Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0968

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0968: Vấn đề của Vô Kỵ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


- Tàn nhẫn sao? Ta còn có thể tàn nhẫn hơn nữa đấy.

Chung Nhạc trong lòng bình tĩnh.

Trong con thuyền chiến dài, toàn thân Phục Thương đầy vết thương tích, được hai đạo tinh hà cuốn lấy kéo trở lại vào trong Lục Đạo Giới Châu.

Cho dù hắn rất cường đại nhưng ở đây trùng trùng phong ấn vẫn khiến hắn bị thương thế không nhẹ, những phong ấn này trong lúc từ từ tiêu diệt Phong Chấn lão tổ cũng từ từ tiêu diệt hắn.

Chung Nhạc vào trong Lục Đạo Giới Châu, thấy Phục Thương toàn thân máu me be bét ngồi đó, vẫn bộ dạng không chút sức sống gì, nhưng sự thù hận trong ánh mắt đang dần mạnh lên.

Hắn gặp Phong Chấn, thù hận liền trào dâng, đè nén lại sự tự trách, nhu nhược trong tim lại, nộ hỏa bùng cháy, nhảy ra liều mạng với Phong Chấn lão tổ, giống như dã thú phát cuồng khiến Phong Chấn lão tổ phải sợ hãi, chiến đấu tới mức toàn thân đầy vết thương, cuối cùng trấn áp được Phong Chấn.

Sau khi bị trấn áp, Phong Trấn nói một caia:

- Ngươi không có tư cách giết ta! Phục Thương, ai cũng có thể giết ta, chỉ riêng ngươi là không có tư cách!

Phục Thương vì câu nói đó mà bị đả kích nặng nề, suýt nữa đã phóng thích hắn, lúc đó Chung Nhạc đã tiến tới:

- Ta có, ta có tư cách giết ngươi!

Thế là có cảnh tượng người kế thừa Tân Hỏa hành hình ở thế ngoại chid dịa, chém đầu Phong Chấn lão tổ.

Cảnh tượng ghi chép trong tấm gương của Hỗn Độn Vũ, lời nói bên cạnh chính là người kế thừa Tân Hỏa hành hình, chém phản đồ chi đế.

- Hoàng thái tử, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ thoát khỏi sự ràng buộc, trở thành Phục Hy chân chính, chiến đấu vì Phục Hy thần tộc.

Chung Nhạc bình tĩnh nói.

- Phục Hy chân chính?

Phục Thương lộ vẻ nghi hoặc.

- Ngươi từ trước tới giờ vẫn không phải Phục Hy chân chính.

Chung Nhạc lắc đầu nói.

- Từ trước đều không phải. Ngươi là hoàng thái tử, ngây thơ mơ tới thiên hạ đại đồng, ngươi thương cho ngoại tộc nhưng chưa từng nghĩ tới chủng tộc của chính mình. Ngươi thương cho cảnh ngộ thê thảm của ngoại tộc, nếu đồng tộc ức hiếp ngoại tộc thì ngươi tức giận chửi bới, chỉ hận không đánh chết đồng tộc. Đồng tộc bị ngoại tộc ức hiếp thì ngươi coi như không thấy, cho rằng đại tộc đại tộc nên nhân nhượng. Ngươi chưa từng chiến đấu vì đồng tộc của mình, ngươi chỉ là đứa trẻ ngây thơ ngang tàng, chỉ biết trốn tránh, chỉ biết tự oán tự bi. Ngươi như vậy chưa từng là Phục Thương. Phục Hy ít nhất phải có trách nhiệm.

- Trách nhiệm.

Phục Thương trầm mặc.

Chung Nhạc quay người rời khỏi Lục Đạo Giới Châu.

Phù Tang Thụ trở về khuỷu tay Hỗn Độn Vũ, vị thần ma trẻ tuổi của Hỗn Độn thị này trước giờ vẫn luôn có dáng vẻ trời sập cũng không chớp mắt, đối với mọi thứ đều không có gì bất ngờ, trầm ổn tới mức tạo cho người ta cảm giác dựa dẫm vững chắc.

Chung Nhạc có hắn bên cạnh trong lòng cũng bình tĩnh nhiều, hắn cười:

- Vũ sư huynh, lần này vất vả cho huynh rồi.

Hỗn Độn Vũ gãi đầu:

- Hình như ta chưa làm gì cả, cũng chẳng giúp được gì, tại sao lại cảm ơn ta?

