Vay nóng Homecredit

Truyện:Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 2063

Phàm Nhân Tu Tiên
Trọn bộ 2448 chương
Chương 2063: Giải quyết
0.00
(0 votes)


Chương (1-2448)

Siêu sale Lazada


Nửa ngày sau, trên bề mặt của cồn cát khổng lồ đột nhiên vang lên một tiếng nổ long trời lở đất, một tòa kiến trúc hình tam giác vươn lên làm đỉnh cồn cát nứt toác ra. Vô số đá vụn văng lung tung, một luồng lục diễm cuồn cuộn bay lên, nó quanh quẩn trên không trung một lát rồi bay vụt về phía phương xa.

Bên trong lục diễm phảng phất như có một con ma thú đầu hưu không ngừng gầm gừ, toàn thân loang lỗ vết máu đỏ thẫm, trên người chi chít vết thương, ban đầu vốn là bốn cái thú trảo nhưng giờ lại thiếu mất một cái. Nhưng cũng đúng lúc này, một luồng ngân quang chói mắt nhanh như tia chớp đột nhiên từ dưới bay lên, nhanh chóng quấn lấy con ma thú khổng lồ bên trong lục diễm.

Ngay tức khắc, một tiếng gầm đau đớn vang lên!

Lục diễm bùng lên sau đó hóa thành một luồng lục quang lao về phía chân trời, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Trên không trung lúc này, ngoại trừ một vệt máu đỏ thẫm cũng chỉ có nửa đoạn sừng quái dị màu tím trong suốt đang rơi xuống, sau khi vang lên một tiếng trầm đục liền rơi xuống cát, chiếc sừng lún sâu vào vài thước, dường như vô cùng nặng.

Lúc này, một bóng người chậm rãi bay ra từ cái hố to nứt ra bởi kiến trúc hình tam giác, bóng người dừng lại rồi lơ lửng trên không trung.

Người này mặc một chiếc trường bào màu xanh, khuôn mặt vô cùng trẻ trung, chính là Hàn Lập!

Hàn Lập ngẩng đầu lướt về phía phương hướng mà quái thú biến mất, sau đó lắc lắc đầu rồi cuối xuống liếc qua vết máu của ma thú trên mặt đất, khi hắn nhìn thấy nửa đoạn sừng tím lún vào bên trong cát, trên mặt lộ vẻ như cười như không.

Hắn khẽ nhấc tay trảo về phía hư không trên mặt đất, một luồng sức mạnh vô hình lập tức phóng ra.

Một tiếng "Vèo" vang lên! Nửa đoạn sừng tím từ trên mặt đất bay lên, nhẹ nhàng rơi xuống tay Hàn Lập, dường như không có chút trọng lượng nào.

Hàn Lập hướng thần niệm lướt qua chiếc sừng tím, trong mắt hiện lên vẻ thỏa mãn, nhưng ngay sau đó sắc mặt liền thay đổi, dường như nhận ra điều gì đó, bàn tay khẽ lật, mảnh sừng lập tức lóe lên rồi biến mất.

Ngay sau đó, bên trong cái hố to có một bóng người thướt tha bay ra, chính là nữ tử tóc tím của Bạch gia.

Nàng ta vừa thấy Hàn Lập liền mỉm cười, môi anh đào hé mở hỏi một câu.

"Hàn huynh, cho dù không kịp đuổi theo con ma thú kia cũng không sao cả, con thú này đã bị năm người chúng ta hợp lực đánh trọng thương, có lẽ sau này cũng không dám đến gần mạch khoáng nơi đây đâu."

"Tiên tử yên tâm! Lúc con thú này bỏ trốn đã bị ta chém thêm một kiếm nữa, hơn nữa trước đó còn bị thương nặng, không tĩnh dưỡng mấy trăm năm thì không thể nào khôi phục như lúc ban đầu." Hàn Lập lấy tay chỉ về phía vệt máu đỏ thẫm kia, thản nhiên trả lời.

