Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhất Thế Tôn Sư - Chương 0470

Nhất Thế Tôn Sư
Trọn bộ 1421 chương
Chương 0470: Quỳnh Hoa yến
0.00
(0 votes)


Chương (1-1421)

Siêu sale Lazada


Triệu Hằng nhìn Mạnh Kỳ hơn nửa ngày mới thở dài:

- Quả là người tài cao gan lớn...

Từ Đa Tử Hạng tới gần phố Trường Minh, Mạnh Kỳ chỉ mất mấy hơi là tới, trốn vào trong phủ, cả quá trình bỏ chạy này rất nguy hiểm, chỉ sai lệch một chút là không thoát nổi!

Muốn làm như hắn ngoài sự tự tin vô đối vào bản thân, còn phải có sự hiểu biết về đối phương, nắm vững quy luật tuần tra trong Tấn vương phủ, thiếu một thứ cũng không được, nên Triệu Hằng mới khen Mạnh Kỳ tài cao gan cũng lớn.

Mạnh Kỳ lắc đầu cười:

- Nếu không thể giết Dương Vô Lượng trong vòng ba chiêu, ta cũng sẽ lập tức bỏ chạy, tuyệt không cậy mạnh.

Đây là phong cách hành sự của Lang Vương, Mạnh Kỳ vô thức bắt chước y.

Theo tin tức nhiệm vụ Tiên Tích cung cấp, hắn vốn chỉ có năm phần lòng tin giết được Dương Vô Lượng, nhưng không sao cả, hắn rất tin tưởng vào bản thân.

- Kỳ thật ngươi đâu cần gấp gáp như vậy, Thần Đô biến ảo khôn lường, chắc chắn sẽ có cơ hội giết Dương Vô Lượng, ví dụ như lúc vào chỗ lão tam dự tiệc chẳng hạn.

Triệu Hằng khẽ nhíu mày, vẫn cảm thấy Mạnh Kỳ hơi lỗ mãng.

Mạnh Kỳ uống ngụm trà, bình tĩnh nói:

- Ta không muốn kéo dài việc này, làm liên lụy tới nhiệm vụ, nên muốn xử lý nó nhanh chóng.

Đây là nhiệm vụ của Tiên Tích, nếu để đến lúc hoàn thành xong nhiệm vụ chính mới làm, rất có khả năng sẽ khiến người khác nhận ra thân phận Nguyên Thủy Thiên Tôn của mình, trong khi hiện tại kẻ biết Cuồng Đao đã đến Thần Đô chẳng có mấy ai!

Triệu Hằng không nói gì nữa, dặn:

- Một nửa bước khách khanh bị giết ngay tại vương phủ là chuyện lớn, Lục Phiến Môn chắc chắn sẽ tận lực điều tra, những ngày tới tốt nhất ngươi không được ra ngoài.

Y thở hắt ra:

- Bất quá như vậy cũng tốt, đả thảo kinh xà, chúng ta có thể nhìn xem lão tam có quỷ hay không...

- Đó cũng là một trong những nguyên nhân ta làm vậy đó.

Mạnh Kỳ vô sỉ tự dát vàng lên mặt.

Tuy hắn quả thật có ý tưởng tương tự, nhưng ngại đầu mối chính không rõ, quỷ mới biết có làm liên lụy gì Triệu lão tam hay không, nên thực ra không hề để ý đến ý tưởng đó.

Sau mấy ngày, triều đình nổi bão, yêu cầu Lục Phiến Môn phải điều tra rõ việc này, mau chóng tóm tên tặc to gan không để pháp luật vào trong mắt. Lục Phiến Môn cũng thấy mình quá ư bị mất mặt mũi, phát động rất nhiều địa đầu xà, truy bắt rất nhiều kẻ có tên trong hải bộ văn thư, phá được mấy vụ án từ năm nảo năm nào, nhưng kẻ cần bắt thì lại không tìm thấy.

Nghe nói có mời cao thủ tính quẻ để truy tìm, nhưng kết quả lại chỉ hướng "thần tiên", khiến người ta cười muốn rụng răng.

Lúc ra tay, Mạnh Kỳ đeo mặt nạ Nguyên Thủy, lấy thân phận và khí tức của Thiên Tôn để hành động, không hề để lại dấu vết nào chỉ vào bản thân mình, nên đương nhiên kết quả bói toán đều do Tiên Tích gánh hết, nếu không phải vậy làm sao thành viên của Tiên Tích sống được tới bây giờ, mà sớm bị các vị cao nhân tóm sạch rồi!

