← Ch.1035 | Ch.1037 → |
Hàn Lập nghe được lời này, trong lòng cảm thấy rùng mình, vội hướng nhìn tới pháp trận phía cung điện
Kiến trúc này từ bên ngoài nhìn vào so với vừa rồi cũng không có gì thay đổi, vẫn chưa lộ ra cái gì khác thường.
Trong lòng có chút nghi hoặc, hắn đang muốn hỏi Ngân Nguyệt một chút. Đột nhiên một cỗ linh áp kinh người từ trong cung điện phóng lên trên. Tiếp theo "uỳnh" một tiếng nổ vang lên. Một đạo hoàng quang phá vỡ đỉnh chóp bắn ra. Lập tức hoá thành một bàn tay cự đại màu vàng, hướng Bát Linh Xích chộp xuống.
Một màn này xảy ra làm cho các tu sĩ ở phía ngoài cung điện đều cả kinh, có mấy người trực tiếp kinh hô một tiếng.
Đúng lúc này. Từ trong cung điện truyền ra một tiếng cười duyên dáng. Lập tức không gian xung quanh Bát Linh Xích chợt dao động.
Một nhân ảnh che mặt quỉ dị hiện ra.
Người này sau khi vừa hiện ra, miệng liền hé ra, rồi phun ra một đạo quang trụ to bằng nắm tay, sau đó chợt loé lên rồi lướt đi mang theo một âm thanh giống như tiếng sấm. Bàn tay màu vàng kia đã dễ dàng bị quang trụ xuyên thủng.
Một tiếng kêu thê lương truyền ra. Bàn tay cự đại nhanh tróng tiêu thất (biến mất) không thấy đâu nữa. Lập tức một nhân ảnh được bao bởi một vòng hoàng quang (vòng ánh sáng màu vàng) hiện ra. Cuống quít lui về phía sau thật nhanh.
Nhân ảnh che mặt phát ta một âm thanh cười khẽ. quỉ mị loé lên, cũng không biết làm như thế nào, vừa cách đó hơn mười trượng, trong nháy mắt đã đuổi tới người nọ.
Hoàng quang trung nhân tu sĩ thấy vậy kinh hãi. Mồm liền há ra, rồi phun ra một đạo tiên huyết.
Nay tiên huyết biết thành một đạo công kích vô cùng nhanh chóng. Nhưng nhân ảnh che mặt cũng không thèm động thân. Tiên huyết xuyên qua thân thể nhưng mà giống như là vừa đánh qua một ảo ảnh. Mà người che mặt lúc này một cánh tay dơ lên rồi đánh ra
Một tiếng kêu thảm thiết mang một phần thê lương từ trong miệng Hoàng quang trung nhân tu sĩ truyền ra. Lập tức không biết hắn thi triển cái gì bí thuật, hoá thành một cỗ hoàng hà bay ra bốn phía. Ngay sau đó một lần nữa lại ngưng tụ ở một phía xa xa thành một nhân ảnh.
Tuy nhiên lúc này sắc mặt lại trắng bệch dị thường, cả người loang lổ vết máu, trước ngực có mấy vết thương thật sâu do ngân trảo cào qua. Ngoài ra một cánh tay cũng đã bị chém mất, trông hắn giống như chó nhà có tang chật vật vô cùng.
"Thất thúc"
Ở ngoài pháp trận một gã đạo sĩ ăn mặc giống như tu sĩ Diệp gia. Sau khi vừa nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt người này. Khó có thể tin thét lên một tiếng kinh hãi
Người có bộ dạng trông thê thảm này chính là người có bối phận cao nhất trong Diệp gia tới đây lần này, Quái nhân đầu to. Mấy tên Diệp gia tu sĩ tất cả đều cả kinh. Bạch bào nho sinh sắc mặt cũng đại biến.
Hàn Lập cùng đám người thanh niên họ Từ tuy rằng không biết rõ cụ thể thân phận của quái nhân đầu to. Nhưng thần thức sau khi đảo qua, đều cảm ứng được vị này có tu vi Nguyên anh hậu kỳ. Lúc này trong lòng bọn họ đều hoảng sợ so với tu sĩ Diệp gia cũng không có nhỏ hơn.
Hàn Lập sau khi hít một ngụm khí lạnh, ngưng thần hướng nhân ảnh che mặt nhìn kỹ, trong lòng cảm thấy ngây ngốc.
