Vay nóng Homecredit

Truyện:Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 0728

Phàm Nhân Tu Tiên
Trọn bộ 2448 chương
Chương 0728: Tử La cực hỏa,
0.00
(0 votes)


Chương (1-2448)

Siêu sale Lazada


Hàn Lập ngồi xếp bằng trong một gian tĩnh thất trên tầng hai của tiểu lầu, hai mắt nhắm nghiền, cả người phát ra thanh quang lưu ly, mười ngón tay bắt ra một cái pháp quyết kỳ quái, trên thủ chưởng xuất hiện ngọn lửa màu tím to cỡ quả trứng gà, nhẹ nhàng phiêu phù chớp động không ngừng.

Đây chính là Hàn Lập dùng Kiềm Lam Băng Diễm cùng Lục Dực Sương Công phun ra hàn khí mà tu luyện thành ma diễm.

Uy lực của ma hỏa này rõ ràng còn hơn Kiềm Lam Băng Diễm một bậc, xem như là đòn sát thủ lớn nhất của Hàn Lập hiện nay.

Sau khi phát hiện ra loại lửa này, Hàn Lập mỗi lần luyện hóa một tia Kiềm Lam Băng Diễm thì lập tức đem chuyển hóa thành tử sắc ma diễm, để nó chính thức trở thành tu vi của mình.

Mà Hàn Lập vì muốn phân biệt với Tu La Thánh Hỏa nên gọi loại lửa mới là "Tử La cực hỏa

Hắn tin tưởng cho dù là Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ mà bị hỏa diễm này dính trên người thì cũng tuyệt đối không có cách nào tiêu thụ được. Còn liệu có thể diệt sát được Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ hay không thì Hàn Lập chưa bao giờ chính thức thấy loại tu sĩ này ra tay nên nhất thời cũng không có cách đoán được.

Đáng tiếc là hỏa diễm này uy lực dĩ nhiên lớn đến mức khó tin nhưng số lượng Kiềm Lam Băng Diễm được luyện hóa có hạn, đến nay cũng chỉ có thể thao túng được một lượng nhỏ Tử La cực hỏa. Nếu số lượng cực hỏa này nhiều gấp vài lần thì hắn dù quang minh chính đại gặp Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ, cũng không phải là không có lực liều mạng.

"Chúc mừng chủ nhân! Tử La cực hỏa này hình như so với lúc tiểu tỳ mới gặp gỡ thì h uy lực đã mạnh gấp ba phần. Xem ra loại hỏa diễm này còn có rất nhiều tiềm lực để khai thác!" Trong đầu Hàn Lập có thanh âm Ngân Nguyệt đang tấm tắc.

Hàn Lập nghe vậy, khóe miệng khẽ lộ ra một tia cười lãnh đạm, không nói một lời há mồm, một hơi đem đoàn Tử La cực hỏa trong nháy mắt hóa thành một tia hỏa diễm mỏng manh hút vào trong bụng.

Hắn lúc này mới buông ngón tay thu công pháp.

"Tử La thiên hỏa này mặc dù lợi hại nhưng đáng tiếc là số lượng quá ít, cũng không đủ để hoàn toàn dựa dẫm vào. Ta bây giờ hy vọng nhất là có thể mở ra bảo vật trong "Hư Thiên đỉnh" Nếu uy lực của Thông thiên linh bảo không sai so với lời ngươi nói thì chỉ cần có đỉnh này trong tay thì hẳn là đủ để tung hoành Thiên Nam. Đến lúc đó thì thật sự mới không có gì phải lo nữa." Hàn Lập giương mắt chậm rãi nói.

"Chủ nhân cứ việc yên tâm. Hư Thiên Đỉnh thần thông to lớn, chỉ có thể hơn những gì tiểu tỳ đã nói, tuyệt không dưới được" Ngân Nguyệt khẽ cười một tiếng, tin tưởng mười phần mà nói.

Hàn Lập nghe vậy gật đầu. Đang muốn nói cái gì đó thì đột nhiên một đạo bạch quang từ bên ngoài bay vụt vào. Tiếng Anh Trữ thanh thúy từ trong bạch quang vội vã truyền ra.

"Hàn sư bá. Nhanh đến đại điện! Bọn người Mã tiền bối đã trở về. Mộ Lan nhân cũng lập tức đến ngay."

Vừa nói xong. Bạch quang xoay quanh một cái rồi bay vụt ra ngoài tĩnh thất.

Hàn Lập sắc mặt trầm xuống. Trong mắt hàn quang chớp động vài cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Hàn Lập đến đại điện thì Cốc Song Bồ cùng trọc mi đại hán cũng đã đến.

Mà lão giả họ Mã đi tiếp ứng đang cùng một cẩm bào tu sĩ sắc mặt tái nhợt nói cái gì đó.

