăm năm mà thôi.
Trong Thế Ngoại Chi Địa, có một gã Thần Ma Phục Hy đi ra nghênh đón, cười ha hả, nói:
- Hiếu Vô Kỵ, Vô Kỵ tiên sinh! Quả nhiên là ngươi!
*****
Kẻ tới là một gã Thần Ma Phục Hy trẻ tuổi, tu vi cũng chỉ là cảnh giới Chân Thần, mặc dù so với cường giả đồng đại thì cũng cực kỳ cường đại, nhưng so với Chung Nhạc vẫn là thua kém khá nhiều. Chung Nhạc tươi cười đón chào, hỏi:
- Sao dám làm phiền hiền huynh tới đón? Các vị Tộc lão đâu rồi?
Hắn hiểu rõ Phong Vô Kỵ quá sâu, là túc địch từ lúc còn ở trên Tổ Tinh đã từng tiếp xúc qua không biết bao nhiêu lần, mô phỏng hành vi cử chỉ của Phong Vô Kỵ tự nhiên là hoàn toàn tự nhiên, không nhìn ra có bất luận sơ hở gì.
Gã Thần Ma Phục Hy trẻ tuổi kia thấp giọng nói:
- Các vị Tộc lão không muốn gặp ngươi! Bọn họ nói, lần trước ngươi tới mượn Phong Thanh Vũ, Phong Thanh Vũ mất tích. Lần thứ hai ngươi tới mượn Tộc lão Phục Bảo Sơ, Phục Bảo Sơ đã chết. Ngươi chính là một tên sao chổi, lần này bất luận ngươi tới mượn kẻ nào, có lý do gì, đều tuyệt đối sẽ không gặp ngươi! Bằng không, làm sao tới phiên ta tới đây nghênh tiếp ngươi?
Hắn mỉm cười, nói:
- Với tư chất của ta, tuyệt đối là không có tư cách nghênh tiếp Vô Kỵ tiên sinh! Đây cũng là không trâu bắt chó đi cày mà thôi!
Chung Nhạc khẽ mỉm cười. Phong Vô Kỵ quả thật liên tục mấy lần ăn thua thiệt lớn trong tay hắn. Phong Thanh Vũ bị hắn bắt giữ, đưa cho Phong Hiếu Trung nghiên cứu. Phục Bảo Sơ chính là bị hắn ám toán, chết trong Đế lăng của Hạo Anh thị.
- Nếu các vị Tộc lão đã không muốn gặp ta, vậy Tộc trưởng có ở đây không?
Chung Nhạc hỏi. Gã Thần Ma Phục Hy trẻ tuổi kia thoáng chần chờ một chút, nói:
- Tộc trưởng vẫn còn đang uống rượu!
- Còn đang uống rượu?
Chung Nhạc thản nhiên nói:
- Lần này ta có chuyện quan trọng, thân mang ấn soái của hai đại thế lực của đương kim Thiên Đế Bệ hạ và Hoàng tộc Bàn Hồ thị. Thiên Đế Bệ hạ và Bàn Hồ thị ủy nhiệm trọng trách, lệnh cho ta tới đây làm thuyết khách. Các Tộc lão không muốn gặp ta ngược lại cũng không sao, nhưng Tộc trưởng cũng dùng lý do bận uống rượu để né tránh không gặp, sơ suất chuyện của ta chỉ là chuyện nhỏ, nhưng làm trễ nãi đại sự của Thiên Đế Bệ hạ và Bàn Hồ thị, cho dù ở trong Thế Ngoại Chi Địa này đều là thần tử có công, chỉ sợ cũng gánh không nổi trách nhiệm này a?
Gã Thần Ma Phục Hy trẻ tuổi kia vâng vâng dạ dạ, nói:
- Vậy ta trước dẫn ngươi đi gặp Tộc trưởng, sau đó đi thỉnh các vị Tộc lão, cần phải thuyết phục bọn họ một phen!
Chung Nhạc gật đầu, nói:
- Có nhìn thấy tiểu đồng Hỗn Độn thị bên cạnh ta hay không? Vị này chính là Tộc trưởng tương lai của Hỗn Độn thị! Đế của Hỗn Độn thị lệnh cho hắn đi theo ta, tới gặp Phục Hy các ngươi. Cành cây trong tay hắn chính là Đế binh! Hỗn Độn thị còn xem trọng ta như vậy, Phục Hy thị sao có thể chậm trễ được?