Người này thân mặc Lam bào. Trang phục này kiểu dáng rõ ràng là của tu sĩ Độc thánh môn. Tuy rằng người này đã che mặt không thể nhìn rõ diện mạo, nhưng từ thân hình có thể nhìn ra, tựa hồ giống như là Độc thánh môn Đại trưởng lão Hoa Thiên Kỳ. Nhưng hắn vừa rồi nghe không lầm thì thanh âm người này phát ra rõ ràng là âm thanh của một nữ tử trẻ tuổi.
Việc này thật sự là quỉ dị
Nếu không phải ở đây có nhiều tu sĩ thần thông đều không nhỏ. Hơn nữa Bát Linh Xích còn ở ngay trước mắt. Hàn Lập sẽ tuyệt đối bỏ đi. Đối với nguy hiểm không rõ ràng này hắn luôn luôn tìm cách tránh xa.
Những tu sĩ khác cũng nhận thấy có điểu gì đó cổ quái, đều dùng ánh mắt kinh nghi hướng tới nhân ảnh che mặt thần bí này.
Người này thể đem một vị Nguyên anh hậu kỳ bức tới mức chật vật thê thảm như vậy, chẳng lẽ hắn là Hoá thần kỳ tu sĩ?
Ý niệm này trong đầu hầu như mọi tu sĩ ở đây đều nghĩ tới, mọi người đều cảm thấy lạnh người.
Thần bí nhân thấy Quái nhân đầu to có thể may mắn chạy thoát, cười lạnh một tiếng cũng không có tiếp tục đuổi theo. Mà hướng đôi mắt nhìn mọi người ở ngoài pháp trận.
Ánh mắt người này giống như băng hàn, những tu sĩ sau khi tiếp xúc với ánh mắt này giống như bị một cái đại truỳ đánh trúng, mỗi người sắc mặt đều đại biến. Tên đạo cô tu sĩ của Diệp gia cùng Hoá Tiên Tông nữ tử tú lệ tu vi ở đây là yếu nhất, sau khi tiếp xúc ánh mắt đó, thân hình không khỏi lung lay một cái rồi lùi về phía sau hai bước mới ổn định được thân hình
Hàn Lập thầm kêu không ổn, trong mắt lam quang chợt loé, vội vàng điều động Minh Thanh Linh Mục tăng cường ngăn cản. Nhưng sau khi bị ánh mắt đảo qua, vẫn cảm giác cả người phát lạnh giống như thân ở trong một động băng
Hắn sắc mặt hơi tái "Uy. Ngươi là" Thần bí nhân trong miệng truyền ra giọng nói nữ tử kinh nghi hỏi. Ánh mắt sau khi đảo qua, không ngờ khi nhìn tới trên người Hàn lập thì dừng lại, không tiếp tục nhìn người khác, dường như gặp một việc gì đó không thể tin được.
Đúng lúc này, bên hông Hàn Lập một cái túi Linh thú chợt động. Bỗng nhiên một đạo bạch quang từ trong miệng túi bắn ra. Liền đó, một con tiểu Bạch hồ đứng ở trước người Hàn Lập
Linh thú này cũng không có do dự xoay người một cái, lập tức một đoàn ngân quang bao phủ rồi hoá thành một thiếu phụ trẻ tuổi, trên thân mặc áo bào trắng, khuôn mặt như hoa.
Chính là Ngân Nguyệt mượn thân thể yêu hồ huyễn hoá ra nhân hình "Quả nhiên là ngươi" thần bí nhân vừa thấy Ngân Nguyệt, thân hình chấn động, dùng thanh âm lạnh lùng nói. Sau đó ngẩng đầu lên, tấm khăn che mặt rơi ra, lộ ra chân diện mục của người này "Hoa Thiên Kỳ" đám người xung quanh một trận xôn sao, có người kêu lên tên người này.
Trên mặt thần bí nhân có xăm một đồ hình màu xanh. Không phải là Hoa thiên Kỳ thì còn ai vào đây?
Chỉ là hắn có chút cổ quái. Dung mạo của hắn có chút biến đổi, một đôi đồng tử lại trở thành màu xanh biếc yêu dị. vẫn không có nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Ngân Nguyệt. Trên mặt hiện ra thần sắc cổ quái
Thấy tình hình quỉ dị như vậy, cả đám kỳ nhân cũng theo bản năng trầm mặc xuống
Với sự lịch duyệt phong phú của những người này. Sao lại không biết trên người Hoa Thiên Kỳ đã xảy ra chuyện? Nay rõ ràng đã bị người ta phụ thể. Trong lòng những người ở đây đều cảm thấy rùng mình, đều âm thầm đoán lai lịch của người thần bí này.
