Vay nóng Homecredit

Truyện:Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 1843

Phàm Nhân Tu Tiên
Trọn bộ 2448 chương
Chương 1843: Lại trở về Phi Linh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2448)

Siêu sale Lazada


Nhất thời tầng tầng sóng quang nối tiếp nhau từ trong trận kỳ dập dềnh tỏa ra, sau đó giao thoa hình thành một khối quang cầu thật lớn, đem cả đám Phi Linh nhân ở đây bao phủ vào trong, thoạt nhìn năng lực phòng ngự xác thực không kém.

Bất quá những Phi Linh nhân trẻ tuổi, thân ở khối quang cầu bảo hộ nhìn cơn lốc từ phía sau đang gào thét mà đến thì sắc mặt không còn chút máu.

Tại trước mặt "Ngân triều" đỉnh đỉnh đại danh, cho dù pháp trận phòng hộ của bọn họ cũng có điểm bất phàm nhưng vô pháp chống đỡ được lâu.

Về điểm này đã sớm có vô số kẻ ra biển ngã xuống trong thiên tai nghiệm chứng qua không biết bao nhiêu lần rồi.

Một khi bị hút vào trong Ngân triều, cảnh giới dưới Hóa Thần tất nhiên là không may mắn. Mà tồn tại đẳng cấp Hóa Thần bất quá miễn cưỡng tự bảo vệ mà thôi, có thể giữ được tính mệnh thoát ra hay không còn phải xem Thiên ý.

Nếu muốn giải cứu nhiều người ở đây như vậy, phải là tồn tại Luyện Hư hậu kỳ đại thành hoặc đẳng cấp Hợp Thể mới có khả năng làm được.

Mà bọn họ thâm nhập vào trong hải dương xa như thế, sao có thể có tiền bối cao nhân trong tộc đi ngang qua chứ.

Dẫn đầu đám Phi Linh nhân là hai Nguyên anh hậu kỳ, một nam một nữ cuống quít thương lượng với nhau vài câu nhưng sắc mặt vô cùng khó coi, hiển nhiên đã hết cách xoay chuyển thế cục.

Mắt thấy cơn lốc khổng lồ cách bọn họ bất quá hai ba mươi dặm, trong khoảnh khắc có thể bao phủ khối quang rất lớn kia, đột nhiên một gã Phi Linh nhân kinh hỉ quát to một tiếng:

"Mau nhìn, trong Ngân triều hình như có người!"

Vừa nghe lời này các Phi Linh nhân khác cả kinh, vội vàng nhìn theo hướng tên Phi Linh nhân kia vừa chỉ.

Chỉ thấy trong Ngân triều cuồn cuộn cách đây không xa, quả nhiên có một điểm thanh quang chớp động không thôi, thật giống như có người đang khu sử độn quang.

Nhưng do ảnh hưởng của thiên địa nguyên khí hỗn loạn trong Ngân triều, đám Phi Linh nhân vô pháp dụng thần niệm phân biệt người trong độn quang rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Bất quá thanh quang ở trong Ngân triều ổn trọng như núi Thái Sơn, đang theo một hướng khác trong Ngân triều bắn đi, một bộ căn bản không xem điện quang thạch băng trong cơn lốc vào đâu.

Một màn này lại khiến đám Phi Linh nhân như thấy cứu tinh!

Lúc này hai nam nữ Nguyên Anh Kỳ Phi Linh nhân kinh hỉ liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người cơ hồ đồng thời phát ra một tiếng huýt dài.

Tiếng huýt một dương cương một âm nhu, sau khi âm dương giao tế thì át cả nổ ầm ầm của Ngân triều trực tiếp xuyên khắp tầng trời cao.

Âm điệu cao thấp biến hóa trong tiếng huýt không phải không theo vần luật, chính là tín hiệu chuyên môn dùng để cầu cứu của Phi Linh tộc.

Chỉ cần trong người Ngân triều không phải bị điếc, nhất định sẽ phát hiện bọn họ đang cận kề hiểm cảnh.

Quả nhiên độn quang màu xanh vốn đang bắn nhanh trong Ngân triều, dường như vì tiếng huýt mới vang lên mà dừng lại.

