← Ch.1423 | Ch.1425 → |
Vừa thấy hào mang thú tới trước mặt, Lôi thú không chút do dự há miệng ra, ngoạm lấy không thú nhỏ không còn lực phản kháng này rồi nuốt vào bụng. Sau đó gầm lấy mấy tiếng hài lòng, thể hình trong nháy mắt đã thu nhỏ lại, đồng thời ở phụ cần phun ra một tầng hắc khí, triệt để che đậy thân hình của nó vào trong.
Trong cấm chế, tất cả đều khôi phục lại bộ dạng mà Hàn Lập lúc trước nhìn thấy.
"Lôi thú này là linh thú gì vậy, tại hạ tự hỏi cũng tinh thông các loại thượng cổ điển tịch, nhưng chưa từng nghe nói tới loại linh thú này." Âm nhu thanh niên có chút hoảng sợ, nói.
"Tại hạ không phải là đã nói rồi sao? Lai lịch của con thú này đặc biệt, xin các vị đừng hỏi nhiều làm gì. Chỉ cần có thể giúp ta hàng phục được nó là được rồi." Nam tử khô gầy lườm người thanh niên, mang theo ý tứ cảnh cáo.
Thanh niên sắc mặt hơi đổi, nhưng quả nhiên ngậm miệng không hỏi nữa.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ, đột nhiên mở miệng hỏi một câu: "Tiền bối vừa rồi có khoe rằng, con thú này là độc nhất vô nhị trong Linh giới, vậy có thể lý giải rằng vật này không phải là vật của Linh giới không."
Điếm chủ nghe vậy liền kinh hãi, sắc mặt biến đổi, nhưng lập tức lại bật cười, trả lời: "Hàn huynh đệ nói linh tinh gì đó. Con thú này không phải là linh giới chi vật thì sao có thể xuất hiện tại đây."
Đại hán và thanh niên tu luyện thành thần thông như hiện tại, tất nhiên không phải là hạng tầm thường, vừa nhìn đã nhìn ra bộ dạng giấu đầu hở đuôi của điếm chủ, hai người không khỏi kinh hãi nhìn nhau.
"Lôi thú không phải là linh giới chi vật, chẳng lẽ lại là linh thú đặc biệt của hạ giới ư? Không đúng với thần thông mà con thú này vừa thi triển, cơ hồ không dưới tu sĩ Luyện Hư. Hạ giới căn bản không thể đản sinh ra loại linh thú này. Không phải là của hạ giới, vậy chỉ có thương giới của linh giới, là chân tiên giới trong lời đồn."
Người thanh niên cũng không để ý đến lời của điếm chủ nữa, lẩm bẩm nói.
Đại hán nhìn chằm chằm vào hắc vụ trong cấm chế, hai mắt cùng dần dần sáng lên.
"Sao? Các ngươi thật sự cho rằng con thú này là tiên giới linh thú ư?" Lúc này, nam tử khô gầy ngược lại lại trở nên trấn định, chỉ là trong mắt hiện ra biểu tình kỳ quái.
"Lẽ nào chúng ta đoán sai rồi. Cho dù là không phải, Ngư huynh muốn muốn chúng ta giúp huynh hàng phục con thú này, thì cũng phải nói ra một chút về lai lịch của nó chứ. Nếu ba người chúng ta hiểu biết một chút về nó, nói không chừng sẽ có lợi cho sự tương trợ sau này. Nếu thực sự không muốn nói, ba người bọn ta cũng không miễn cưỡng, nhưng chỉ có thể coi nó thật sự là linh thú của thượng giới mà thôi." Người thanh niên thở dài.
"Ngươi dám uy hiếp ta!" Trên mắt điểm chủ lấp lánh hàn quang, giữa lông mày hiện ra một cỗ sát khí.
