← Ch.0205 | Ch.0207 → |
Dịch giả: Tiểu Băng
"Chuyện này... không nhất định phải thế chứ?" Đường thất gia lắp bắp.
Từ một đao đầu tiên mạnh mẽ làm người ta choáng váng của Mạnh Kỳ, hắn đã có cảm giác khí thế của mình bị áp chế, sau đó cộng thêm mấy chuyện lột mặt nạ, triệu tập tộc nhân, lấy được cảm tình của mọi người ... khiến sau này mỗi lần giáp mặt với Mạnh Kỳ, hắn đều vô thức đứng ở thế dưới, cứ như Mạnh Kỳ mới là gia chủ, mới là người có uy quyền khống chế mọi việc.
Đường nhị gia chưa kịp lên tiếng, Mạnh Kỳ đã lạnh lùng nghiêm khắc nói:"Nếu không xử phạt người có tội, cũng không xử phạt người thân của hắn, vậy chẳng phải cổ vũ mọi người không cần phải nghe theo lệnh của gia chủ, cứ tha hồ bán đứng gia tộc hay sao?? Nếu các ngươi trả lời là được, ta sẽ lập tức đi ra ngoài, đi Nghiệp đô giết vài tên đệ tử Vương thị!"
Đám tộc nhân nhánh đích tôn đều la lớn:
"Đúng, nhị thiếu gia nói đúng!"
"Nhị thiếu gia nói có lý, làm gì có chuyện được gia tộc bảo vệ, được hưởng tài nguyên của gia tộc, mà lại có quyền làm việc tự tiện, quẳng gia tộc vào trong nguy hiểm!?"
"Nếu không xử phạt Đường Thứ, xử phạt người thân của hắn, gia tộc này cũng giải tán đi!"
Người trong nhà đều biết, từ sau khi Đường nhị gia tiếp quản quyền lực trong nhà, dù rõ ràng cũng có mượn thế lực của đích tôn, nhưng cũng đã nhét người tâm phúc của mình vào, nên không tránh khỏi nhiều tộc nhân của nhánh đích tôn bị ảnh hưởng tới ích lợi, hoặc sợ sau này bị bỏ mặc, lo không có ai đáng tin để hợp lực dựa vào, thế nên khi trưởng tử nhị thiếu gia - người của nhánh đích tôn trở về, đương nhiên gan của họ cũng to ra, hùa vào hòng đòi lại những gì đã bị tước mất.
Vì chẳng tổn hại gì tới ích lợi của bản thân, nên họ hoàn toàn đồng tình, phụ họa mọi lời nói của Mạnh Kỳ.
Rõ ràng, chỉ cần có hơn mười người đánh trống hò reo phụ họa, thì không khí đương nhiên sẽ nóng lên, chưa kể số người trong trưởng phòng và những phòng khác muốn giữ lại trưởng tử đâu chỉ có mười?
Người thân của Đường Thứ run rẩy, mặt trắng bệch, cầu xin nhìn Đường nhị gia và Đường thất gia.
Quần chúng đang xúc động, Đường nhị gia biết nếu không nói hợp lý, mà dùng quyền lực của mình để trấn áp, Đường Cảnh tiểu tử chỉ cần vung tay lên hô một tiếng, mình sẽ trở thành một "Đại gia chủ" không thế lực, chỉ còn chỉ huy được mớ tâm phúc của mình mà thôi, nhánh đích tôn và các trưởng lão khách khanh sẽ khoanh tay đứng nhìn!
Chung quy đều là người trong nhà, tranh quyền đoạt lợi nhiều khi tới mức ước gì đối phương chết quách, nhưng khi thật sự đấu giết lẫn nhau, ai lại không chần chừ do dự?
Quan trọng ở chỗ Đường Cảnh tiểu tử đao pháp kinh người, khó đoán trước được, một đao kia vẫn còn đè nặng ở trong lòng, làm mình cố kị!
"Ngươi nghĩ nên phạt thế nào?" Đường nhị gia quyết định nghe ý kiến Mạnh Kỳ trước, nếu không nghiêm trọng, thì làm luôn theo ý hắn.