Trong một thời gian ngắn, cả kinh sư nhân tâm hoảng sợ, Tấn vương treo trọng thưởng cho người cung cấp manh mối.

Những ngày này, trong mật thất Triệu Hằng tĩnh tu có thêm một nữ tử đầu đội mũ sa, mặc áo trắng, thanh lãnh lạnh nhạt.

Mạnh Kỳ mỉm cười nhìn đối phương:

- Ngươi tới sớm hơn ta tưởng nhiều.

Người này là Nguyễn Ngọc Thư, cô tháo mũ, bình thản nói:

- Từ lúc biết nhiệm vụ sẽ diễn ra trong thế giới thật, ta đã bắt đầu chuẩn bị để đi, đến lúc biết được đó là Thần Đô, ta lập tức báo cho người nhà là ta muốn đến Trung Châu ma luyện.

Mạnh Kỳ mắt sáng lên, trong lòng vui sướng, nếu nhiệm vụ cần Nguyễn gia ở Thần Đô hỗ trợ, cũng có chỗ để nhờ rồi!

Hắn dựng thẳng ngón cái, cười ha ha khen:

- Cơ trí!

Nguyễn Ngọc Thư hơi ngẩng đầu, nhìn lên xà nhà:

- Tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, ca ca, tỷ tỷ và các vị gia gia, bá bá của ta...

Cô liệt kê một tràng, làm Mạnh Kỳ váng đầu, không hiểu nổi cô định nói cái gì.

-... họ cũng khen ta như vậy.

Nguyễn Ngọc Thư không có chút thẹn thùng, vẻ rất là đương nhiên, thiên kinh địa nghĩa.

Quả là đứa nhỏ được cả nhà thương nhất... xem ra rất là thích được khen ha... Mạnh Kỳ lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, chuyển đề tài:

- Năm vừa rồi ta đi Bắc Chu và thảo nguyên, đồ ăn của họ rất đặc sắc, khác với Đại Tấn rất nhiều...

Nguyễn Ngọc Thư im lặng ngồi xuống, nghe đến chuyên chú, mời thoảng lại hỏi cho kĩ, cổ họng không ngừng chuyển động, lúc nghe Mạnh Kỳ giết tuyết quái, bật hỏi:

- Có ăn được không?

- Ha ha.

Mạnh Kỳ bật cười, phản ứng này với mình lúc đó giống nhau như đúc.

Nguyễn Ngọc Thư còn tưởng mình hỏi sai, tiếc nuối:

- Thì ra không ăn được.

- Thịt nó hơi chua.

Mạnh Kỳ ngừng cười, nói cho cô sự thật.

Nguyễn Ngọc Thư nhăn mày liễu, cực dụng tâm:

- Có rất nhiều cách khiến thịt hết chua, nhưng còn phải tùy vào loại thịt, có cái dùng rượu, gia vị là chỉnh được...

Hai người đang bàn bạc vô cùng nghiêm túc, Triệu Hằng dẫn một ‘người lạ’ đi vào, người này mặt mũi rất bình thường.

Nhưng Mạnh Kỳ chỉ liếc mắt nhìn đã nhận ra khí tức của y, vẫy tay cười:

- Tề sư huynh, một năm không gặp, huynh càng thêm ngọc thụ lâm phong, phong tư cao minh, trác nhĩ bất quần...

Tề Chính Ngôn đối với kiểu nói năng bậy bạ của hắn ngoảnh mặt làm ngơ, mặt không chút thay đổi:

- Tử Tinh Hà của ta đã đại thành.

Đây là y đang khoe kết quả tu luyện một năm qua của mình, khoe rất thản nhiên, không chút nao núng a.

- Giỏi lắm.

Mạnh Kỳ không còn cợt nhả, chân thành nói.

Đối với tiến bộ của Tề Chính Ngôn, hắn không hề cảm thấy ngoài ý muốn. Hồn Thiên Bảo Giám từ bắt đầu đã là tu luyện năng lượng dị chủng trong thiên địa, có thể điều động thiên địa chi lực, chỉ cần Tề Chính Ngôn cửu khiếu tề khai, thì bước vào cảnh giới thiên nhân giao cảm sẽ trở thành là chuyện thuận lý thành chương, không mất bao lâu cả.

- Năm vừa qua ta đi du lịch mấy châu ở phía nam, thu hoạch được rất nhiều, nhưng ngươi giết chết Lang Vương, sợ là thu hoạch còn nhiều hơn ta, thực lực, tâm linh và ý chí hẳn là đã đều tăng mạnh...

