← Ch.1393 | Ch.1395 → |
Trời luôn lưu một đường sinh cơ, tương lai có đủ loại dòng chảy, chuyện không xác định không dự chuẩn được là bình thường, cho nên trong các Tiên Thiên chi linh vốn đã lạnh nhạt về cảm xúc chỉ biết tranh đại đạo đương nhiên vẫn xảy ra dị số, như Hậu Thổ thương hại chúng sinh, như Yêu Thánh chí tình chí nghĩa.
Một thương của cô trúng đích, nhìn Ma Phật sắc mặt đại biến, trong đôi mắt mĩ lệ lóng lánh toát ra trào phúng và tiếu ý.
Khi ta chưa đăng Bỉ Ngạn, ngươi là đại nhân vật anh hùng cái thế, hoành áp Hồng Hoang, suýt nữa khiến bố trí của Đạo Tôn để siêu thoát vì bởi Đông Hoàng bị áp chế mà thất bại, là một nam tử cao vĩ làm người ta phải tâm động, là ánh nến khiến ta sùng bái ái mộ mà không dám tới gần, bao giờ cũng chỉ từ xa mà nhìn chăm chú, như thiêu thân lao đầu vào lửa cũng không hối tiếc......
Khi ngươi vẫn lạc ở cuối Hồng Hoang, ta không cứu được ngươi, nản lòng thoái chí, lại ngoài ý muốn phát hiện ngươi không phải hoàn toàn vẫn lạc, mà là chủ động bỏ qua chân thân và lạc ấn quá khứ tương lai, dựa vào một điểm sinh cơ và mọi ký ức ký thác vào Viễn Cổ Lôi Trì mà sống tới bản kỷ nguyên, ta quả thật vô cùng vui mừng sung sướng, thầm thề sẽ cố gắng tới gần tiếp xúc với ngươi. Không ngờ lại bị ngươi lừa phải lấy bí pháp thề, không được tiết lộ thân phận thật của ngươi, còn hỗ trợ ngươi ly gián quan hệ của Yêu tộc và Tam Thanh, song tất cả những chuyện đó, ta đều là tâm cam tình nguyện, không có lấy một câu oán hận......
Nhưng, lúc trận chiến Linh sơn, ngươi lại vì bản thân mình, không chỉ vứt bỏ ta không thèm để ý, mà còn có tâm muốn tuyệt diệt Yêu tộc, bao nhiêu lời thề thốt trong quá khứ đều không bằng được Đại Đạo chi tranh, không bằng được tín niệm báo thù của ngươi!
Ở trong mắt ngươi, ta e chỉ là một công cụ, khi đó ngoài ý muốn phát hiện Lôi Thần là Hạo Thiên hẳn không phải là trùng hợp, mà là ngươi cố ý biểu lộ ra cho ta biết, để ta giúp ngươi......
Ta ẩn nhẫn vạn cổ, chờ đợi vạn cổ, nhìn ngươi tiêu dao tự tại, nhìn ngươi chứng được Bỉ Ngạn, chính là để một thương này ngày hôm nay không bị thất bại!
Nếu không, ngươi có Thiên Đạo quái vật tương trợ, có Luân Hồi ấn ẩn thân, dù có ở thời điểm suy yếu nhất cũng không thể chỉ một kích mà giết được, ngược lại còn làm lộ bí mật của Yêu Hoàng nương nương.
Hôm nay, ngươi cảm giác được một thương này đau không? Nỗi đau đó đã bỏng cháy trong lòng ta không biết bao nhiêu vạn năm!
Phần thế chi hỏa thiêu đốt, Ngũ Đức quang mang xen lẫn, diệt dần hắc khí tà ý, nghiến nát các loại ma công mà A Nan vận dụng. Những cánh tay của Mạnh Kỳ cái cầm Vô Cực ấn, cái nhân quả chi tuyến quấn quanh, cái biến ảo thành lôi đình cự thủ, cái lấy Tam Đức làm chưởng, cùng nhau trói chặt lấy Ma Phật, không cho y gián đoạn quá trình thôn phệ mà bỏ trốn.
Thật vất vả mới khiến được ngươi rơi vào trong bẫy, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này!
Ma Phật nghịch thân dấy lên một tầng ám hỏa, bị Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung bảo tháp và Thái Cực đồ quyển trấn áp hết mọi biến hóa, trong mắt chỉ còn nhìn thấy thân ảnh mĩ lệ tuyệt luân kia của Phượng Hề, bên tai như nghe thấy tiếng chuông tang vẫn lạc, trong đầu không ngừng cuồn cuộn chiếu qua từng màn chuyện cũ:
Giúp đỡ Thiên Đế, giúp y có được Nguyên Thủy Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn hỗ trợ đứng sau lưng, nhất thống Tiên Giới, ngầm bên trong thì đi xui khiến Phượng Hề, lấy bí mật thành đạo nào đó của Đạo Tôn để mê hoặc Yêu Hoàng, liên thủ với Linh Bảo Thiên Tôn, giúp đỡ Thành Thang, cuối cùng lại thông qua Phượng Hề, tác động tới Yêu Hoàng, đến khi Linh Bảo Thiên Tôn và hi vọng Đạo Quả đại tăng, thị tạo nên Phong Thần chi chiến, làm cho Linh Bảo yếu hẳn đi......
