← Ch.1430 | Ch.1432 → |
"Làm phiền đạo hữu rồi." Mặc dù đối phương tu vi không cao, một tên Thánh tử Xích Dung tộc vẫn không dám chậm trễ coi thường.
Ba tộc của Xích Dung tộc là nhiều người nhất, một lần phái ra tận bảy tên Thánh tử. Tiếp theo có Ngũ Quang tộc, có năm người. Ít nhất chính là Thiên Bằng tộc, tính cả Hàn Lập nữa cũng bất quá chỉ có ba người mà thôi. Thiên Bằng tộc này mặc dù cử ít người đi, nhưng lại có vẻ không có ý tứ gì khác, ngược lại, nhiều tộc khác khẳng định vẫn còn giấu diếm vài Thánh tử chưa xuất ra.
Hơn nữa Thánh tử các tộc đại đa số đều là tu vi Hóa thần trung kỳ, so với Bạch Bích và Lôi Lan, đích xác cũng mạnh mẽ hơn không chỉ một bậc.
Có thể thấy được Thiên Bằng tộc tại Phi Linh tộc đích xác vị trí không tốt đẹp gì. Khó trách thượng tầng của tộc này không tiếc tổn hao lực lượng mượn sức của hắn.
Cái chuyện nhược nhục cường thực (ý nói kẻ mạnh thì có thực lực) ở trong linh giới bách tộc là đương nhiên, ai cũng thấu hiểu cái triết lý này.
Trong lòng Hàn Lập tự đánh giá, mang theo Bạch Bích cùng Lôi Lan hai người hòa cùng đoàn mấy người của Ngũ Quang tộc, đi tới phía sau của đám người Xích Dung tộc.
Đột nhiên hai nữ nhân đi cùng Hàn Lập khẽ run lên một cái, không khỏi tự động xích gần lại hai bên của Hàn Lập.
Hàn Lập tự nhiên cũng nhận thấy sự khác lạ này, nhưng hắn lại hề cảm thấy ngạc nhiên. Hắn vốn đã để ý nhất một gã nam tử khuôn mặt âm lệ, hai mắt lộ đầy sát khí trong đám người Xích Dung tộc kia.
Người này so với các thánh tử khác của Xích Dung tộc tu vi không sai biệt nhiều lắm, nhưng hắn lại là người cấp cho kẻ khác một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập nhìn bóng lưng của nam tử kia, hai mắt không khỏi híp lại, song mục vận khởi dò xét.
"Như thế nào, Hàn huynh có vẻ cảm thấy hứng thú với Chúc Âm tử sao?" Một nữ tử kiều mỵ khoảng hơn hai mươi tuổi đứng trong nhóm Ngũ Quang tộc đột nhiên cười nói với Hàn Lập.
Ở giữa đám người Thiên Bằng tộc, Hàn Lập mặc dù chỉ là một tên Thánh tử ngoại đạo, cũng có thể nói là giả mạo, nhưng một thân tu vi cao giai kia lại không có chút gì giả mạo. Vô luận Ngũ Quang tộc hay đám Xích Dung tộc kia đều nghiễm nhiên coi hắn là thánh tử cầm đầu của Thiên Bằng tộc.
Hơn nữa, khuôn mặt hắn lại vô cùng xa lạ, càng khiến người khác nghĩ rằng Thiên Bằng tộc giấu diếm hắn bao lâu nay, giờ công phu đại thành mới xuất ra sử dụng. Chính lẽ đó càng khiến hắn trở thành đối tượng chú ý của các tộc khác.
Trên đường đi, bởi vì có Kim Duyệt trưởng lão đi cùng, những người khác vẫn chưa có cơ hội nói chuyện gì với nhau. Hôm nay vị trưởng lão kia đã tách ra, nữ tử của Ngũ Quang tộc này mới mở miệng hỏi thăm.
Đương nhiên đây cũng có nguyên do Thiên Bằng tộc và Ngũ Quang tộc luôn có sự giao hảo khá tốt.
Còn đám thánh tử Xích Dung tộc, căn bản không có khả năng chủ động hỏi hay bắt chuyện gì gì đó.
