← Ch.0097 | Ch.0099 → |
Chung Nhạc không nhìn thẳng Hiếu Sơ Tình để tránh việc nàng ta cảm ứng được sát khí từ mình:
– Nhất định phải giết ả!
Tân Hỏa bèn nói:
– Khó đấy! Con bò cái này tuy nhỏ tuổi, nhưng rất mạnh, tu vi đã là Thoát Thai cảnh. Nhưng linh hồn ả vốn là Nguyệt linh trời sinh, mạnh hơn ngươi rất nhiều! Linh thể trời sinh rất khó đối phó, bởi linh hồn bọn họ bẩm sinh đã mạnh hơn người bình thường, uy lực thần thông rất đáng sợ, mà sự khống chế thần thông cũng mạnh mẽ dị thường... Khoan, có điểm kỳ quái... Hiếu Sơ Tình này là ngụy linh thể Nguyệt diệu!
Nghe thế, Chung Nhạc bèn hỏi:
– Sao ngươi phát hiện ra?
– Nguyệt linh biến mất, hơn phân nửa là đang ở Thần tộc Hiếu Mang, nguyệt hạch và nguyệt linh bị người ta móc ra khỏi mặt trăng, tất nhiên sẽ không bùng nổ Nguyệt diệu nữa, như vậy sao có thể là nguyệt linh trời sinh? Không có nguyệt linh trời sinh, như vậy nguyệt linh của ả tất nhiên là có nhờ tu luyện.
Tân Hỏa thấp giọng nói:
– Nàng ta giống ngươi, đều cảm ứng linh ở gần nên được tới linh mạnh nhất. Ngươi ngộ được Nhật linh, còn ả ngộ ra Nguyệt linh. Bởi vì ả lĩnh ngộ được Nguyệt linh mạnh nhất, cho nên người khác mới có thể hiểu nhầm là ả có linh thể Nguyệt diệu. Nhưng tu vi của ả cao hơn ngươi, Nhật linh với Nguyệt linh lại là tương sinh tương khắc, tu vi linh hồn của ả cũng mạnh hơn ngươi. Ngươi không phải đối thủ của ả, nên đừng có chọc vào ả.
– Tân Hỏa, ta không trêu chọc nàng ta, chưa chắc ả sẽ động tới ta.
Trong thức hải, linh hồn Chung Nhạc lắc đầu nói:
– Ngươi không thấy kỳ quái sao? Ta trở về từ mặt trăng, không lâu sau Thần tộc Hiếu Mang liền đưa người có huyết thống Nhân tộc tới, mà lại là Hiếu Sơ Tình với linh thể Nguyệt diệu? Ta cảm thấy là bọn họ muốn dụ người đào tẩu khỏi mặt trăng để giữ gìn bí mật của thần tộc bọn họ.
– Ngươi biết rõ Thần tộc Hiếu Mang muốn dụ ngươi ra, sao còn muốn giết nàng ta?
Tân Hỏa tò mò hỏi:
– Ngươi nên lẩn núp, né tránh mới đúng chứ. Nếu ngươi mà hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ bị cường giả Thần tộc xử lý, khó mà giữ được mạng!
Chung Nhạc gật đầu, đáp:
– Lời ngươi nói không sai, nhưng Đại Hoang là của Nhân tộc, chứ không phải của Thần tộc. Thần tộc Hiếu Mang sắp xếp Hiếu Sơ Tình vào đây, mưu đồ gây rối, mà lại còn là nhằm vào ta, ta há có thể nhẫn nhịn? Huống chi nếu Thần tộc muốn tra xét, sợ là không lâu sau sẽ tra tới đầu ta, khi đó lại càng nguy hiểm.
Tân Hỏa suy tư:
– Vậy khó rồi đây! Kiếm Môn không cho phép đệ tử tương tàn, mà con bò cái này xuất hiện ở Kiếm Môn chính là đệ dụ ngươi ra. Nếu ngươi ra tay với nó, tất sẽ trúng mai phục.
Chung Nhạc gật đầu:
– Yên tâm, ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Nếu đã ra tay, ta tất sẽ cho ả một chiêu trí mạng, không để lại dấu vết nào.
***
Vị "Hiếu sư huynh" kia đi rồi, để lại Hiếu Sơ Tình. Đột nhiên Chung Nhạc khiếp sợ, bởi một thiếu nữ bước lên, nắm lấy tay Hiếu Sơ Tình, hai cô nàng cười nói, chỉ lúc sau đã thành hữu hảo.