Sau khi Thiên Đế hoành áp một đời, thì lại nhắm tới mục tiêu ly gián Thiên Đế với Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn; chém ra A Nan Phật môn chi thân đầu nhập vào Linh sơn, đặt cơ sở giúp Thiên Đế áp sát Phật môn, bản thân thì chuyển tu Phật pháp, muốn dùng thân thể đó trọng đăng Bỉ Ngạn, cuối cùng, thông qua đám người Ma Chủ, Tôn Ngộ Không bày ra một loạt hành động, đạt được mục đích......
Ngay sau đó, ruồng bỏ Thiên Đế, tung ra tin tức về quả cây Kiến mộc. Một là để cái danh xưng Thiên Đế chỉ có thể là của Hạo Thiên, khiến bao nhiêu phong quang nhiều năm mà tên kia tạo được đều trở thành là của y, lợi dụng xong hết rồi thì vứt bỏ. Hai là khiến các Bỉ Ngạn giả vì tranh đoạt quả cây Kiến mộc mà xé rách da mặt với nhau, khiến thế cục trở nên hỗn loạn. Là Bỉ Ngạn cổ xưa nhất cường đại nhất, lại có Đạo Đức Thiên Tôn tương trợ, Nguyên Thủy Thiên Tôn có khả năng không nhỏ sẽ lấy được quả cây Kiến mộc, khi trở thành Đạo Quả sẽ bị hạn chế, không được hoàn chỉnh, sau này khó mà ra tay được nữa, chỉ có thể chờ đợi tới khi kỷ nguyên chung kết, như vậy, trong Tam Thanh chỉ còn lại Đạo Đức Thiên Tôn là coi như hoàn hảo......
Không ngờ tới phút cuối cùng, Nguyên Thủy Thiên Tôn lại đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn thấy quả cây Kiến mộc mà lại không chút do dự xoay người rời khỏi, nói không mượn ngoại vật, khiến A Di Đà Phật và Bồ Đề Cổ Phật sinh nghi, cuối cùng khiến quả thực rơi vào trong tay Linh sơn Phật Tổ, dùng nó để thành tựu Đạo Quả, dựng dục ra Vô Thượng Chân Phật quái vật khủng bố khắc chế Phật môn. Hết cách, đành phải kích động Yêu tộc tấn công lên Linh sơn, tới lúc quan trọng, nghịch chuyển Vạn Phật đại trận, ngay trước khi Vô Thượng Chân Phật thôn phệ vạn phật mà giành trước giết sạch các Phật Đà Bồ Tát, khiến nó chỉ ăn được di thể Kim Thân, cho nên tới tiết điểm hiện tại, Vô Thượng Chân Phật vẫn còn vẻ ‘thất vọng tiếc nuối’, đồng thời, còn làm đám người Yêu Hoàng, A Di Đà Phật làm giảm cầu không bị hao tổn......
Gia nhập vào luân hồi hồng trần, là để kịp chạy tránh thoát khổ hải trước khi các Bỉ Ngạn giả trở về, để có đủ tư cách làm người đánh cờ một cách quang minh chính đại...
Nhưng vì có sự hổ thẹn với Yêu Thánh, cộng thêm chấp niệm không quên, nên khiến càng Luân Hồi y càng trầm luân, càng khó gặp Như Lai......
Buông bỏ mọi thiện niệm, hoàn toàn chìm vào chấp niệm, cuối cùng đọa lạc thành ma, lại đăng Bỉ Ngạn, sau đó trở về......
Làm nhiều như vậy, trả giá nhiều như vậy, để đổi lấy một thương sau lưng này sao? Hùng tâm tráng chí và khát cầu đối với đại đạo cứ như vậy mà tan thành mây khói sao?
Không, ta không cam lòng!
Đôi mắt Ma Phật điên cuồng như lửa, thân hình đột nhiên phình to ra, trở thành một mảnh hắc ám, trống rỗng, giống như tình trạng khi kỷ nguyên chung mạt, các hải vực liên quan đều bị rơi vào Quy Khư, những hòn đảo thi nhau chìm nghỉm.
Ta là diệt thế chi ma, ta là tượng trưng cho kỷ nguyên chung kết, không dễ dàng vẫn lạc như vậy!
Thấy vậy, Mạnh Kỳ thu liễm ý cười, Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân sụp đổ, cùng với Đạo Thể của hắn hóa thành một điểm, điểm này bao dung quá khứ hiện tại tương lai, bao dung tất cả đạo lý, vạn sự vạn vật, là điểm ban đầu cũng điểm cuối cùng, chống đỡ trong bóng tối, kết nối hư vô, không để cho Ma Phật bỏ trốn.