Mộ Dung huynh đệ và đám người Anh Trữ đang cùng hai gã Kết Đan Tu Sĩ lạ mặt khác đứng ở bên cạnh nghe. Trên mặt tất cả đều lộ vẻ ngưng trọng.

Bất quá Anh Trữ thấy Hàn Lập tiến vào thì liếc mắt rồi thản nhiên cười một cái.

"Hàn đạo hữu cũng đã đến. Ta xin giới thiệu một chút. Vị này chính là chủ trì Thiên Thai Cốc Bặc Vân Hạc đạo hữu. Vị này chính là Lạc Vân Tông Hàn đạo hữu." Trọc mi đại hán nét mặt miễn cưỡng tươi cười, ra vẻ thoải mái giới thiệu.

Thấy tình hình này, Hàn Lập trong lòng có chút trầm xuống.

Xem ra tình thế so với tưởng tượng còn muốn tệ hơn!

"Tại hạ sớm nghe Lục huynh nói qua đại danh Bặc huynh. Đạo hữu có thể bình yên thoát thân thì thật sự là đáng mừng" Hàn Lập khóe miệng lộ ra một tia thiện ý, khách khí nói.

"Tại hạ chuyến này bộ dạng chật vật chỉ làm cho Hàn đạo hữu chê cười. Lần này may nhờ có Mã đạo hữu ra tay tiếp ứng nếu không thì là có chút nguy hiểm." Tu sĩ họ Bặc cũng từ những người khác biết được Hàn Lập, bởi vậy trên mặt cũng không có lộ ra vẻ kinh ngạc, ngược lại cười khổ nói, cũng lộ ra vẻ cảm kích với lão giả họ Mã.

"Không có gì. Chỉ bất quá là cái nhấc tay thôi. Nhưng thật ra đám truy binh này, ta còn chưa ra tay thì đã chủ động thối lui, thật đúng là làm cho ta có chút buồn bực!" Lão giả cười hắc hắc nói.

"Đây là do đạo hữu có kiện Cổ Bảo thanh thế kinh người nọ. Đám người Mộ Lan đuổi theo không có nắm chắc nên tự nhiên không chịu ngạnh kháng. Bất quá pháp sĩ lần này xâm lấn, thật sự cùng với mấy lần trước kia thật không giống nhau. Chẳng những được huấn luyện tốt mà còn mang theo thượng cổ cự thú trong đó, cực kỳ lợi hại. Chẳng những da dày thịt béo mà còn thân mặc chiến giáp, hình thể khổng lồ kinh người. Hơn nữa còn được gia trì nhiều loại cổ quái cấm pháp ở trên người, một khi xông vào thì việc đại trận bị phá chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi." Tu sĩ họ Bặc vừa nói, trên mặt hiện ra ánh mắt vẫn còn sợ hãi.

"Chẳng lẽ ngay cả đạo hữu Nguyên Anh Kỳ tu vi đều không thể đả thương được cự thú sai?" Hàn Lập nghe vậy cũng ngẩn ra, mặt không khỏi hiện lên vẻ cổ quái hỏi.

Mặc dù sớm biết pháp sĩ đại quân lần này mang theo cự thú nhưng là lợi hại như vật thì làm cho hắn có chút khó mà tin được.

"Lấy tu vi cùng pháp bảo của ta toàn lực một kích thì cũng có thể đả thương được con thú này. Bất quá lúc ấy ta bị hai gã cao giai pháp sĩ liên thủ công kích, căn bản không thể phân thần. Thế cho nên đại trận mới bị cự thú phá. Lục đạo hữu nơi này có viện quân của Mã đạo hữu thì hẳn là sẽ không giống như Thiên Thai Cốc dễ dàng mất như vậy" Bặc Vân Hạc hơi suy nghĩ một chút, sắc mặt hoà hoãn không ít.

"Bặc đạo hữu, trong đội pháp sĩ này có bao nhiêu pháp sĩ cấp bậc Đại Thượng Sư. Nếu là không nhiều lắm, năm Nguyên Anh tu sĩ chúng ta nhất tề xuất thủ thì có thể đánh cho đối phương ứng phó không kịp. Cho dù không thể tiêu diệt được một hai gã pháp sĩ cấp bậc Nguyên Anh nhưng làm trọng thương bọn họ thì cũng có thể." Cốc Song Bồ có chút âm trầm đề nghị.

"Điều này sợ rằng làm cho Cốc huynh thất vọng. Mặc dù không có từng cùng bọn họ giao thủ qua, nhưng trừ hai gã Đại Thượng Sư lộ diện ra thì ta còn nhìn thấy qua một gã khác ở phía sau truyền tin lại, làm cho chúng ta chú ý nhiều hơn đến gã pháp sĩ kỳ lạ này. Người này mặc dù vẫn không ra tay, nhưng khí tức trên người đích xác cực kỳ quỷ dị, có thể là loại yêu dị gì biến thành. Huống hồ trừ ba người này ta cũng cảm giác không biết chính xác hay không rằng còn có cao giai pháp sĩ khác ẩn nặc không xuất hiện." Bặc Vân Hạc thở dài nói, bộ dáng không quá tán thành.

