← Ch.1534 | Ch.1536 → |
Mặc dù cự giải khổng lồ, nhưng tốc độ lại không chậm, chỉ chốc lát đã tới cách Hàn Lập bảy tám trượng, cơ hồ chỉ một lần bò nữa là có thể dùng hai càng công kích Hàn Lập.
Vẻ tàn khốc trong mắt Hàn Lập chợt lóe, người hơi căng lên, đồng thời miệng vừa động, dường như sẽ phun vật gì đó ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một tiếng rít truyền đến, tiếp theo một đạo ngân mang chợt lóe lên, một vật từ xa bắn tới, chỉ chốc lát đã đánh lên thân hình khổng lồ của cự giải.
Tiêm giáp màu xanh nhìn như cứng không thể phá, nhưng khi ngân mang đánh vào lại phát ra một tiếng vang, ngân giáp bị phá vỡ.
Một dòng máu xanh tuôn ra.
Ngân mang kia rõ ràng là một cây ngân xoa dài một trượng, nhưng nửa phần phía trên lại gắt gao cắm vào lưng cự giải, chỉ lộ ra nửa phần chuôi bên dưới mà thôi.
Cự giải bị thương, phát ra một tiếng hống kinh thiên động địa, thân hình lập tức ngừng lại rồi đổi hướng cốc khẩu phóng tới.
Công kích vừa nãy vẫn chưa tạo thành thương tổn quá lớn cho quái vật, ngược lại còn kích phát hung tính của nó.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập hiển nhiên kinh ngạc, cũng vội xoay đầu nhìn về phía cốc khẩu.
Chỉ thấy lối vào sơn cốc không biết từ khi nào đã xuất hiện mười mấy đạo nhân ảnh chiều cao không đồng nhất.
Những nhân ảnh này nhìn qua thì nam nữ đều có, trong tay cầm tiêu thương ngân quang thiểm động. Trong đó hai tay nam nhân tráng kiện, còn nữ nhân, nữ nhân thì mặc quần áo bó sát, cũng lộ ra khí tức mạnh mẽ.
Ánh mắt Hàn Lập khi đảo qua những người này thì trên mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhưng người này dĩ nhiên từ phần eo trở xuống không phải là đôi chân mà là thân rắn, màu sắc khác nhau, lại có vẩy màu nhạt.
Đây là dị tộc nhân, dường như từ trước đến giờ hắn chưa nghe nói qua dị tộc loại này!
Trong lòng Hàn Lập lập tức có kết luận.
Không chờ hắn suy nghĩ, cự giải đã phóng tới gần đám nam nữ dị tộc này.
Nhưng một gã đại hán cầm đầu ra hiệu, lập tức bóng người nhanh như chớp bay lên, bày thành hai hàng, sáu gã nam tử phía trước, bảy nữ tử ở phía sau.
Đại hán quát một tiếng chói tai, nhất thời đám người cùng đồng thời nắm chặt ngân thương trong tay.
Nhất thời sáu đạo ngân mang chợt lóe, đánh trúng thân hình to lớn của cự giải, nhưng đồng dạng chỉ có thể đâm một nửa vào thân hình nó, cũng không thể thật sự làm trong thương quái vật này. Máu chảy ra càng làm cự giải nổi giận, há miệng phun ra một đoàn tinh khí giống như bọt.
Đại hán vừa thấy bọt này, sắc mặt khẽ biến, trong miệng nhanh chóng niệm hai câu, mơ hồ có chút gấp gáp. Bàn tay đưa ra phía sau lưng, dĩ nhiên móc ra một viên đá biển màu trắng, phía trên mơ hồ có quang mang thiểm động, tựa hồ có chút không giống vật bình thường.
Nhưng đại hán lại không chút chần chờ cầm vật trong tay ném vào đám bọt.
Viên đá trong nháy mắt rời khỏi tay, hóa thành một đoàn hồng quang bắn ra, mà sau khi va chạm cùng đám bọt thì lại phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Một đoàn liệt diễm đem đám bọt vây vào trong, một lát sau thì cả hai đều biến mất.
