← Ch.0587 | Ch.0589 → |
"Đạo hữu nói thế là có ý gì?" Hàn Lập chỉ nhìn cái hộp, cũng không nhận lấy mà khuôn mặt không đổi hỏi lại.
Trong tình huống không rõ vật trong hộp ra sao, hắn sao lại dám tự tiện nhận lấy.
"Đạo hữu không cần lo lắng. Bên trong là ba cái Linh phù môn trấn phái. Khẩu quyết luyện chế Hàng linh phù, trước đến nay chỉ có chưởng môn mới có thể biết, tại hạ không có ý gì chỉ mong đạo hữu tiếp nhận phương pháp luyện phù này mà thay thế lão hủ đưa về môn phái. Tại hạ không muốn tuyệt học Linh phù môn này thất truyền" Lão già mặt đỏ thở dài một hơi nói. Sau đó hắn mở nắp hộp ra, đem ra một khối cốt phiến khắc đầy những kí tự kì lạ ra.
"Hàng linh phù? Chỉ có chưởng môn mới có thể biết, chẳng lẽ các hạ chính là chưởng môn của Linh phù môn?" Khuôn mặt Hàn Lập lộ vẻ chần chờ "Thật xấu hổ. Ta chính là chưởng môn đời thứ năm mươi bảy của Linh phù môn. Bổn môn tại Tấn quốc chỉ là một tiểu phái vô cùng nhỏ bé, cho nên tại hạ chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đã có thể làm chưởng môn, thật làm cho đạo hữu cười chê rồi" Lão già mặt đỏ ửng thừa nhận.
Nghe lời nói của đối phương, mặt Hàn Lập có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó chậm rãi đứng lên, nhìn lão già chậm rãi nói:
"Nếu Linh phù môn này chỉ có chưởng môn mới có tu luyện thì khẳng định là có chỗ đặc biệt. Đạo hữu cứ thế mà giao cho tại hạ không sợ Hàn mỗ cũng học được cách luyện chế sao? Mặc dù nghe thanh danh về Đại Tấn quốc nhưng ta chưa từng tới đó. Sau này Hàn mỗ cũng không biết có cơ hội tới đó hay không, đạo hữu có thấy liều lĩnh quá không?"
Lão già nghe thấy nghi vẫn của Hàn Lập, nét mặt cũng không hề ngạc nhiên, ngược lại trong mắt còn lộ vẻ tán thưởng.
"Vân mỗ đem vật này giao cho đạo hữu chính là để cho đạo hữu tùy ý học tập phương pháp chế tạo nó, cũng như là trả công cho đạo hữu. Hơn nữa nói thật, đạo hữu với phương pháp này có lẽ cũng không có nhiều hững thú. Phương pháp luyện chế Linh phù môn mặc dù chỉ có bổn môn có nhưng trừ thời kì hưng thịnh của bổn môn, có hai ba vị tiển bối luyện chế được ra. Còn lại thì chưởng môn chỉ có thể mang nó truyền thừa lại mà thôi. Căn bản không có ai luyện chế nó. Bổn môn suy yếu như thế này cũng chính bởi vì nguyên nhân đó".
"Còn về phần đạo hữu có thể đi Tấn quốc để trả lại phù quyết hay không, cũng tùy theo ý của đạo hữu, tại hạ chỉ mong tâm hồn thanh thản mà thôi. Dù sao Hàng linh phù này cũng là do tổ sư sáng chế ra, nếu vì thế mà tu tiên giới thất truyền, lão hủ cũng thật sự không hết tội. Cho dù thuật này không thể nào quay lại Linh phù môn nhưng từ đạo hữu đi xuống cũng có thể có hy vọng mang lại thanh danh. Sau này Vân mỗ dưới cửu tuyền thấy các sư môn đời trước cũng có thể không mất mặt" Lão già mặt đỏ cười khổ nói.
Hàn Lập nghe đến đó, cũng không nói gì.
Thì ra vị chưởng môn Linh phù môn này chỉ mong có thể thanh thản mà thôi, xem ra cho dù hắn có chiếm tiện nghi cũng không có gì là quan trọng cả.
