← Ch.0710 | Ch.0712 → |
Bay cao dễ bị phát hiện, ba người Mạnh Kỳ dán sát theo núi mà bay, một lúc sau đã rời xa Trường Xà sơn.
Đến lúc này, Mạnh Kỳ mới thở phào, nếu không phải mình tốc chiến tốc thắng, dọa lui Huyết Anh tôn giả và Khô Cốt ma quân, sau đó hai ba hô hấp, Thú Thần mới đuổi tới, không kịp gia nhập chiến đoàn, thì hắn e cả chuyện muốn bỏ chạy một mình cũng khó.
Tiểu Như len lén nhìn Mạnh Kỳ, dù cô ở Nam Hoang, cũng nghe nói đến kì nhân đầu tiên được tứ kiếp gia thân suốt mười vạn năm qua. Không ngờ hắn lại có phong tư, khí thế như vậy, quả thật là tung hoành Nam Hoang, khí nuốt như hổ!
Tốc độ bay giảm xuống, Tiểu Như nhìn thoáng qua Tống Bỉnh Đức, nói với Mạnh Kỳ: "Thực ra, Vĩnh Sinh tộc không có cách vĩnh sinh thật sự."
Cô có vẻ muốn thực hiện lời hứa.
"Hử?" Mạnh Kỳ sắc mặt không biến.
Nếu Vĩnh Sinh tộc đơn giản như vậy là có thể vĩnh sinh, thì những Thượng Cổ đại năng còn vất vả như vậy làm gì?
Tống Bỉnh Đức sửng sốt: "Đều chỉ là lừa người?"
Tiểu Như lại nhìn Tống Bỉnh Đức: "Cũng không hẳn là lừa gạt. Ít nhất cũng sống hơn rất lâu so với ngoại cảnh bình thường."
Cô nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Mỗi một lần chuyển thế, sự hòa hợp bản thân sẽ bị giảm đi một phần. sau một số lần nhất định, nhìn lại bản thân mình lần đầu tiên sẽ cảm thấy giống như đang nhìn người xa lạ, không hề có cảm giác mình là hắn, hắn là mình, mà chỉ giống như được kế thừa một đoạn trí nhớ mà thôi."
"Quá khứ không phải ‘Ta’, chuyển thế như chết...", "Trời sinh vạn vật. Hồn này có ba, chuyển thế thay một..." lời nói vang vọng ở Quá Khứ điện trên Tiên Giới lại hiện lên trong đầu, vô cùng khớp với lời lẽ của Tiểu Như.
Có nghĩa trải qua quá trình thay đổi, hồn phách cũng dần dần trở thành hoàn toàn mới. Bí pháp của Vĩnh Sinh tộc chẳng qua chỉ là làm chậm lại xu thế này mà thôi, chứ không phải hóa giải hoàn toàn.
Họ biết làm như vậy sẽ làm chúng chậm lay, nhưng lại không hiểu vì sao lại như thế, cho nên vẫn dừng lại ở bước này!
Có lẽ bí pháp này cũng không quan trọng, quan trọng là nó có tác dụng gì và chứng minh được điều gì!
Mạnh Kỳ hỏi: "Đại khái sau bao nhiêu lần thì ban đầu và hiện tại hoàn toàn phân cách?"
"Mấy vạn năm trước, tiền bối Vĩnh Sinh tộc chúng ta phát hiện ra được đặc thù của Trường Xà sơn, tới đó định cư. Qua nhiều đời, ban đầu khi sáng chế ra bí pháp, thì đại khái chuyển thế mười lăm mười sáu lần mới có thể ‘Tử vong’ hoàn toàn, nhưng đến gần ngàn năm nay, chỉ còn sau bốn năm lần là không còn nhìn ra mình ban đầu được nữa." Tiểu Như mơ hồ có phần ưu thương cảm khái, "Hơn nữa chuyển thế càng nhiều, thực lực giảm xuống càng thấp, ban đầu ta là thực lực chuẩn tông sư, thuộc hàng thượng tầng trong tộc, nhưng bây giờ ta tối đa chỉ có thể đạt tới lục trọng thiên mà thôi, không thể nào bước qua được nấc thang trời thứ hai."
"Mấy vạn năm qua, Vĩnh Sinh tộc không xuất hiện ra được một Pháp Thân nào sao?" Mạnh Kỳ nhíu mày.