Nếu có người ở gần độn quang, có thể phát hiện bên trong có một thân ảnh đang quay đầu nhìn lại phương hướng vừa phát ra tiếng huýt, tựa hồ có chút ngạc nhiên.

"Các ngươi là đám vãn bối nhất tộc nào của Phi Linh nhân, vì sao xuất hiện tại nơi đây!"

Một thanh âm xa lạ nam tử đột nhiên vang lên bên trong khối cầu hộ tráo rất lớn kia, khuấy động khiến tất cả mọi người đều được nghe rõ ràng.

"Chúng vãn bối là đệ tử của tam tộc Ngũ Sắc, Bạch Ngọc, Thiên Bằng, đến đây là vì thí luyện, vạn lần không ngờ đụng phải Ngân triều ngàn năm một lần, mong tiền bối mở lượng từ bi cứu chúng vãn bối một mạng."

Nguyên Anh kỳ nam tử thoáng mừng rỡ, không chút lưỡng lự vội lớn tiếng trả lời.

Bất quá nam tử xa lạ nghe xong lời này lại trầm mặc một lúc, không thấy truyền âm lại.

Điều này lại khiến trong lòng đám Phi Linh nhân trầm xuống.

Nếu đối phương không nắm chắc giúp đám người bọn họ thoát ra từ trong Ngân triều, tự nhiên sẽ không mạo hiểm.

Nhưng cũng may độn quang màu xanh tại xa xa không có bay đi, tựa hồ có chút do dự, điều này khiến bọn họ còn một tia hy vọng.

Mà chỉ thoáng một chốc lát này, cơn lốc khủng khiếp đã mang theo vô số điện hồ cùng thạch băng đem tất cả bọn họ cuốn vào trong.

Trong nháy mắt tiếng sấm rền giật đoành đoành như muốn xé màng nhĩ, tiếng ma sát kinh thiên động địa phát ra từ lớp ngoài quang cầu hộ tráo. Chỉ thấy tầng phòng hộ dày đặc rung động kịch liệt một trận, dường như có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào.

Những Phi Linh nhân thấy cảnh này đương nhiên đại kinh thất sắc.

Hai nam nữ Nguyên anh vội quát lên chói tai, lúc này ngoài thân đám người không ngừng cuồng thiểm các loại linh quang, nhanh chóng cầm trận kỳ trong tay, đem toàn thân linh lực liều mạng cuồng chú vào.

Vòng bảo hộ như muốn vỡ ra lại bừng sáng lên một trận hào quang, lần nữa ngưng dầy trở lại.

Bất quá có thể thấy đám Phi Linh nhân tiêu hao pháp lực rất lớn, rõ ràng không thể kiên trì bao lâu. Sinh mạng của bọn họ tự nhiên ký thác tại trên người nam tử xa lạ có thể xuất thủ tương trợ kia.

"Đã có tiểu tử Thiên Bằng tộc trong này, ta không tiện khoanh tay đứng nhìn. Để ta đưa các ngươi rời khỏi nơi đây!"

Cuối cùng âm thanh thản nhiên của nam tử xa lạ lại lần nữa truyền đến!

Những Phi Linh nhân tự nhiên mừng rỡ như điên, nhưng còn không chờ bọn họ truyền âm biểu thị với đối phương thì chợt nghe phía trên ở ngoài quang tráo nổ ra một tiếng sét giật!

Từng đạo điện hồ cỡ miệng bát cuồng thiểm, giật đoành đoành hiện ra rồi như đan vào nhau, hình thành một Lôi Quang Điện Trận đường kính trên mười trượng.

Tại nơi trung tâm của lôi trận chợt lóe một cái, một nam tử vận thanh bào, trên lưng có một đôi cánh óng ánh hiện ra.

Ánh mắt hắn lạnh lùng đảo qua phía dưới, không nói hai lời đơn thủ liền bấm pháp quyết.

Nhất thời hai cánh phía sau đồng thời vỗ một cái, trong âm thanh lôi minh vang động, một pháp trận khá lớn do ngân sắc điện hồ hợp thành lập tức bắn xuống phía dưới.

