← Ch.1012 | Ch.1014 → |
Điện hồ trên quang mạc cảm ứng được Hàn Lập đến gần, một tiếng lôi minh, quang mạc đồng thời đánh nhanh xuống.
Hàn Lập trong miệng một tiếng khẽ kêu, kim sắc điện giao phía sau tấn công về phía trước, oanh một tiếng tự động bạo liệt.
Một kim sắc cự võng nhất thời từ hư không hiện ra, che chở cho Hàn Lập.
Tất cả ngân hồ đánh lên trên kim võng, tất cả đều vô thanh vô tức biến thành vô hình.
"Hàn Lập, là ngươi!"
"Hàn trưởng lão!"
Hàn Lập thu liễm độn quang, sau khi vừa hiện thân, Kiền lão ma và trung niên tu sĩ kia cơ hồ đồng thời giật mình kêu ra tiếng.
Hàn Lập nghe vậy rùng mình, không khỏi quay đầu nhìn tên niên tu sĩ mặt chữ điền trung kia, nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, nhưng hắn thực không nhận biết.
Trong lòng có chút kỳ lạ, nhưng động tác trên tay hắn không dừng lại chút nào, tại trong tiếng phượng minh, Tam Diễm phiến đánh ra một đoàn tam sắc hỏa cầu, trong khoảnh khắc thấy quang mạc trước mắt bị đánh thủng một lỗ to, sau đó thân hình nhoáng lên liền đã đứng ở bên ngoài quang mạc.
Lúc này, trong lòng hắn mới thả lỏng quay người thoáng nhìn trở lại.
Tại bên ngoài quang mạc. Thân hình của thanh niên họ Từ và Lâm Ngân Bình vừa mới xuất hiện trên đài cao. Sau khi thấy Hàn Lập xuất hiện tại bên kia cấm chết, sắc mặt hai người tự nhiên trở nên khó coi.
Hàn Lập cười lạnh hắc hắc hai tiếng.
"Đã có nhiều người đến đây như vậy, Hàn mỗ sẽ tự tìm cho mình một chút việc để làm vậy. Các vị cứ từ từ hưởng thanh nhàn."
Hàn Lập đột nhiên quỷ dị nói. Sau đó ngón tay tùy ý bắn ra. Một tiếng sét đánh vang lên, theo sau là đạo kim hồ bắn nhanh ra.
Nơi trên quang mạc vừa tiếp xúc những ngân hồ khác, kim hồ lập tức xẹt một tiếng nhập vào trong ấy không còn thấy bóng dáng. Ngay sau đó tại một chỗ khác của quang mạc lại quỷ dị bắn ra.
Sau khi "Oành" một tiếng điện hồ như sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp đánh vào trên thạch đôn tại bên cạnh đài cao trong nháy mắt.
Kết quả, từ bên kia một tiếng kêu đau đớn lập tức truyền đến. Sau đó Ngân Sí Dạ Xoa, sư cầm thú, và còn có một xú phụ nhân eo thô như thùng phi xuất hiện.
"Sư cầm thú!"
Thanh niên họ Từ vừa thấy ba yêu vật, liếc mắt đã nhận ra sự đặc thù của sư cầm thú này là hung cầm rõ ràng nhất, trong lòng lạnh lẽo bật thốt lên.
Bọn người Lâm Ngân Bình vừa nghe lời ấy, cũng hoảng sợ, lập tức tỏ ra thái độ đề phòng.
"Đại trưởng lão!"
Sau đó bọn người Cát Thiên Hào vừa đến thấy được ngũ tử đồng tâm ma trong quang mạc, không khỏi trở nên mừng rỡ.
Ba yêu vật bị một kích khiến hành tung bị lộ buồn bực vô cùng, Ngân Sí Dạ Xoa lại nhận ra kẻ đã làm hỏng việc tốt của mình chính là Hàn Lập - là cừu nhân thiếu chút nữa muốn lấy mạng nhỏ của mình, trong lòng không khỏi chửi ầm không thôi. Đồng thời trong lòng thầm buồn bực, đối phương vì sao có thể nhiều lần nhìn ra được thuật tùy phong yểm hình của, khiến hắn bị rơi vào thế bị động.