"Thì ra là vậy, tốt quá, phiền toái này rốt cuộc đã được giải quyết. Bây giờ chúng ta hãy cùng quay lại hội hợp với đám người gia huynh, bàn bạc một chút về việc của hắn đi." Nữ tử tóc tím lướt qua bãi cát mà Hàn Lập chỉ, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng nhưng lập tức nghĩ tới việc nào đó, nói.

"Được, chúng ta đi thôi." Hàn Lập không có ý kiến khác, lập tức gật đầu rồi bay về phía hố to.

Nữ tử nhìn về phía vết máu, nghĩ sơ một chút rồi vỗ tay vào hư không. Một tiếng "Ầm" vang lên, một cái hố to xuất hiện trên cát, trong nháy mắt đã cuốn toàn bộ vệt máu của ma thú vào bên trong rồi chìm xuống.

Sau khi thấy vậy nữ tử mới hoàn toàn yên tâm rồi theo sau Hàn Lập bay xuống phía dưới. Mấy canh giờ sau, trong hang động vừa kịch chiến ban nãy, Hàn Lập, nữ tử tóc tím, đại hán tóc vàng cùng ba tên Ma tôn kia đang tụ tập lại một chỗ để bàn bạc chuyện gì đó.

Trong đó, thần quang trong mắt Loan Long thiên quân cùng đại hán tóc vàng thì ảm đạm, sắc mặt hơi tái nhợt, dường như đều hao tổn một chút nguyên khí.

Trái lại, hai mắt lộ ra từ mặt nạ của Hàn Kì Tử vẫn lãnh đạm như cũ, thần quang sung túc không khác gì lúc đầu.

"Phúc Thiên tiên tử! Theo lời ngươi nói, con ma linh kia tám chín phần là thành linh tại mạch khoáng này. Nếu đã nói như vậy, ma linh này sẽ không rời khỏi mạch khoáng, nếu không nó sẽ tự động biến mất." Khuôn mặt mập mạp của Loan Long thiên quân rung lên, đôi mắt ti hí chớp chớp rồi nói.

"Con ma linh này chỉ trong khoảnh khắc đã giết sạch sáu tên đệ tử Luyện Hư của Bạch gia chúng ta, chỉ sợ đẳng cấp cũng không thấp, nói không chừng đã có năng lực rời khỏi nơi này hoạt động độc lập..." Nữ tử tóc tím cũng không quá chắc chắn.

"Cũng đúng, cho dù chính ta ra tay cũng không thể diệt sát sáu tên cấp bậc Luyện Hư nhanh như vậy được. Không biết Bạch huynh có suy nghĩ gì không?" Loan Long thiên quân đăm chiêu một chốc rồi sau đó hỏi một câu.

"Tuy rằng đã đánh trọng thương ma thú rồi đuổi đi, nhưng nếu vẫn còn con ma linh kia, mạch khoáng này vẫn không thể khai thác một cách bình thường. Chỉ sợ Bạch mỗ còn phải nhờ sự giúp đỡ của ba vị đạo hữu lần nữa, nếu không, chỉ dựa vào ta cũng ngũ muội thì không hề nắm chắc giải quyết được con ma linh này." Đại hán thẳng thắn nói.

Vừa nghe xong, Loan Long thiên quân và Hàn Kì Tử liền quay đầu liếc mắt nhau, sau đó mới nhướng mày chầm chậm nói:

"Bạch huynh, điều này e rằng không thích hợp, trước kia ta chỉ đáp ứng việc đối phó với con ma thú tu vi Ma tôn hậu kỳ mà thôi, còn con ma linh này cũng không phải là mục tiêu đã giao hẹn trước đó. Hơn nữa ma linh này quỷ dị như vậy, ngay cả Phúc Thiên đạo hữu cũng thiếu chút nữa gặp phải độc thủ, mức độ nguy hiểm chỉ sợ còn hơn con ma thú kia. Vả lại, trong hành động lần này, bởi vì có sự quấy rối của ma linh này nên ta đã phải chịu nguy hiểm không nhỏ, nếu không tại hạ cũng không phải ăn nhiều thiệt thòi như vậy."