Hai thiếu nữ này, một như thần nữ trong mặt trăng, một như nữ thần trong nước. Cả hai đều có mỹ mạo đẹp đẽ, có thể được xưng là khuynh quốc khuynh thành. Mà cả hai nay đứng chung một chỗ hệt như một đôi tỷ muội, mỗi người có một vẻ đẹp riêng, khiến đám Luyện khí sĩ nhìn không dời mắt, còn nữ Luyện khí sĩ thì cúi đầu, tự biết xấu hổ khi thua kém người ta.
Chung Nhạc nhíu mày:
– Thiên Tượng Lão Mẫu? Bọn họ liên thủ?
Nữ tử kia đúng là "Thủy Thanh Nghiên", Thiên Tượng Lão Mẫu, đang nói chuyện với Hiếu Sơ Tình.
– Kiếm Môn lắm thị phi thật, có Ma tộc, cũng có Thần tộc, nay lại có cảnh tượng Ma tộc với Thần tộc bắt tay.
Tân Hỏa bật cười:
– Thần tộc với Ma tộc vốn là kẻ thù truyền kiếp, có mối huyết thù có tẩy rửa thế nào cũng không sạch, thế mà lại bắt tay nhau tới hại Kiếm Môn, thật là thú vị.
Chung Nhạc hít vào một hơi thật sâu, hai thiếu nữ trước điện đều là tuyệt thế mỹ nhân, mà hắn lại cực kỳ muốn giết chết cả hai.
Lúc này trên Kim Đỉnh, lão nhân cũng nhíu chặt mày, lẩm bẩm:
– Linh thể Nguyệt Diệu xuất hiện. Ngũ đại linh thể Thủy, Kim, Mộc, Hỏa và Thổ đều đã tập trung ở Kiếm Môn, lại thêm linh thể Nguyệt diệu cùng Chung Sơn thị với linh thể Nhật diệu hư thực khó phân, Kiếm Môn ta đã tập trung thất diệu linh thể. Dấu hiệu của đại hung, hay đại cát. Cùng tập trung một nơi thế này, càng thêm hung hiểm hơn ngũ diệu... Khụ khụ, không biết Nhân tộc Đại Hoang ta liệu có bình an vượt qua được không? Ta phải cố gắng sống thêm vài năm nữa... Khụ khụ!
Tiếng ho sặc sụa vang lên, lão nhân ho ra một búng máu, sắc mặt lão càng thêm ủ rũ.
Một lão già gầy như cây trúc đứng sau lưng lão, ân cần hỏi:
– Đại huynh, thân thể huynh đã tới mức này rồi ư?
– Bởi vì ta sắp chết.
Lão nhân cười nói:
– Ta còn tối đa hai năm thọ nguyên, nên mới vội vã triệu đệ trở về. Kiếm Môn dần xuất hiện dấu hiệu của loạn tượng và đại hưng. Yêu tộc và Thần tộc Hiếu Mang như hổ rình mồi, nếu ta chết, Kiếm Môn chắc sẽ tan đàn xẻ nghé, Đại Hoang sẽ bị thâu tóm! Ta cần đệ tới ổn định cục diện.
Lão già gầy gò kia im lặng, ánh mắt toát lên đầy vẻ bi thương.
Lão nhân lẩm bẩm:
– Ta chưa thể chết, bây giờ chưa chết được...
*** Mà bên ngoài Đại Hoang, vị "Hiếu sư huynh" đang phi hành, đột nhiên dừng lại, hạ xuống mặt đất, không hề quay đầu lại mà nói:
– Ngươi theo ta lâu như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?
– Ha ha ha....
Một tiếng cười vang lên, rồi một mảng tối đen bắt đầu khởi động phía sau lưng "Hiếu sư huynh", dần bao phủ lấy phạm vi mấy trăm dặm. Trong bóng tối ấy như có người cất bước đi tới, không bước ra ngoài bóng tối, chỉ nói:
– Biểu huynh, ngươi vượt ranh giới rồi.