Trước mắt, ba yêu vật đang bị thanh niên họ Từ nhìn chăm chú, sắc mặt âm trầm, trong lòng cảm thấy khó xử.
Chúng cũng không phải thực sợ những nhân loại tu sĩ này, mà là muốn trông cậy vào mấy tu sĩ bọn họ bài trừ một đạo cấm chế mấu chốt ở phía sau. Giờ đây lại bị đối phương phát hiện ra sự tồn tại của bản thân, nhất thời cũng không biết phải thu thập tàn cuộc như thế nào cho xong.
Thanh niên họ Từ sau khi đảo ánh mắt qua trên người Ngân Sí Dạ Xoa và xú phụ, trong lòng ba đào mãnh liệt, thầm tự hoảng sợ cực kỳ.
Hai yêu vật hóa hình này trên người yêu khí thật là kinh người, có vẻ dường như không thua kém sư cầm thú, điều này khiến cho thanh niên sau khi cân nhắc thực lực của song phương trong lòng không ngừng kêu khổ, tự không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Kiền lão ma và vị Diệp gia trưởng lão kia trong quang mạc thấy sự tình kinh biến như vậy cũng muốn dừng tay, chỉ là hai đầu thanh đồng sư không ngừng đánh tới, bọn họ rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể vừa ứng phó vừa cùng cảnh giác khai mở khoảng cách.
Rốt cuộc đôi bên đều có điều cố kỵ nên nhất thời giằng co tại đây.
Hàn Lập lại không để ý đến cục diện rối loạn này, thân hình nhoáng lên hướng phía sau mà đi. Đã có cơ hội để thủ trước một bước bảo vật vào tay, hắn tự nhiên cũng sẽ không khách khí.
Kết quả sau mấy lần nhấp nhô, là đã đứng trước một sơn môn hoàn toàn dùng ngọc bích tinh mỹ xây thành.
Sơn môn này cũng rất kỳ lạ, ngoại trừ hai hàng đại thụ không biết tên thẳng tắp hai bên, không ngờ lại không còn thứ gì nữa, bốn phía tất cả đều trống rỗng.
Xuyên qua khoảng không rộng lớn của sơn môn, dọc theo chính giữa là một con đường đá trắng noãn, địa phương ngoài ngàn trượng có thể ẩn ước thấy được một tòa cung điện khổng lồ cổ đại, bộ dáng có vẻ hùng vĩ dị thường.
"Xem ra đây là Côn Ngô điện!"
Hàn Lập thì thào, sau một lúc trì hoãn, ánh mắt lướt qua tất cả mọi nơi xem xét, cuối cùng dừng trên dãy đại thụ hai bên.
Mấy gốc đại thụ này mỗi một gốc đều cao tới hai ba mươi trượng, vô luận cành lá hay thân cây đều vàng cháy vô cùng, nhưng lại khiến cho người ta có loại cảm giác thịnh vượng tươi tốt, khiến Hàn Lập cảm thấy có chút quái dị.
Dùng thần thức mang tất cả đại thụ quét qua một lần, vẫn không phát hiện được cái gì khác thường. Đại thụ vô luận là bên trong hay bên ngoài đều là thụ mộc bình thường, tịnh không có chút dao động khác thường.
Hàn Lập bình thảng nhíu mày, ánh mắt cuối cùng dời khỏi đám đại thụ.
Một lát sau, thần thức lại đem cả tòa sơn môn quét lại một lần, sau khi xác nhận đồng dạng không có ẩn dấu cấm chế, hắn cũng không chần chờ liền cất bước đi vào sơn môn, thẳng tiến đến Côn Ngô điện ở xa xa.
Nhưng Hàn Lập tuyệt đối không nghĩ tới, hai chân vừa bước lên trên con đường đá trắng kia được hơn mười trượng, đột nhiên cảm thấy toàn thân hàn khí túa ra, một cổ cảm giác khác thường trong khoảnh khắc xả xuống thân hắn.
"Không hay rồi!"
