Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhất Thế Tôn Sư - Chương 0704

Nhất Thế Tôn Sư
Trọn bộ 1421 chương
Chương 0704: Để ta chết một lát
0.00
(0 votes)


Chương (1-1421)

Siêu sale Lazada


Dịch giả: Tiểu Băng

Sơn mạch kéo dài gấp khúc, như một con rắn dài, lặng lẽ uốn éo trong đêm.

Lung tung quấn mấy vòng, "Đầu rắn" và "Đuôi rắn" cách nhau một cái ‘thân rắn’ ngoằn ngoèo ngẩng lên nhìn hau, , như muốn nối lại với nhau, thành một vòng kín.

Nhưng chúng nó vẫn bị cách nhau một khúc, thứ ngăn cách chúng chính là cái ‘thân rắn’ kia bị nứt một cái khe rất to, tạo thành một cái hạp cốc sâu hun hút. Vĩnh Sinh tộc năm đó chính là sống ở nơi này, nên cái cốc này được gọi là "Vĩnh Sinh cốc"!

Vĩnh Sinh cốc bốc lên sương mù màu đỏ máu, cùng với sự hư thối nhiều năm của sơn phong xung quanh, tạo thành Đào Hoa chướng, Bách Độc chướng, Khô Diệp chướng, chúng liên kết, quấn quýt với nhau, tạo thành một nơi mà chim cũng phải vòng đi, hoang thú cũng phải lui tránh, chỉ có vật ngũ độc mới sống nổi.

Vụ chướng làm suy yếu tinh thần cảm ứng, Mạnh Kỳ đành hạ xuống đất, mặt đất ở cửa cốc khá lầy trơn trượt.

Không biết vì sao, chướng vụ trong cốc ngược lại khá là thưa thớt, chúng đều quay cuồng giữa không trung, tựa hồ không dám rớt xuống dưới.

Mạnh Kỳ ngoài thả lỏng trong căng thẳng, cả tinh thần nâng cao đề phòng, từ từ bước vào trong cốc. Bên trong cốc toàn một màu đỏ máu, trừ quái thạch hố sâu, không có chút dấu vết nào chứng tỏ đã từng có người ở.

"Huyết Hải La Sát diệt sạch sẽ hoàn toàn Vĩnh Sinh cốc, không hề để lại manh mối..."

Bỗng nhiên, hắn nhíu mày, không phải bởi vì chuyện Vĩnh Sinh cốc, mà vì từ chuyện này hắn ngờ một việc khác, nghĩ đến Tam Sinh điện quỷ dị.

Nếu Cố Tiểu Tang không nói sai, khi Cửu Trọng Thiên vỡ tan, Tam Sinh điện vẫn còn bảo tồn hoàn chỉnh, nhưng sau đó không biết bao nhiêu năm, có người đã tới đó, hủy đi Quá Khứ và Lai Thế hai điện, lại sau nữa, có lẽ chính là Thái Dương thần quân giấu vào "Quá khứ", cũng có khả năng ông ta chính là hung thủ hủy đi hai điện, để khỏi có ai tới Tam Sinh điện tầm bảo, quấy rầy kế hoạch của ông ta.

Nhưng như vậy thì có một điểm không thích hợp. Huyết Hải La Sát mới chỉ sơ nhập Pháp Thân, mà còn biết xóa sạch dấu tích ở Vĩnh Sinh cốc, vì sao Lai Thế điện và Quá Khứ điện sụp đổ lại vẫn còn tàn lưu khí tức và mảnh vỡ? Nếu là Thái Dương thần quân cố ý giữ lại, vậy vì sao ông ta lại không hủy luôn Kim Sinh điện, như thế mấy người mình và Cố Tiểu Tang sẽ đi qua nó từ sớm, đâu còn có chuyện xông vào mạo hiểm tìm kiếm, phá hư kế hoạch của ông ta?

Kẻ hủy điện là người khác, mục đích khó hiểu... Vì biết không nhiều, Mạnh Kỳ không thể đoán ra được tình hình thật sự. Cố Tiểu Tang rõ ràng biết nhiều lắm, nhưng lại quyết tâm không nói, cố lộng huyền hư.