Cự giải nhân cơ hội này phóng tới những tộc nhân khác gần đó, nhưng lúc này, sáu người hàng đầu tiên đột nhiên nhảy lên chia làm hai hướng, đánh thẳng về hai bên sườn cự giải, sau đó cổ tay đồng thời rung lên, thân thể ngã về phía sau, nguyên bản cự giải khí thế hung hãn chợt ngưng lại, nhất thời đứng yên tại chỗ.
Lam mang trong mắt Hàn Lập chợt lóe, lúc này mới nhìn rõ trên cổ tay những người này hóa ra có những sợi tơ tằm trong suốt, sáu gã dị tộc dùng sức, trói chặt quái vật.
Sáu gã nam tử dị tộc này quả nhiên rất mạnh, bất quá càng làm cho Hàn Lập để tâm chính là trên cổ tay bọn họ đều mang theo găng tay màu vàng, mặt ngoài có linh quang chớp động, tựa hồ là một kiện pháp khí cấp thấp. Sáu người này dùng sức mạnh cộng với găng tay khiến cho cự giải phải dừng lại.
Bất quá chỉ trì hoãn trong chốc lát, hai càng của cự giải liền nhanh như chớp đánh ra.
Nhất thời hai tiếng "Phanh phanh" buồn bực vang lên, sáu sợi tơ tằm bị cắt đứt hai sợi, khiến hai gã nam tử dị tộc đang liều mạng dùng sức kéo, ngay lập tức ngã lăn ra ngoài.
Mắt thấy càng lớn của cự giải chỉ sau vài lần huy động là có thể hoàn toàn thoát khỏi trói buộc.
Nhưng đúng lúc này, hàng nữ dị tộc nhân lại phóng ngân xoa trong tay ra.
Một âm thanh trầm muộn vang lên, cự giải phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sáu chân đều bị một thứ gì đó đâm xuyên vào, chỉ còn hai chân tuy không bị thương tổn nhưng nhất thời lại nghiêng ngả.
Không thể duy trì thăng bằng.
"Ầm" một tiếng, thân hình khổng lồ của cự giải ngã xấp xuống mặt đất, đem phụ cận gần đó biến thành một cái hố khổng lồ.
Lần này, nguyên bản thần sắc những dị tộc nhân khác có chút khẩn trương, lập tức đều hoan hô, tựa hồ đã nắm được thắng lợi.
Mà cự giải mất đi năng lực hành động thì đích xác cũng không còn lực hoàn thủ.
Những dị tộc nhân này không phân biệt nam nữ, tới gần cự giải khoảng một trượng, đem vũ khí sau lưng đâm vào tất cả những chỗ yếu hại của cự giải.
Khoảng cách gần như thế, cộng thêm cự giải không thể đứng dậy, cho nên lần công kích này hiển nhiên không thất bại.
Chỉ chốc lát, cự giải đã bị hơn mười cây tiêu thương cùng phi xoa đâm xuyên qua thân thể, hoàn toàn chết đi.
Hàn Lập nằm trên mặt đất nhìn thấy tất cả, thần sắc tuy bình tĩnh nhưng ý niệm trong đầu lại cấp tốc xoay chuyển.
Dị tộc nhân này dùng thủ pháp cùng vũ khí thấp giai đánh chết cự giải, tựa hồ có chút lai lịch, bất quá chỉ dựa vào chút năng lực đó thì cho dù hiện tại hắn không thể đứng dậy, họ cũng không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì.
Nhưng thật ra đám dị tộc nhân này mặc dù thân thủ rất nhanh, nhưng trên người không có chút linh khí, bộ dáng xem ra không giống người tu tiên, ngược lại giống với luyện thể sĩ trong nhân tộc.
Hàn Lập đang tự định giá thì những dị tộc nhân này trong nháy mắt đã phá vỏ cua ra, đem thịt cua cùng một số thứ có thể ăn được, tất cả đều đặt ngay ngắn trên mặt đất, tất cả đều vô cùng nhuần nhuyễn. Hiển nhiên việc đánh chết cự giải không phải là lần đầu tiên.
Lúc này, một nữ tử dị tộc nhân tương đối dễ nhìn, có vẻ mềm mại nữ tính đột nhiên trườn tới chỗ đại hán cầm đầu, sau đó dùng ngón tay chỉ chỉ về chỗ Hàn Lập đang nằm, trong miệng phát ra tiếng dễ nghe, có chút gần giống như ngôn ngữ nhân tộc, nhưng khi cố gắng lắng nghe thì lại nghe không rõ, vả lại còn có vài ba phần mơ hồ.