"Hiếu sư huynh" cười nói:
– Biểu đệ, ngươi là thần sứ phụ trách Nhân tộc, mà ta là thần sứ phụ trách Yêu tộc, vốn nước giếng không phạm nước sông. Nhưng cấp trên đưa ý chỉ xuống muốn ta và ngươi cùng tìm ra kẻ đã bỏ trốn khỏi mặt trăng, nên ta đành phải thuận theo. Ta đã điều tra rõ kẻ đó rồi, hắn thông qua núi lửa trong Cô Hà thành để quay lại Cô Hà thành. Ta vốn cho rằng kẻ này là Yêu tộc, nhưng Cô Hồng Tử lại gửi tin nói rằng có một Luyện khí sĩ Nhân tộc mang theo Quân Tư Tà trốn về Đại Hoang, ta liền tới Đại Nguyên Hoang Địa xem xét tung tích mà kẻ này để lại, phát hiện dấu chân của hắn tương tự dấu chân trên mặt trăng. Kẻ này ắt là Luyện khí sĩ Kiếm Môn các ngươi. Ngươi không tra ra được người đó là ai, chi bằng để ta tới giúp.
– Đại Hoang là địa giới của ta!
Người trong bóng tối kia đột nhiên tức giận, nơi bóng tối bao phủ có những cái đầu cực lớn nhoáng lên, mọc lên những ngọn lửa u u, phải to tới mấy trượng. Có tất cả sáu ngọn lửa, rõ ràng là mắt của người kia:
– Ngươi đừng mơ chấm mút đồ của ta!
– Ngươi chỉ đơn giản là muốn được tới thứ mà Kiếm Môn che giấu dưới lòng đất, còn ta chỉ muốn tra ra người nọ là ai, sẽ không động tới đồ của ngươi!
"Hiếu sư huynh" cười nói:
– Ta giúp ngươi thế này, ngươi phải vui mới đúng chứ. Ta với ngươi đều là kẻ không thuần huyết, trong cơ thể ngươi có huyết thống Nhân tộc, mà trong cơ thể ta có chảy huyết thống Yêu tộc, địa vị ở Thần tộc không cao. Chỉ có giúp đỡ nhau mới có thể tăng địa vị của chúng ta. Biểu đệ, ngươi thấy sao?
– Hừ!
Người trong bóng tối hừ lạnh:
– Ngươi bằng tuổi ta, Hiếu Sơ Tình không phải con gái ngươi ấy chứ?
– Tất nhiên không phải! Nó là đường muội của ta, là biểu muội của ngươi, con của đại trưởng lão thần miếu với nữ nô lệ Nhân tộc.
"Hiếu sư huynh" cười nói:
– Sơ Tình muội muội thần quái bẩm sinh, vừa mới sinh ra đã ăn thịt mẹ đẻ. Đại trưởng lão khá là yêu thích nó, nên mới phái nó tới đây. Nếu ngươi hành sự bất lực, việc Sơ Tình thay thế ngươi không phải là không có khả năng.
Bóng tối rút lui đi như thủy triều:
– Thay thế ta? Ha ha, con nhóc kia cũng xứng.... Ngươi tra kẻ đó, ta không ngăn cản, nhưng nếu phát hiện ngươi định động tới đồ của ta, đừng trách ta trở mặt!
– Uy hiếp ta?
"Hiếu sư huynh" hừ lạnh, cất bước đi về Cô Hà thành. Vừa đi, tướng mạo và thân thể y vừa biến hóa, thậm chí ngay cả khí tức độc hữu của Thần tộc cũng nhanh chóng thu vào trong cơ thể, chỉ còn lại yêu khí.
– Thứ trong lòng đất Kiếm Môn mà ngươi muốn độc chiếm? Nhưng ngươi không nuốt nổi! Bảo vật kia rơi vào tay ai còn chưa biết!
Không lâu sau, "Hiếu sư huynh" liền đổi một khuôn mặt, không ngờ lại là đại đệ tử Lãng Thanh Vân của Hãm Không thành chủ với thân hình cao lớn khôi ngô, y khoác áo cừu đen, nhanh chóng rời đi.
***
Trong Kiếm Môn, các vị trưởng lão đi về, mà đám đệ tử thì vây quanh Thủy Thanh Nghiên và Hiếu Sơ Tình, hỏi này hỏi kia, rất là náo nhiệt.
Chung Nhạc đang muốn đi, chợt thấy lưng mình lạnh toát như bị rắn độc nhìn chằm chằm. Hắn quay đầu lại, liền thấy "Thủy Thanh Nghiên" đang nhìn chính mình. Chung Nhạc mỉm cười, bèn làm động tác giơ tay chém qua cổ.
