← Ch.0585 | Ch.0587 → |
Hàn Lập liếc mắt nhìn khắp nơi, vừa lúc không có ai, hắn không do dự vỗ vào Túi linh thú một cái, một con tam sắc Phệ Kim Trùng vô thanh vô tức bay ra, sau đó hắn miễn cưỡng điều động một tia thần niệm cuối cùng ra lệnh, con trùng vù một tiếng bắn về phía nhà đá.
Sau đó, từ khe hở của cửa đá, thân hình con trùng thoát một cái đi vào.
Trong phòng im lặng, không một tiếng vang.
Thấy vậy, trong lòng Hàn Lập cười lạnh một tiếng, không quay đầu lại hướng nơi ở trở lại.
Khi Hàn Lập vừa mới đi qua một góc, đột nhiên một tiếng hét thảm xé gió thê lương từ nơi ở của người trung niên họ Phong bay đến.
Hàn Lập nhếch miệng, mặt không chút thay đổi tiếp tục đi tới. Bất quá, xa xa đã nghe tiếng người hỗn độn phát ra.
Một khi đã cùng tên trung niên họ Phong kết thù oán, hắn tự nhiên muốn thừa dịp thần thức pháp lực hiện tại còn sử dụng được, giải quyết sạch sẽ hậu hoạn này.
Nếu không bị người này ghi hận, trong lòng cũng có chút bất an.
Còn chưa trở lại phòng, Thông linh khí mang đến điểm pháp lực kia đã tiêu tán sạch sẽ, thần thức đồng thời cũng không thể rời thể.
Hàn Lập nhẹ lắc đầu, nhìn sang chỗ ở cách đó không xa bước đi.
Đi vào trong phòng, thấy Mai Ngưng trên giường đá đang nghiên người nằm, hô hấp nhe nhàng đều đặng, không biết từ bao giờ đã ngủ say.
Hàn Lập đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhìn sắc mặt đang ngủ ngọt ngào say lòng của nàng, nhớ tới tình hình hôn nhau khi nãy, trong lòng có chút nóng lên. Nhưng khi thấy trên người nữ tử này có chút hàn khí lạnh lẽo, do dự một chút, liền từ trong đống đồ vật trên bàn, nhặt lấy một tấm da thú to, đắp lên người nàng.
Nữ tử này tựa hồ cảm thấy ấm áp. Chân mày vốn đang nhíu lại dãn ra, sau đó theo bản năng quấn tấm da thú trên người lại, vẫn ngủ say không tỉnh.
Hàn Lập thấy vậy, không khỏi mỉm cười.
Cũng khó trách. Nữ tử này mặc dù thể chất hơn xa thường nhân, nhưng dù sao cũng là hạng nữ lưu. Trước đây một phen lăn lộn, làm cho thể xác và tinh thần uể oải cực kỳ.
Kết quả trong lúc chờ Hàn Lập, bất tri bất giác cảm thấy mệt mỏi, cơn buồn ngủ nổi lên.
Hàn Lập sau khi cười, cũng không thức tỉnh đối phương, mà nhìn đống tài liệu trên bàn, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
Không biết qua bao lâu, Mai Ngưng chậm rãi tỉnh lại. Kết quả chưa kịp mở đôi mắt đẹp, bên tai đã truyền đến một âm thanh thản nhiên.
"Mai đạo hữu nếu đã tỉnh lại, vậy hãy chuẩn bị. Hai ngày này chúng ta sẽ khá bận rộn, còn có một chút chuyện phải chuẩn bị".
Vừa nghe rõ nội dung lời nói, sắc mặt nữ tử đỏ lên, ngồi dậy, tấm da yêu thú trên người tự nhiên rơi xuống.
Điều này làm cho nàng ngẩn ngơ. Tiếp theo cặp mắt đẹp nhìn chỗ âm thanh truyền ra, mặt lộ vẻ phức tạp.
Hàn Lập đang ngồi đối diện trên ghế, sửa sang lại một tấm da thú lớn, thấy nữ tử này tỉnh lại, hướng nàng cười cười.
"Không biết Mai cô nương có tinh thông chuyện thêu thùa hay không. Nơi này ta có một ít da thú cao cấp hỏa thuộc tính. Nếu có thể, tốt nhất đem chúng chế thành bộ áo da mặc trên người. Như vậy, đối với âm phong cũng có chút công dụng chống đỡ".
"Ta có thể thử một lần, nhưng mà cần một chút dụng cụ may vá".