Tên đại hán kia da màu cổ đồng, vóc người cao lớn, là một gã nửa phần thân dưới là rắn.
Đại hán nghe nữ tử nói xong, một đôi tinh quang từ mắt trong nháy mắt nhìn về phía Hàn Lập, hiển nhiên vừa lúc chạm với ánh mắt của Hàn Lập.
Thấy ánh mắt Hàn Lập bình tĩnh như nước, đại hán rùng mình, ánh mắt sau khi nhìn qua hai chân Hàn Lập thì sắc mặt bỗng nhiên đại biến, vội vàng cùng nữ tử nói hai câu rồi vội vã đi về phía Hàn Lập.
Đừng nhìn nửa thân dưới của đại hán là rắn mà lầm, tốc độ thật ra rất nhanh, chỉ vài lần trườn đã đi hơn mười trượng, sau vài lần hô hấp đã tới ngay trước mặt Hàn Lập.
Hàn Lập yên lặng nhìn dị tộc trước mặt, vẫn chưa mở miệng nói gì, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện tiểu phúc của hắn vẫn chưa khôi phục lại bình thường, vẫn có chút căng lên. Đương nhiên đại hán lần đầu tiên thấy Hàn Lập nên không nhìn ra có điều gì không ổn.
Bất quá đại hán đột nhiên khom người, giơ tay ra trước ngực làm bộ dáng thi lễ, đồng thời trong miệng nói ra một câu mà Hàn Lập nghe không hiểu.
Hàn Lập nhếch miệng, lộ ra một tia cười khổ.
Ngay cả khi hắn tại Thiên Uyên Thành, cơ hồ đem tất cả ngôn ngữ dị tộc học hết, nhưng ngôn ngữ của đại hán trước mắt thì lại không hề biết.
Sau khi do dự một chút, Hàn Lập dùng một loại ngôn ngữ tương đối thông dụng ở Phong Nguyên đại lục hỏi hai câu, nhưng lại thấy vẻ mặt đại hán mờ mịt, hiển nhiên không thể hiểu.
Hắn những mày, lại liên tiếp đổi sang nhiều loại ngôn ngữ khác, nhưng đại hán vẫn như nước chảy lá môn, hoàn toàn không hiểu.
Hàn Lập thở dài một hơi, không nói gì nữa.
Nhưng lúc này đại hán cẩn thận nhìn bộ dáng Hàn Lập, tựa hồ nhận ra Hàn Lập không thể nhúc nhích, đột nhiên quay đầu lại gọi to vài tộc nhân khác.
Nhất thời bốn nữ tử lập tức ngừng tay, chạy về phía này.
Đại hán nghiêm nghị phân phó vài câu, mấy nữ tử lộ vẻ giật mình nhìn Hàn Lập vài lần, lập tức lộ ra vẻ kính sợ.
Những nữ tử này sau khi thi lễ với Hàn Lập thì đều đi về phía sơn cốc gần đó.
Chỉ thấy ngân quang chợt lóe, cây cối bị các nàng dùng ngân nhận trong tay chặt đứt.
Ngân nhận trong tay nữ tử dị tộc huy động, chỉ một lát đã dùng cây cùng một ít da thú mang theo tùy thân làm thành một cái cáng.
Sau đó nữ tử dị tộc cầm lấy chạy về phía này.
Hàn Lập đến lúc này hiển nhiên hoàn toàn nhìn ra những "xà nhân" này không có ác ý, tiểu phúc mới lặng lẽ khôi phục như thường.
Sau đó bốn xà nữ đem "võng" tới trước mặt Hàn Lập, cung kính nói vài câu gì đó.
Cho dù không nói được, nhưng giờ phút này Hàn Lập cũng biết dụng ý của các nàng, sau khi hơi trầm ngâm thì liền gật đầu.
Nhất thời mấy xà nhân lộ ra vẻ vui mừng.
Hai xà nữ sau khi thi lễ thì cẩn thận nhấc hai chân rồi tới nửa người trên của Hàn Lập để lên trên "võng".
Hai nữ tử cẩn thận giúp Hàn Lập sửa tư thế, tránh Hàn Lập có cảm giác không khỏe.
← Ch. 1534 | Ch. 1536 → |