"Nếu như vậy. Xem ra thực lực của đối phương còn mạnh hơn dự đoán. Nếu đối phương thực lực mạnh mẽ quá thì chúng ta hay là dựa vào đại trận cùng đối phương giằng co, dù sao nhiệm vụ chính bây giờ là giúp phía sau tranh thủ chút thời giani." Trọc mi đại hán được nghe lời ấy, cũng gật đầu mà đồng ý nói.

Cốc Song Bồ mày mặt nhăn nhó, lộ ra vẻ không phản đối cũng không kiên trì thêm.

Hàn Lập cùng lão giả họ Mã càng không có ý kiến khác.

Vì vậy Trọc mi đại hán sai Trùng Hư đạo sĩ đưa Bặc Vân Hạc đến tĩnh thất chữa thương, rồi lại phân phó người đem nhóm Thiên Thai Cốc tu sĩ an bài một chút, sau đó cũng lập tức ra lệnh tăng cường nhân thủ phòng thủ đại trận.

Nhìn đại hán họ Lục đem hết thảy công việc này sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, Hàn Lập âm thầm gật đầu.

Xem ra Cửu Quốc Minh phái người này trấn thủ một phương này cũng không phải không có đạo lý.

Đang lúc này, mọi người trong điện chợt nghe thanh âm "Ầm ù ù" vang lên. Tiếng trống trận mơ hồ từ xa xa truyền đến, hơn nữa thanh âm càng ngày càng to, giống như sấm giữa trời quang.

Mọi người trong điện sắc mặt chợt biến.

"Xem ra Mộ Lan nhân truy đuổi rất cấp bách, chúng ta vừa mới trở về bọn họ đã theo ngay sau." Lão giả họ Mã mặt lạnh như băng, mắt lộ sát khí nói." Cũng tốt, chúng ta trước tiên gặp đối phương, xem trong đội pháp sĩ này có nhân vật gì lợi hại hay không. Lúc này đây khiến ba vị đạo hữu phải khổ cực rồi. Hai người các ngươi cũng theo chúng ta đi ra một chuyến, dù sao các ngươi cùng bọn họ đã giao thủ, nếu đối phương có thủ đoạn âm độc gì thì cũng có thể sớm nhắc nhở một chút" Trọc mi đại hán đầu tiên là nhìn Hàn Lập ba người ôm quyền, sau đó quay đầu nhìn hai gã Kết Đan tu sĩ thối lui theo Bặc Vân Hạc phân phó.

Hai người nọ, một gã mày rậm mắt to, sắc mặt ngăm đen, một gã mặt ngựa tế mi, có chút âm trầm.

Giờ phút này nghe đại hán họ Lục vừa nói, thì sau khi liếc mắt nhìn nhau một cái ôm quyền đáp ứng.

Mà Hàn Lập lúc này lại ngóng nhìn về hướng tiếng trống truyền đến, trên mặt không chút thay đổi nhưng không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Tại phía nam Hoàng Long Sơn, đại quân Mộ Lan pháp sĩ như đám mây đen che phủ bầu trời, các pháp sĩ cưỡi các loại pháp khí hình thù kỳ lạ chỉnh tề trên trời cao sắp hàng bao quát khoảng không gian rộng chừng hơn mười dặm của bích lục vụ hải.

Phía trước đại quân pháp sĩ có mười mấy người sóng vai mà đứng, trên người các loại linh quang trong bảo vật lập lóe phóng ra không ngừng, đúng là cao giai pháp sĩ người Mộ Lan.

Mà trong những người này có ba người đáng chú ý nhất. Một người có hồng quang quanh người cùng một cái đầu hỏa xà quái dị quấn quanh ngoài thân thể trông dữ tợn đáng sợ. Một người khô gầy cao, giống như cây gậy trúc tựa hồ bị một trận gió có thể ngã.

Còn một người khác thì hắc bào quang tráo quấn quanh thấy không rõ mặt nhưng toàn thân toát ra yêu dị hắc khí, mơ hồ như có tiếng quỷ khóc từ trong phát ra, làm cho người ta không lạnh mà run, không dám tới gần.

Tuy nhiên mấy người này lại đứng bao quanh hai người khác, có một hắc bào pháp sĩ lơ lửng đứng trước đám người, phảng phất như cùng cấp bậc với các pháp sĩ khác.

Mà các pháp sĩ khác khi nhìn về phía Hắc bào nhân thì ánh mắt cũng trốn tránh, tràn đầy vẻ kính sợ. Nhưng nếu là nhìn kỹ một chút thì sẽ phát hiện, trong loại kính sợ này lại có ẩn chứa một tia chán ghét.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2448)