Thấy Hàn Lập không hề nhắc đến chuyện hôn môi ngày hôm qua, tâm tý xấu hổ của Mai Ngưng cũng giảm xuống, nhưng không biết vì sao, trong lòng có chút mất mác không nói nên lời. Bất quá biểu hiện ra trên mặt, cũng chỉ có chút ửng đỏ trả lời:
"Da thú này dường nhưng rất cứng, cũng chỉ có pháp khí phi châm, mới có thể miễn cưỡng xuyên qua chúng nó. Sau đó dùng một chút gân thú khâu lại. Dù sao chúng ta cũng chỉ muốn chống đỡ âm phong, không cần quá để tâm"Hàn Lập khoát tay, trên bàn xuất hiện một cây châm dài màu xanh, đưa qua, bộ dáng đã sớm chuẩn bị.
Châm này đúng là một kiện đỉnh cấp pháp khí, vô cùng lợi hại. Hàn Lập vỗn cũng đã quên, là từ một gã tu sĩ xui xẻo nào đó chết trên tay hắn lấy đi. Hôm nay vừa lúc cảm thấy có thể sử dụng, liền từ trong Túi trữ vật lấy ra.
"Ta sẽ hết sức" Mai Ngưng cắn đôi môi đỏ mọng, thấp giọng nói.
Hàn Lập gật đầu, đang định muốn nói cái gì, thì ngoài cửa đã có tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó một thanh âm già nua truyền đến.
"Không biết Hàn đạo hữu có trong đó không?"
"Ai vậy?" Hàn Lập sửng sốt, có chút kỳ quái hỏi.
Nhưng sau đó cảm giác thanh âm có chút quen tai, suy nghĩ một chút, đúng là thanh âm của lão giả râu dài, tức thì trong lòng kinh ngạc.
"Ha ha, hôm qua tại bãi đá đạo hữu cùng tại hạ trò truyện rất vui vẻ" Bên ngoài truyền đến tiếng cười sang sảng, quả nhiên đúng là vị tự xưng là tu sĩ Ngũ Long Hải.
Đối phương nói như thế, Hàn Lập tự nhiên sẽ không đóng cửa không gặp. Hắn cũng có chút tò mò về mục đích đối phương tới đây, liền đứng dậy đi tới, mở của phòng ra.
Bên ngoài phòng quả nhiên là lão giả râu dài, phía sau còn có hai lão giả khác, một vị mặt đỏ râu bạc trắng, một vị lưng gù âm trầm.
"Ba vị, mời vào" Hàn Lập không có hỏi ý định của đối phương trước, thoải mái đem mấy người này vào bên trong.
"Đây là Mai đạo hữu" Ba người nhìn thấy Mai Ngưng trong phòng, trên mặt lộ ra vài phần kinh diễm, nhưng sau đó thần sắc như thường thi lễ nói.
Mai Ngưng hoàn lễ lại, đứng bên cạnh Hàn Lập, cũng không nhiều lời, bộ dáng lấy Hàn Lập làm chủ. Ba vị lăo giả có chút đăm chiêu liếc mắt một cái.
Chờ ba người ngồi xuống trên ghế, Hàn Lập mới nhìn hai người kia, chậm rãi nói:
"Nhị vị này cũng là..."
"Hàn đạo hữu đoán không sai, hai vị này là đồng đạo đến từ Đại Tấn quốc, một vị Linh Phù Môn Vân đạo hữu, một vị tứ hải là nhà Kim đạo hữu" Lão giả râu dài mở miệng giới thiệu nói.
Hàn Lập gật đầu để ý một chút, hai vị này cũng cận thận đánh giá Hàn Lập vài lần, động thời khách khí.
"Ba vị đạo hữu cùng nhau đến đây, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng sao?" Thần sắc Hàn Lập bất động nói.
Nghe Hàn Lập nói thế, ba người theo bản năng liếc mắt nhìn nhau một cái. Lão giả râu dài vội ho một tiếng, thâm ý sâu sắc nói:
"Hàn đạo hữu có biết hay không, giáo tập võ công bổn thôn Phong trưởng lão, hôm qua bị một con quái trùng vô danh cắn chết. Nghe nói quái trùng này thừa dịp hắn ngủ say, đột nhiên cắn nát yết hầu, chết cực kỳ thê thảm".
"Ồ! Có chuyện như vậy. Không biết là dạng quái trùng gì, lại lợi hai như thế" Biểu tình Hàn Lập không chút thay đổi, thản nhiên nói. Làm cho trong lòng ba người một trận nghĩ thầm, căn bản phán đoán không ra, có hay không có liên quan tới Hàn Lập.
