← Ch.0292 | Ch.0294 → |
Cửa mộ đóng kín, âm phong quanh quẩn, cả chủ mộ thất trở nên tối sầm.
"Có phải chúng ta mở quan cữu làm ‘Ác quỷ’ hơi thoát khỏi trấn áp, hay là làm động tới phong ấn của mộ thất hay không?"
Cả bọn nhìn nhau, cùng chọn trở về, dù sao cũng đã hoàn thành bước thứ nhất của nhiệm vụ rồi!
Ánh sáng xanh bừng lên, đám người Mạnh Kỳ biến mất.
Cột sáng buông xuống, phủ lấy Mạnh Kỳ, bỗng hắn cảm thấy người lành lạnh, từ trong người tuôn ra những làn khí đen.
Khí đen như tuyết gặp nắng, nhanh chóng bị tan rã, mơ hồ có một tiếng kêu thảm thiết: "A......"
Mạnh Kỳ kinh hãi, mình bị khí tức "Ác quỷ" nhập vào người từ khi nào? Thực là thần không biết quỷ không hay, ngay cả Phật tiền thanh đăng cũng không hề nhắc nhở, hắn, nếu không có Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, thì thực sự là nguy hiểm đến cực điểm.
Nhưng ngẫm lại Phật tiền thanh đăng thì đã hư hỏng tới mức gần như tàn phế, "Ác quỷ" Lại là tia ác niệm của Chân Võ đại đế, qua mặt được nó cũng chẳng có gì lạ.
Cột sáng tắt đi, hắn nhìn thấy đám Giang Chỉ Vi.
"Tất cả chúng ta đều bị khí tức của bám vào người." Giang Chỉ Vi nghiêm mặt, cũng may tia khí tức kia chưa kịp làm gì, đã bị Lục Đạo Luân Hồi chi chủ tiêu trừ mất.
"May mà có Lục Đạo Luân Hồi chi chủ." Mạnh Kỳ cảm thán, nó thật sự là thần thông quảng đại, trị được đủ loại chứng khó.
Giọng nói lạnh băng của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ lại vang lên:
"Nhiệm vụ đầu tiên Chân Võ nghi trủng chấm dứt, lựa chọn rời đi, hay tĩnh tu trong thời gian Luân Hồi phù còn thời hạn?"
Ý, còn có loại chuyện tốt này! Đám Mạnh Kỳ ngay lập tức đều chọn tu luyện.
"Nhiệm vụ lần này thật là ngắn." Giang Chỉ Vi là người tỉnh lại trước tiên.
Vì còn nhiều thời gian, nên mọi người cũng thoải mái tám chuyện với nhau.
Mạnh Kỳ chép miệng: "Bước đầu tiên của nhiệm vụ liên hoàn lúc nào chẳng hơi đơn giản, thu hoạch thấp, nguy hiểm cũng thấp, tuy cũng có biến số, nhưng vẫn theo quy luật cơ bản này."
"Ừ, nếu không có Biến Thiên Kích Địa đại pháp, có lẽ chúng ta sẽ càng thêm thuận lợi, thứ nguy hiểm thật sự là lúc ác quỷ lặng lẽ thâm nhập vào trong người chúng ta, nhưng cũng không sao, đã có Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, chúng ta cũng không phải lo lắng." Giang Chỉ Vi gật đầu tán đồng.
Nếu Mạnh Kỳ không thử Biến Thiên Kích Địa đại pháp, ác quỷ sẽ không lộ mặt ra, Hoàng Phủ Đào cũng vậy, mọi người chỉ phải chiến đấu với hoạt tử nhân nửa bước ngoại cảnh mà thôi.
Nguyễn Ngọc Thư nhìn vai mình, cứ như sợ chỗ đó đột nhiên lại thoát ra một ác quỷ: "Dù có Biến Thiên Kích Địa đại pháp tạo nên biến đổi, thì cũng không có gì nguy hiểm."
Trừ ác quỷ......
"Ừ, lạ thật, không hề thấy lo sợ chút nào." Tề Chính Ngôn thở hắt ra.
Kỳ lạ là quả đúng như thế. Cả một đường đi, ngoài lúc đầu khi mới tới lăng tẩm họ còn thấy lo lắng, nhưng sau đó thì gần như hoàn toàn không còn nữa.
Ngay cả khi gặp phải cương thi nửa bước ngoại cảnh, là nhận ra ngay chúng cùng loại với Sinh Tử Vô Thường tông, dùng Biến Thiên Kích Địa đại pháp là xử được; hay tới khi thấy dấu hiệu của ác quỷ, thì chẳng bao lâu đã lại nhìn thấy Trấn Long đài, đoán ra ngay ác quỷ đã bị trấn áp ; sau đấy gặp được ngoại cảnh hoạt tử nhân, nhưng lại nhanh chóng nhìn ra người kia không ra tay toàn lực; vào trong sương mù bị mất đi trí nhớ, nhưng ngay sau đó là được cứu tỉnh lại ngay.
Nhất là tâm lý lúc nào cũng có thể ngừng ngang để trở về, nên không một ai lo lắng thật sự.