Loan Long thiên quân ho nhẹ một tiếng, bộ dạng dường như không muốn mạo hiểm lần nữa.

Còn Hàn Kì Tử thì tuy không nói gì nhưng rõ ràng cũng có ý kiến không khác biệt lắm.

Đại hán tóc vàng nghe xong lời này, sắc mặt hơi trầm xuống, trong lòng nảy sinh một chút phẫn nộ nhưng vẫn nói một cách vô cùng bình tĩnh:

"Chuyện ma linh lúc này là sai sót của Bạch gia chúng ta, trước đó không tra xét nên không biết sự tồn tại của nó, nếu không thì nhất định sẽ chuẩn bị pháp khí đặc thù tương ứng để đối phó với nó. Song Loan Long huynh cứ yên tâm, chỉ cần mấy vị tiếp tục ra tay tương trợ, Bạch gia chúng ta nguyện ý tăng gấp đôi thù lao trước đó. Hơn nữa, tuy rằng con ma linh kia có thần thông phi thường quỷ dị nhưng ma diễm của Hàn đạo hữu dường như có thể khắc chế loại ma linh này, đồng thời còn xuất kỳ bất ý đánh chết một cái hóa thân trong đó. Hiện giờ nó hẳn là bị thương không nhẹ, nói không chừng thần thông trên người đã mất đi non nửa, đây chính là cơ hổi để chúng ta diệt sát nó."

Sau khi nói xong, đại hán hướng về phía Hàn Lập mỉm cười rồi lẳng lặng truyền âm:

"Chỉ cần Hàn huynh đồng ý hỗ trợ diệt trừ con ma linh này, ngoại trừ việc tặng đạo hữu một con Lục Túc Ma Tích, Bạch mỗ xin hứa sẽ để đạo hữu lựa chọn ba kiện bảo vật trong bảo khố của Bạch gia."

Hàn Lập khẽ nhíu hai mắt lại, đương nhiên cũng đã động tâm, tỉnh bơ gật đầu đồng ý.

Đại hán thấy vậy, trong lòng khẽ thở phào một hơi.

Nếu đối phó với con ma linh kia, việc Hàn Lập có thần thông ngân diễm có thể khắc chế nó đương nhiên là không thể thiếu.

"Thù lao gấp đôi! Bao gồm cả Huyết Nha mễ sao?" Loan Long thiên quân vừa nghe đại hán nói xong, sắc mặt lập tức trở nên hớn hở vội vàng hỏi.

"Thật không phải! Bạch gia chúng ta quả thực đã không còn Huyết Nha mễ, nhưng Bạch mỗ nguyện dùng một khối huyết luyện tinh kim xem như thay cho thù lao, Loan Long huynh thấy như thế nào? Ta nhớ dường như đạo hữu cũng đã tìm vật đó trong một khoảng thời gian." Đại hán tóc vàng tựa hồ đã dự tính trước, không lưỡng lự trả lời.

"Huyết luyện tinh kim. Vật này tuy không bằng Huyết Nha mễ nhưng đối với ta quả thật cũng đủ để đền bù thù lao." Loan Long thiên quân trước tiên là ngẩn ra, sắc mặt âm tình bất định trong chốc lát, sau đó hơi miễn cưỡng đáp ứng.

"Tốt. Hàn Kì Tử đạo hữu và Hàn huynh cũng không có ý kiến gì khác chứ?" Đại hán mừng rỡ, quay đầu hơi Hàn Kì Tử.

Sau khi chớp mắt vài cái, Hàn Kì Tử chậm rãi gật đầu. Còn Hàn Lập thì đương nhiên là mỉm cười, trực tiếp tỏ vẻ đồng ý.

Vì thế bọn hắn bắt đầu bàn bạc phương pháp đối phó với con ma linh kia, cuối cùng cũng thống nhất đưa ra một phương pháp có khả thi.

Khoảng thời gian sau đó, những người có liên quan bắt đầu cầm ma thạch trong tay, đả tọa điều tức ngay trong hang động, không hề vội vàng lập tức hành động. Mấy ngày sau, khi mọi người đã hồi phục một phần pháp lực tiêu hao liền chia binh thành hai đường bắt đầu hành động.

