← Ch.1330 | Ch.1332 → |
Hàn Lập hiếu kỳ xem xét qua vật ở trên sạp hàng, mắt lướt qua thứ như cành cây giữa hai loại đồ vật, vật ấy có vẻ ngoài mỏng manh vô cùng, song lại chứa đựng lôi điện mãnh liệt, dường như cành cây ấy là lôi điện ngưng tụ mà thành, khiến y cảm thấy kinh ngạc.
Đồ vật ấy khiến y nhớ lại thiên lôi trúc thưở xưa.
Nhưng dù cho kim lôi trúc có thuộc tính ngàn năm, lôi điện cũng không hề có chút cuồng bạo, Ích Tà lôi thần thường thường đều thu hồi cẩn thận.
Còn về khối tinh thạch màu đỏ khác, mùi tanh ở lớp vỏ ngoài sộc thẳng vào mũi, giống như kim đơn của một loài thú nào đó, nhưng không có cách nào biết được lai lịch cụ thể.
Hàn Lập thấy có chút hứng thú với vật lạ nọ, nhưng sau khi nhìn một hồi, lại lẳng lặng rời đi, đi về hướng sạp hàng tiếp theo.
Sạp hàng tiếp theo là do một gã thuộc yêu tộc bài biện, trước người là một miếng khoáng thạch màu đen to bằng chiếc đầu lâu, khí lạnh kinh người.
Cứ như vậy, Hàn Lập chậm rãi đi qua từng sạp một, khi thấy đồ vật nào đó chưa từng gặp qua hoặc cảm thấy thú vị liền dừng lại một lát nghiên cứu kỹ lưỡng.
Nhưng từ đầu chí cuối, y không hề mở miệng nói một lời nào, như không nhìn thấy các chủ sạp vậy. Thoắt cái, Hàn Lập đã xem qua hết tất cả các sạp hàng, trong lòng có chút thất vọng dấy lên. Những đồ vật bán ở đây, tuy đều là đồ hiếm, nhưng đồ vật khiến y thực sự chú ý vẫn chưa xuất hiện.
Trong số các đồ vật ấy, mặc dù có những vật đến từ tự nhiên, nhưng cũng đều là những vật lạ lẫm, chỉ có tác dụng với một bộ phận người đặc biệt.
Hàn Lập đưa mắt đảo qua mọi nơi, đúng vào lúc do dự có nên rời khỏi Thái Huyền Điện hay không thì sau lưng có tiếng bước chân vang lên, có người đang đi về hướng y.
Đám mây trắng trên người khẽ động, Hàn Lập liền quay mặt về phía sau, tiếng bước chân của người đi tới cũng dừng, dường như cũng có chút kinh ngạc trước phản ứng cực nhanh của Hàn Lập.
Đây là một gã thuộc yêu tộc, hắc khí bao trùm khắp cơ thể, cơ thể có vẻ rất thon thả, nhìn Hàn Lập từ trên xuống dưới.
Chỉ là hai người đều được bí thuật che chở, ngoài thân ảnh lúc ẩn lúc hiện ra, khó có thể nhìn rõ vật cụ thể nào khác.
"Các hạ có điều gì chỉ giáo?" Hàn Lập vô cùng điềm tĩnh mở lời trước.
"Đạo hữu phải chăng chưa tìm thấy đồ vật thích hợp?" Gã yêu tộc mỉm cười hỏi, tiếng nói thánh thót dễ nghe, rõ ràng là một cô gái.
"Không sai, nơi này đúng là không có vật nào ưng ý tại hạ. Đạo hữu hỏi lời này, có dụng ý gì?"
Hàn Lập hỏi ngược lại.
"Xem ra các hạ quả là đến Thái Huyền Điện lần đầu. Kỳ thực những đồ vật mà hai tộc người chúng ta trao đổi buôn bán, ngoài những thứ bày bán công khai, những đồ vật tốt thực sự đều là âm thầm trao đổi hết." Người con gái này chậm rãi nói.
"Sao lại phải làm như vậy! Cứ đem ra trao đổi công khai, không phải càng dễ tìm được người mua hay sao?" Hàn Lập nhướn mày.
"Đạo hữu quả thật không biết hay là cố tình giả hồ đồ! Những thứ hàng tốt thực sự mà lấy ra giao dịch, cho dù có dùng Già Quang Bội hay Di Vân Phiên che phủ bên ngoài, vẫn rất dễ khiến cho người ta nhớ đến. Huống hồ có những món đồ vốn rất bí mật, không thích hợp để cho quá nhiều người biết tung tích của nó. Được rồi, thôi nói những lời thừa, các hạ rốt cuộc có muốn đổi đồ không?" Cô gái yêu tộc có chút mất kiên nhẫn, lời nói lạnh lùng hơn ba phần.
"Chỉ cần đạo hữu có đồ tốt, tại hạ đồng ý trao đổi. Nhưng, đạo hữu cớ sao lại tìm đến tại hạ?" Hàn Lập trả lời, đồng thời hỏi lại một câu.