"Ba người bọn ta cho dù liên thủ cũng không phải là đối thủ của Ngư huynh, sao dám uy hiếp huynh chứ. Nhưng gia huynh tốt xấu gì cũng là trưởng lão trẻ nhất trong tộc, Ngư huynh sẽ không thực sự làm ra hành động gì bất trí đấy chứ." Người thanh niên bị sát khí của đột phương ập tới, sắc mắt biến đổi thối lui nửa bước, nhưng lập tức trấn định lại, nói ra những lời này một cách rất tự nhiên.
Âm nhu thanh niên này không ngờ lại là đệ đệ của một trưởng lão Thiên Bằng tộc, khiến Hàn Lập và đại hán đều hơi sững người, không khỏi nhìn hắn với con mắt khác.
Điếm chủ khô gầy nghe thấy câu này, vẻ kiêng kỵ chợt lóe rồi tắt ngay, sau khi trên mặt là một trận âm tình bất định mới lạnh lùng nói: "Lại lịch của con thú này có nói cho các ngươi biết cũng vô ích, mà cũng chẳng phải là chuyện cần bảo mật gì cả. Để tránh các ngươi suy nghĩ linh tinh cho nên mới nói nó là vật độc nhất vô nhị của bản giới. Bởi vì con thú này căn bản là ta thu thập lôi điện chi lực, sau đó dùng bí thuật tiến hành thôi thúc, mới từ trong lôi điện sản sinh ra lôi điện chi linh. Ta tốn nửa lớn đời người cũng chỉ thành công tạo ra một con này, trong thiên hạ tất nhiên chỉ có một con Lôi thú này mà thôi."
"Lôi điện chi linh." Ba người bọn Hàn Lập lập tức trợn tròn mắt.
"Sao có thể như vậy được! Cho dù là linh tộc trong lời đồn cũng không thể từ trong lôi điển thúc sanh ra sinh linh. Ngư huynh tuy là thần thông không ít, nhưng quyết không có khả năng làm được chuyện này." Người thanh niên khôi phục lại từ trong kinh ngạc trước tiên, trên mặt lộ ra vẻ không tin.
Hàn Lập và đại hán cũng nhíu chặt mày.
"Hắc hắc, chỉ bằng vào ta tự mình tìm tòi thì tất nhiên là không có khả năng rồi. Nhưng ta năm xưa từng du lịch qua một số nơi của dị tộc, kết quả từ nơi tọa hóa của một cao nhân của một dị tộc, tình cờ có được một phần linh thú bồi dục bí thuật từ chân tiên giới truyền xuống. Lôi thú thôi sinh bí thuật này chính là thuật còn nguyên vẹn duy nhất ghi lại trong đó." Nằm ngoài dự đoán của đám người Hàn Lập, điếm chủ sắc mặt âm trầm một lát rồi lại nói ra điều khiến ba người giật nảy mình.
"Thôi dục thú thuật từ tiên giới truyền xuống. Cái này cũng rất có khả năng. Tiểu đệ vừa rồi đã đặc tội, xin Ngư huynh bỏ quá cho." Âm nhu thanh niên sau khi ánh mắt chớp động mấy cái, đột nhiên thay đổi hẳn thái độ, cười bồi. Đại hán sờ sờ càm, đồng dạng cũng tấm tắc khen kỳ lạ không thôi.
Điếm chủ mặt đầy vẻ không hài lòng, chỉ hừ lạnh một tiếng mà thôi.
Hàn Lập ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Lôi thú, trong mặt lóe lên vẻ hứng thú.
Từ trong lôi điện đản sinh linh vật, tuy không biết là thật hay là giả, nhưng thấy lực thao túng lôi điện của con thú này kinh người như vậy, cho dù không phải vậy thì cũng là lôi điện chi thể trời sinh.
Có điều cho dù Lôi thú có thần thông cấp bậc Luyện Hư, lại có thể điều khiển lôi điện chi lực, cũng tuyệt đối không đáng để điếm chủ tốn nhiều tâm tư như vậy để hàng phục. Dẫu sao thì hắn cũng hứa rằng cho bọn họ ba loại vật phẩm, giá trị quyết không dưới một con linh thú cấp Luyện Hư. Càng đừng nói đến việc chiếu theo lời hắn nói, thúc sinh lôi thú tốn nhiều tinh lực và thời gian.