Mạnh Kỳ nhìn quanh, ý bảo mọi người im lặng, mới trầm giọng nói:"Người thân của Đường Thứ, không phải trực hệ đều bị cắt nửa năm dược liệu, đan dược và tiền tiêu vặt hàng tháng, là trực hệ thì huỷ bỏ võ công, phái đến thôn trang làm việc vặt."
Mọi người không ngừng hít mạnh, xử thế này... quá nặng!
"Hình như quá nặng?" Đường nhị gia ê cả răng.
Mạnh Kỳ lạnh tanh:"Phải nặng. Lần này Ngũ thúc với Đường Thứ làm việc tự tiện khiến Đường gia ta rơi vào hiểm cảnh sinh tử tồn vong, không nặng sẽ không đủ để cảnh cáo hậu nhân!"
"Nhị thiếu gia nói có lý!"
"Phải phạt nặng!"
Đường Thứ là trưởng lão, nhưng đối xử không hiền hòa, khiến không ít người có oán hận, bây giờ thời cơ tới, những oán hận này đều bị tung ra hết, lại có thêm nhánh đích tôn phụ họa, nên thanh thế khá kinh người.
Sức mạnh của quần chúng...... Mạnh Kỳ cười thầm trong bụng, quay qua nhìn Đường nhị gia Đường Tư đức.
Đường nhị gia trầm ngâm:"Thứ bá không hề phản gia, có lẽ hắn có nỗi khổ trong lòng, có lẽ mục đích là có lợi Đường gia, nếu không cho hắn giải thích mà vội vàng xử phạt, vậy có phải hơi quá đáng hay không?"
"Nếu sau này hắn không quay lại đây, thì có nghĩa chúng ta cũng không phạt gì luôn nữa? Tương lai tới lúc Hoán Hoa kiếm phái và Chu quận Vương thị lấy gia tộc bọn ta để làm chiến trường, có phải chúng ta cũng bảo họ phải chờ Đường Thứ trở về?" Mạnh Kỳ lạnh lùng, không còn gọi là Thứ gia gia nữa.
Mạnh Kỳ hơi ngẩng đầu, nói lời quyết định cứ như mình là gia chủ:"Nhị thúc, ta không phải loại người không thông tình lý, vậy thế này đi, tung tin xử phạt ra ngoài, ngày mai mới chấp hành, nếu Đường Thứ có nỗi khổ, vậy sẽ quay về trước sáng sớm mai, vào trong từ đường, giải thích trước mặt liệt tổ liệt tông và các vị tộc nhân!"
Hắn vốn cao to mạnh mẽ, nay lại thêm nét mặt và khí thế bá đạo khiến Đường Minh Nguyệt không thể tin được đây chính là bùn nhão ca ca của ngày xưa, mỗi một lời nói, hành động của hắn ngày hôm nay đều làm người ta thán phục, còn tinh minh hơn cả gia chủ!
Thuận tình thuận lý, về công về tư, quyết định này của Mạnh Kỳ đều không có một kẽ hở, Đường nhị gia trầm ngâm nói:"Vì việc này có liên quan tới bí mật của gia tộc, không thể giải thích cho tất cả mọi người, chỉ giải thích cho chúng ta thôi có được không?"
"Cho nên, dù Đường Thứ có nói cái gì, ngươi cũng cảm thấy làm thế là có lợi cho Đường gia? Vì dù sao chúng ta cũng đâu được biết!" Mạnh Kỳ ép bách.
Đường Minh Nguyệt đánh mắt cho một người của nhánh đích tôn, ý bảo đã tới lúc họ lên tiếng.
"Đúng vậy, ai biết các ngươi có phải cùng một bè hay không?! Chúng ta chỉ tin tưởng nhị thiếu gia, nhị thiếu gia là đích tôn đích tử, là gia chủ tương lai, hắn nói, chúng ta mới tin!" Chỉ cần đầu không ngu ngốc, đều hiểu được ý của Đường Minh Nguyệt.