Cùng lúc đó, tử đao hóa điện, lấy tư thế Khai Thiên Tịch Địa, chiếu sáng hắc ám vô biên, Yêu Thánh Phượng Hề xoay tròn Phượng Sí Hắc Kim thương, không ngừng nghiến nát đốt cháy sinh cơ của Ma Phật A Nan.
Hai người liên thủ, muốn trong thời gian ngắn nhất hủy diệt Ma Phật!
Bên trong Bồ Đề tịnh thổ, lúc Yêu Thánh ra thương, Cổ Phật đã đứng dậy, thò tay hút lấy Thất Bảo Diệu Thụ, nét nhàn nhã tự đắc trong mắt hoàn toàn biến mất.
Nếu như để Tô Mạnh giết chết Ma Phật, cho dù không làm chuyện thôn phệ đồng hóa, "Chung kết Đạo Quả" mà Ma Phật tàn lưu cũng sẽ tự nhiên bị quy về một "Ta" khác của y, cũng chính là Tô Mạnh. Như thế, Tô Mạnh có thể lấy "Chung kết Đạo Quả" làm chỗ dựa, dùng kiếm kinh đối ứng của Tru Tiên tứ kiếm và trận pháp làm cơ sở, đủ để chém ra một hóa thân nhược Bỉ Ngạn nữa tượng trưng cho chung kết, khiến Đạo Quả của hắn có đủ sơ hình, trở thành cổ xưa giả, khiến Đạo Đức Thiên Tôn làm giảm cầu không viên mãn, khiến nhân quả của Linh Bảo Thiên Tôn được gánh vác, khiến Tam Thanh chứng đạo siêu thoát!
Lúc trước Nguyên Thủy Thiên Tôn lựa chọn "Ta khác" mà Ma Phật che giấu trở thành đối tượng làm giảm cầu không, xem ra dụng ý thật sự là ở "Chung kết Đạo Quả" a!
Cho nên, mình phải ra tay ngăn cản......
Một bên, vì Yêu Thánh thu tay về, thế giới Phong Thần không bị cản nữa, Linh Bảo Thiên Tôn sắp sửa thoát ra. Bên kia, Yêu Thánh liên thủ Tô Mạnh, đả thương nặng Ma Phật mà khiến y không thể bỏ chạy được. Bồ Đề Cổ Phật không chút do dự, từ xa cầm Thất Bảo Diệu Thụ quét tới, hất văng Yêu Thánh thương ra.
Về phần Linh Bảo Thiên Tôn, giao cho Kim Hoàng, tin rằng bà ta chính là kẻ không muốn nhìn thấy Linh Bảo Thiên Tôn trở về nhất!
Đúng lúc này, Thiên Đế hờ hững tiến lên trước một bước, thân hình tỏa ra một tầng hỏa diễm như lưu thủy quang âm, thiêu đốt Đạo Thể nguyên bản thuộc về Phục Hoàng, thiêu đốt hư ảo Đạo Quả của bản thân y.
Không ngờ y lại tự giải thân hình, tự cam vẫn lạc!
Quang âm đại thịnh, huyễn hóa ra tiết điểm hiện tại và kỷ nguyên chung mạt trùng lên nhau, phụ vào thanh trường đao kia, bao phủ lấy Phong Thần thế giới, tạm thời ngăn cản Linh Bảo Thiên Tôn sắp thoát ra.
Y dùng cái chết của mình để trả giá, cứng rắn chặn lại hai đại Thiên Tôn cổ xưa nhất!
Trong mắt Thiên Đế chứa ý cười, đây là một bước cuối cùng để thoát khỏi "Kỷ nguyên chung kết, Thiên Đế vẫn lạc"!
Đương nhiên, một bước cuối cùng cũng phải giữ chặt chân sau của các ngươi!
Bỗng nhiên, chư thiên vạn giới đột nhiên tối sầm, trở nên hỗn độn. Cố Tiểu Tang đã về tới những năm đầu Thượng Cổ, khiến hư ảo Đạo Quả hoàn toàn thành hình, nghênh đón cửa ải cuối cùng để thành Bỉ Ngạn.
Dị tượng Bỉ Ngạn thứ nhất: Thiên địa hỗn độn!
Thấy vậy, từ trong Chân Không gia hương, từ trong vầng trăng sáng tỏ, một nữ tử rất giống Cố Tiểu Tang, nhưng càng thêm thành thục cao nhã, uy nghiêm đạm mạc kia đứng lên, phía sau lưng là một một lá cờ tối đen khủng bố, xen lẫn với kỷ nguyên chung kết, hợp nhất với đương kim đại thế, buông xuống sáu cái đuôi cờ, viết sáu cái tên:
"Mạnh Kỳ!""Ma Phật!""Yêu Hoàng!""A Di Đà Phật!""Bồ Đề Cổ Phật!""Đạo Đức Thiên Tôn!"
Trên lá cờ, tầng tầng đạo văn hắc ám chồng lên nhau, tạo thành ba chữ to làm người ta kinh sợ:
"Lục Hồn phiên!"
← Ch. 1393 | Ch. 1395 → |