Như vậy muốn vĩnh sinh xem ra phải trả giá rất nhiều, nhưng rốt cuộc là trả giá ở chỗ nào?
Số lần chuyển thế cũng bị giảm hẳn đi, hẳn là vì mối liên quan với sự suy giảm tuổi thọ của tự nhiên, nhất định có liên quan tới dị biến của Bàn Đào viên!
Tiểu Như như phiền muộn như tự giễu: "Không có, lựa chọn ‘Chuyển thế vĩnh sinh’, chính là chấm dứt con đường võ đạo thành tiên, ai, cho nên chúng ta vẫn luôn giấu kín mình, ẩn cư nơi hoang vắng, góp nhặt bảo vật công pháp, bày ra đại trận, nghiên cứu các loại bí pháp để tự che giấu bảo vệ mình, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào tay Huyết Hải La Sát, không phải Pháp Thân, thì chỉ là con kiến."
Tiểu Như rũ mắt đau lòng, tai vọng tới tiếng của Mạnh Kỳ:
"Đây không phải là bí mật lớn nhất của Vĩnh Sinh tộc, chỉ là để lừa sư phụ cô thôi, để gã khỏi nghi ngờ đúng không?"
Bí pháp truyền âm!
"Vậy bí mật đó là?" Mạnh Kỳ lại thầm truyền âm.
Tống Bỉnh Đức có vấn đề?
Khóe mắt khẽ liếc, thấy Tống Bỉnh Đức vẫn còn đang nghiền ngẫm câu chuyện vừa rồi như ngửi thấy mùi ngon, mặt mày hứng chí.
Tiểu Như truyền âm đáp trả: "Lúc phát hiện chuyển thế không thể nào vĩnh sinh, mà số lần chuyển thế lại càng ngày càng giảm, qua vạn năm thăm dò Vĩnh Sinh cốc, rốt cuộc trong tộc cũng dựa vào bí pháp, cũng tìm thấy được một chỗ thần kì, nơi ấy như vẫn ở trong trời đất nhưng lại giống như không còn ở trong trời đất này."
"Dù Vĩnh Sinh cốc và Trường Xà sơn hủy diệt cũng không ảnh hưởng tí gì tới nơi ấy, đặc thù của Vĩnh Sinh cốc chỉ là nhờ chút khí tức bị tán ra của nó lây dính biến hóa mà thành!"
"Thần kỳ như thế?" Mạnh Kỳ giật mình, quả nhiên đặc thù của Vĩnh Sinh cốc có nguyên nhân!
Thế gian vạn vật, có quả liền có nhân!
Tiểu Như giọng hoang mang: "Không thể nào tả được bằng từ ngữ, tới lúc đó ngươi nhìn thấy sẽ biết, nhưng việc này phải giấu sư phụ ta."
"Vì sao?"
Tiểu Như trầm ngâm: "Sư phụ của ta có vẻ thần bí, thoạt nhìn đáng khinh gian trá, thực lực chỉ ở tam trọng thiên, nhưng từ khi ta hiểu chuyện tới nay, chưa bao giờ thấy gã bị thương, hơn nữa chuyện tới Vĩnh Sinh cốc, tuy rằng quả thực là vì kí ức của ta thoáng hiện ra nó nên ta mới đề nghị tới đó, nhưng gã chưa bao giờ phản đối, không biết nên nói là quá yêu thương tin tưởng ta, hay là đã sớm chờ đợi điều ấy."
"Tô huynh đệ, ngươi định tiếp tục du lịch Nam Hoang, hay trở về Đại Tấn?" Tống Bỉnh Đức cười tủm tỉm hỏi.
Mạnh Kỳ không chút do dự: "Mỗ và Huyết Hải La Sát có chút thù hận, nay thân phận bại lộ, phải mau chóng rời khỏi Nam Hoang."
"Có thù với Huyết Hải La Sát?" Tống Bỉnh Đức trợn to mắt.
Không hổ là Cuồng Đao Tô Mạnh, ngay cả Pháp Thân cũng dám trêu!
Tiểu Như cũng hít một hơi sâu.
Hỗn loạn thiên cơ, ẩn nấp thân hình, Mạnh Kỳ mang hai người tiếp tục bỏ chạy.
Đến đêm, trong một sơn động bí ẩn, ba người khoanh chân đả tọa, điều tức tĩnh dưỡng, đợi trời sáng sẽ chia tay nhau.