"Không có gì, vị Chúc huynh này sát khí trên người không nhỏ, sợ rằng kinh nghiệm tranh đấu cùng người khác không thấp." Hàn Lập thản nhiên trả lời.
"Xem ra chuyện Hàn huynh ẩn thân nơi hải ngoại một bực tu luyện là không phải giả. Chúc Âm tử kia mặc dù tuổi trẻ nhưng đại danh của hắn đã vang lừng khắp nơi. Hắn từng một mình bảy lần xâm nhập địa uyên, mặc dù không tiến vào sâu, nhưng đã trảm giết qua không ít yêu vật nổi danh. Có thể nói, danh tiếng của hắn không kém gì Thất Việt tộc Ngao Thanh và Nam Lũng tộc Phí Dạ. Nghe nói thần thông thậm chí không có dưới trung giai..." Nữ tử Ngũ Quang tộc cười trả lời, giọng điệu cơ hồ cũng không có chút gì kiêng kị chuyện đám người Xích Dung tộc nghe được.
"Thì ra là thế." Hàn Lập bất động thanh sắc gật đầu, không nói thêm điều gì.
Thấy Hàn Lập đầy vẻ lạnh nhạt, nữ tử của Ngũ Quang tộc càng thấy có cảm hứng, nhưng không chờ nàng ta nói thêm gì nữa, đoàn người được cô gái bạch sam dẫn tiếp đi tới trước một tòa lầu cao sáu bảy tầng.
Tới đây nàng ta quay đầu lại nói:
"Tam tộc chư vị lựa chọn một tòa lầu là được. Có một việc, tiểu tỳ phải nhắc nhở chư vị một chút. Tại Ngọc hoàng đỉnh, trừ phía Đông có khu giác kỹ tràng – nơi mọi người có thể đến để tự do tỷ thí, còn lại tất cả các phương khác không được động thủ tranh đấu. Nếu không nhẹ thì chịu đau khổ da thịt, nặng thì phế trừ tu vi."
"Chúng ta biết rồi, làm phiền cô nương." Đoàn người nghe vậy thì phần lớn ai cũng khẽ rung mình, chỉ một gã Xích Dung tộc tướng mạo anh tuấn lên tiếng đáp lời.
"Tiểu tỳ gọi là Tiểu Trúc. Từ giờ phụ trách mọi sự của tam tộc các vị. Các vị có bất kỳ chuyện gì đều có thể tìm đến ta." Bạch sam nữ tử thản nhiên cười, hướng đám người Hàn Lập thi lễ rồi cáo từ rời đi.
Mọi người sau đó cũng không nói chuyện gì thêm, đều tự mình tìm các tòa lầu các để tiến vào.
Hàn Lập chọn tầng lầu cao nhất, Bạch Bích và Lôi Lan thì phân biệt ở hai tầng thấp hơn.
Sau mấy tháng bay liên tục không ngừng nghỉ, ngay cả Hàn Lập cũng cảm thấy mệt mỏi.
Ngay khi nhận chỗ ở, hắn không nói nửa lời, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu thời gian, khi Hàn Lập mở đôi mắt ra thì ngoài cửa sổ sắc trời đã trở nên mờ mịt.
Nhẹ nhàng đi xuống giường, Hàn Lập duỗi duỗi người. Hắn bình tĩnh đi xuống lầu.
Xuống đến nơi thì Bạch Bích còn đang nhập định trong phòng, nữ tử Lôi Lan thì chẳng thấy đâu.
Hàn Lập cảm giác có chút ngoài ý muốn.
Nhớ kỹ lúc trước khi đi, Kim Duyệt đã dặn dò kỹ lưỡng không để hai người bọn họ tách ra, tránh trường hợp bị người khác ám toán.
Hàn Lập suy nghĩ một chút, cảm thấy thực sự không yên tâm, liền đi ra khỏi khu lầu các.
Hai người này dù sao cũng có liên quan tới thành công của Uyên thí luyện, hắn thật sự không thể cứ vậy mà không để ý được.
"Ồ, đây không phải là Hàn huynh sao? Thật là khéo léo à!" Vừa bước ra khỏi cửa lớn, đột nhiên một âm thanh lười biếng vang lên trong tai Hàn Lập.
