← Ch.0075 | Ch.0077 → |
Trải qua mấy phen hiệp thương giữa Thất huyền môn và Dã lang bang, một nơi gọi là "Lạc sa pha" vốn là vùng đất giao giữa hai bên, được cả hai bên đồng thời chấp nhận làm nơi đàm phán
Về phần người tham gia đàm phán, Dã lang bang đề xuất vô cùng cường ngạnh, phải do một nhân vật đầu não của hai bên tham gia, mới có thể biểu hiện thành ý của cả hai, nếu không căn bản không cần cử hành lần đàm phán này.
Điều kiện này vừa đề xuất, không hề gây nên sự tranh luận ầm ĩ bên phía Thất huyền môn, bởi vì đây là điều kiện hết sức bình thường khi giao thiệp.
Đương nhiên, điều đầu tiên cần nắm chắc đó là tuyệt đối không hãm thân vào hiểm cảnh, bên phía Thất huyền môn nhiều nhất là phái Phó môn chủ đi, còn đối phương cũng phái một người tương đương, đó là Phó môn chủ, cho nên điều kiện này không có vấn đề gì.
Ngay sau đó song phương ước định cụ thể ngày đàm phán, đến ngày đó mỗi bên phái một đội hơn trăm người đi trước để tham gia cuộc gặp mặt lần này.
Vì sợ đối phương trong lúc đàm phán có mai phục, bên phía Thất huyền môn đối với việc cử người đi đàm phán và người ở sau đều an bài hết sức cẩn thận.
Đội ngũ đi đàm phán không những do bản môn đệ nhị cao thủ Phó môn chủ dẫn đầu, mà gần trăm thành viên trong đội ngũ đều là nhất đẳng cao thủ của nội môn, đám người này đa phần đều là hộ pháp, nội môn cung phụng, còn có mấy vị trưởng lão, các loại đường chủ đi theo áp trận, có thể nói là quá phô trương thanh thế.
Đội ngũ do nhiều cao thủ như thế tạo thành, cho dù Dã lang bang có xuất ra hết toàn thể tinh duệ, có muốn cũng không ngăn cản được bọn họ, trên dưới Thất huyền môn đối với lần này đều tràn đầy tự tin.
Cứ vậy mà đến, vạn nhất có chỗ bất hảo, những người đàm phán có thể dựa vào võ công cao cường nhanh chống phá vỡ vòng vây, trở về địa giới của mình, ở đó còn có vô số đội ngũ tinh nhuệ của đệ tử Huyết nhận đường phụ trách tiếp ứng, đây có thể coi là con đường rút lui an toàn của bọn họ.
Lệ Phi Vũ cũng dũng cảm tham gia vào đội ngũ đàm phán, đối với tính mệnh không kéo dài lâu của hắn mà nói, địa phương càng nguy hiểm, hắn càng khát vọng muốn đi.
Cứ như vậy, cuối cùng đã gần tới ngày đàm phán mà đội ngũ cơ hồ đã chiếm gần nửa cao thủ của Thất huyền môn sẽ phải đi, từ trên núi xuất phát, lần đi về này của bọn họ, tối thiểu cũng mất nửa tháng công phu, đây đúng là đoạn thời gian dài dòng và buồn chán ah!
Đối với việc này Hàn Lập không để tâm, với hắn mà nói, hoà đàm có thành công cũng tốt, tan vỡ cũng tốt, đều không sao cả. Bởi vì gã sắp rời nơi đây, muốn ra thế giới bên ngoài xông xáo một chuyến, hưng thịnh tồn vong của Thất huyền môn đối với gã thì có quan hệ lớn gì cơ chứ.
Chỉ cần không ảnh hưởng tới bản thân gã, gã hiện tại rất lười quan tâm đến sự việc này.
Cho nên, vào ngày đội ngũ đàm phán ly khai, gã không hoảng hốt không vội vàng, vẫn điều chế dược liệu mà mình cần, ngoài ra còn bắt đầu thu tập một ít hạt giống của thảo dược trân quý, để chuẩn bị cho sau này dùng.
Hàn Lập đã quyết định, đợi tới ngày đội ngũ đàm phán hồi sơn, gã liền chính thức nói lời từ biệt đối với mấy vị môn chủ, nếu như bọn họ biết tốt xấu không buông tha gã, gã cũng không ngần ngại khi ở trước mặt đối phương, hiển lộ một chút thực lực chân chính để đối phương nhìn, cũng là cách để đối phương triệt để thất vọng.