Chung Nhạc cười:

-Huynh cùng ta vào sinh ra tử, giúp tâm cảnh của ta bình ổn không dao động, cho dù có đối mặt với cường giả đế cấp cũng không mất bình tĩnh, vững như núi, lẽ nào lại không phải cảm ơn?

Hỗn Độn Vũ cười:

- Đó là vì tâm cảnh của ngươi cao thâm, liên quan gì tới ta?

- Nếu Vũ sư huynh không ở bên cạnh, một mình ta khó có thể giữ được tâm cảnh như vậy, dù thế nào đi nữa cũng phải đa tạ Vũ sư huynh!

Chung Nhạc cười ha hả, điều khiển con thuyền chiến, một lúc lâu sau cuối cùng con thuyền cũng ra khỏi phong ấn, tới Thiên Hà.

Hắn ngẩng lên nhìn, Ân Khang Chi Châu trên bầu trời Thiên Hà đã không cánh mà bay, chắc ma đế chi linh của Âm Khang thị giáng lâm, chuyển tòa Thiên Hà Chi Châu này đi rồi.

Hắn lấy ra một cây đồ đằng trụ liên lạc với Phù Lê, được biết khi Thiên Đình thủy sư rút quân, Phù Lê đưa Bệ Ngạn tiểu oa oa định thoát khỏi sự truy sát của hai vị Đế Quân nhưng thất bại, không đuổi theo kịp đại quân của Âm Khang thị, hiện nay vẫn đang chạy trốn ở hạ lưu Thiên Hà.

- Chúa công, ta đưa Bệ Ngạn biểu đệ vào nguyên thần bí cảnh, hai vị Đế Quân kia vẫn đuổi theo không buông, nhưng chúa công yên tâm, ta nhất định sẽ không để Bệ Ngạn biểu đệ có thương tổn gì. Giờ ta chuẩn bị chạy tới Đế Tinh, từ Đế Tinh chuyển tới Trấn Thiên Quan.

Chung Nhạc dặn hắn cẩn thận rồi liên lạc Âm Phiền Huyên, được biết Tiên Thiên Đế Quân giáng lâm như hắn đã dự cảm, đánh lui Thiên Đình thủy sư, cùng Âm Khang thị tới Trấn Thiên Quan, dọc đường hộ tống.

- Phu quân, ta đã làm theo lời ngươi, nói với Tiên Thiên Đế Quân việc ngươi lẻn vào thế ngoại chi địa, giải trừ phong ấn Phục Hy rồi.

Âm Phiền Huyên nói:

- Tiên Thiên Đế Quân không có biểu hiện gì, nhưng hắn không giết hết các lão Đế Quân Phục Hy mà hàng phục ba người trong số đó, không biết hắn muốn gì.

Chung Nhạc sắc mặt tối lại, rồi cười nói:

- Hắn sợ thế lực của ta quá lớn, nằm ngoài sự kiểm soát của hắn, muốn dựa vào mấy kẻ đó áp chế dã tâm của ta. Ngươi có thể yên tâm, có họ thì dọc đường Âm Khang thị chắc chắn có thể bình an tới Trấn Thiên Quan.

Phu thê hai ngươi ngắt liên lạc.

- Có Tiên Thiên Đế Quân bảo vệ, Âm Khang thị dọc đường sẽ không có gì nguy hiểm, dài thì năm năm, ngắn thì ba năm, Thiên Hà Chi Châu sẽ tới Trấn Thiên Quan.

Chung Nhạc ánh mắt lay động, nghĩ bụng:

- Thiên Đình thủy sư chắc chứn điều binh khiển tướng tập hợp với quân Thiên Đình, thậm chí cường giả đế cấp cũng sẽ xuất động thì mới tiêu diệt được Âm Khang thị và Tiên Thiên Đế Quân. Nhưng nếu muốn hoàn thành điều động đại quân thì phải mất ba tới năm năm. Nếu không đuổi kịp sự di chuyển của Âm Khang thị thì đội quân Thiên Đình có tốc độ nhanh nhất có thể đuổi kịp chỉ có Vũ Lâm Quân.

Thiên Đình Vũ Lâm Quân được Hầu Điểu Bộ xây dựng phỏng theo Phục Hy thần triều Phong thị Thập Bộ ở thời đại Địa Kỷ, thống lĩnh Điểu Dực chi thần, là đại quân thần ma có tốc độ nhanh nhất.