"Nên đi đâu tìm Huyền Vũ bội?" Mạnh Kỳ bắt đầu trước, "Trong một chỗ khác của lăng tẩm?"
Giang Chỉ Vi trầm ngâm: "Hẳn là đã bị người ta mang ra khỏi Chân Võ nghi trủng, hoạt tử nhân không có khả năng trời sinh đã có thực lực mạnh như thế, Hoàng Phủ Đào lại rõ ràng là tìm hiểu lôi ngân rồi mới bắt đầu tu luyện, nhưng họ không thể tu luyện thành ở trong lăng tẩm, vì ở trong đó sẽ bị rơi vào trạng thái nhục thân bị hư thối, không thể nào tu luyện được công pháp bình thường."
"Nên nhất định là họ vào, lấy được kì ngộ, sau đó rời đi, tu luyện đến ngoại cảnh, nhưng từ lúc đầu khi vào lăng mộ đã bị ác quỷ khí tức phụ thể, nên sau khi họ tu luyện thành công, bị ác quỷ thúc giục trở về lăng mộ, trở thành hoạt tử nhân." Tề Chính Ngôn đoán, "Nếu chúng ta không có Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, thì sau này cũng sẽ giống hệt bọn họ."
Nguyễn Ngọc Thư lắc đầu: "Dù không có Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, chỉ cần chưa bị phát tác, nếu gặp được cao nhân, cũng có thể nhìn ra ác quỷ phụ thể."
Cao nhân của cô ít nhất là cấp Tông Sư.
Mạnh Kỳ gật đầu: "Như vậy, chính là một trong những hoạt tử nhân đã mang Huyền Vũ bội ra khỏi lăng mộ, làm truyền gia chi bảo, căn cứ dấu tích lôi ngân sau khi bị tìm hiểu chân ý thì tiêu tán, có thể người đầu tiên đi vào chủ mộ thất chính là Hoàng Phủ Đào, ừm, Cửu Hương thế giới, Tụ Thần sơn trang."
"Nếu hoạt tử nhân chưa lấy đi, thì có thể xem xét ở những nơi trong tấm da." Giang Chỉ Vi nói, "Người có thể vẽ ra lối đi trong đó, biết Chân Võ nghi trủng, chắc chắn phải có quan hệ thâm sâu với Chân Võ đại đế."
Mạnh Kỳ gật đầu: "Đặt giả thuyết người đó không còn, không thể kiểm tra những nơi trong tấm da, theo ta thấy vẫn nên xem xét Cửu Hương thế giới trước, ta cảm thấy nhiệm vụ liên hoàn này trước sau gì cũng phải đi tới đó......"
Một kiểu trực giác rất khó giải thích.
Mọi người không còn Luân Hồi phù, không thể tới được Cửu Hương thế giới, nên sau khi thảo luận xong, thì lấy Địa Tuyền linh chi và "Thái Âm Đãng Ma chân giải" Để vào cột sáng trung ương.
"Địa Tuyền linh chi, sinh trưởng một trăm năm mươi năm...... Giá trị bảy trăm thiện công.""Thái Âm Đãng Ma chân giải [ đã được sửa chữa ], ngoại cảnh công pháp...... Giá trị một ngàn năm trăm thiện công."
"Thái Âm Đãng Ma chân giải"này hẳn là đã bị ác quỷ sửa lại những chỗ quan trọng, nên không ai định luyện nó, quyết định đổi.
Chia đều ra, mỗi người được năm trăm năm mươi thiện công.
Mạnh Kỳ lấy đan dược lấy được từ Lục Phiến môn đều đổi thành thiện công, đại khái được chừng bốn trăm thiện công, không nhiều nhưng cũng chẳng ít.
"Chín trăm năm mươi thiện công." Mạnh Kỳ nói, "Giang Đông nhiều chuyện, biến ảo khôn lường, phòng bị là chuyện cần thiết, ta định đổi một Đại Hoàn đan và thời gian tu luyện hai tháng, để củng cố thất khiếu, bước đầu điều chỉnh nội thiên địa, luyện thành ‘Thiên Ngoại Phi Tiên’."
Còn lại năm mươi thì để lại.
Giang Chỉ Vi cũng đổi đồ, có được khoảng chín trăm thiện công, vui vẻ gật đầu: "Ta cũng đổi Đại Hoàn đan và thời gian hai tháng, chúng ta luận bàn tu luyện."
Không có Giang Chỉ Vi hỗ trợ, muốn trong ba tháng luyện thành "Thiên Ngoại Phi Tiên", không phải là chuyện dễ đối với Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ cảm thấy vô cùng ấm áp, sinh tử chi giao a!
Tề Chính Ngôn cũng gật gù: "Nếu đã như vậy, ta cũng đổi hai tháng, chứ với thực lực này, tới Giang Đông cũng không dễ ăn."
Thất khiếu của hắn còn chưa củng cố, đừng nói chi tới điều chỉnh nội thiên địa, nên định khổ tu với Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi, điểm thiện công còn thừa đều được đổi thành vật phẩm phụ trợ tu luyện.