"Yêu nữ đang mưu đồ cái gì..." Mạnh Kỳ không nghĩ miên man nữa, "Hi không qua được phong ấn của Lôi Thần, phải chờ tới khi chúng ta mở mới đi vào, từ điểm này có thể suy luận, Thái Dương thần quân giấu trong Quá Khứ điện là trước khi hai điện bị hủy đi..."

Đang nghĩ nghĩ, Mạnh Kỳ bỗng nghe thấy một giọng nữ thanh thúy:

"Lại tới đây tìm phương pháp chuyển thế trường tồn à..."

Trong giọng nói của cô mang theo ý vị chế nhạo rõ ràng.

Ngẩng đầu, xuyên qua sương mù, Mạnh Kỳ nhìn thấy trên vách đá bên trái có một ‘thiếu nữ’ đang ngồi, tuổi chừng mười lăm mười sáu, mặc váy dài nhiều màu, nét mặt non nớt, nhưng khí tức lâu dài.

Mạnh Kỳ lạnh lùng: "Từng có rất nhiều người đến sao?"

Thiếu nữ đứng dậy, bay xuống, cười khanh khách: "Cứ mấy ngày lại có một người, nhưng đều là những lão già sắp chết, kẻ tuổi thọ còn dồi dào như ngươi thì rất ít..."

Cô tựa hồ rất lâu không nói chuyện với ai, cái miệng líu ríu không ngừng.

"Họ có tìm được gì không?" Mạnh Kỳ thấy thiếu nữ này có vẻ thích nói chuyện, bèn hỏi.

Thiếu nữ chu miệng: "Có người đi thỉnh giáo giống ngươi vậy sao? Một tí lễ phép cũng không có, nhìn ngươi giống người Trung Nguyên!"

Còn chưa đợi Mạnh Kỳ sửa miệng, cô đã nói tiếp: "Trước khi chết có thể chuyển thế, không ngừng lặp lại, vĩnh sinh cùng cấp, ai mà không có hứng thú? Đau khổ tu luyện, ngoài việc muốn có sức mạnh, cao cao tại thượng, có thể thích gì làm nấy, còn không phải là vì muốn sống lâu, không còn nỗi sợ phải chết hay sao?"

Nói xong một đống lời vô nghĩa, cô nhoẻn miệng cười, mang theo vẻ nhiệt tình đầy sức sống đặc thù của nữ tử vùng Nam Hoang: "Tuy rằng Vĩnh Sinh tộc đã bị Huyết Y giáo diệt tộc, Vĩnh Sinh cốc cũng đã hoàn toàn bị phá hư, nhưng vẫn có người nghi ngờ, bí mật chuyển thế của Vĩnh Sinh tộc không phải nằm trên con người họ, mà là do đặc thù của Vĩnh Sinh cốc, cho nên các cường giả trước khi tọa hóa đều chạy tới đây mọt lần, đào hố chôn mình xuống, muốn được chuyển thế sau khi chết mà vẫn giữ được kí ức của kiếp này."

"Cô nương thanh xuân chính thịnh, không phải kẻ đến đây để mai táng thế thân." Mạnh Kỳ tay trái rút kiếm, mặt không chút thay đổi, khuôn mẫu trong đầu vốn là muốn bắt chước Tây Môn Xuy Tuyết, nhưng bản thân lại không làm được cái phong thái tích chữ như vàng, đành phải chuyển qua bắt chước Tề sư huynh.

Thiếu nữ đi sâu vào trong cốc, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên! Ta còn sống được cả trên trăm năm nữa, gấp cái gì?"

Cô không hề đề cập mình tới đây để làm gì.

Mạnh Kỳ nhìn quanh, thấy mặt đất có không ít dấu vết mới đào lên lấp xuống.

Hắn lạnh lùng: "Ngươi đến đây để đào ‘Phần’!"

"Nói gì khó nghe thế! Trộm mộ thì nói thẳng là trộm mộ, mà trộm mộ thì cũng đạo của trộm mộ, tuyệt đối không phải là đào mộ!" Thiếu nữ biết Mạnh Kỳ tới không phải để tự táng thân, nên bị vạch trần, cô cũng thản nhiên thừa nhận!