Vòng bảo hộ nguyên bản đang đau khổ chống đỡ, trong nháy mắt khi vừa tiếp xúc với Lôi trận thì như khối bóng khí khổng lồ vụn vỡ tan biến đi.

Tất cả Phi Linh nhân ở trong vô cùng kinh hãi, chỉ thoáng thấy trước mắt là một vùng sáng bạc chói lòa rồi tất cả triệt để bao trùm trong điện quang.

Bọn họ chỉ cảm giác thiên toàn địa chuyển một trận đồng thời bên tai vang lên một tiếng nổ cực lớn. Nhất thời Lôi trận tiêu thất trong hư không.

Sau một khắc, tại trên bầu trời ngoài khơi một nơi cách Ngân triều ngoài vạn dặm truyền ra một trận tiếng sấm động, một Lôi Điện Quang Trận xé rách hư không hiện ra.

Đám Phi Linh nhân vừa bị Ngân triều vây khốn, nhanh chóng từ thoát ra trung tâm lôi trận, trực tiếp được truyền tống tới nơi đây.

Bọn họ vốn từ nơi tử địa lại thấy ánh dương quang, đầu tiên là giật mình nhìn xung quanh một phen, phát hiện bản thân đang ở chỗ an toàn thì hưng phấn có thể nghĩ, nhịn không được một phen vui sướng.

"Đa tạ ân cứu giúp của tiền bối, không biết người là vị trưởng lão nào của Thiên Bằng tộc?"

Bất quá Nguyên Anh kỳ nam tử cầm đầu đã liếc mắt thấy được một người vận thanh bào đang lơ lửng bất động trên bầu trời. Với cảnh giới của hắn căn bản không thể nhìn ra tu vi đối phương sâu cạn thế nào, thầm rùng mình vội thi lễ thật sâu rồi nói.

Lúc này những người khác cũng đã phát hiện ra Ân nhân cứu mạng. Nhanh chóng cung kính làm đại lễ tham kiến.

"Thiên bằng tộc! Hắc hắc! Đương nhiên không phải. Bất quá ngày trước ta cùng Thiên Bằng tộc có chút sâu xa, các ngươi ở đây đã có người Thiên Bằng tộc, ta không nỡ thấy chết mà không cứu." Thanh bào nam tử phảng phất mới hơn hai mươi, nghe lời của Nguyên Anh kỳ nam tử thì mỉm cười, lộ ra những chiếc răng trắng đều trong miệng.

Người này tự nhiên chính là Hàn Lập, hao tốn hơn tám mươi năm cuối cùng mới đi tới phụ cận Phi Linh tộc.

Với thần thông của hắn bây giờ có thể so với tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ đại thành, trên đường đi không gặp nguy hiểm thực sự nhưng các loại phiền phức thì không ít.

Đặc biệt vì vòng tránh mấy chỗ hiểm địa nên hắn đã hao tốn thêm hơn mười năm mới bình yên đi tới nơi đây.

"Bất kể thế nào, ân cứu mạng của tiền bối, chúng vãn bối suốt đời khó quên. Mong rằng có thể ban thưởng tính danh, chúng vãn bối khi trở về nhất định bẩm rõ việc này với trưởng lão trong tộc, hơn nữa sẽ có trọng tạ!" Những Phi Linh nhân này tuy tu vi không cao nhưng tựa hồ đều có chút thân phận trong tộc. Nữ tử Nguyên Anh kỳ Phi Linh tộc phía sau hai cánh ngũ sắc, rõ ràng là người của Ngũ Sắc tộc, cung kính hướng về Hàn Lập nói.

"Được rồi, cứu các ngươi bất quá chỉ là nhấc tay mà thôi, cũng không cần trọng tạ cái gì. Bất quá ta nhất mực tu luyện ở man hoang thế giới này, đối với tình huống các tộc có chút không rõ. Các ngươi đem sự tình phát sinh mấy trăm năm nói cho ta một chút." Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, thản nhiên nói.