Xem ra con thú này không phải có thần thông lợi hại khác chưa thi triển thì nod cũng có công dụng cực lớn khác đối với nam tử khô gầy này. Như thế mới khiến hắn không tiếc phải trả cái giá lớn như vậy.
Kỳ thực điểm này không chỉ Hàn Lập, đại hán và âm nhu thanh niên cũng thầm hiểu trong lòng.
Nhưng ba người trong lòng lại có tâm tư khác nhau, lại thêm đều kiêng dè tu vi đáng sợ của điếm chủ, không hẹn mà cùng giả vờ như không biết.
Một linh thú cổ quái cấp Luyện Hư, cho dù lai lịch và công dụng đều rất khả nghi, cũng không đáng để bọn họ thực sự đắc tội với nam tử khô gầy này.
Hơn nữa trong ba người có aithực sự có suy nghĩ gì, thì cũng tuyệt đối không để lộ ra một chút nào ở nơi này.
"Được rồi, cái gì nên nói thì cũng nói rồi, không nên chậm trễ nữa, đến lúc làm chính sự rồi. Ta sẽ biến hóa cấm chế một chút, tạm thời chế trụ con thú này, sau đó các ngươi tiến vào, chú nhập lôi điện chi lực của các ngươi vào nó là được. Nhớ là nhất định phải kiên trì đến khi ta nói có thể thôi thì mới được dừng lại đó. Nếu không thì chỉ tổ phí công nhọc sức." Điếm chủ nói một cách chắc chắn.
Lần này, ba người bọn Hàn Lập cũng không có ý kiến, tất cả đều đồng ý.
Điếm chủ gật gật đầu, lập tức tay áo rung lên, bức Tu Di Đồ lại xuất hiện trong tay. Lần này, hắn ném vật trong tay ra trước mặt, lập tức họa trục mở rộng ra.
Linh quang ngũ sắc tỏa sáng ở giữa, Tu Di Động Thiên đồ lại một lần nữa mở ra trước mặt mọi người.
Nam tử khô gầy miệng lẩm bẩm, một ngón tay điểm vào các nơi trong họa quyển rất nhanh.
Trong con ngươi của Hàn Lập ánh sáng màu lam lóe lên, lập tức nhìn rõ rất cả mọi thứ.
Những chỗ mà ngón tay nam tử khô gầy điểm vào, rõ ràng là cao đại các lâu nơi bọn họ đang ở trên tiểu sơn.
Một lát sau, Tu Du Đồ bạch quang đại phóng, đột nhiên bốc ra vụ khí màu trắng nhũ mờ mờ. Trong vụ khí, bốn vách tường từ tầng một đến tầng hai của các lâu trên họa đồ từ từ đổ ra bốn phía, sau đó hoàn toàn biến mất.
Hàn Lập thần sắc khẽ động, chưa kịp suy nghĩ kỹ xem việc này đại biểu cho ý gì thì đột nhiên dưới chân chấn động, các lâu chân thực không ngờ lại lung lay kịch liệt, trên tường ở xung quanh bạch quang chiếu rọi, sau đó giống như là đổ ra bốn phương tám hướng, sau cùng biến mất trong không trung.
Trong nháy mắt, đám người Hàn Lập và con Lôi thú trong quảng trường đều đứng dưới bầu trời xanh thẳm, các lâu ở bên dưới đã biến thành một quản trường giống như bình đài.
Hắc vụ trong cấm chế cuồn cuộn, Lôi thú ở bên trong rõ ràng đã bị kinh động.
Hàn Lập sờ sờ cằm, còn thanh niên và đại hán nhìn nhau, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đúng vào lúc này, điếm chủ quát khẽ một tiếng, không ngờ từ trong miệng phun ra một đạo huyết tiễn, nhập vào trong hoa trục. Trên trời cao vang lên tiếng sét đánh, lập tức cuồng phong gào thét, mây đen cuồn cuộn kéo đén.