Cô cười hì hì: "Mấy lão già kia cố gắng sống lâu như vậy, làm sao trên người không có tí bảo vật? Dù sao nếu có thể chuyển thế, khi chết cũng đã chuyển thế, đợi đến khi bọn họ chết hẳn, dù có làm gì họ thì cũng không làm giảm tí âm đức nào của chúng ta, tội gì lại để bảo vật phải chịu chôn vùi dưới đất, không được nhìn thấy ánh mặt trời?"

Cô nói chuyện rất mang phong cách của Đại Tấn, có lẽ cô thường đi qua đó, hoặc có người quen ở Đại Tấn... Mạnh Kỳ thuận miệng nói: "Bọn họ không bày ra cấm pháp, nguyền rủa và cơ quan sao?"

Đâu có ai muốn chết rồi mà còn bị người ta quấy nhiễu.

Thiếu nữ thè lưỡi: "Làm sao không có? Mấy lần suýt nữa là ta tiêu! Hơn nữa đa phần đều có bố trí tự hủy, chúng ta... Ta đã ở trong này mấy năm, mà chỉ thành công có năm lần."

Cô xòe bàn tay lắc lắc, ý bảo chỉ được năm lần.

Mạnh Kỳ đi theo cơ, cảm ứng dòng chảy khí cơ của Vĩnh Sinh cốc, quan sát vách đá hai bên, và những chỗ khuất có khả năng có giấu cường giả.

"Không ai bảo vệ mộ giúp họ?" Nhìn thiếu nữ nhảy nhót bóng dáng, Mạnh Kỳ lạnh lùng. Thiếu nữ tặc lưỡi: "Cường giả ngoại cảnh của Nam Hoang có được bao nhiêu người không bị thần ghê quỷ ghét? Vợ chồng, con cái, đồ đệ của họ, ai chẳng muốn sớm thoát khoải tay họ? Số người ở lại bảo vệ đủ bảy ngày có thể đếm được trên đầu ngón tay, họ còn sợ người mình trộm mộ nhà mình ấy chứ."

Hai người rẽ qua vách đá, Mạnh Kỳ nhìn thấy phía trước có một ngôi mộ khá cổ xưa, bên cạnh có một nam tử da màu cổ đồng, khố lam áo ngắn, cơ bắp rắn chắc, trông rất nghiêm túc, chẳng hề liếc mắt tới Mạnh Kỳ và thiếu nữ.

"Kia không phải sao?" Mạnh Kỳ đánh mắt.

Thiếu nữ cười phì: "Đó là ngoại lệ. Đó là phần mộ của Thái Thượng trưởng lão ‘Cổ’ của Phi Thiên tộc, ông ta có ơn với cả tộc, đương nhiên có cường giả ngoại cảnh thay phiên thủ mộ."

Phi Thiên tộc là một trong mười đại bộ tộc hàng đầu của Nam Hoang, lấy tế ti trưởng lão vi tôn, thực lực không thua bất kì tông môn nào của Đại Tấn. Trưởng lão "Cổ" nghe sống gần ba trăm năm, nhiều lần cứu Phi Thiên tộc khỏi cơn dầu sôi lửa bỏng, nhờ vậy hai trăm năm nay, Phi Thiên tộc mới nhanh chóng lớn mạnh trưởng thành.

"Cổ vì bộ tộc mà không quan tâm sống chết. Nhưng đến trước khi chết lại làm thế này, làm lãng phí nhân lực của Phi Thiên tộc, thật sự là đáng cười và đáng buồn." Mạnh Kỳ đánh giá.

Vừa dứt lời, nam tử màu da cổ đồng ngẩng đầu. Hai mắt như điện, nhìn thẳng Mạnh Kỳ, khí tức vô cùng hoang dã.

Y gằn từng lời: "Chờ đến khi ngươi sắp chết, hẵng nói lời này."

Thế gian bao nhiêu đại anh hùng đại hào kiệt đại hiệp sĩ có thể khám phá ra điểm ấy? Ai càng già mà càng không sợ chết!