Tề Chính Ngôn nói vẻ khẳng định, giọng nói mang theo cảm khái và khâm phục.

Mạnh Kỳ "khiêm tốn":

- Làm gì có, chỉ là thiên nhân hợp nhất viên mãn mà thôi.

- Ta cũng sắp đạt thiên nhân hợp nhất.

Nguyễn Ngọc Thư khẽ xen vào.

- Hả?

Mạnh Kỳ sửng sốt, Nguyễn Ngọc Thư tiến bộ nhanh hơn hắn nghĩ nha, còn tưởng quá lắm cô chỉ mới là thiên nhân giao cảm.

Triệu Hằng khẽ cười:

- Ngọc Thư muội muội là cầm tâm trời sinh, thiên nhân giao cảm và thiên nhân hợp nhất nhanh hơn người thường là chuyện đương nhiên.

Đây là thiên phú, có ganh tị cũng vậy thôi.

Nghe thấy Triệu Hằng giải thích, Mạnh Kỳ sâu sắc cảm nhận được cảm xúc của Nguyễn Ngọc Thư hơi suy sụp, trong lòng vừa động, mỉm cười:

- Dù có thiên phú, không có nghị lực, bền lòng và trí tuệ thì cũng không thể nào đột phá nhanh như vậy được.

Nguyễn Ngọc Thư nhếch mép, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi gật gật đầu.

Đúng lúc này, bên tai mấy người vang lên giọng nói quen thuộc của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ:

- Bốn người đều đã tới Thần Đô, nhiệm vụ thứ nhất hoàn thành, mở ra nhiệm vụ thứ hai.

- Nhiệm vụ thứ hai, lẩn vào Quỳnh Hoa yến, trong bốn người chỉ cần có một người đoạt được danh đầu là coi như thành công, được thưởng 1. 500 thiện công, thất bại khấu trừ thiện công tương ứng, kẻ chưa lẩn vào cũng thế.

- Quỳnh Hoa yến?

Mạnh Kỳ cau mày, nhìn Triệu Hằng, hắn là địa đầu xà, hẳn là biết.

Triệu Hằng sầm mặt:

- Phụ hoàng quyết định cuối tháng tám sẽ mở Quỳnh Hoa yến, luận võ luận văn, bình luận tài tuấn, nghe đồn người bất mãn với Thái tử, nên muốn dùng yến hội này để kiểm tra mấy huynh đệ chúng ta.

Ồ, muốn đổi Thái tử? Mạnh Kỳ bỗng ngửi thấy mùi máu.

- Làm sao mới được tham gia Quỳnh Hoa yến?

Tề Chính Ngôn hỏi thẳng vào vấn đề.

Triệu Hằng trịnh trọng đáp:

- Theo lý, ta chỉ được mang theo một người dự tiệc.

- Hơn nữa nếu chúng ta đi chung một chỗ với hắn, chẳng phải nói cho Thần Thoại biết hắn cũng là luân hồi giả hay sao?

Mạnh Kỳ cảm thấy khó làm.

- Phải từ những con đường khác dự tiệc.

Nguyễn Ngọc Thư nghiêm túc:

- Ngầm hỗ trợ hắn để được hoàng thượng thưởng thức, còn chuyện giành hạng nhất, ai am hiểu hơn thì lấy.

Mạnh Kỳ gật đầu:

- Đúng vậy, trước mắt phải tìm hiểu xem làm sao mới được vào dự tiệc.

- Còn phải tìm hiểu coi sẽ kiểm tra cái gì.

Tề Chính Ngôn nhắc nhở y.

- Vậy bắt đầu từ đâu?

Mạnh Kỳ nhìn Triệu Hằng.

Triệu Hằng vẻ mặt đột nhiên trở nên cổ quái: l

- Thần Uy hầu Tô Ly là Phó soái điện tiền cấm quân, rất được phụ hoàng tin tưởng, Quỳnh Hoa yến lần này là do ông ấy quản lý...

Từ lúc lên làm hạng đầu Nhân Bảng, Mạnh Kỳ trở thành tiêu điểm được giang hồ nhân sĩ chú ý, thân thế của hắn đều bị người ta moi ra, nên Tề Chính Ngôn và Nguyễn Ngọc Thư đều quay phắt sang nhìn hắn.

