← Ch.1607 | Ch.1609 → |
Hàn Lập đứng ở bên cạnh Việt Tông, ánh mắt hướng về phía vụ hải nhìn lại, lộ ra vẻ như suy nghĩ tới người nào đó. Tiêm Tiêm chứng kiến tình hình phía trước thì trong mắt cũng hiện lên vẻ nóng bỏng. Theo sau ba người lại độn quang theo Việt Tông suất lĩnh chạy thẳng đến vụ hải.
Vụ hải nọi nhìn có vẻ gần nhưng thực ra còn khá xa. Ba người độn tốc không chậm nhưng vẫn mất thời gian chừng một chén trà nhỏ công phu sau mới thật sự tới gần. Ở trong độn quang thần sắc Hàn Lập đột nhiên hơi biến đổi.
Nguyên bổn lúc đầu đứng từ xa nên chưa phát giác ra, lúc này lại gần mới nghe thấy được từ trong vụ hải thanh âm ầm ầm buồn bực, phảng phất như bên trong có tiếng sấm nổi lên, thanh thế cực kỳ kinh người. Đột nhiên độn quang của Việt Tông ngừng lại phía trước vụ hải rồi hiện ra thân hình.
Tay vừa lộn ra, trong tay liền xuất hiện một cái lệnh bài ánh vàng rực rỡ, sau khi giương lên thì từ lệnh bài xuất hiện một đạo kim quang rực rỡ trực tiếp xuyên vào trong sương mù.
Nhất thời sương mù dày đặc không nhìn thấy năm đầu ngón tay nhưng nơi nào sau khi kim quang đi qua thì đều lui ra, tự nhiên hình thành một thông đạo thiên nhiên.
"Hai vị đạo hữu đi theo tại hạ, ngàn vạn lần đừng có ly khai thông đạo này. Nếu không sẽ có phiền toái không nhỏ."
Việt Tông dặn dò một câu rồi khống chế độn quang bay đi trước.
Mặc dù không biết thực sự bay vào thông đạo tiến vào bên trong thì gặp phiền toái gì hay không nhưng Hàn Lập tự nhiên là sẽ không tự nhiên đi tìm phiền toái nên chỉ bình tĩnh đi theo Việt Tông.
Tiêm Tiêm mặc dù đồng dạng cũng bay tiến vào trong thông đạo nhưng lại không nhìn rõ được xung quanh, trong độn quang liền mở miệng hỏi:
"Tiểu muội trước kia cũng đã tới Ma Kim Sơn Mạch một lần nhưng nhớ là đi đường khác, không biết chúng ta có đi nhầm hay không."
"Nếu là người bình thường thì tự nhiên là phải đi vào bằng một địa phương khác nhưng tại hạ ở đây cũng có chút danh khí nên tự nhiên là không cần phiền toái như vậy."
Việt Tông lúc đầu trả lời.
Nghe đối phương nói như thế, Tiêm Tiêm tự nhiên cũng ngậm miệng không nói gì nữa. Theo kim quang dẫn đường phía trước, ba người trong nháy mắt liền bay vào trong vụ hải mười mấy dặm.
Đột nhiên ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, xa xa phía dưới hắn đột nhiên mơ hồ cảm giác thấy một phiến kiến trúc xuất hiện. Sau khi bay gần thêm một ít thì liền nhìn thấy rõ ràng, đúng là một cái nhà đá rộng mấy trăm gian, xếp thành hình kiến trúc hẹp dài. Mà ở trung tâm có một tòa lầu các cao hơn mười trượng. Tòa lầu các này chia ra làm năm tầng dùng cự thạch màu xám xây thành, thoạt nhìn rất đáng chú ý. Nơi ngã tư đường tựa hồ có bóng người đi lại nhưng số lượng người cũng không nhiều lắm. Việt Tông quát khẽ một tiếng rồi nhắm thẳng chỗ lầu các ở trung tâm mà đi tới. Hàn Lập cùng Tiêm Tiêm tự nhiên đi theo sát. Sau khi thu liễm độn quang lại, ba người cơ hồ đồng thời xuất hiện phía trước lầu các. Lúc này ánh mắt Hàn Lập đảo qua thì mới nhìn được rõ ràng.