"Cái này không rõ lắm, bởi vị khi những người khác nghe thấy tiếng, Phong trưởng lão đã tắt thở. Chỉ có vài tên thôn dân, nhìn thấy một con phi trùng từ miệng vết thương bay ra. Mặc dù dùng binh khí chém con trùng này vài cái, nhưng con trùng này cứng rắn dị thường, dĩ nhiên không hề bị thương, tại đương trường bay đi. Bởi vì trên người nó máu tươi ướt đẫm, nên không ai thấy rõ được hình dánh của con trùng này" Lão giả râu dài mắt không chớp, nhìn Hàn Lập chằm chằm, chậm rãi nói. Thần sắc hai người khác đồng thời ngưng trọng nhìn Hàn Lập không nói.
"Như thế nào, chẳng lẽ ba vị tưởng tại hạ làm. Đến đây hỏi tội?" Thần sắc Hàn Lập không đổi, lưng dựa về phía sau, uể oải nói.
"Sao lại như vậy được. Ba người chúng ta tuyệt đối tin tưởng Hàn đạo hữu không làm việc này. Chính là nếu thật sự là Hàn đạo hữu làm, ba người chúng ta cao hứng còn không kịp. Con người gã họ Phong nọ dựa vào có chút võ công, luôn luôn bất kính với mấy người chúng ta. Chết thật đúng lúc" Sắc mặt lão giả hơi đổi, ha hả cười nói.
Hàn Lập nghe lời này, hai tròng mắt híp lại, không lập tức trả lời nhìn bọn họ.
Mà sau khi con mắt lão giả nọ hơi chuyển, vừa lại thử dò xét nói:
"Nhưng là chúng ta nghe người ta nói, hôm qua Phong trưởng lão tựa hồ có đi đến phòng đạo hữu một lát, sau đó liền cuối đầu ủ rũ đi ra. Hơn nữa hôm nay kiểm tra thi thể người này, phát hiện cánh tay hắn không ngờ bị bẻ gãy. Xem ra Hàn huynh mặc dù pháp lực đã mất, nhưng lại có thủ đoạn lợi hại khác".
Nghe đối phương nói như thế, hai hàng lông mày Hàn Lập nhíu lại.
Xem ra mấy vị này trong thôn còn có chút thế lực, dĩ nhiên việc xảy ra hôm qua cùng gã trung niên họ Phong kia trong phòng, sau đó bị nhục, đếu biết một ít.
"Ba vị đạo hữu đi chuyến này, chẳng lẽ là vì việc này. Nếu có chuyện gì, không ngại xin nói thẳng. Tại hạ thật sự không có hứng thú quanh co lòng vòng" Hàn Lập im lặng trong chốc lát, thanh âm lạnh lùng đi.
"Cái này..." Đám người lão giả râu dài nghe Hàn Lập nói thẳng thắng nói như thế, không khỏi nhìn nhau, trên mặt mỗi người mang vẻ chần chờ.
"Nếu không muốn nói, Hàn mỗ cũng không miễn cưỡng, mấy vị đạo hữu xin mời rời khỏi" Hàn Lập không muốn dây dưa, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn nói thêm.
Có lẽ lời này của Hàn Lập, rốt cục làm cho đối phương quyết định, lão giả lưng gù âm trầm đột nhiên mở miệng.
"Hàn đạo hữu, không biết người có hứng thú, cùng chúng ta đồng thời thống trị thôn này".
"Là ý gì?" Hàn Lập vửa nghe liền mặt nhăn mày cau, nhưng trên thực tế đã mơ hồ đoán được ý đối phương.
"Nếu cùng là tu sĩ, vậy tại hạ liền nói thật. Nói vậy đạo hữu cũng từng gặp qua vài vị trưởng lão trong thôn. Trừ vị đại trưởng lão kia ỷ vào đến trước chúng ta, có thể nắm giữ quyền to trong thôn. Địa vị các tu sĩ trong thôn còn lại đếu như nhau, cũng no đói như nhau, thậm chí để chúng ta mạo hiểm ra ngoài diệt sát âm thú. Trái ngược là, ta duy nhất chỉ có thể dựa vào âm thú làm phép, lại nắm giữ vài vị phàm nhân trong tay. Căn bản đề phòng chúng ta như là phòng cướp. Quả thực là đại sĩ nhục. Đã như vậy, tu sĩ chúng ta dứt khoát liên hợp lại, hoàn toàn nắm giữ quyền to trong thôn. Không biết ý Hàn đạo hữu như thế nào?" Lão giả râu dài thấy đồng bạn đã tiết lộ một ít tin tức, cũng không dấu diếm nói ra ý đồ chính thức khi đến đây.
← Ch. 0585 | Ch. 0587 → |