Nguyễn Ngọc Thư nhíu mày: "Ta cũng tham gia."
Đan dược trong nhẫn trữ vật cô quyết định để lại dùng cho những nhiệm vụ sau, không đổi cho Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, ngoài ra, cô còn lại một trăm năm mươi thiện công chưa dùng tới.
"Để lại nhiều như vậy hình như hơi phí hả?" Mạnh Kỳ theo bản năng hỏi.
Nguyễn Ngọc Thư chẳng buồn nhìn hắn: "Ba tháng trời, ngươi có tích cốc (không cần ăn uống cũng không đói) được không?"
Mạnh Kỳ im bặt, may mà mình còn giữ lại năm mươi thiện công.
Giang Chỉ Vi sắp xếp phòng xong, tìm Mạnh Kỳ: "Ngươi định lấy Kim Chung tráo hay Bát Cửu huyền công để điều chỉnh nội thiên địa?"
"Đương nhiên là Bát Cửu huyền công." Mạnh Kỳ không chút do dự trả lời.
Giang Chỉ Vi khẽ cười: "Ta cũng nghĩ vậy, theo Bát Cửu huyền công miêu tả, ta cảm thấy điểm chính của nó không phải là sức mạnh, không phải là cơ bắp, cũng không phải là biến hóa, mà là tâm linh."
"Á?" Mạnh Kỳ ngơ ngác, hắn tu luyện thì tu luyện, chứ không suy nghĩ gì nhiều.
Giang Chỉ Vi lắc đầu: "Minh tâm kiến tính là cách nói của Đạo Môn, Phật gia thì gọi là tự thân phật tính."
Cô dừng một chút: "Bát Cửu huyền công mạnh ở chỗ khống chế, ở chỗ biến hóa, nếu ngươi tu luyện đến chỗ cực sâu, có thể biến thành Tề sư huynh, cơ thể, khí tức, cử chỉ, thói quen ngay cả linh hồn cũng sẽ giống y hệt huynh ấy, người ngoài không thể phân biệt được đúng không?"
"Không thể!" Mạnh Kỳ rất tự tin vào khả năng biến hóa của Bát Cửu huyền công.
Giang Chỉ Vi gật đầu: "Vậy, nếu ngươi nhìn thấy một người có cơ thể, khí tức, cử chỉ, thói quen và linh hồn đều giống y hệt ta, ngươi có thể nhìn ra đó có phải là ta hay không không?"
Mạnh Kỳ giật mình: "Không thể."
Giang Chỉ Vi nghiêm mặt: "Cho nên, cái gì là thật, cái gì là giả? Những gì mắt nhìn thấy, tai nghe thấy, tâm linh cảm thấy đều sẽ bị cơ thể và hoàn cảnh ảnh hưởng, quyết định."
"Nói theo kiểu của Phật Môn chính là những gì mình nhìn thấy đều là giả, không phải thật, nên nếu có thể nhìn thấu bản chất không còn bị quấy nhiễu, thì sẽ có được tự thân phật tính, Bát Cửu huyền công chính là thông qua biến hóa, tìm ra công pháp thật sự, ngươi muốn điều chỉnh nội thiên địa, nên xem xét đi theo hướng này."
Mạnh Kỳ là xuất thân hòa thượng, nên cô đổi cách nói của [ Thái Thượng kiếm kinh ] thành từ ngữ của nhà Phật.
"...... Không ngờ Chỉ Vi ngươi có tu vi tâm tính cao như vậy." Mạnh Kỳ trầm mặc nửa ngày, cảm thán.
Giang Chỉ Vi nhịn cười: "Bản thân ta cũng chỉ nửa hiểu nửa không, tất cả đều là nhờ sư phụ khi giảng giải ‘Thái Thượng kiếm kinh’ thì có nhắc tới, bảo là nó có vài điểm giống với Bát Cửu huyền công và giải thích cho ta, nên ta mới biết."
"Mấy người Tưởng Hoành Xuyên đương nhiên cảnh giới cao hơn ngươi, đã có thể Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng Bát Cửu huyền công biến hóa đa dạng, thiện tị tai kiếp, nếu nội thiên địa của ngươi hòa hợp được với nó, nếu gặp phải đối thủ khi không có Thiên Nhân Hợp Nhất chưa chắc không thể giấu được tình trạng của bản thân, tới lúc đó, ngươi biết họ mạnh, nhưng họ lại không biết ngươi cường, ngươi tha hồ mà giả vờ, tạo ra ‘sơ hở’, khắc địch chế thắng."
Hô, Mạnh Kỳ thở hắt ra, đây mới là tuyệt thế thần công a!
............
Ngoài thành Mậu Lăng, ánh sáng xanh chợt lóe, Mạnh Kỳ hiện ra.
Khí tức của hắn khi lãng đãng, lúc trầm ổn, rất kì lạ.
"Cuối cùng cũng luyện thành Thiên Ngoại Phi Tiên." Mạnh Kỳ mỉm cười, nhưng đây chưa phải là thu hoạch lớn nhất của hắn!
← Ch. 0292 | Ch. 0294 → |