"Muốn giải thích thì giải thích cho nhị thiếu gia, hắn quyết định thế nào, chúng ta đồng ý thế ấy!"
"Được!" Đường nhị gia khẽ quát, "Khi Đường Thứ trở về, sẽ giải thích cho ta, thất đệ và Cảnh điệt."
Mạnh Kỳ thấy đã đạt được mục đích thì cười thầm, giọng vẫn uy nghiêm:
"Ta sẽ ở Quan Lan đường chờ Đường Thứ."
Quan Lan đường, là nơi năm đó Đường gia ngoại cảnh tổ tiên lập thành gia nghiệp, sau này trở thành khu vực ngộ đao cho gia tộc, là nơi quan trọng thứ hai chỉ sau tổ tông từ đường, là nơi ngày thường gia chủ xử lý sự vụ, tu luyện đao pháp.
Những khu vực quan trọng của Đường gia, Mạnh Kỳ thông qua tư liệu của Hoán Hoa kiếm phái đều biết cả.
Chuyện quyết xong, Đường nhị gia và Đường thất gia mới thầm cảm thấy có gì đó không đúng, sao mà giống đường tiểu nhị là gia chủ như vậy? hai đứa mình lại còn khúm núm, thương lượng với nó?
Đây chính là hiệu quả của khí thế và sức mạnh quần chúng đấy...... Mạnh Kỳ tự đắc thầm nghĩ.
"Còn một chuyện nữa." Mạnh Kỳ lại mở miệng.
"Nhị thúc, ngươi đã nắm quyền tạm làm gia chủ chỉ mới có hơn nửa tháng, vì sao mọi vị trí quan trọng đều biến thành tâm phúc của ngươi cả vậy? Các trưởng lão, quản sự trước đã làm gì sai mà ngươi chèn ép họ?" lời lẽ của Mạnh Kỳ mạnh mẽ bá đạo y hệt đao pháp của hắn.
Oanh một tiếng, trong từ đường tổ tông Đường gia tiếng ồn ào nổ bùng lên như lũ. Tộc nhân nhánh đích tôn thì kích động tới điên cuồng, nhị thiếu gia nhanh như vậy đã ra mặt bảo vệ chúng ta!
Không hổ là đích tôn đích tử!
Đám tâm phúc của Đường nhị gia giật thót, tâm phúc của Đường thất gia và người của các phòng khác đều nhìn họ như đang xem kịch.
Đường nhị gia nổi giận:"Đường tiểu nhị, ngươi có ý gì?"
Mạnh Kỳ bước tới từng bước một, hắn quá to lớn, khí thế bức người!
"Nếu họ có làm gì sai, hãy nói ra trước mặt liệt tổ liệt tông và các tộc nhân, để chúng ta đều tâm phục khẩu phục!"
"Còn nếu không giải thích được, vậy chính là Nhị thúc ngươi ỷ thế hiếp người, công tư không phân minh, tùy tiện làm bậy, không có lòng rộng lượng!"
"Ngươi mới chỉ là tạm quyền gia chủ, chứ chưa phải gia chủ chính thức, mà còn dám làm như thế, nếu ngươi thật làm gia chủ, chúng ta làm sao dung thân?"
Hắn càng hỏi, nhánh đích tôn càng cảm kích xúc động, mỗi lời lên án Đường nhị gia, Mạnh Kỳ đều nói cứ như đại diện cho cả gia tộc.
Những câu chất vấn làm mặt Đường nhị gia trắng bệch, giận đến run người, chỉ thẳng vào Mạnh Kỳ:"Đường tiểu nhị, ngươi, ngươi đừng mơ tưởng đoạt quyền! Đừng quên ngươi vẫn còn chưa qua bước xác nhận huyết mạch!"
"Nhị thúc, ta chỉ là một người biết giữ lời hứa, càng là một người rất có tính kiên nhẫn." Mạnh Kỳ khoanh tay nhìn lên xà nhà."Chỉ là ta cảm thấy ngươi không có năng lực giúp đỡ gia chủ, ta muốn để cho Thất thúc chủ trì."