Hai mắt Hàn Lập chợt lóe, nhìn theo hướng tiếng nói.
Chỉ thấy một thanh niên mặt tròn đang từ trong đi ra, đúng là một trong những người của Xích Dung tộc, nhưng nét mặt tràn đầy vui vẻ, cười hì hì.
Mặt Hàn Lập không chút thay đổi nhưng trong lòng lại cười lạnh một tiếng.
Đối phương nếu thật sự ngẫu nhiên gặp mình ở đây mới thật là chuyện quỷ, hơn phân nửa người này đã chờ sẵn ở quanh đây đợi hắn xuất hiện.
Mặc dù không biết đối phương có chủ ý gì, nhưng khẳng định không phải chuyện tốt.
Hàn Lập nhìn đối phương không nói một lời.
"Ha ha, Hàn huynh cần gì phải căng thẳng như vậy. Hai tộc của chúng ta mặc dù bây giờ có mâu thuẫn nhỏ, nhưng là vẫn chưa tiến vào Uyên thì không cần phải rút kiếm khai đao. Sau này đến khi quý tộc gia nhập Xích Dung tộc chúng ta, không phải tất cả đều là huynh đệ rồi sao?" Tên Xích Dung tộc này thấy vẻ lãnh đạm có chút hàn ý của Hàn Lập thì liền cười giả lả.
"Nếu thật sự hai tộc hợp nhất... Đúng là có khả năng điều này xảy ra." Hàn Lập hai mắt đột nhiên khẽ động, vẻ mặt nở nụ cười nhẹ.
Thấy vẻ mặt Hàn Lập đột nhiên biến hóa như vậy, gã thanh niên kia có chút sửng sốt nhưng lập tức cười rộ lên.
"Tiểu đệ là Xích Thiên, cũng là lần đầu tiên đến Ngọc Hoàng đỉnh. Chúng ta chi bằng kết bạn đi một chút?"
"Kết bạn đi cùng?" Hàn Lập có chút không ngờ tới.
"Nơi đây vẫn còn cấm chế tranh đấu. Hàn huynh sợ ta ám toán sao?" Xích Thiên cười thản nhiên.
"Hàn mỗ mặc dù không sợ ám toán, nhưng là không có hứng thú kết bạn cùng người khác." Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống.
Xích Thiên bị Hàn Lập cự tuyệt, ánh mắt chợt lóe lên sự tàn khốc, nụ cười rốt cục thu liễm đi.
"Hàn huynh lần này đi ra ngoài là muốn tìm quý tộc Lôi cô nương sao?" Thanh niên mặt tròn trầm mặc một lát rồi chậm rãi nói.
"Lời này có ý tứ gì?" Âm thanh Hàn Lập trở nên rét lạnh.
"Không có gì, tại hạ chỉ là lúc trước chứng kiến Lôi Lan cô nương hình cùng với Hồng Sa sư tỷ của bổn tộc nói là cùng nhau đi ra ngoài. Hình như nói là đi tới khu giác kỹ tràng phía Đông để đại khai nhãn giới gì đó. Ta nói cho các hạ biết để các hạ khỏi nhọc công tìm kiếm loạn khắp nơi." Xích Thiên vẻ ngoài có vẻ như cười nhưng bên trong lại không cười.
"Nói như vậy, tại hạ xin đa tạ Xích huynh thật nhiều." Hàn Lập mặt vẫn lạnh băng, ôm quyền cảm tạ một câu rồi người phiêu diêu đi mất.
Nhìn bóng lưng Hàn Lập đi khuất, ánh mắt Xích Thiên chợt lóe, lập tức cười lạnh một tiếng.
"Xích sư đệ, ngươi làm tốt lắm." Thân hình Hàn Lập khuất hẳn thì phía trong lầu các chợt truyền đến một âm thanh thản nhiên.
Theo đó là một bóng người xuất hiện từ trong đi ra cửa lớn. Người này là một nam nhân cao gầy, dáng vẻ giống một người Xích Dung tộc nhưng hai mắt lộ ra một tia sát khí.