- Chỉ dựa vào Vũ Lâm Quân cũng không chặn được đại quân Âm Khang thị, huống hồ còn có Tiên Thiên Đế Quân. Việc của Âm Khang thị không còn cần ta lo lắng nữa, giờ nên lên đường tìm Phong sư huynh rồi.

*****

Hắn vẫn hành sự dưới dung mạo của Phong Vô Kỵ, điều khiển thuyền chiến bay về hướng Đế Tinh.

Phong Hiếu Trung không ở Đế Tinh, hắn phải mượn đường từ Đế Tinh vào sâu trong Tử Vi Tinh Vực. Phục Hy thị trước giờ không ở cố định một chỗ nào, cũng may Chung Nhạc có phân thân ở trong Linh Ngọc Cung của Phục Hy thị giúp hắn nghiên cứu, chỉ cần theo cảm ứng với phân thân là có thể tìm được hắn.

- Còn nửa năm nữa Phong Vô Kỵ mới lên bờ được, thời gian này đủ để ta rời khỏi Tử Vi Đế Tinh đi xa rồi.

Vài ngày sau, chiến thuyền lên bờ, Chung Nhạc cất con thuyền vào nguyên thần bí cảnh. Con thuyền này vẫn còn tác dụng rất lớn, hắn không có sắc lạnh để vào thế ngoại chi địa, sau này nếu muốn trở lại thế ngoại chi địa thì phải nhờ vào con thuyền này.

- Vũ sư huynh, mấy hôm tới huynh phải chịu thiệt thòi rồi.

Chung Nhạc tế Thiên Nguyên Luân Hồi Cảnh ra, đưa Hỗn Độn Vũ vào trong đó, hiên ngang bước đi. Hắn hành tẩu dưới tướng mạo của Phong Vô Kỵ đương nhiên Hỗn Độn Vũ không thể xuất hiện, vì thế phải đưa hắn vào Thiên Nguyên Luân Hồi Cảnh để khỏi bị lộ.

Đế Tinh rộng lớn tới mức khó tưởng tượng, chỉ là, Đế Tinh hiện giờ đã chiến hỏa liên miên, phân tranh ác liệt, thậm chí giữa các đế tộc trên Đế Tinh cũng bắt đầu có chiến sự.

Trước kia tuy Đế Tinh hỗn loạn nhưng vẫn không tới mức này, còn bây giờ, sau tiệc mừng thọ Thiên Đế thì thế lực các phương đã rõ ràng, thiên hạ khí vận chia bảy, bảy vị đế cấp tranh đoạt đế vị, khiến các đại chủng tộc kể cả đế tộc cũng bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc nên đi theo bên nào.

Cục thế đã rõ ràng, vậy là bắt đầu loại bỏ những kẻ khác mình, cộng vứi có kẻ ngấm ngầm tạo sóng gió, vì thế ngay cả đế tộc cũng khó lòng tự giữ mình yên bình được, chỉ đành phải tham gia vào trận đại tranh này, tìm kiếm đường thoát cho chủng tộc mình.

Đến khi thiên hạ được bình định, công thần sẽ được Thiên Đế mới trọng dụng trọng thị, đề bạt bồi dưỡng, chủng tộc đương nhiên sẽ hưng thịnh như diều gặp gió. Còn nếu đoạt đế thất bại thì sẽ có nguy cơ bị tiêu diệt, đương nhiên sẽ không cho phép những đế tộc kia quấy nhiễu.

Đặc biệt là giữa các đại đế tộc cũng có ân oán riêng, nhân lúc loạn thế này có thù báo thù, có oán trả oán.

Chung Nhạc cũng cần phải hành sự thận trọng, để tránh không bị cuốn vào cuộc chiến giữa các đại đế tộc, nếu bị cuốn vào thì cho dù hắn có thân phận của Phong Vô Kỵ bảo làm phù hộ thân thì cũng khó lòng tự bảo toàn tính mạng, dù sao thì thế lực ở Đế Tinh cũng quá phức tạp.

Hơn nữa hắn cũng không biết nhiều về bối cảnh và nhận thức của Phong Vô Kỵ, rất dễ bị lộ đuôi.

Trên đường tới tinh vực có Phong Hiếu Trung, Chung Nhạc đều bình an. Con đường gần nhất là mượn truyền tống môn trong lãnh địa của Đại Đình thị truyền tống tới thánh địa gần với chỗ của Phong Hiếu Trung.

Như vậy có thể tiết kiệm được nửa năm.