Nếu mà không di Tấn quốc sẽ không cần hoàn lại cái hộp xương này. Chuyện đi tới Đại đế quốc này trả đồ vật cũng chỉ là một chuyện nhỏ thôi.
Hơn nữa vì sao Hàng linh phù lại thần kì như vậy, xem ra rất khó luyện chế, điều này cũng khiến cho Hàn Lập vô cùng hiếu kỳ.
Theo những lkinh nghiệm mà hắn đã từng biết, trừ Ngũ hành pháp thuật luyện chế thành phù ra, trong tu tiên giới đích xác có một ít phù vô cùng cao cấp, gọi là mật phù.
Đó là một loại phù rất khó về phân ra trong ngũ hành thuật, hơn nữa chỉ có đại tông môn mới có phương pháp luyện chế thôi, người khác mà luyện cũng rất khó có cơ hội thành công.
Chẳng hạn như lúc hắn tại nội điện Hư Thiên Điện bi Trưởng lão Tinh Cung ám toán. suýt nữa là tiêu cái mạng nhỏ, là do hắn dùng Hóa thân phù, cùng với Truyền tống phù do Tinh Cung đặc chế, hai loại này là hai loại mật phù, đương nhiên giá trị cũng như thế, vĩnh viễn ở ngoài tấm với.
Sau khi ngẫm nghĩ một chút, Hàn Lập không chần chừ nữa nhận lấy cái hộp xương, đồng thừa trong miệng trầm giọng hứu hẹn.
"Ta chỉ có thể nói với đạo hữu là sẽ làm hết sức mình. Vân đạo hữu cũng không nên quá kỳ vọng".
"Hắc hắc. Cái này cũng không nên câu nệ quá. Hàn đạo hữu nói những lời này làm cho Vân mỗ cảm kích vô cùng" Lão già mặt đỏ nghe Hàn Lập nói như thế trong lòng càng vui mừng, lộ ra vẻ cảm kích liên tục cảm tạ.
Lại cùng Hàn Lập nói vài câu, rồi mới cáo từ rời đi.
Hàn Lập đứng tại cửa nhìn theo bóng lưng hắn rời xa dần, không khỏi nâng nâng cái hộp xương trong tay, ý nghĩ phiêu diêu, không nghĩ là có huyền cơ gì khác.
Lúc này, Mai Ngưng ở sau lưng Hàn Lập rốt cuộc không nhịn được mà hỏi thăm.
"Cái tên Hàng linh phù này lần đầu tiên ta nghe thấy, chẳng lẽ là một loại phù vô cùng lợi hại?"
"Không biết. Nhưng có lẽ là thế" Hàn Lập liếc mắt nhìn khuôn mặt như ngọc của cô gái, vừa cười vừa nói.
Sau đó hắn trở lại bàn ngồi xuống, lấy ra một khối cốt phiến nhìn qua.
"Ồ!" Hai mắt vừa nhìn, Hàn Lập không nén nổi kinh ngạc mà lên tiếng "Sao vậy. Phương pháp chế tạo phù này có chuyện sao?" Mai Ngưng ngồi ở đối diện Hàn Lập, đôi mắt khẽ đảo, khuôn mặt đầy vẻ tò mò. Từ lần hôn vào đôi môi của nàng, Hàn Lập cùng nàng bất giác trở nên thân mật hơn chút, một ít gượng gạo ban đầu cũng không còn.
"Không có gì. Phương pháp chế Hàng Linh Phù này cần nguyên liệu thật sự là kinh người. Khó trách Linh phù môn cũng không có luyện chế được. Điều này căn bản là hy vọng xa vời mà thôi" Hàn Lập cầm cốt phiến trong tay xem hết, bỏ nó trở lại hộp, rồi tùy ý nói.
"Cần tài liệu gì mà ngay cả Hàn huynh cũng cảm thấy nghịch thiên?" Mai Ngưng nghi hoặc hỏi.
"Những tài liệu khác cũng không tính, nhưng tài liệu chủ yếu để chế phù thì có tinh thạch cũng không mua được. Là cần một tinh hạch của yêu thú Hóa Hình Kỳ. Nàng nói có phải là nghịch thiên hay không?" Hàn Lập lấy ra một khối cốt phiến tiếp theo ra, vừa cười vừa nói.