Nhân cơ hội này, quái nhân đầu to vội vàng lùi ra xa giữ một một khoảng cách an toàn với "Hoa Thiên Kỳ". Đồng thời vội vàng ăn một khoả đan dược, rồi lấy ra một tấm phù dán vào chỗ cánh tay bị đứt, nhất thời một trận bạch quang phát ra. miệng vết thương lập tức nhanh tróng liền lại.
Sau đó hắn ngẩng khuôn mặt đang tái xanh nhìn về phía "Hoa Thiên Kỳ".
Nhìn tình hình trước mắt, hai mắt cũng cảm thấy mơ hồ, tâm niệm cũng nhanh chóng xoay chuyển.
Xem ra, vị này đại khái gọi Ngân Nguyệt chính là đang nói về một người nào đó. Tuy nhiên không biết nàng cùng Ngân nguyệt có cái loại quan hệ gì. Là địch hay là bạn?
"Tuyết Linh. Đáng nhẽ ngươi nên tìm tới nơi này từ nhiều năm trước. Không nghĩ phải nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi mới có thể tới được đây. Tuy nhiên khí tức của ngươi sao lại suy yếu như thế này. Lại còn ký gửi tại loại yêu hồ bốn đuôi này, ngươi không sợ làm nhục thân phận Ngân Nguyệt thiên lang của chúng ta sao?" trên mặt "Hoa Thiên kỳ" vẻ ngạc nhiên liền thu liễm lại, lạnh nhạt nói.
Ngân nguyệt nâng cánh tay nhỏ bé của mình vuốt mái tóc đen nhánh và dài từ trên chán nhẹ nhàng đưa về phía sau, rồi dùng một loại ngữ khí không quá chắc chắn nói.
"Ngươi là Linh Lung"
"Hoa Thiên Kỳ" nghe lời này, trong mắt chợt loé lên dị sắc, ngước nhìn Ngân Nguyệt trong chốc lát, sau đó đột nhiên cười lên khách khách rồi nói.
" Thật là không nghĩ tới a. Đường đường là Lang tộc đệ nhất mỹ nữ, ái phi được Thiên Khuê Thần Lang yêu quí lại mất trí nhớ thế này. Ta sớm đã phải nghĩ tới. Năm đó phân thân của Nguyên Sát thánh tổ đem nguyên thần của ngươi bức ly khỏi thân thể, thần thức của ngươi làm sao có thể bảo trì được hoàn hảo như thế được. Hảo muội muội của ta, ta cũng không phải là Linh Lung, mà là Lung Mộng."
Người này rõ ràng mặt cùng thân thể là đàn ông, tiếng cười lại dị thường kiều mỵ. Làm cho người ta thật sự cảm thấy quỉ dị vô cùng.
Hàn Lập lại nhíu mày. Trong lòng mơ hồ dự cảm có điều gì đó không tốt
Tuy rằng còn chưa biết nàng này cùng Ngân Nguyệt quan hệ như thế nào. Nhưng nghe lời nói vừa rồi, lại mơ hồ thấy được sự vui mừng khi Ngân Nguyệt gặp hoạ.
Ngân Nguyệt đôi mi nhíu chặt lại, hai mắt nhìn chằm chặp "Hoa Thiên Kỳ", ngọc dung âm trầm bất động, dường như đối với lời nói của đối phương, giống như nhớ ra được cái gì đó.
"Lời của ngươi làm cho ta nhớ lại một ít chuyện cũ. Nhưng có rất nhiều chuyện không rõ, còn có chút mơ hồ. Nhưng ta nhớ không lầm thì ngươi chính là ta mà ta cũng chính là ngươi" Ngân nguyệt mở miệng, trấn định nói.
"Hừ, xem ra ngươi còn có thể nhớ lại sự tình này. Đúng vậy, ta và ngươi vốn là cùng một người. Ta và ngươi trước kia hợp nhất tên là Lung nhi. Lúc trước nàng vì ứng phó lần thiên kiếp thứ hai, trước thiên lôi kiếp ngàn năm, nàng buộc phải tu luyện một bí thuật vô thượng của Ngân Nguyệt tộc chúng ta. Kết quả nửa đường tu luyện lại luyện sai công pháp, buộc phải mạnh mẽ đem tinh hồn phân ra làm hai. Biến thành hai cái nguyên thần là ta và ngươi. Tất nhiên, trước kia nguyên thần của ngươi so với nguyên thần của ta cường đại hơn, tự nhiên nguyên thần của ngươi làm chủ thể của thân thể. Dưới sự áp bách của ngươi, ta không lâu sau bị rơi vào trạng thái ngủ say. Nhưng hiện tại tình hình lại tương phản, nguyên thần của ngươi lại suy nhược đến mức đáng thương, ta chỉ cần nhấc tay một cái có thể đem ngươi tiêu diệt"
Hoa Thiên Kỳ thanh âm chợt lạnh lùng nói
Ngân Nguyệt nghe thấy vậy thần sắc có chút căng thẳng, nhưng lập tức liền khôi phục lại như thường.