Mạnh Kỳ không ngờ nhân quả lại tới nhanh như vậy, lắp bắp:

- Các ngươi, các ngươi nhìn ta làm gì? Ta nói cho các ngươi, ta bán nghệ không bán thân!

Nguyễn Ngọc Thư phì cười, rồi cố kềm lại:

- Ta có gia tộc hỗ trợ, tham dự Quỳnh Hoa yến không khó, ngươi định làm sao thì tự mà xem.

Mạnh Kỳ thở hắt ra:

- Ta rời khỏi kinh trước đã, lấy thân phận của Cuồng Đao quang minh chính đại vào Thần Đô.

***

Đường tới kinh đô, một đội tiêu sư đang gấp rút hành trình ngay trong đêm, không ai nói chuyện, không khí rất yên tĩnh nặng nề.

- Sư tiêu đầu, vì sao tổng tiêu đầu lại đột ngột rời đi, mọi người đều hoảng sợ...

Có một tiêu đầu không nín được, mở miệng hỏi.

Người này tuổi chừng hai mươi, có dáng dấp giống kiểu thư sinh, nhưng ánh mắt kiên nghị thâm trầm, khiến người ta không thể coi thường.

Sư tiêu đầu cười:

- Trường Thanh, không phải lo, chỉ là lần này vật áp tiêu quan trọng, tổng tiêu đầu sợ có sơ xuất, nên mới vội vàng tranh thủ chạy về Thần Đô.

- Vật áp tiêu quan trọng?

Cố Trường Thanh bây giờ mới biết mình đang áp giải một vật trân quý.

Hèn gì tổng tiêu đầu bí mật đi lẩn trong đội ngũ, tới kinh đô mới một mình rời đi!

- Sư tiêu đầu, có phải là để chúng ta đánh lạc hướng kẻ địch hay không?

Một tiêu đầu khác hỏi.

Sư tiêu đầu ha ha cười:

- Sợ cái gì? Vật áp tiêu không có trên người chúng ta, chẳng lẽ sợ người ta đuổi tận giết tuyệt?

Y nhìn Cố Trường Thanh:

- Trường Thanh, hối mọi người đi, qua sông nghỉ tạm.

Cố Trường Thanh gật đầu, cầm kiếm xoay người, đi trấn an những tiêu sư.

- Cố tiêu đầu đừng lo lắng quá, người cướp tiêu không thấy tổng tiêu đầu, ắt sẽ không làm khó xử chúng ta, mọi người đều là kiếm cái ăn mà thôi.

Một tiêu sư lâu năm trấn an ngược lại Cố Trường Thanh.

Cố Trường Thanh gật đầu, thở dài:

- Đáng tiếc tại hạ thực lực không đủ, nếu không cần gì phải sợ bọn cẩu tặc cướp tiêu!?

Ba năm nay y nằm gai nếm mật, cố gắng tăng thực lực, lúc mới tới Thần Đô chỉ có Tứ khiếu, bây giờ đã đạt Thất khiếu, nội thiên địa đã bắt đầu thành lập, rất được Trung Châu tiêu cục coi trọng, người Tạ gia từ lãnh đạm ban đầu nay cũng đã từ từ thay đổi thái độ.

Chỉ là, cỡ này vẫn còn cách kẻ thù quá xa. Mỗi lần nghĩ tới điều này, trong lòng y đều uể oải.

Tiêu sư đang muốn nói chuyện, xung quanh bỗng vang lên tiếng sói tru, những bóng người từ khắp nơi nhảy ra, vây kín đội áp tiêu.

- Hừ, Khương lão nhi cố ý rời đi, dụ chúng ta đuổi theo, kỳ thực đồ áp tiêu vẫn còn ở chỗ này của các ngươi đúng không?

Người cầm đầu mặc bào dài, tóc hình như màu xanh, trong bóng tối chẳng khác gì ác quỷ.

Sư tiêu đầu đồng tử co lại, lùi một bước:

- La Giáo Ngạ Quỷ Tán Nhân? Với cỡ như chúng ta, làm sao có khả năng hộ tống vật gì quan trọng!

Ác quỷ tóc xanh cười lạnh lùng:

- Yên tâm, chỗ Khương lão nhi tự có Diệt Thiên Môn Lục Diệt Nhân Ma huynh chặn lại, La Giáo chúng ta làm việc, luôn luôn chỉ có giết nhầm chứ không bỏ sót!

La Giáo và Diệt Thiên Môn cấu kết với nhau? Sư tiêu đầu và đám người Cố Trường Thanh nghe mà chấn động.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1421)