Hàn Lập cũng nữ tử tóc tím tiếp tục cùng một tổ, đại hán tóc vàng thì đi cùng Loan Long thiên quân, Hàn Kì Tử, hai nhóm xuôi theo mạch khoáng theo hai hướng khác nhau để lục soát hầm mỏ.

Hai ngày sau, ở bên trong một cái hầm mỏ vô danh, nữ tử tóc tím tay cầm viên bàn (đĩa tròn) đi ở phía trước, còn Hàn Lập thì thủng thỉnh theo sau.

Tốc độ của nàng cũng không nhanh lắm, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn gì đó trên viên bàn nhưng vẫn không có vẻ gì là có phát hiện mới.

"Cái linh bàn này thật sự có thể cảm ứng được vị trí của ma linh sao?" Cuối cùng thì Hàn Lập cũng mở miệng hỏi.

"Hàn huynh cứ yên tâm, tuy rằng linh bàn này không phải là ma khí chuyên để đối phó với ma linh, ban đầu vốn chỉ dùng để tra xét một vài loại tài liệu hiếm thấy, nhưng trong tình huống này vẫn có thể dùng được một chút. Chỉ cần ma linh đến gần chúng ta trong vòng một trăm trượng, ta lập tức có thể phát hiện ra. Nếu không thì với đặc tính của ma linh là có thể hòa hợp thành một thể với mạch khoáng này, cho dù dùng thần niệm căn bản cũng không thể rà soát được." Nữ tử tóc tím quay đâu lại mỉm cười ngọt ngào rồi trả lời.

"Nhưng linh trí của ma linh này cũng không thấp, chỉ e sẽ không chủ động đến gần chúng ta." Hàn Lập lắc đầu nói.

"Vậy chúng ta sẽ trực tiếp tìm kiếm căn nguyên của ma linh này. Cho dù nó là một tia linh tính của mạch khoáng biến ảo mà thành, một khi căn nguyên bị hủy đi thì cũng sẽ tự động tiêu vong." Nữ tử trả lời không chút do dự.

"Tuy là nói vậy nhưng mạch khoáng rộng như thế này, việc tìm kiếm căn nguyên chỉ e cũng chẳng dễ dàng chút nào, nói không chừng còn phải bận rộn hơn bảy tám ngày!" Hàn Lập thở dài một hơi rồi nói.

"Hàn huynh nói vậy có chút trái lương tâm đấy, Bạch gia chúng ta đã phải trả một cái giá lớn, chẳng lẽ ngay cả thời gian sáu bảy ngày cũng không đáng sao?" Nữ tử khẽ cười một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ quyến rũ.

"Hắc hắc, việc này nếu tính toán quả thật là thất lễ." Hàn Lập cười khà khà, nói một câu rất thâm ý.

Nữ tử chớp chớp đôi mắt long lanh, đang muốn nói gì đó thì trên người đột nhiên vang lên tiếng vù vù trầm đục, nàng giật mình ngẩn người một chút rồi lập tức vỗ vào giữa eo, ngay lập tức có một vật bay ra.

Đó chính là một kiện ma khí có hình dạng chiếc lệnh bài.

Khi nữ tử lấy tay điểm vài cái lên chiếc lệnh bài, từ giữa liền truyền ra giọng nới vui mừng của đại hán tóc vàng:

"Ngũ muội, nhanh chóng quay về đi, chúng ta đã tìm ra được con ma linh kia, hơn nữa đang liên thủ diệt sát nó. Quả nhiên giống với suy đoán trước đó, ma linh này vô cùng yếu ớt, căn bản không cách nào tranh đấu trong thời gian dài."

Nữ tử nghe xong không khỏi có chút giật mình, mà Hàn Lập ở bên cạnh cũng nghe thấy, khẽ cười nói:

"Xem ra chúng ta không cần phải ở lại đây mười ngày nửa tháng, có thể nhanh chóng trở về Huyễn Dạ thành rồi."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2448)