← Ch.0914 | Ch.0916 → |
Trên người Hàn Lập điện quang cuồng vũ hiện ra, trải dài đến mấy trượng, kim quang lấp lóe trên người tựa như lôi thần hàng thế. Phụ cận ma vân vừa đối mặt đã bị thanh trừ sạch sẽ, lộ ra một khối không gian chừng mười trượng, lại đem lão giả "phản khách vi chủ", không cần đoán cũng biết thân hình hắn đã bại lộ.
"A!" Thanh bào lão giả không khỏi đê hô một tiếng, ý thức được vừa cảm thấy không ổn, ngay lập tức trên người linh quang chớp động, muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi đây. Nhưng mà Hàn Lập nếu mạo hiểm dùng lôi độn chạy đến nơi đây, như thế nào lại dễ dàng để cho phương rời đi. Thân hình nhoáng lên, người tựu hóa thành muôn vàn ảo ảnh bay tới trước người lão giả. Hai tay cùng giương lên, một đạo tử sắc hỏa diễm cùng một đạo kim quang đồng thời bắn ra. Thanh bào lão giả thấy Hàn Lập hành động nhanh như vậy thì thất kinh, bất chấp mọi chuyện, vội vàng há mồm, phun ra một đoàn bạch khí lên cổ thuẫn trước mặt. Một đạo thanh quang từ cổ thuẫn phát ra, lập tức tạo thành một bức tường chia cắt lão giả cùng Hàn Lập.
Tử sắc hỏa diễm chợt lóe, không chút khách khí công kích lên bức tường ánh sáng."Tư lạp". Một tiếng động nhỏ vang lên. Tử sắc hàn khí nhanh chóng lan tràn trên bức tường ánh sáng. Một tầng băng dày xuất hiện bao trùm cả bức tường ánh sáng, đem cả thanh sắc cổ thuẫn đóng băng luôn ở bên trong.
"Đây là công pháp gì vậy? Sao lại bá đạo như thế?" Lão già không tự chủ được kinh hãi thốt lên.
Một đạo kim quang khác cũng đồng thời bắn nhanh tới."Phốc". Một tiếng động nhỏ nữa lại vang lên. Kim quang vừa tiếp xúc với tường băng chợt lóe lên đã không thấy bóng dáng, nhưng ngay lập tức vô số kim mang lại xuất hiện trước mặt lão giả. Thanh bào lão giả giật mình, thân hình cơ hồ theo tiềm thức hướng một bên liều mạng tránh né. Ngay lập tức, hắn cảm thấy đầu vai chấn động, một đợt đau đớn vô cùng khó chịu truyền đến.
Hắn sợ hãi vội vàng ghé mắt thoáng nhìn, chỉ thấy một cánh tay của mình đã bị kim quang cắt xuống. Nếu như không phải hắn phản ứng nhanh sợ rằng thủ cấp cũng đã rơi rồi. Đạo kim quang vọt lên trên trời, hiện hình là một kim sắc tiểu kiếm dài một tấc. Khi hắn quay đầu nhìn lại mới phát hiện trên tường băng trước mặt hiện ra một cái nho nhỏ lỗ hổng. Kim quang kia lợi hại vô cùng, coi như không có gì trực tiếp xuyên thủng tường băng cùng cổ thuẫn, thật sự làm cho người ta khó có thể tin. Lão giả lúc này không khỏi sợ hãi than thở, nhưng sau đó lại lập tức trở nên cực kỳ kinh sợ.
Hắn nhanh chóng xuất một đạo phù đánh vào trên người, vừa cầm được máu liền nghiến răng nghiến lợi ngó hướng phía trước, muốn đem Hàn Lập bằm thây vạn đoạn, báo nỗi đau cụt tay. Nhưng khi ánh mắt vừa đảo phía trước lại hoàn toàn trống không. Hàn Lập lại hoàn toàn biến mất.
"Bất hảo!" Lão già nhìn thấy màn này trong lòng trầm xuống, một tầng hàn ý từ sâu trong đáy lòng tuôn ra, không màng tiếp tục tìm kiếm bóng dáng Hàn Lập, một tay nhanh chóng móc vào trong túi trữ vật, muốn lấy thêm một vài món bảo vật bảo vệ toàn thân đã rồi tính sau.
Nhưng đã trễ rồi.
Sau lưng thanh bào lão giả truyền đến một tiếng động cực nhỏ khó có thể nghe thấy, sau đó hộ thân linh quang bị không biết bị vật gì một kích phá hủy. Một bàn tay bao phủ tử diễm tựa như sét đánh từ sau lưng xuyên thủng ngực hắn, tử sắc hàn băng trong nháy mắt tràn ngập cả thân hình, đem cả thân hình hoàn toàn đóng băng. Lão già chỉ cảm thấy đau đớn từ từ trải rộng toàn thân. Thân hình không cách nào nhúc nhích mảy may, trong lòng rất là sợ hãi. Mà lúc này, quỷ dị xuất hiện phía sau hắn - Hàn Lập không hề có chút ý tứ lưu thủ nào.