Đột nhiên, trong tay Tiểu Như bay ra một luồng khói xanh, nháy mắt trở nên vô hình vô sắc, chui vào lỗ mũi Tống Bỉnh Đức.
Tống Bỉnh Đức hít thở trở nên nặng nề, đang nhập định nhưng lại trở thành như ngủ say.
Tiểu Như mỉm cười, nói với Mạnh Kỳ: "Người trong tộc chúng ta đều có thể sống tới mấy đời, nhưng tăng thực lực lại có hạn chế, nên đương nhiên nghiên cứu ra rất nhiều bí pháp."
Mạnh Kỳ không nói gì, đứng dậy: "Chúng ta đi Vĩnh Sinh cốc."
......
Vạn Trùng tôn giả lạnh lùng nhìn Huyết Anh tôn giả và Khô Cốt ma quân, làm hai người run rẩy.
Vạn Trùng tôn giả thản nhiên nói:
"Đi xuống đi, tự lĩnh mười phát bổng trừu hồn."
Huyết Anh tôn giả và Khô Cốt ma quân thầm thở phào, cuống quít rời khỏi tầm mắt Vạn Trùng tôn giả, không hiểu vì sao tự nhiên trưởng lão khoan dung như thế!
......
Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống tàn tích Vĩnh Sinh cốc, thấm xuống những hòn đá, mặt đất đỏ màu máu.
Mạnh Kỳ và Tiểu Như xuất hiện, theo Tiểu Như nhắc nhở, kết hợp khí cơ biến hóa, tìm tới chỗ Mạnh Kỳ tự chôn mình lúc trước.
Nhìn đất màu máu, Mạnh Kỳ lại nhớ tới Huyết Hải La Sát, thuận miệng hỏi: "Huyết Hải La Sát có biết chỗ thần kỳ kia không?"
"Hẳn là không biết." Tiểu Như lắc đầu, "Lão ta tới vì bí pháp chuyển thế, cho dù sưu hồn tác phách, Vĩnh Sinh tộc chúng ta cũng có bí pháp có thể giấu diếm một hai, chỉ cần không xuất hiện phản đồ, lão ta không thể nào biết được."
Hai người khoanh chân ngồi xuống, Tiểu Như lại chỉ cho một pháp môn phụ trợ, truyền âm nhập mật:
"Vận chuyển hai bí pháp, đem hình ảnh nhìn thấy thành đốm sáng vàng trong ao nước, bây giờ đi tìm ‘Mặt nước’!"
Từng hình ảnh hiện ra, đều là cảnh sinh hoạt trên địa cầu, nhưng Mạnh Kỳ dù tìm kiểu gì cũng không tìm ra được cái gọi là "Mặt nước".
Rồi hắn nhớ ra, hắn đang là cá, là đốm sáng vàng, chứ không phải kẻ thả câu, muốn tìm mặt nước thì phải hướng lên trên mới đúng!
Cảm ứng hư ảo hướng lên trên, khi thiếu chút nữa thì tiếp xúc với mảnh vỡ màu vàng kia, Mạnh Kỳ rốt cuộc cũng nhìn thấy tầng "Mặt nước" yên tĩnh hư vô kia!
Nó tựa hồ dung hợp với hư không làm một, hay phải nói chính là một phần của hư không.
Khẽ vận bí pháp, Mạnh Kỳ như dùng hai tay đẩy vào mặt nước. Mặt nước nhộn nhạo, phía trước xuất hiện một vùng ánh sáng, càng lúc càng lớn!
Hai người "Dấn thân" đi vào, biến mất tại chỗ, chỉ còn ánh trăng từ trên cao chiếu xuống.
Đột nhiên, một bóng người hiện ra, dáng người trung bình, ngũ quan phổ thông, chính là Tống Bỉnh Đức!
Nụ cười của gã không còn vẻ đáng khinh, đưa tay lên che miệng, ho khẽ:
"Thì ra là như vậy..."
Vừa dứt lời, cả vùng đất nhiễm màu máu của Vĩnh Sinh cốc như sống lay, những giọt máu ứa ra, nhập vào thành dòng, chảy về phía Tống Bỉnh Đức!
Dòng máu chui vào trong người, khí tức của Tống Bỉnh Đức thay đổi, tăng lên vùn vụt, tròng mắt xuất hiện màu máu!
← Ch. 0710 | Ch. 0712 → |