"Tinh hạch của yêu thú Hóa Hình Kỳ?" Mai Ngưng hít sâu một hơi, đôi mắt trong suốt xinh đẹp tràn đầy vẻ klinh ngạc.
Nhưng nàng cũng không chú ý đến, khuôn mặt của Hàn Lập khi nhìn cốt phiến trên tay lại lộ ra vẻ kì bí.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Hàn Lập cùng Mai Ngưng cũng không có thông báo cho người nào, trước ánh mắt kinh ngạc của vài tên thủ vệ, rời khỏi thôn.
Lại một lần nữa đứng trên bãi loạn thạch, xem qua sa mạc một chút rồi xác định phương hướng, dẫn theo Mai Ngưng tiến tới thôn tiếp theo.
Hàn Lập nghĩ vô cùng đơn giản, huynh trưởng của nữ nhân này cũng chỉ đến các thôn khác thôi. Cứ đi một vòng là sẽ tìm được.
Mai Ngưng cũng hiểu ý của Hàn Lập, tất nhiên là một chút ý kiến cũng không có.
Vì vậy trong nháy mắt hai người biến mất trong sa mạc mờ mịt cát, không còn chút bóng dáng.
Hơn một tháng sau, trên một vùng đất đỏ rực một cách quỷ dị, có hơn mười người mặc quần áo màu xám, cầm trong tay những cốt giáo là những thanh niên cả nam và nữ, lén lút hướng tới một bãi đất mà từ từ tiến tới.
Trên đỉnh của bãi đất có vài thân thể xanh biếc đang ngủ, đó chính là một nhóm quái thú.
Đây là loại âm thú có tên là Bích Thiềm Thú, hình thể không lớn, có nhiều bướu trên cơ thể. Mặc dù trông vô cùng xấu xí trông như là một con cóc phóng to, nhưng ở nơi âm minh này cũnglaf một trong số ít loài không có độc trong cơ thể, có thể cung cấp thức ăn cho loài người.
Những người này đến là để giết Bích Thiềm Thú, để làm thực phẩm trong những ngày thiếu lương thực trầm trọng.
Động tác của mỗi người trong bọn họ vô cùng linh hoạt, không hề phát ra tiếng động nào, dần xiết chặt vòng vây. Nhưng một con Bích Thiềm Thú đột nhiên mở bừng hai mắt, nhìn thấy cảnh loài người đang tiến lại cách bọn chúng chừng hai mươi ba mươi trượng.
Những người này đột nhiên cùng hô lên "động thủ" cùng lúc với con thú kêu lên báo động.
Trong chớp mắt, mấy ngọn giáo bằng xương lóe lên, bay vù vù về hướng về Bích Thiềm Thú.
Kết quả mặc dù phần lớn Bích Thiềm Thú đã đứng lên nhưng đều bị những ngọn giáo này xuyên qua rồi ngã xuống, chỉ có hai con tránh thoát khỏi kiếp nạn này. Chúng nó cũng không phải là không bị thương, mà là tránh thoát khỏi kịp thời nên giáo chỉ phóng qua bên người mà thôi.
Bích Thiềm Thú tại nơi này chỉ là âm thú hạ tầng, chỉ có thể phun ra vài âm khí không có chút công kích sắc bén nào khác. Nhưng đó chỉ là trong tình huống bất khả kháng, còn lại đều là bỏ chạy với tốc độ cực nhanh, làm cho người khác sợ hãi.
Chỉ thấy hai con Bích Thiềm Thú há miệng phu ra hai luồng âm khí đen hung hãn, sau đó lui về phía sau, đạp chân bay cao bảy tám trượng ra khỏi vòng vây. Mặc dù có vài người phóng giáo theo nhưng đã chậm một chút, căn bản không thể nào chạm vào thân hình của hai con Bích Thiềm Thú.
Mắt thấy hai con Bích Thiềm Thú chạy vào một đám loạn thạch cách đó không xa, đột nhiên thanh quang chợt lóe, hai con Bích Thiềm Thú rơi xuống đất không động đậy, cổ họng đều bị xuyên thủng.
Máu xanh biếc chảy đầy mặt đất
Một màn này khiến cho đám thanh niên nam nữ kia há mồm trợn mắt.
← Ch. 0587 | Ch. 0589 → |