← Ch.0577 | Ch.0579 → |
"Lúc này không nên nói các ngươi xui xẻo hay là gặp may mắn nữa, lại đụng trúng lần Tuyệt linh chi khí trăm năm phun ra một lần khiến cho không gian bị xé toạc. Rất nhiều. người bị nó cuốn vào dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chạy thoát. Chẳng qua, các âm thú cường đại cũng đã rời khỏi núi, nếu không các ngươi vừa mới tiến vào đã bị nuốt sạch rồi" Hán tử gầy gò quay sang hai người, thản nhiên nói.
Hàn Lập nghe vậy, tinh thần trầm xuống, nhưng thần sắc vẫn không hề thay đổi.
"Xin thứ lỗi cho tại hạ mạo muội. Các người không có nói cho chúng ta biết nơi này rốt cuộc là nơi nào? Nghe qua lời nói của huynh đài, nơi này tựa hồ vô cùng nguy hiểm".
"Nguy hiểm? Xem ra chỉ có hai chữ nguy hiểm này mới có thể hình dung. Ta không cần biết hai ngươi bên ngoài là cái gì, có thân phận như thế nào, nhưng tại nơi này, không có tự nhiên mà có đồ ăn đồ uống. Nếu có thể khiến người khác cảm động cũng là chuyện lạ rồi. Nơi này chỉ có âm thú mà thôi" Người đàn ông lần nữa đánh giá trang phục của hai người, dường như nhìn ra hắn và cô gái kia không phải là người bình thường, cười lạnh một tiếng nói.
Hàn Lập khuôn mặt nhăn nhó còn muốn hỏi thêm nữa thì người đàn ông khoát tay chặn lại nói:
"Bây giờ là lúc bất thường. Ta không thể giải thích nhiều cho người ngoài các ngươi. Tất cả trở lại thôn, qua một lúc nữa thì yêu thú lại quay về ổ. Mau đêm động này lấp lại sau này sẽ tính" Hán tử nói một câu, sau đó ra lệnh cho những người bên cạnh.
Nhất thời, mọi người ôm lấy những tảng đá, theo như mệnh lệnh, đem đến lấp đầy cửa hang.
"Đi thôi. Nếu thuận lợi, thì bọn A Hổ sẽ có thể gặp chúng ta ở trên đường. Nếu không âm phong nổi lên thì sẽ không thấy đường trở về" Hán tử gầy gò âm trầm nhìn bầu trời nói.
Sau đó, hắn xoay người đi, những nam nữ khác không nói một lời theo sát hắn, không ai bắt chuyện cùng Hàn Lập và cô gái kia.
Hàn Lập thấy cảnh này, trong mắt quang mang chớp động, lộ ra vẻ trầm ngâm.
"Chúng ta có đi theo họ không?"Nữ tử ở lại cùng Hàn Lập, trong mắt thấy những người đó dần dần đi xa mà hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, không khỏi bất an hỏi.
Khong có pháp lực cô gái này chỉ hoàn toàn là một nữ nhân bình thường, nhu nhược, đem Hàn Lập trở thành chỗ dựa.
"Đi, sao lại không đi, tới thôn kia xem thử xem như thế nào. Có lẽ sẽ có biện pháp khiến cho chúng ta khôi phục pháp lực" Hàn Lập ngẩng đầu lên bình tĩnh nói, sau đó nhìn qua bóng lưng của những người phía trước mà bước theo.
Cô gái thả lỏng tinh thần, cũng vội vã đi theo hắn.
"Đúng rồi. Tại hạ vẫn không biết đạo hữu họ gì? Tại hạ họ Hàn, là một tán tu" Hàn Lập vừa đi vừa thuận miệng hỏi cô gái.
"Ta gọi là Mai Ngưng, cùng gia huynh đến nơi này. Ta rõ ràng cũng huynh trưởng đều bị hút vào trong quỷ vụ, nhưng hắn sao lại không tới nơi này" Cô gái xinh đẹp này chính là Mai thị huynh đệ, giờ phút này nhắc đến huynh trưởng, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.