- Vô Kỵ tiên sinh đúng là khách quý!

Chung Nhạc vào lãnh địa của Đại Đình thị, đi về hướng Tinh Môn truyền tống trận của Đại Đình thị, đế tộc cấp này đều có truyền tống môn riêng của mình, thông tới khắp nơi, có thể truyền tống lượng ít binh lực tới các tinh vực ở Tử Vi.

Có thần tướng của Đại Đình thị tới đón, cười ha hả, nói:

- Lần trước gặp Vô Kỵ tiên sinh trên Thiên Đình tiểu tướng nhận được rất nhiều điều bổ ích, hôm nay ngọn gió nào đã đưa tiên sinh tới đây?

- Ta ngang qua bảo địa, nhớ tới huynh trưởng nên tới thăm.

Chung Nhạc chớp mắt, trong bụng mơ hồ:

- Đại Đình thị này là ai nhỉ?

Phong Vô Kỵ quảng giao, dù tới nơi nào cũng có thể hòa nhập, chỉ là cường giả các tộc mà hắn kết giao quá nhiều, Chung Nhạc cũng không biết vị thần tướng Đại Đình thị này là ai.

Vị thần tướng này tu vi Thần Hoàng Cảnh, nhưng trước mặt hắn lại tự xương tiểu tướng rõ ràng rất trọng thị Phong Vô Kỵ.

- Thực không giấu, lần này ta tới có việc muốn mượn truyền tống môn của bảo địa để tới Loại Tinh Trạch.

Chung Nhạc không lòng vòng mà nói thẳng ý định.

Thần tướng đó vội nói:

- Tiên sinh yên tâm, cho phép ta chiêu đãi tiên sinh, đợi khi truyền tống môn đủ năng lượng sẽ đưa tiên sinh tới Loại Tinh Trạch. Tiên sinh không biết thôi, ở đây còn có một vị cố hữu của tiên tinh, ta đi gọi hắn, tiên sinh gặp nhất định sẽ rất vui!

Chung Nhạc giật mình, vội nói:

- Nạp năng lượng cho truyền tống môn trước đã, ta có việc gấp.

- Việc nạp năng lượng cho truyền tống môn cứ giao cho thuộc hạ là được, không mất nhiều thời gian.

Thần tướng đó vội rời đi, Chung Nhạc tim đập loạn, không biết vị cố hữu của Phong Vô Kỵ kia là ai, liệu có vạch trần hắn không.

- Tên Phong Vô Kỵ này bằng hữu khắp thiên hạ, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, chỉ riêng điểm này thôi ta đã thua kém hắn quá nhiều. Hắn đúng là có điểm hơn người, đâu cũng hòa nhập được.

Chung Nhạc nghĩ bụng.

Đột nhiên có tiếng cười lớn vọng tới, vị thần tướng kia dẫn tới một vị thần ma mặt đầy hồng quang. Vị thần ma kia thấy Chung Nhạc liền cười lớn:

- Vô Kỵ tiên sinh, Bích Lạc Cung chia tay tới nay lại trùng phùng, đúng là phúc ba đời!

Chung Nhạc vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội tiến lại, ôm chặt lấy vị kia, cười:

- Đúng là không ngờ, thật không ngờ. Huynh trưởng sao lại ở Đại Đình thị vậy? Ta còn tưởng huynh trưởng đi rồi khụ khụ...

Chung Nhạc trong bụng chán nản:

- Tên này lại là ai thế?

Đây là Tiên Thiên Thần Ma xuất thân Bích Lạc Cung, nghe thế liền hiểu, cười nói:

- Thiên hạ có nơi đâu không phải chốn đặt chân. Ta rời Bích Lạc Cung tới đây, Đại Đình thị đối đãi không tồi nên ở lại luôn.

Hai người ngồi xuống, Chung Nhạc suy nghĩ nhanh chóng:

- Rốt cuộc hắn là ai? Tên là gì? Phải xưng hô thế nào?

Vị thần ma đó dáng người khôi ngô cao lớn, trên đầu mọc hai sừng, tu vi cảnh giới cực cao, đã là Tạo Vật Chủ, nói năng bất phàm, cười nói:

- Lần trước Vô Kỵ tiên sinh đột phá Chân Thân Cảnh còn thỉnh giáo ta, hỏi hai vấn đề. Lần đó ta chưa giải đáp được. Giờ Vô Kỵ tiên sinh còn nhớ hai câu đó không?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)