Gã Thần Ma Phục Hy trẻ tuổi kia nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng thi lễ với Hồn Đôn Vũ, khách sáo vài câu, trong lòng thầm nghĩ:
- Thân phận của gã tiểu đồng này thật ra là rất lớn a! Bất quá, Vô Kỵ tiên sinh quả thật lợi hại, thậm chí ngay cả Hỗn Độn thị cũng câu thông rồi!
Hồn Đôn Vũ khẽ hoàn lễ, không quá để ý tới hắn. Gã Thần Ma Phục Hy kia không chút để ý, khom người đi trước dẫn đường. Chung Nhạc nhìn thấy một màn hắn cúi đầu khom người, hận không thể một đao chém qua, chém đứt cái thắt lưng đã khom xuống của hắn.
- Gã Thần Ma Phục Hy này quỳ quá lâu, ngay cả thắt lưng cũng không thẳng lên được rồi! Không biết hắn là nhất mạch Tộc trưởng, hay là nhất mạch đám kẻ phản bội kia?
o0o
Cũng không lâu lắm, bọn họ đi tới Thánh điện của Thế Ngoại Chi Địa. Trong Thánh điện không một bóng người. Gã Thần Ma Phục Hy trẻ tuổi kia khom người nói:
- Mời Vô Kỵ tiên sinh đợi một lát, ta đi mời Tộc trưởng và các vị Tộc lão!
Chung Nhạc gật đầu, một mình lưu lại trong tòa Thánh điện này, đảo mắt quan sát bốn phía. Chỉ thấy trong tòa Thánh điện này vô cùng mộc mạc, bốn phía đều là những cây cột trống trống trải trải. Trên bốn vách tường cung điện vốn dĩ hẳn là có mấy bức bích họa, nhưng không biết đã bị kẻ nào cạo xuống, chỉ miễn cưỡng có thể nhìn ra chút màu sắc do bích họa lưu lại.
Qua không bao lâu, bên ngoài chợt có tiếng bước chân vang lên, một gã hán tử say lúy túy từ bên ngoài đi vào, bước đi lắc lắc lư lư, tiếp theo đặt mông ngồi trên bảo tọa Tộc trưởng.
Chung Nhạc cẩn thận quan sát hắn. Bộ dáng gã hán tử say này vô cùng trẻ tuổi, nhưng ánh mắt chết lặng, lộ ra có chút tang thương, giống như một con sư tử nửa ngủ nửa tỉnh, thất ý nói không nên lời. Nhìn khuôn mặt của hắn mơ hồ còn có thể thấy được bộ dáng thời niên thiếu.
Bảy vạn năm trước, Chung Nhạc đã từng gặp qua hắn, nhìn thấy hắn từ một đứa bé con lớn lên thành một gã thiếu niên, nhìn thấy hắn bị thiếu niên đồng tộc khi dễ, bị đánh cho mặt mũi bầm dập, bị gọi là con trai của kẻ phản bội. Hắn chính là chi mạch Tộc trưởng Phục Hy trong Thế Ngoại Chi Địa, con trai của Phong Thường Dương. Hắn kế thừa họ cha, họ Phong, tên là Kỷ Khai. Chữ Kỷ có hai ý tứ, một là kỷ niệm, một là kế thừa.
Phong Thường Dương đặt cho hắn cái tên này là kỳ vọng hắn có thể kế thừa di chí của tổ tông, vì chủng tộc của chính mình mở ra một cái thái bình thịnh thế, tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, khôi phục lại vinh quang của tổ bối. Mà hiện tại, Phong Kỷ Khai lại là một tên tửu quỷ, tinh thần sa sút thân thể suy bại, đối với Chung Nhạc cũng làm như không thấy.
- Kỷ Khai, ngươi hỗ thẹn với phụ thân ngươi!
Chung Nhạc đột nhiên nhẹ giọng nói.
Tộc trưởng Phong thị đang lúc giơ hồ lô lên trên miệng ừng ực tu rượu, nghe hắn nói vậy nhất thời dừng lại, giương mắt nhìn về phía Chung Nhạc. Trong mắt hắn lóe lên Thần quang vô biên, phảng phất như ức vạn khỏa thái dương đồng thời lóe sáng vậy.
Bất quá, loại dị tượng này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, ngay sau đó hắn lại giống như một tên tửu quỷ hồ đồ, tiếp tục nâng hồ lô lên ừng ực uống rượu.
- Còn nhớ quỷ hồn tương lai mà cha ngươi thường xuyên nhắc tới không?
Chung Nhạc nhẹ giọng nói:
- Hắn đã tới! Hắn từng nhìn ngươi sinh ra, nhìn ngươi lớn lên, hiện tại hắn đã tới tìm ngươi!
← Ch. 0957 | Ch. 0959 → |