Nụ cười trên khuôn mặt "Thủy Thanh Nghiên" cứng ngắn lại, khẽ sò cổ mình, lòng nảy sinh sát khí, lại bị Hiếu Sơ Tình bên cạnh cảm giác được, bèn dùng tinh thần lực truyền âm:
– Sư tỷ với kẻ đó có thù oán?
– Ta thiếu chút nữa thì bị hắn chém rơi đầu.
"Thủy Thanh Nghiên" nói:
– Hơn nữa Chung Sơn thị này biết lai lịch của ta! Lần trước thần sứ nói muốn diệt trừ hắn, khoác lác là có thể thần không biết quỷ không hay khiến hắn phải chết, ai ngờ hắn vẫn còn sống!
Hiếu Sơ Tình bật cười, quay sang nhìn Chung Nhạc chằm chằm, lại truyền âm tiếp:
– Trừ bỏ hắn mà còn cần thần sứ đại nhân ra tay? Với thực lực của chúng ta hẳn là có thể xử lý hắn dễ dàng nhỉ?
"Thủy Thanh Nghiên" lắc đầu:
– Không nên khinh thường Chung Sơn thị, hắn có được kiếm bài của lão bất tử, luyện thành Đại Tự Tại Kiếm Khí. Lần trước với ta lưỡng bại câu thương, làm ta suýt nữa thì hiện nguyên hình.
– Lại có thể làm cho Lão Mẫu suýt nữa thì hiện nguyên hình ư?
Hiếu Sơ Tình lắp bắp kinh hãi, rồi lại lập tức cười nói:
– Lão Mẫu, đó chắc là chuyện trước đây chứ nhỉ? Nay Lão Mẫu đã tu luyện thành Luyện khí sĩ, linh hồn mạnh mẽ khôn cùng, việc trừ bỏ hắn không phải là dễ dàng? Hiện tại tên Chung Sơn thị này cùng lắm là Uẩn Linh cảnh, đừng nói Lão Mẫu, cho dù ta giết hắn thì cũng đơn giản như lấy đồ trong túi thôi.
Hai thiếu nữ cười cười nói nói, tựa hồ đang khe khẽ bàn luận gì ấy, mà không ai biết là hai nàng đang mưu toan xử lý Chung Nhạc.
– Chung Sơn thị này mấy ngày trước đánh hơn mười Luyện khí sĩ, trong đó có Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh, ta đoán hắn đã đạt tới Thoát Thai cảnh rồi.
"Thủy Thanh Nghiên" hít vào một hơi thật sâu:
– Tiểu tử này càng lúc càng khiến ta không nhìn thấu. Cũng may hắn đánh nhiều người như vậy, mà đám người này tới từ các thị tộc, ta chỉ châm ngòi chút xíu là đám Luyện khí sĩ các thị tộc ấy liền tới tìm hắn. Nhưng Luyện khí sĩ mà giao chiến trong Kiếm Môn thì chỉ tỷ thí, chứ không phân sống chết. Đám cao thủ ấy cùng lắm chỉ dạy dỗ hắn một bài học mà thôi.
– Hắn đã tu luyện tới Thoát Thai cảnh rồi?
Hiếu Sơ Tình liên tục liếc nhìn Chung Nhạc, liếm liếm đôi môi mọng cuẩ mình, trong ánh mắt thánh khiết kia toát lên vẻ hưng phấn:
– Nam nhân xuất sắc như vậy... Lão Mẫu, người ta thật muốn ăn thịt luôn hắn!
Chung Nhạc thu tầm mắt lại, cất bước đi ra ngoài, đột nhiên nghe Hiếu Sơ Tình ở đằng sau hô gọi hắn:
– Chung Sơn thị Chung sư huynh!
Lúc này đây, Chung Nhạc cảm thấy có vô số ánh mắt dừng trên lưng hắn.
– Chung Sơn thị Chung sư huynh, vừa rồi Thủy sư tỷ nói với ta rằng trong trận quyết đấu Vô Cấm Kỵ ngươi suýt nữa thì chém đầu sư tỷ, cách đây không lâu lại đánh hơn mười vị sư huynh đệ.
Hiếu Sơ Tình cười nói:
– Chẳng lẽ ngươi không biết xin lỗi Thủy sư tỷ và các vị sư huynh khác sao?
← Ch. 0097 | Ch. 0099 → |