Thực lực không kém a... Mạnh Kỳ không ngờ tùy tiện lại gặp một cường giả tiếp cận tông sư, hắn đấu mắt lay, đối chọi gay gắt: "Nếu mỗ sắp chết mà cũng làm như thế, thì cũng đáng cười đáng buồn."

"Hoang, muốn đánh nhau hả, không sợ làm tổn hại phần mộ?" Thiếu nữ bước lên một bước.

Tên của người Phi Thiên tộc đều chỉ lấy một chữ độc nhất mà thôi.

Hoang thu hồi ánh mắt, hít một hơi thật sâu, lại tọa như chung, vững như sơn.

Mạnh Kỳ mặc kệ áp lực y tạo ra, chỉ tập trung theo dõi luồng đi của khí cơ, để tìm đầu mối.

Đi năm bước, hắn vung tay, đất bị hất văng lên, tạo thành một hố sâu.

"Ngươi định làm gì?" Thiếu nữ khó hiểu.

Mạnh Kỳ thản nhiên nhìn cô: "Muốn thử chết một chút."

"Ách..." Thiếu nữ ngơ ngác.

Còn có thể ‘thử chết một chút’?

Sắc mặt Mạnh Kỳ sắc mặt trở nên tái nhợt, sinh cơ nhanh chóng tiêu tán, tử ý nổi lên, như âm quỷ cương thi.

"Ngươi, ngươi, ngươi..." Cô lắp bắp không thành lời!

Mạnh Kỳ ngã nhào, rơi vào trong hố, đất rơi trở xuống, vùi hắn bên dưới.

Vĩnh Sinh tộc trước khi chết mới chuyển thế, không đến lúc sắp chết, làm sao nhìn ra bí mật?

Nguyên thần Mạnh Kỳ ẩn sâu trong mi tâm, sinh cơ cũng thế, đầu óc bắt đầu hỗn loạn, bốn phía dần dần trở nên hỗn độn, mơ hồ thấy được một ít hình ảnh, nhưng muốn nhìn kĩ thì lại không sao thấy rõ.

Nơi này quả nhiên có điểm cổ quái!

Thiếu nữ ngơ ra cả nửa ngày, không ngờ kiếm khách áo trắng này nói chết là chết ngay, thật sự làm người ta cảm thấy rất là vớ vẩn.

Đúng lúc này, một bóng người xông vào, mặc đồ đen dạ hành, dáng hình trung bình, mặt mày phổ thông, bề ngoài đại khái tầm bốn mươi tuổi, nét mặt đáng khinh và gian trá.

"Tiểu Như, nơi này có người hạ táng?" Gã xoa xoa hai tay, mặt khát khao muốn thử.

Thiếu nữ Tiểu Như mờ mịt gật đầu: "Ừ."

"Chậc chậc." Đại thúc đáng khinh đi vòng quanh, "Vi sư đã sớm bảo ngươi rồi, nơi này là nơi này khí cơ chi Xu Cơ, Âm Dương chi quan khiếu, cùng với đầu đuôi rắn bên ngoài kia hô ứng nhau từ xa, chắc chắn có che dấu điều huyền ảo, nếu ai nhìn ra được, người đó nhất định là bất phàm, nhân vật như vậy đồ chông theo tùy thân chắc chắn là rất trân quý!"

Gã lại chà chà tay: "Chết bao lâu?"

"Một lát." Tiểu Như ngơ ngác nhìn sư phụ.

Đại thúc đáng khinh gật đầu, lầm bầm: "Mới có một lát thì tốt..."

Gã cắm liền mấy cây cọc gỗ, rải một mớ ngân châm, nối chúng lại với nhau, một lúc lâu sau mới xong, bắt đầu đào "Phần".

"Úy, sao không thấy cấm pháp hay nguyền rủa gì..." Gã khó hiểu, từ từ thò tay xuống.

Đột nhiên, trán gã vã mồ hôi lạnh, cả người cứng đơ bất động, vì có một bàn tay tái nhợt đã chộp cứng lấy tay gã!

Cái xác này vùng dậy cũng quá nhanh đi! Gã hết cả hồn, trộm mộ nhiều năm nhưng chưa bao giờ có thể nghiệm loại này!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1421)