"Tiền bối đã hỏi, vãn bối nếu biết đương nhiên sẽ nói ra. Thời gian mấy trăm năm gần đây đích xác Phi Linh tộc chúng ta xảy ra rất nhiều đại sự. Bất quá trong đó nổi danh nhất là sự tình mấy đại yêu vương nơi Địa Uyên bỗng nhiên thất tung không thấy, cuối cùng các tộc chúng ta liên thủ phá được toàn bộ Địa Uyên." Nữ tử Ngũ Sắc tộc cân nhắc một chút rồi thành thật trả lời.

"Địa Uyên đã bị công chiếm! Việc này xác thực không nhỏ, chậm rãi tỉ mỉ nói cho ta hết đi." Trong lòng Hàn Lập cả kinh nhưng trên mặt không lộ chút dị sắc.

"Vâng, tiền bối. Việc này nói đến thì dài dòng, bắt đầu là từ Thánh Tử Thí Luyện mấy trăm năm trước..." Nữ tử Ngũ Sắc tộc tự nhiên tuân mệnh từ từ kể lại.

Không bao lâu ngoài thân Hàn Lập lóe lên thanh quang, hóa thành một đạo thanh kinh hồng thoát ly khỏi đám Phi Linh nhân, chớp động mấy cái thì biến mất.

"Hiên sư muội, vừa rồi ngươi đem nhiều sự tình trong tộc nói cho người đó, sẽ không xảy ra điều gì chứ?" Nguyên Anh kỳ nam tử sau khi thấy Hàn Lập triệt để không còn tung tích, bỗng nhiên nhíu mày hỏi một câu.

"Lời này Miện huynh là ý gì?" Nữ tử Ngũ Sắc tộc ngẩn ra, không khỏi hỏi lại một câu.

"Không có gì, vừa rồi tiền bối này không muốn nói tính danh cho chúng bọn ta, khuôn mặt lại xa lạ như thế, không hẳn là người trong tộc chúng ta." Nguyên Anh kỳ nam tử do dự một chút mới chần chờ nói lời khiến những người khác thất kinh.

"Không có khả năng! Vị này tiền bối rõ ràng cũng có một đôi Linh Sí, đồng thời lại xuất hiện tại hải vực này, không phải Phi Linh nhân thì thuộc tộc nhân nào?" Lập tức có người khác lớn tiếng phản bác.

"Chính xác, vị tiền bối này đã nói có uyên nguyên với Thiên Bằng tộc, đôi cánh có thể khu động Lôi điện, đây chính là thần thông độc đáo của Thiên Bằng Tộc, ngoại nhân tuyệt không thể giả mạo. Huống hồ nếu thực sự là dị tộc nhân giả mạo thì cần gì phải xuất thủ cứu chúng ta, hoặc trước khi rời đi cũng hoàn toàn có thể xuất thủ diệt khẩu chúng ta. Miện huynh thực sự đã đa tâm rồi!" Nữ tử Ngũ Sắc tộc khẽ cười một tiếng, căn bản không tin lời nam tử.

"Có thể là ta đã đa tâm!" Sắc mặt Nguyên Anh kỳ nam tử âm tình bất định một hồi mới miễn cưỡng cười gật đầu.

"Miện sư huynh không cần lo lắng! Cho dù người này thực sự là dị tộc nhân, nhưng sự tình tiểu muội vừa nói thì trong người người trong tộc đều biết, căn bản không có chút cơ mật. Quan trọng nhất bây giờ là chúng ta lập tức rời hải vực này. Nếu lại bị Ngân triều đuổi tới lần nữa thì chắc chắn không thể giữ được mạng nhỏ." Thần sắc nữ tử Ngũ Sắc tộc ngưng trọng mở miệng.

"Không sai, nơi đây còn là hiểm địa, mau mau rời đi mới được!"

"Lời của Hiên sư tỷ không sai, người vừa cứu bọn ta tu vi thâm sâu khôn lường, dù thực sự là dị tộc nhân thì bọn ta có thể làm gì? Hiện tại mau rời đi mới là quan trọng."

Cái khác dị tộc nhân cũng ào ào mở miệng. Thậm chí có người sắc mặt sợ hãi lần nữa quan sát khắp mọi nơi xung quanh.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2448)