"Chuyện này không đơn giản. Các hạ quan sát các món đồ trên các sạp hàng rất kỹ lưỡng, vừa nhìn cũng có thể nhận thấy là người mới đến Thiên Uyên thành. Mặc dù bị hạn chế tu vi, nhưng quan sát kỹ lưỡng vẫn có thể nhận thấy đạo hữu là một tu sĩ hóa thân.
Thật đúng là người mà tiểu nữ muốn trao đổi. Huống hồ, các hạ cũng không phải là người đầu tiên tiểu nữ trao đổi. Thử nói xem trong tay các hạ có món đồ gì thích hợp với yêu tộc chúng tôi, ngoài những món đồ của mình, trong tay chúng tôi còn có rất nhiều các món đồ của các tộc bạn gửi nhờ trao đổi nữa. Vì thế đạo hữu nếu có đồ gì tốt cứ lấy ra xem sao." Cô gái yêu tộc không hề để ý, thản nhiên nói.
Hàn Lập nghe xong những lời này, tự thầm mỉm cười:
"Vật thích hợp với quý tộc, trong tay tại hạ có một số. Nhưng vật trong tay đạo hữu có nên chăng cho tại hạ xem chút ít."
"Hừ, trong tay tiểu nữ những vật như linh dược, nguyên liệu, đến pháp bảo, cổ bảo của tộc người các hạ đều có. Các hạ muốn thứ gì?" Cô gái yêu tộc cười khinh khỉnh.
"Những vật thành phẩm, pháp bảo, v. v... tại hạ không cần tới, nhưng có chút hứng thú với nguyên liệu. Trong tay đạo hữu chắc có chân thiềm thú linh huyết, tại hạ đang thiếu món đó." Hàn Lập chớp mắt mấy lượt, hỏi.
"Chân thiềm linh huyết, ha ha, đạo hữu thật biết chọn đồ. Chân thiềm dịch không chỉ có tác dụng với tộc người các hạ, đối với tộc yêu tại hạ cũng có tác dụng to lớn như vậy, ai lại giao dịch vật đó ở Thái Huyền điện chứ". Cô gái yêu tộc nghe xong có chút bất ngờ, nhưng lập tức liên tục lắc đầu.
"Nếu như vậy, những vật sau đây nếu có, hoàng kim thảo hơn năm ngàn năm..." Hàn Lập cố tình không chút lưu ý tới những lời châm chọc của thị, lập tức liệt kê hết những nguyên liệu mà đơn thuốc đang còn thiếu. Song khuôn mặt của cô gái yêu tộc sau khi nghe mấy tên nguyên liệu, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi, đợi Hàn Lập nói hết một lát lâu sau mới không mấy vui vẻ trả lời:
"Chớ nên vọng tưởng. Những nguyên liệu linh đơn có thể làm tăng tiến tu vi, đều phải tìm kiếm ở thế giới hoang dã. Yêu tộc tại hạ cũng rất thiếu. Dù có cũng không thể lấy ra trao đổi với loài người các hạ được."
"Đạo hữu không cần lo lắng, tại hạ không nhất thiết cần những linh dược đã chế thành, chỉ cần những mầm, hạt hoặc cây con của những linh dược này thôi, tại hạ cũng nguyện trả giá cao để đổi lấy." Lời Hàn Lập không hề thất vọng, ngược lại nói rất điềm tĩnh.
"Nếu đã như thế, cũng không phải không có cách tìm được. Nhưng cũng có chút phiền toái, hiện tại trong tay tiểu nữ không có." Cô gái yêu tộc có chút chần chừ, lời nói không phải từ chối ngay lập tức.
"Chỉ cần có thể thu thập được những món đó, tại hạ sẽ còn đến đây trao đổi với đạo hữu." Hàn Lập mừng rỡ.
"Ừm, việc này ta chỉ có thể thử xem sao. Mà thôi, với những loại linh thảo hoang dã này, dù là hạt, mầm hay cây con thông thường cũng đã rất hiếm rồi, có rất ít người chịu bán. Nhưng, ngộ nhỡ ta tìm thấy những vật này, các hạ định đem vật gì đến trao đổi với tiểu nữ. Nếu là linh thạch, xin đạo hữu miễn cho. Dù có là linh thạch cao cấp, tiểu nữ cũng không thiếu" Cô gái yêu nữ hãnh diện nói.
Hàn Lập nghe xong, thần sắc vẫn vậy, nhưng khóe miệng có chút cử động, đột nhiên truyền âm ra mấy chữ.
"Cái gì? Các hạ thực có vạn niên linh dược!" Thân hình cô gái trong hắc khí chấn động, tiếng nói bỗng trở nên vui mừng lẫn sợ hãi dị thường.
"Chỉ cần đạo hữu có thể tìm được các món đồ mà tại hạ cần, tại hạ tất sẽ đem được món linh vật kia ra" Hàn Lập mỉm cười.