Hàn Lập trong lòng thầm kêu một tiếng,
Muốn bắn trở lại đường cũ quay về. Nhưng cũng đã chậm, chưa để hắn bay lên trời, không kịp phòng bị trọng áp áp sát vào người, hai đầu gối mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống trên mặt đá trắng.
Hàn Lập không kịp phòng bị, rất muốn hét lớn một tiếng, quanh thân hộ thể linh quang đại phóng, một đoàn thanh quang đem toàn thân bao phủ vào trong, lúc này thân hình cúi thấp xuống còn khoảng nửa, chỉ có một đầu gối đang quỳ chấm đất.
Cùng lúc đó, cả người hắn còn đang run rẩy không ngừng, trong cơ thể tiếng nổ băng băng vẫn bạo vang không ngừng, phảng phất như xương cốt toàn thân đều như bị mạnh mẽ đập vụn vậy.
Chuyện này khiến Hàn Lập cả kinh không ít!
Hộ thể linh quang không ngờ chỉ tiêu trừ một bộ phận nhỏ của trọng áp, giờ phút này so với lúc trước thì tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ không ngã mà thôi, toàn thân đồng thời như nặng thêm vạn cân.
Tin tưởng hắn nếu không phải tu luyện qua minh quyết và phục dụng qua thi châu ngày ấy, thân thể trở nên cứng cỏi hơn tu sĩ bình thường rất nhiều, lần này nhất định đủ để khiến xương cốt cả người hắn gẫy nát, ngã sấp tại chỗ không thể nhúc nhích mảy may.
Nhưng hắn rõ ràng đã cẩn thận điều tra phụ cận, cũng không có xuất hiện pháp trận gì, làm sao còn có thể lâm vào loại cấm chế lợi hại này đây.
Hàn Lập trong lòng thầm kêu khổ, không suy nghĩ nhiều trong miệng chú ngữ vội vang lên, giờ phút này ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích, muốn thi triển thần thông, tự nhiên chỉ có sử dụng chú ngữ để miễn cưỡng dùng được.
Trong nháy mắt, trong thanh quang lại vang lên từng trận tiếng sét đánh.
Trong quang điện thiểm động, trên người hắn hiện ra một tầng kim sắc điện y (lớp áo bằng điện). Lúc này điện y mạnh mẽ tác dụng, thân hình Hàn Lập khẽ nhoáng lên, nghiến răng nghiến lợi chậm rãi đứng dậy.
Nhưng vừa đứng thẳng được một nửa, lại cảm thấy trọng lực trên người đột nhiên tăng vọt, một lần nữa đem hắn ép khuỵu xuống.
Lúc này đây, sắc mặt Hàn Lập thật sự đại biến.
Trong lúc Hàn Lập bị nhốt tại sơn môn, dưới chân núi bọn người Kiền lão ma bởi vì sơn môn trên cao bị quang mạc che đi, nên chỉ có thể chứng kiến Hàn Lập biến mất không có nhập vào trong trận quần ẩu, vẫn còn chưa chứng kiến những tình hình khác.
Những người này tự nhiên trong tâm đều nghĩ đến trọng bảo, tất cả đều kiềm chế không được.
"Súc sinh, thực muốn tìm cái chết. Lão phu thành toàn cho ngươi!"
Trong quang mạc đột nhiên truyền đến thanh âm bạo nộ của Kiền lão ma.
Lập tức năm đạo bạch ảnh trong cấm chế đột nhiên tụ lại ở giữa, không ngờ năm bạch ảnh bỗng hợp nhất hóa thành một bạch sắc cự ảnh thân cao mấy trượng, bất quá nó vẫn chưa hướng vị Diệp gia tu sĩ mặt chữ điền kia xuất thủ, ngược lại bàn tay to đột nhiên cuốn về phía sau.
Chỉ thấy bạch ảnh chợt lóe, cánh tay trong khoảnh khắc hóa thành bạch mãng một phát đem thanh đồng sư từ phía sau nuốt vào trong miệng, sau đó bạch mãng từ thân hình cự nhân biến thành một cự đại quang cầu, mang thanh đồng sư kia hoàn toàn cuộn lấy.