"Rất bình thường, loại tia chớp màu đen kia có năng lực truyền tống. Chúng ta bị đưa đến bên trong núi thì bọn họ có thể đã đến một nơi khác. Nếu không, lúc đó có nhiều tu sĩ như thế lẽ nào lại chỉ có ta và cô bị mang đến đây. Sau này tìm kiếm sẽ có thể có ngày đoàn tụ" Hàn Lập thần sắc không đổi nói.
Cô gái nghe Hàn Lập nói như vậy nhất thời trở nên yên tâm hơn, nhưng đồng thời lại vô cùng hiếu kì đối với Hàn Lập.
Khuôn mặt hắn bình thường và xa lạ, nàng tuyệt đối chưa từng gặp qua, chẳng lẽ là tu sĩ từ hướng khác tiến vào hòn đảo, nữ nhân này nghi hoặc.
Nàng có nhiều nghi vẫn muốn hỏi Hàn Lập, nhưng lại ở cùng với Hàn Lập không nhiều, chần chừ trong chốc lát cũng không có mở miệng.
Ngay lúc nàng đang suy tình thì hai người đã đuổi tới phía sau đám người kia, dù mất đi pháp lực nhưng cũng là người tu tiên đã trải qua tẩy tủy, của nên người bình thường khó có thể mà so sánh được.
Hán tử gầy gò kia thấy hai người có thể từng bước mà đuổi theo bọn họ, mắt hiện lên vẻ khác thường nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ cắm đầu gia tăng tốc độ nhanh hơn ba phần.
Các nam nữ khác đồng thời cũng tăng tốc.
Nhìn thấy tình hình này, Hàn Lập cũng hơi ngẩn ra.
Động tác của những người này, tiếng bước chân so với người bình thường khác xa, mặc dù không giống cao nhân có nội lực trong người nhưng hình như đã luyện qua một chút ngoại công. Xem ra nơi này chỉ có võ công là thông dụng.
Nhưng nói lại thì Hàn Lập đối với quỷ vụ cũng có rất nhiều nghi hoặc.
Hắn đã xem qua rất nhiều điển tịch nhưng quỷ vụ dù đáng sợ nhưng cũng không đánh sợ như hôm nay, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Còn chưa tiếp xúc với thứ ma quỷ này thì đã bị giam cầm, khiến cho năng lực mất hết, thực sự là lợi hại.
Nếu lần nào xuất hiện cũng đáng sợ như thế thì ngay cả tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng không thể may mắn thoát khỏi. Nhưng rõ ràng là có rất nhiều người nhìn thấy quỷ vụ nhưng lại có thể thành công tránh được, trong nhóm đó có không ít tu sĩ cấp thấp.
Nhưng rõ ràng, hán tử gầy gò nói về Tuyệt Linh Chi Khí cũng khiến hắn hiểu một chút.
Chỉ nghe tên thôi cũng biết bọn họ pháp lực cùng thần thức bị giam cầm cũng có quan hệ.
Xem ra có lẽ bọn họ trùng hợp bị xui xẻo, đụng với một lần quỷ vụ đặc biệt lợi hại cho nên mới bị bắt toàn bộ mà đưa đến đây. Có lẽ những tu sĩ còn sống khác cũng ở một nơi nào trong này.
Hàn Lập đang tự đánh giá, đột nhiên hán tử phía trước thân ảnh dừng lại, quay đầu nhìn về một bên. Những người còn lại cũng đồng loạt dừng bước.
Ở một bên sa mạc, xa xa xuất hiện một đám bụi vàng, bụi mù cuốn thẳng tới chỗ này.
"Là bọn A Hổ" Một gã trẻ tuổi, khuôn mặt còn sự ngây thơ vui mừng lẫn sợ hãi hét lên, những người khác cũng rung động.
Hán tử gầy gò gật đầu trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, nhưng nụ cười lên đến miệng đột nhiên đông cứng lại.
Bởi vì từ bên trong đám bụi vàng phát ra vài tiếng rống the thé.
"Mọi người qua hỗ trợ, bọn họ đang bị âm thú đuổi theo" Hán tử khuôn mặt đại biến, nổi giận gầm lên, đem trường đao ở bên hông rút ra, người cũng xông lên.
Các nam nữ khác cũng giật mình tỉnh ngộ, đều rút ra đao kiếm, đồng thời tiến lên.