Phía trên đại môn mấy trượng, bất ngờ có một cái hoành phi, phía trên viết ba chữ cổ "Lôi Vân Các" như rồng bay phượng múa.
"Nhị vị đạo hữu xin đi theo ta, nơi này chính là địa phương nhận lấy cấm chế lệnh bài, chắc Tiêm tiên tử lần trước cũng đá tới một lần."
Việt Tông cười nhìn Tinh tộc nữ tử nói một câu.
"Không sai, bất quá lần trước khi ta đến nơi đây thì còn phải đi tới một địa phương khác mua một cái "Phân Vân Lệnh" rồi mới có thể đi vào nơi đây."
Tiêm Tiêm gật đầu nói.
"Phân Vân Lệnh do tiên tử nhận được chỉ là tạm thời. Một khi vượt quá thời gian một tháng thì sẽ tự động mất đi hiệu lực. Bảo vật mà ta mới dùng để tạo ra thông đạo trong vụ hải là nhất kiện bảo vật có thể sử dụng nhiều lần. cái này cũng là do ta nhiều lần ra vào Ma Kim Sơn Mạch nên được nhận một vị tiền bối phụ trách trông coi nơi đây tặng cho. Bất quá hải vụ phía ngoài này mặc dù có chút phiền phức nhưng vạn nhất đi lạc vào thì cũng không bị thương trí mạng. Hơn nữa chỉ bị nhốt một hai tháng rồi tự nhiên sẽ được người nơi đây dẫn ra ngoài. Bây giờ chúng ta phải vào lĩnh lấy "Ích Lôi Phiên" thì mới có thể chính thức tiến vào Ma Kim Sơn Mạch. Cấm chế này có thần lôi, cho dù là thánh tộc tồn tại cũng không có cách nào mạnh mẽ xông vào."
Việt Tông giải thích hai câu liền nhấc chân nhắm hướng lầu các mà đi vào.
Sau khi tiến vào đại môn của lầu các, tầng một thoạt nhìn rất trống vắng, tựa hồ có rất ít người làm công môn. Hàn Lập sau khi nghe Việt Tông nói thì gật đầu, đồng dạng cũng đi tới. Tiêm Tiêm thì đi theo phía sau Hàn Lập. Ba người trong nháy mắt đi vào trong đại môn lầu các. Phía trong ngoại trừ vài cái bàn ra thì cũng không thấy bất cứ đồ vật gì, cho nên ba người trực tiếp theo cầu thang đi lên tầng hai nhưng nơi này cũng trống không. Ba người cơ hồ không dừng lại chút nào mà đi thẳng lên tầng ba. Tại lối vào tầng ba có thấy một tầng bạch sắc quang mạc hiện lên chỗ cầu thang.
Việt Tông đối với tầng quang mạc này coi như không thấy, thân hình thoáng một cái đã vọt qua. Hàn Lập khẽ nhíu mày, mặt không chút thay đổi nhưng vẫn tiến vào trong quang mạc.
Quang mạc này quả nhiên cũng không có ngăn cản nhưng Hàn Lập vừa xuất hiện trong quang mạc thì thần sắc biến đổi. Vì từ cầu thang đã nghe thấy phía trên truyền đến âm thanh rộn ràng nhốn nháo, tựa hồ có không ít người đang ở lại tầng ba.
Việt Tông cùng Tiêm Tiêm khi nghe thấy thanh âm này thì hai người cũng hiện ra vẻ kinh ngạc. Bất quá thần sắc Việt Tông lập tức khôi phục lại như lúc ban đầu, cũng bình tĩnh dị thường đi tới.
Phía trước thanh âm chợt ngừng lại, xem ra đã phát hiện Việt Tông xuất hiện. Mà lúc này, hàn Lập cũng bất động thanh sắc đi tới tầng ba.