Mặc cho thanh đồng khôi lỗi ở bên trong giương nanh múa vuốt, miệng phun cột sáng, bạch cầu lại không chút sứt mẻ gì.
Bên kia tu sĩ mặt chữ điền cũng đột nhiên điểm vào cự đại cốt hoàn trên người.
Trong phút chốc cốt hoàn này quang mang vạn đạo, huyễn hóa ra vô số hoàng sắc hoàn ảnh, nhưng lúc này dưới sự thôi thúc pháp quyết của người, cự đại ảo ảnh chợt biến mất. Nhưng ngay sau đó lại xuất hiện tại đỉnh đầu của con thanh đồng sư đang đuổi sát trung niên tu sĩ. Kết quả vô số hoàn ảnh không khách khí hạ xuống, các quang hoàn đem con thú vây khốn, một vòng chặc chẽ lập tức khiến thân mình nó bị ngã quỵ.
Nhưng tu sĩ mặt chữ điền căn bản không hề nhìn đến thanh đồng thú này, ngược lại sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm bạch sắc cự ảnh đối diện.
"Hừ! Di Thiên trạc quả nhiên là danh bất hư truyền. Theo lời đồn, bảo vật này chính là phỏng chế theo thượng cổ linh bảo "Ánh Nguyệt hoàn", đáng tiếc chưa được người chứng thật. Lão phu xem, cho dù đây là phỏng chế phẩm của thông thiên linh bảo, thì cũng không kém bao nhiêu." Thanh âm của Kiền lão ma, đột nhiên từ trong miệng cự đại bạch ảnh lạnh lùng truyền ra.
"Không có bảo vật này hộ thân, Diệp mỗ chỉ sợ rằng tiểu mệnh đã sớm nằm trong tay Kiền huynh. Nhưng đạo hữu hiện tại đang vướng bận nơi đây, lại không sợ tất cả bảo vật đều bị tiểu tử vừa rồi lấy đi sao?"
Tu sĩ mặt chữ điền sau khi cười lạnh một tiếng, cố ý liếc mắt về hướng sơn môn.
"Oh! Nếu cấm chế của Côn Ngô điện dễ phá trừ như thế, Diệp đạo hữu chẳng phải đã sớm tiến vào trong điện, lấy được bảo vật, sao lại lúc này vẫn ở trong cấm chế bị lão phu đuổi kịp vậy. Nhưng vừa rồi Diệp huynh xưng hô vị này là trưởng lão, chẳng lẻ hắn là tu sĩ của Diệp gia các ngươi?"
Kiền lão ma thanh âm băng hàn.
"Ha ha, đó là Diệp mỗ nhìn lầm người. Người này lão phu thực không nhận biết?"
Tu sĩ mặt chữ điền ánh mắt hơi đổi cười ha ha, không biết thiệt giả nói.
Kiền lão ma nhất thời trở nên trầm mặc, tựa hồ đang phán đoán sự thiệt giả trong lời nói của đối phương. Nhưng một lát sau, hắn lại lạnh lùng nói:
"Không quản người này thật có quan hệ cùng Diệp gia không, nhưng hắn và một tên Thiên Nam khác có cùng họ, Diệp gia các ngươi cũng không có khả năng thật tin tưởng hắn. Các ngươi trăm phương ngàn kế tìm đến Côn Ngô Sơn để mở ra phong ấn này, chẳng lẽ thật muốn khiến bảo vật rơi vào tay ngoại nhân? Ta đã giằng co cùng ngươi một thời gian mà cũng không cách gì, giờ không còn hứng thú tiếp tục với ngươi. Không bằng hợp lực trước phá trừ cấm chế này, sau đó đợi khi đến Côn Ngô điện rồi mới bằng vào thủ đoạn đoạt bảo!"
"Đều dựa vào tất cả thủ đoạn! Tốt, Diệp mỗ đang có ý này!"
Thật là ngoài ý muốn của Kiền lão ma, vốn tưởng rằng đối phương sẽ do dự một hồi, nhưng mặt trung niên nhân lại không chút suy nghĩ liền đáp ứng.
Sau chuyện này khiến lão ma rùng mình sau, trở nên có chút do dự.
← Ch. 1012 | Ch. 1014 → |