Dưới tiếng ầm ầm không ngừng, từng đạo từng đạo ngân hồ từ trong mây đen hiện ra, giống như là yêu ma hàng thế, toàn bộ đều tụ tập ở khoảng không trên bình đài mà bọn Hàn Lập đang đứng.
Không đợi ba người bọn Hàn Lập mở miệng hỏi, nam tử khô gầy chủ động giải thích: "Với kinh nghiệm thất bại lúc trước của ta, chỉ bằng vào lôi điện chi lực của ba người các ngươi thì e rằng vẫn không đủ, cho nên ta kích phát tất cả thiên đại nguyên khí chứa trong Tu Di Động Thiên Hồ, để ảo hóa ra yêu lôi chi lực, hòng trợ giúp các người một tay. Sau chuyện lần này, bức tranh này sẽ bị hủy một nửa. Cho nên lần này, lão phu coi như là được ăn cả ngã về không. Hi vọng mấy vị đạo hữu nhất định phải tận lực tương trợ, chỉ cần hàng phục được con linh thú này, ta không những sẽ án theo vật đã ước định mà giao cho các ngươi, ngoài ra còn tặng chư vị đây một lượng kinh thạch lớn."
Nói tới câu sau cùng, vẻ mặt của điếm chủ không ngờ lại biến thành ngưng trọng dị thường.
Ba người bọn Hàn Lập mừng rơn, tất nhiên đều nhao nhao tỏ ý nhất định sẽ hết sức giúp đỡ.
Nam tử khô gầy thấy vậy liền gật đầu, sau đó hai cảnh ở sau lưng đột nhiên vỗ một cái về phía họa trục ở trước mặt, lập tức một luồng ánh sáng trắng cuồn cuồn bắn ra, bao bọc Tu Di Đồ vào bên trong.
Mà sau khi bức tranh này sau khi quay một vòng trong ánh sáng, đột nhiên lộ ra vô số các loại phù văn. Sau cùng rầm rầm một tiếng, không ngờ lại hóa thành một cột sáng năm màu, lao vào trong mây đen trên trời cao rồi biến mất không thấy đâu.
Một cảnh khó tin đã xuất hiện.
Sau khi mâu đen trên không trung cuộn trào, đột nhiên phát ra tiếng sấm sét long trời lở đất, lập tức trong đám mây hiện ra một đạo ngũ sắc điện hồ to cỡ cổ tay, màu sắc cực kỳ diễm lệ, chớp động không ngừng trong đám mây, giống như một con rắn năm màu vừa từ trong mây bò ra.
"Ngũ sắc thiên kiếp?" Hắc giáp đại hán vừa thấy ngũ sắc lôi điện, thốt lên một tiếng.
"Các hạ yên tâm, đây không phải là ngũ sắc thiên lôi chân chính khi Phi Linh vương độ kiếp đâu, chỉ là ta mượn một tia thiên địa nguyên khí chi lực, bắt chước ra mà thôi. Uy lực không bằng một phần nghìn ngũ sắc lôi kiếp chân chính. Mấy vị cứ yên tâm đi." Điếm chủ nghiêm nghị nói.
Hàn Lập và thanh niên vốn cũng lộ ra vẻ sợ hãi vừa nghe thấy vậy, thần sắc cũng trở nên nhẹ nhõm.
Hàn Lập nhìn ngũ sắc lộ điện ở trên không, trong mắt thỉnh thỏang lại lóe lên vẻ hoảng sợ.
Ngũ sắc thiên lôi này, chính là lại lôi kiếp đặc biệt của loại tồn tại như tu sĩ cấp bậc Đại Thừa, không phải là thứ mà Tử kim lôi kiếp của tu sĩ hợp thể có thể sánh bằng.
Cho dù chỉ có uy lực một phần một ngàn thì dưới một kích của ngũ sắc lôi điện này, mấy người ở mặt ở đây có thực sự đỡ được hay không thì không ai có thể nói chắc được.
← Ch. 1423 | Ch. 1425 → |