Thực ra, nếu ly khai một cách thần không biết quỷ không hay, là đỡ rách việc nhất. Nhưng Hàn Lập lo rằng đối phương không tìm được mình, liền tới làm phiền gia đình gã, cho nên đàng hoàng hướng về những môn chủ nói lời cáo biệt, hơn nữa ra tay chấn nhiếp bọn họ, cũng là việc cần thiết.
Về phần lý do để rời đi, Hàn Lập cũng đã sớm nghĩ qua, nói là nhớ Mặc đại phu, muốn đi tìm sư phụ. Còn về việc đối phương có tin hay không, Hàn Lập căn bản không quan tâm, có thực lực tuyệt đối làm hậu thuẫn, gã còn sợ đối phương có phương pháp khác sao?
Mỗi khi Hàn Lập nghĩ tới đây, khoé miệng không khỏi lộ ra một tia cười lạnh. Gã lúc này, nếu như muốn lấy đi tính mệnh của mấy vị môn chủ, thật dễ như trở bàn tay.
Đương nhiên gã cũng chỉ nghĩ như vậy, tịnh không muốn phải làm thật.
Nhưng Hàn Lập ngàn vạn lần không nghĩ đến, chính vào tối ngày thứ tư sau khi đội ngũ đàm phán rời đi, một người y phục lam lũ, toàn thân tro bụi, tóc tai rối loạn, đột nhiên xông vào phòng của gã, hắn trừng đôi nhãn châu tràn đầy tia máu, dùng đôi môi trắng dã rách nát, khàn khàn nói với gã một câu "Đội ngũ đàm phán xong hết rồi, Ngô phó môn chủ chết rồi, hộ pháp, cung phụng chết rồi, mấy vị trưởng lão cũng chết rồi, cơ hồ đều chết sạch rồi"
Hàn Lập vừa nghe nói thế, có chút ngây người, không đợi tới lúc gã mở miệng hỏi.
"Đô ......"
Đột nhiên vài chỗ trên núi vang lên tràng âm thanh bén nhọn của tiếng còi báo động.
"Bang bang ......"
Tiếp đó là một trận âm thanh buồn bực của tiếng mõ vang lên.
"Đương, đương ......"
"Đinh đinh ......"
"Phanh phanh ......"
Các cách các dạng của âm thanh cảnh báo, không hẹn mà đồng thời vang lên, ngay sau đó là vô số tiếng hò hét chém giết ầm ầm vang lên. Trong đó mơ hồ truyền lại tiếng va chạm của binh khí, tựa như trong một sát na, toàn thể Thải hà sơn biến thành một chiến trường giết chóc to lớn.
Hàn Lập biến sắc, gã không cố nghe tiếp những lời của người đang đứng trước mắt, thân hình nhoáng một cái, người đã ra tới bên ngoài phòng, gã nhìn bốn phía, tìm một gian phòng cao nhất, khẽ dậm chân, người đã lên tới đỉnh căn phòng, sau đó hướng ra ngoài cốc mà nhìn.
Thần sắc của gã rất không tốt, lộ ra vẻ âm trầm. Bởi vì nhập vào trong mắt gã không xa toàn là ánh lửa cao ngút trời, bóng người khó phân, lại thêm ánh đao quang kiếm ánh không ngừng lấp lóe, hơn nữa khắp nơi là tiếng chém giết, tiếng báo động, tiếng giận dữ, tất cả tạo thành một vùng âm thanh hoảng loạn.
Gã nghe được tiếng gió phía sau vang lên, đầu không cần quay lại, cất tiếng hỏi: "Lệ Phi Vũ, là Dã lang bang sao?"
"Đúng vậy, không nghĩ tới kế hoạch của bọn chúng lại chu mật đến vậy, cơ hồ tiêu diệt toàn bộ đội ngũ đàm phán của chúng ta, rồi theo đuôi của những người may mắn còn sống, đuổi giết tận lên trên núi." Người báo tin kia chính là Lệ Phi Vũ, người vốn đã ly khai vào bốn ngày trước. Thanh âm của hắn lúc đó, tràn đầy sự phẫn nộ bất cam.
← Ch. 0075 | Ch. 0077 → |