"Tuy rằng có nhiều chuyện ta nhớ không rõ lắm. Nhưng "Phệ huyết hồn ấn" ta lại nhớ rất rõ ràng. Vì vậy ngươi không thể giết được ta. Nếu ta thật sự hình thần câu diệt, ngươi so với ta cũng chẳng tốt hơn đâu" Ngân Nguyệt bình tĩnh dị thường nói.
Vừa nghe Ngân Nguyệt vừa nói xong lời này, "Hoa Thiên Kỳ" sắc mặt trầm xuống, hai mắt bỗng phóng ra lục mang. Tiếp đó, Ngân Nguyệt kêu nhỏ một tiếng, thân mình run lên bị đánh bay ra ngoài, không có một chút lực hoàn thủ
Hàn Lập thấy vậy, không hề suy nghĩ, một trảo đánh tới.
Nhất thời một cái quang thủ màu xanh ở phía sau Ngân Nguyệt hiện ra. Một tay bắt lấy thân thể của Ngân nguyệt đang ở trên không. Sau đó mới nhẹ nhàng buông xuống.
Vừa thấy cảnh này "Hoa Thiên Kỳ" có chút ngẩn ra, giận dữ tới tím mặt, ánh mắt lập tức trừng lên hướng về Hàn Lập.
Thầm kêu không ổn, Hàn Lập không kịp nghĩ nhiều lập tức vung tay lên, Nguyên Cương thuẫn lập tức phóng đại sau đó chắn ngay trước người.
"Ầm" một tiếng thật lớn vang lên. Bề mặt Ngân thuẫn ngân quang chợt hiện, toàn bộ mặt thuẫn bị lõm xuống một tấc, lưu lại một vết lõm thật lớn một cách rõ ràng
Hàn Lập hít sâu một ngụm khí lạnh.
Phụ cận, những tu sĩ khác nguyên đối với "Hoa Thiên Kỳ" cùng Ngân Nguyệt đối thoại, cũng không có hiểu ra sao. Nhưng vừa thấy một màn phía sau, đều nổ ra một trận bàn tán xôn xao.
Mà hai tên yêu quái Ngân Sí dạ xoa cùng Sư Cầm thú, từ khi "Hoa Thiên Kỳ" hiện thân. Trên mặt liền mang vẻ mặt hoang mang. Sau khi nghe tới tên Linh Lung cùng Tuyết Linh trong mắt lộ ra vẻ kinh dị. Hiện nay, nhị yêu dường như biết được một ít lai lịch của hai cái tên này. Hai tên liền đánh mắt trao đổi với nhau rồi bắt đầu nhẹ nhàng lui về hướng truyền tống trận "Hoa Thiên Kỳ" thấy một kích không có hiệu quả, hiển nhiên lộ ra một chút ngạc nhiên. Sau đó khinh miệt "hừ" một tiếng sau đó muốn tiếp tục ra tay. Nhưng nàng lập tức như nhớ ra cái gì, rồi rò xét nhìn Hàn Lập rồi lại liếc mắt nhìn Ngân Nguyệt, bỗng nhiên khẽ nở nụ cười.
"Tuyết Linh, tại sao khí tức của ngươi trên người này lại nồng đậm như vậy. Mà ngươi vừa rồi lại từ trong túi linh thú của tên này đi ra. Chẳng lẽ ngươi đã chở thành linh thú của người này, không biết có phải không?"
"Cho dù là vậy, thì đã sao nào?" Ngân Nguyệt nghe thấy vậy, ngọc dung liền hiện lên vẻ lo lắng, lạnh lùng trả lời.
"Hi...hi. hi. Không có gì. nếu là như thế, ta đây cần phải chúc mừng người này. Có thể đem sủng phi của Thiên Khuê yêu vương làm linh thú, cho dù là linh giới tam hoàng cũng không dám vọng tưởng như thế." Hoa Thiên Kỳ sau một trận cười duyên, không có hảo ý nói.
← Ch. 1035 | Ch. 1037 → |