"Có món linh vật như vậy, sao các hạ không lấy dùng để chế đan dược, hà tất đem ra trao đổi với tiểu nữ." Cô gái yêu tộc đã bớt xúc động, một chút hoài nghi nổi lên.
"Việc của tại hạ, đạo hữu không cần hỏi nhiều. Nếu thấy được, tốt nhất nên thu thập những món đồ tại hạ cần. Lần sau tại hạ đến đây là có thể trực tiếp giao dịch với đạo hữu rồi. Cây linh dược này coi như là đặt cọc của tại hạ" Hàn Lập trầm giọng nói, đồng thời đưa nắm đấm tay ra phía trước, ngửa lòng bàn tay lên, một cái hộp gỗ dài chừng nửa thước xuất hiện lên giữa lòng bàn tay, sau đó ném xuống.
Cô gái yêu tộc ngẩn người, vội với lấy cái hộp gỗ, lúc sắc mặt chưa rõ thái độ, mở hé chiếc hộp, ánh mắt nhanh chóng lướt qua.
Có một tiếng động khe khẽ truyền ra, cô gái cẩn thận nhìn thật kỹ vật trong hộp rồi mới chầm chậm đóng nắp hộp lại, nhưng sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng.
"Các hạ thực muốn đem vật này ra đặt cọc! Thực không sợ tiểu nữ cầm rồi không trả." Cô gái lạnh lùng nói.
"Chỉ là một cây linh dược ba ngàn năm thôi mà! Thứ nhất tại hạ tin tưởng thân phận của đạo hữu, sẽ không làm những chuyện như vậy. Thứ hai, việc này cũng chứng minh tại hạ thành tâm muốn giao dịch với đạo hữu. Chỉ cần đạo hữu có thể tìm được đồ cho tại hạ đúng hẹn, linh dược mà tại hạ hứa với đạo hữu cũng quyết không nuốt lời." Hàn Lập trả lời.
"Xem ra các hạ đích thực có vài phần thành ý, nhưng những đồ vật các hạ cần, không thể nào có được trong thời gian ngắn. Cho ta vài năm, ta sẽ thu thập được vài ba món." Cô gái cũng không khách khí, lật tay thu hộp gỗ, tự tin nói.
"Được, vậy Hàn mỗ sẽ đợi tin tốt lành." Trong lòng Hàn Lập cũng khấp khởi vui mừng, hai tay hơi nắm lại.
Với y, những linh dược mấy ngàn năm này không hề hiếm, dùng để đổi lấy lòng tin của đối phương, tuyệt không đáng gì. Hơn nữa Hàn Lập cũng tin rằng y hứa lấy linh dược vạn năm ra trao đổi, đủ để cô gái yêu tộc kia toàn tâm toàn lực tìm kiếm vật y đang cần.
Điều này đối với người ít bị người khác chú ý trong tộc người như Hàn Lập mà nói, là thủ đoạn không thể thích hợp hơn.
Cô gái yêu tộc gật đầu, không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.
Hàn Lập hơi nheo đôi mắt nhìn theo bóng hình thon thả ẩn hiện trong hắc khí, rồi đột ngột xoay người đi ra hướng cửa ra vào, tựa hồ muốn rời khỏi căn phòng lớn ấy.
Nhưng khi y đi đến trước sạp của một tên gã tu sĩ thuộc tộc người, sau khi đôi mắt lướt qua cành cây màu xanh biếc, bước chân bất giác ngừng lại, thoáng chút do dự, rồi đi về phía sạp hàng."
"Vật này có lai lịch như thế nào, đạo hữu có thể cho ta biết một chút không?" Hàn Lập đi đến trước sạp hàng, bình thản hỏi một câu, đồng thời một tay đưa ra với, nhất thời cành cây xanh biếc nằm gọn trong tay, y dùng những ngón tay vuốt ve chúng.
"Lai lịch? Vật này tại hạ tận mắt chứng kiến nó sinh trưởng thành linh mộc này khi có một tia sét đánh vào một gốc linh mộc chết khô. Lai lịch và cách dùng cụ thể, tại hạ cũng không rõ." Từ trong đám mây trắng phát ra một giọng nói của người già khàn khàn khác thường, xem ra chủ sạp là một vị lão nhân.
"Thiên lôi thành mộc, vật này thật thú vị." Bàn tay Hàn Lập lật qua lật lại mấy lần, lẩm bẩm trong miệng.
"Hê hê, quả thực kỳ lạ. Nhưng cũng không giấu đạo hữu, Vật này chức lôi lực quá mạnh mẽ, vừa không thể cưỡng ép hấp thụ năng lượng của nó, vừa không thể đem dùng luyện khí. Chỉ có thể tìm kiếm xem yêu tộc bên này có ai hứng thú với vật này không thôi. Thế nào, đạo hữu thích vật này sao?" Lão nhân cười nói.
← Ch. 1330 | Ch. 1332 → |