"Cái gì?"
Không chỉ Đường nhị gia không hiểu ra làm sao, ngay cả Đường thất gia cũng ngơ ngác, sao lại xả lên tới đầu mình rồi?
Đường tiểu nhị rốt cuộc muốn làm cái gì?
Cách làm việc của hắn giống đao pháp của hắn quá, chả đoán trước được!
Mạnh Kỳ quay sang nhìn Đường thất gia, cười:"Thất thúc, ta nghĩ ngươi chắc chắn công chính hơn Nhị thúc."
Nhánh đích tôn giờ mới hiểu ra, hùa nhau phụ họa Mạnh Kỳ, có vết xe đổ của Đường nhị gia, Đường thất gia nhất định sẽ quan tâm tới đám người họ hơn khi lên nắm quyền, nếu hắn không làm vậy, sẽ có kết quả giống Đường nhị gia, dù sao còn có bát gia, Thập Tam gia, đâu phải chỉ còn có một mình hắn!
Tâm phúc của Đường thất gia và người các phòng khác ngửi thấy cơ hội, lập tức hè nhau đánh trống reo hò, tán đồng đề nghị của Mạnh Kỳ, chỉ có tâm phúc Đường nhị gia mặt xám nghoét.
Các trưởng lão bị Đường thất gia tước mất quyền lợi cũng khẽ gật gù.
Tình thế quá căng thẳng, Đường nhị gia sắc mặt trắng bệch nhìn Đường thất gia:"Thất đệ, vậy mọi việc giao lại cho ngươi."
Đường thất gia cố kềm chế niềm sung sướng:"Đệ đệ cung kính không bằng tuân mệnh."
Nhìn nét mặt căm hận của Đường nhị gia, mặt mày rạng rỡ của Đường thất gia, Mạnh Kỳ đã chứng thực suy đoán của hắn, trước giờ bọn họ không phải không tranh, mà là có người dùng ích lợi khác bù lại tổn thất cho Đường thất gia, nay chức gia chủ đã đưa lên cửa đến, còn ra vẻ từ chối làm chi!
Đồng thời, Mạnh Kỳ càng thêm chắc chắn họ đã chắc mẩm cái kẻ "Trưởng tử" là hắn sẽ không thể được kế thừa chức vị gia chủ.
Sau đó, Đường thất gia tiến hành một loạt điều chỉnh ngay tại từ đường, trừ nhánh Đường nhị gia, ai nấy đều hoan hỉ.
Mạnh Kỳ liên tục làm hai việc như sấm rền, cường thế mạnh mẽ đổi một gia chủ mới, khiến trong lòng người ở Đường gia, dù hắn không mang danh gia chủ, nhưng hắn mới thực sự là gia chủ!
Mạnh Kỳ xách Tà kiếp rời khỏi từ đường, đi về hướng Quan Lan đường, Đường Minh Nguyệt đi theo.
"Cửu muội, chuẩn bị giúp ta một bộ áo trắng, mời luôn Nhẫn gia gia giúp ta." Mạnh Kỳ đột nhiên mở miệng.
"A? Sao lại là áo trắng?" Đường Minh Nguyệt khó hiểu.
Bởi vì nhìn như thế mới soái khí, mới tiêu sái...... Mạnh Kỳ nghiêm chỉnh đáp:"Để tạo khí thế, và minh tâm tịnh chí."
"Sao phải tạo khí thế?" Đường Minh Nguyệt vẫn chưa hiểu.
Mạnh Kỳ ngẩng đầu nhìn hoàng hôn đỏ hồng:"Đêm nay Đường Thứ sẽ đến Quan Lan đường, ta muốn chuẩn bị sẵn trước, dùng khí thế chặn hắn."
"Nga." Đường Minh Nguyệt đã hiểu.
Ngón tay Mạnh Kỳ khẽ vuốt chuôi đao, giọng lạnh lùng:
"Sau đó giết hắn!"
← Ch. 0205 | Ch. 0207 → |