Tầng ba cũng không quá lớn, chỉ có diện tích chừng hai mươi mấy trượng nhưng lúc này đang đầy người. Chừng hơn ba mươi người phục sức khác nhau đang ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Tầng này ngoại trừ chỗ trung tâm có một cái bàn đá tròn thì hiện trên mặt đất, ngay dưới mông đám người này đều là một bồ đoàn. Ba người Hàn Lập vừa xuất hiện những người này tự nhiên đều nhìn lại đây.
"Di, Việt đại ca!"
"Việt đạo hữu cũng tới."
"Ha ha, ta biết Việt huynh sẽ không bỏ qua cơ hộ này mà."
Hơn ba mươi người này vừa thấy Việt Tông thì nhất thời hơn non nửa đều lập tức tỏ vẻ nhiệt tình dị thường bắt chuyện, trong đó không thiếu người tu vi so với Việt Tông còn muốn cao hơn.
Có những người khác không nhận ra Việt Tông nhưng vừa nghe đến cái tên Việt Tông thì không ít người sắc mặt lập tức đại biến và lập tức thay đổi ánh mắt bất thiện.
Xem ra bọn họ ngay cả không nhận ra Việt Tông thì danh đầu của Việt Tông tại Ma Kim Sơn Mạch này quả thật là như sấm ở bên tai. Bất quá vẫn có bốn năm người sau khi nghe đến tên Việt Tông thì vẫn không có chút động lòng.
Bọn họ chỉ bất động thanh sắc nhìn trên dưới Hàn Lập mà đánh giá ba người. Thần niệm Hàn Lập thoáng đảo qua thì trong lòng cũng có chút nói thầm. Nơi đây có nhiều tồn tại ngoài Hóa Thần Kỳ như vậy. Chỉ riêng Luyện Hư Sơ Kỳ đã có hơn non nửa. Luyện Hư đỉnh giai có tới bốn năm người. Còn có một người thì được bảo vật che dấu linh lực nên hắn cũng không có cách nào phán đoan ra được tu vi của đối phương.
Khác với Hàn Lập, Tiêm Tiêm khi thấy Việt Tông ở đây có đại danh như thế thì hai mắt quang mang lưu chuyển một chút.
"Ngạn tiền bối đã ở nơi đây rồi à? Chẳng lẽ Ma Kim Sơn Mạch có chuyện gì xảy ra sao?"
Việt Tông hướng tới những người phía trước ôm quyền thi lễ, cuối cùng ánh mắt rơi vào một lão giả khô gầy tóc xám rồi lập tức tiến lên một bước cung kính hỏi.
Lão giả này đúng là một trong ba gã Luyện Hư đỉnh giai, lão đang dùng ánh mắt hiền lành nhìn Việt Tông, trên mặt cũng có ý cười, phảng phất cùng Việt Tông có quan hệ không tệ.
"Như thế nào, Việt hiền chất không phải vì việc này mà tới sao. Không phải là tiến vào Ma Kim Sơn Mạch sao?"
Lão già tóc xám nghe Việt Tông nói như thế thì trên mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn hỏi ngược lại một câu.
"Vãn bối cũng muốn đi vào trong sơn mạch nhưng là có nguyên nhân khác. Bây giờ trong sơn mạch hẳn là giai đoạn ma khí phun trào, sao lại có thể tụ tập nhiều người như vậy. Chẳng lẽ là đều muốn thỉnh Ích Lôi Tán sao? Cái này cũng có chút kì quái!"
Việt Tông đưa ánh mắt đảo qua nhiều khuôn mặt lạ ngưng trọng nói.
"Nếu không phải là muốn tiến vào trong sơn mạch thì người nào sõe tới nơi đây. Về phần nguyên do thì nói thật dài. Di, hai vị đạo hữu này chính là..."
Lão giả kia đầu tiên thở dài nhưng lại nhìn qua Hàn Lập cùng Tinh Tộc nữ tử phía sau Việt Tông rồi lại chần chờ hỏi một câu.