"Chúc sư huynh! Việc này nhỏ thôi, không cần nói vậy. Bất quá, người này tuy là cao giai linh tương, nhưng sư huynh cũng đâu cần phải chú ý như vậy? Ta chỉ cần tùy tiện xuất ra một người cũng có thể đối phó dễ dàng mà?" Xích Thiên vẻ mặt biến đổi, vội vàng quay người lại cung kính.
"Xích sư đệ, lời này ngươi nói sai rồi. Người này nếu thật sự đúng như phỏng đoán của ta thì các ngươi khẳng định không phải đối thủ." Chúc Âm Tử nói ra câu này khiến thanh niên họ Xích thất kinh.
"Sư huynh đã biết người này là ai?"
"Sư đệ hẳn là biết, mấy tháng trước đám người Thiên Minh đã xảy ra chuyện chứ?" Chúc Âm Tử không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Chuyện này đương nhiên có được nghe một chút. Nghe nói Thiên Minh sư huynh không hoàn thành nhiệm vụ, ngược lại còn tổn thất một đầu cao giai xích hống cầm, cùng với một viên Hỏa long châu bị phá hủy." Xích Thiên chần chờ một chút rồi thành thật trả lời.
"Lúc ấy chỉ bằng vào thực lực của đúng một người, đánh lui Thiên Minh, chém giết Xích hống cầm, chính là vị Hàn đại thánh tử kia." Chúc Âm Tử liếm liếm môi, trên mặt lộ ra một tia kỳ quái.
"Làm sao có thể như vậy được. Thiên Minh sư huynh dù sao cũng là trung giai linh tương, mấy người đi cùng cũng có tu vi linh giai. Hơn nữa Xích hống cầm lại càng thần thông, không phải một trung giai linh tương có thể so sánh được." Sắc mặt Xích Thiên đại biến, có chút khó mà tin được.
"Thiên Minh từng chính mình miêu tả bộ dáng người nọ cho ta, hơn nữa, vị thánh tử của Thiên Bằng tộc này cũng trùng hợp vừa mới từ hải ngoại triệu hồi về. Ứng mấy điều đó thì không thể sai được. Sợ rằng người này ít nhất cũng có tu vi cao giai linh tương."
"Nói như vậy thì Thiên Bằng tộc kia thật có chút thủ đoạn. Ban đầu khi vị thánh chủ kia của bọn họ suy sụp, còn nói rằng trong tộc không còn lấy một vị thánh tử nào, khẳng định sẽ bị chúng ta sớm thâu tóm. Không ngờ bây giờ lại xuất hiện tới ba gã thánh tử, trong đó còn có một cao giai linh tương. Thật đúng là không thể chủ quan được a." Thanh niên mặt tròn trừng mắt nhìn Chúc Âm Tử, có vẻ vẫn còn chút bán tín bán nghi.
"Cái này không có gì là ngạc nhiên cả. Thiên Bằng tộc dù sao cũng là một tộc có từ thượng cổ, là một chi của phi linh tộc chúng ta. Việc chuẩn bị một vài hậu chước cũng không có gì lạ. Nhưng chỉ là lần này trong tộc các chư vị trưởng lão chỉ đạo rất rõ ràng, thà rằng cùng vài tộc khác liên thủ chia cắt Thiên Bằng tộc cũng tuyệt đối không thể để bọn sản sinh ra một gã thánh chủ khác. Mà hiện nay Hàn Lập kia hơn phân nửa chính là người có hy vọng nhất của Thiên Bằng tộc. Cho nên, trước khi tiến vào Uyên phải biết cho rõ thần thông của hắn. Ta không muốn làm chuyện gì khi không nắm chắc." Chúc Âm Tử trầm giọng nói.
"Sư huynh nói có lý. Bây giờ chúng ta cũng nên tới chỗ giác kỹ tràng xem sao." Xích Thiên cười hì hì nói.
"Hiển nhiên là phải đi rồi. Thiên Bằng tộc vốn đã ít, hắn căn bản không thể bỏ qua chuyện này. Khi có chuyện xảy ra, hắn cũng không thoát được liên quan." Chúc Âm Tử cũng cười hắc hắc.
Tiếp theo hai người lập tức bay lên, hướng về phía Đông mà tăng tốc.
← Ch. 1430 | Ch. 1432 → |