Hàn Lập đứng im không nhúc nhíc, . mắt nhìn ra xa mang theo vẻ khác lạ.
Những nam nữ trong nháy mắt lọt vào bên trong đám bụi vàng, bên trong vang lên tiếng hô hoán không ngừng, bụi vàng dần dần hóa thành sương vàng bay tán loạn khắp mọi nơi.
Bên trong sương mù nồng đậm, tiếng nam nữ hét lớn cùng với tiếng rống liên tục không ngừng đan xen với nhau.
Trải qua thời gian một tuần trà, thanh âm không còn cao vút mà dần thấp xuống, trở lại bình thường.
Một lát sau, truyền ra một trận hoan hô, tiếp theo từ đám bụi mù đi ra mấy thân ảnh nam nữ, người nào trên người cùng phủ đầy máu, nhìn không thể nhận ra là có bị thương hay không, nhưng khuôn mặt ai cũng hớn hồ tựa hồ gặp chuyện mừng ngoài ý muốn.
Những người này nhanh chóng trở lại con đường ban đầu, trong đó có vài người mà Hàn Lập đã gặp qua bên trong sơn động. Bọn họ trên lưng đeo một túi thật lớn.
Mấy người này cũng đã nhìn thấy Hàn Lập và Mai Ngưng, lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Nhưng sau khi hán tử gầy gò đến bên cạnh bọn họ, thấp giọng nói vài câu thì mấy người mới lộ vẻ hiểu ra, không tỏ thái độ gì nữa.
Có mấy người này gia nhập, tốc độ di chuyển của đoàn người nhanh hơn.
Sau một canh giờ, bọn họ cũng rời khỏi hoang mạc, trước mắt mơ hồ xuất hiện một vùng loạn thạch màu đen.
Cũng giống như sa mạc, Hàn Lập hoàn toàn không hề nhận ra độ lớn của nó, nhất là hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm cuối. Nhưng tại bên trong bãi đá có đủ hình thù quái dị, đá đen thui làm cho Hàn Lập cực kì không thoải mái.
Nhưng những người này vừa thấy nơi này thì thở phào, lộ ra vẻ an tâm cùng thần sắc vui vẻ.
Lúc này, mây trên trời có vẻ như có biến đổi, quay cuồng hẳn lên, tia chớp lam kia cũng trở nên nhiều hơn, có nhiều luồng lực trực tiếp đánh lên trên mặt đất, hiện ra những cái hố lớn nhỏ khác nhau.
Hàn Lập cùng Mai Ngưng bị cảnh này dọa giật nảy mình, nhưng những người khác đi cùng lại có chút quen thuộc, bước vào bên trong bãi đá.
Hơn nữa hán tử gầy gò còn hô lớn:
"Mọi người nhanh lên một chút, thôn sắp đóng cửa, đừng để bị nhốt ở bên ngoài" Theo tiếng hô, nhanh chân chạy về phía trước.
Hàn Lập cùng Mai Ngưng liếc nhìn nhau, dù không biết là có chuyện gì xảy ra nhưng cũng không dám chậm trễ.
Dưới sự dẫn dắt của những người này, Hàn Lập ơt trong loạn thạch, đông một bước tây một bước, rất nhanh trước mắt xuất hiện một tường đá màu đen vô cùng cao lớn.
Tường đá này đều dùng những khối đá lớn chồng lên nhau mà thành, cao hơn hai mươi ba mươi trượng.
Tường đá dài hơn ngàn trượng, hơn nữa cách mỗi đoạn thì lại có một cái cọc nhọn xuất hiện trên tường, có vẻ vô cùng hung ác. Mà ở đối diện phương hướng của đám người Hàn Lập thì có một cái cửa gỗ vô cùng lớn, hai bên có mười người nam nhân cầm trong tay trường mâu màu trắng, đang đứng canh ở đó.
Mấy thủ vệ này thấy hán tử gầy trở về, lập tức lộ vẻ hưng phấn tiến lên tiếp đón.
Sau mấy tiếng "Oành đùng đùng" thật lớn thì cánh cửa buông xuống để cho bọn họ tiến vào.
← Ch. 0577 | Ch. 0579 → |