"Không sao, vị Hàn tiền bối này cùng Tiêm tiên tử là đồng bạn của ta cùng tiến vào Ma Kim Sơn Mạch. Ngạn tiền bối, có chuyện gì có thể nói thẳng được. Bây giờ nơi đây không biết việc này đại khái cũng chỉ có hơn ba người ta thôi."
Việt Tông giới thiệu hai câu rồi lại buồn bực nói.
"Cái này cũng là bất ngờ. Kỳ thật nói ngắn gọn thì cũng đơn giản thôi. Chính là mấy ngày hôm trước có một Nhân hình Chi Tiên đột nhiên xông vào rồi đả thương một gã tu luyện giả sau đso lại độn thổ trốn vào Ma Kim Sơn Mạch."
Lão giả sau khi tự định giá một chút thì mới từ từ nói.
"Nhân hình Chi tiên? Ta không có nghe sai chứ?"
Việt Tông vừa nghe được thì sắc mặt bống nhiên đại biến mà Hàn Lập cùng Tinh Tộc nữ tử nghe vậy thì cũng hoảng sợ không kém Việt Tông.
"Không sai, tuyệt đối là Chi tiên. Tại lúc nó đào tẩu có người đánh trúng nó một kích mà kiếm được vô số Linh tiên hồng, đen tới thôn trấn đổi được rất nhiều linh thạch."
Lão giả hết sức khẳng định nói.
"Linh dược biến hóa nguyên vốn là chuyện thiên nan vạn nan. Không phải năm tháng càng dài là nhất định có thể biến hóa thông linh. Nhân hình linh dược lại càng phải trông vào muôn vàn tạo hóa, muôn vàn cơ duyên thì mới có một tia hy vọng có thể tu luyện thành nhân hình. Tựa hồ cả Linh giới trước kia cũng chưa từng có loại linh vật này xuất hiện. Tin tức này một khi truyền ra thì các địa phương khác không nói, ít nhất là cả Vân thành đều phải oanh động. Nói như vậy, những người khác đều là mấy người nghe được tin tức mà chạy tới.
Việt Tông nhẹ hít một hơi thần sắc có chút cổ quái.
"Việt đại ca nói lời này thì sai rồi. Có lẽ một đoạn thời gian nữa nơi này sẽ có thêm nhiều người từ bên ngoài tụ tập nhưng những người ở xa thì căn bản là không có cơ hội. Vì Chi tiên nọ chẳng những đồng thời thông linh thổ mộc hai loại độn thuật mà tựa hồ còn tu luyện thành thần thông độn thuật Phù quang hóa ảnh."
Một thanh niên mặt trắng khác cười ngắt lời, nói.
"Phù quang hóa ảnh", nếu Chi tiên có loại độn thuật trong truyền thuyết này thì các đạo hữu còn muốn mạo hiểm tiến vào Ma Kim Sơn Mạch làm gì. Nếu vậy thì ngay cả thánh tộc cũng không thể bắt được nó."
Tiêm Tiêm nghe được điều đó thì lộ ra vẻ giật mình, không nhịn được hỏi.
"Vị tiên tử này không biết rồi. Cũng xem như Chi tiên này xui xẻo. Nó đả thương tên tu luyện giả kia nhưng người này mới tu luyện thành một loại Kim nguyên cấm quang. Mặc dù không kịp phòng ngự mà bị đánh trọng thương nhưng cũng đã kịp phản kích một đòn, cấm quang đồng dạng cũng đánh trúng Chi tiên này. Kết quả là khi thoát đi, mặc dù ngay từ đầu đã thi triển ra thần thông Phù quang hóa ảnh nhưng mới thi triển được một nửa thì liền bị cấm quang phát tác mà hiện ra nguyên hình. Cũng không biết nó còn có thần thông gì khác hay không mà lại không sợ Vạn Lôi Áp Đỉnh của Lôi Vân Đại Trận, trực tiếp xuyên qua cấm chế tiến vào Ma Kim Sơn Mạch."
Bạch diện thanh niên nói đến đây thì hơi ngừng lại một chút.
← Ch. 1607 | Ch. 1609 → |