Tay áo không chút do dự nhẹ nhàng phất một cái, một cái kim sắc lưới điện từ đỉnh đầu lão giả chụp xuống. Hồ quang chớp động bạo liệt. Tử sắc khối băng từng phần vỡ vụn ra, mà một cái nguyên anh được hắc quang bao phủ nhất thời từ trong băng vỡ bắn nhanh ra, tựa như muốn thuẫn di rời khỏi nơi này. Nhưng Hàn Lập đã sớm có đoán trước, trong miệng một tiếng quát lạnh, lưới điện quang mang đại phóng, nguyên anh của lão giả đang thuấn di lại một lần nữa rơi vào trong kim võng (lưới), không cách nào từ trong lưới sử dụng độn thuật thoát đi.
Hàn Lập khóe miệng hàn ý chợt hiện, hai tay kết quyết. Nhất thời kim võng co rút lại, sau đó thì nổ tung. Nguyên anh của lão giả cùng lúc kim mang chớp động đã tiêu thất trong hư không.
Từ lúc lão giả ra tay đánh lén Hàn Lập, đến khi Hàn Lập không chút nào lưu tình phản công lại tiêu diệt thanh bào lão giả, chỉ là trong chốc lát công phu, hoàng bào đại hán cùng Phương Tiêm sơn nhị yêu, căn bản không kịp cứu viện chút nào. Mắt thấy Hàn Lập dễ dàng tiêu diệt cùng bậc nguyên anh trung kỳ lão giả, trong lòng hai người đồng thời cực kỳ hoảng sợ, sắc mặt cùng lúc trở nên trắng bệch.
Hoàng bào lão già không kịp suy nghĩ, môi khẽ nhúc nhích truyền âm vài câu, cùng Thiên Phong chân quân trong cụ phong dừng hẳn việc tiếp tục vây công Huyễn vương, đột nhiên đem pháp bảo thu về. Hai người đồng thời bắn ngược trở lại phía sau sa vụ, thân hình ẩn nặc không thấy bóng dáng.
Huyễn vương đã bị trọng thương, rơi vào thế hạ phong. Nhưng lấy sự cứng cỏi của thi vương thân thể, cho dù trúng vài cái pháp bảo công kích cũng có thể bình yên vô sự ứng phó được. Nhưng giờ phút này ánh mắt lão ma ngó về hướng Hàn Lập lại chứa một tia khác thường. Trong lòng hắn ngoài khiếp sợ, mơ hồ có chút bất an. Hắn phỏng đoán nếu bản thân không chịu trọng thương, hơn nữa thân ở trong lăng mộ, cũng tuyệt không cách nào như người trước mắt "cử trọng nhược khinh" dễ dàng tiêu diệt một người đồng bậc tu sĩ, thậm chí ngay cả nguyên anh đều tiêu diệt không còn một mảnh.
Vô luận là thần thông của Hàn Lập hay là thủ đoạn, đều làm lão ma trong lòng phát lạnh."Chẳng lẽ người này là nguyên anh hậu kỳ tu sĩ sao?" Huyễn vương thầm nghĩ như thế, một lần nữa liếc mắt đánh giá Hàn Lập. Nhưng nguyên anh trung kỳ tu vi không giả, điều này nói lên tu vi của thanh niên tu sĩ này rất kinh người, đã gần chạm đến đại thần thông của Nguyên anh hậu kỳ.
Lão ma nghĩ tới đây thầm hút một khẩu lương khí. May mắn lúc đầu chỉ phái hóa thân đi tìm kiếm người này, nếu là hắn không biết rõ tình hình tự mình vì kim cương tráo đuổi giết, sợ rằng tám chín phần mười gặp phải xui xẻo lớn. Mà từ lúc hắn trở lại trong sơn mạch liền không cách nào cảm ứng được hai cái hóa thân, xem ra đã bị đối phương tiêu diệt rồi.
Huyễn vương trong lòng có chút bất an không yên, tiềm thức đem sự mất tích của hai gã hóa thân rơi vào trên đầu Hàn Lập. Hắn do dự một chút, đang muốn lên tiếng cùng Hàn Lập nói điều gì, đột nhiên bốn phía pháp trận lại xuất hiện kinh người biến hóa, đem sự chú ý của hắn hấp dẫn qua.
Chỉ thấy nguyên bản mênh mông sa vụ vàng sắc đột nhiên nhan sắc đại biến, trong u ám sóng cát biến mất không thấy, ngược lại như ẩn như hiện ô hắc sa lúc nãy đã vây khốn phi kiếm của Hàn Lập. Loại ô hắc sa này không được nhiều như hoàng sa nhưng lại chớp động âm hàn ô quang, dày đặc trải rộng trong sa vụ, có vẻ cực kỳ quỷ dị. Mà theo ô hắc sa xuất hiện, tiếng quỷ khóc sói tru nổi lên, chuyển biến thành hắc sa vụ, hùng hổ hướng trung gian đè ép.
"Bất hảo, Cuồng Sa lão quỷ đã đem tất cả lạc hồn sa phóng ra, trộn lẫn vào trong cấm chế. Đạo hữu, loại lạc hồn sa nhất định không thể dùng bình thường pháp bảo ngăn cản, chỉ có thể dựa vào tự thân tu vi đón đỡ. Bất quá hắn sử dụng nhiều lạc hồn sa như thế, pháp lực khẳng định có chút miễn cưỡng, tuyệt đối sẽ không thể kéo dài. Chỉ cần chống đỡ qua vài vòng mãnh công liền vô sự." Huyễn Diệp vương rùng mình, vội vàng hướng Hàn Lập lớn tiếng hô.
Hiện tại hắn và Hàn Lập xem như cùng ở trên một chiếc thuyền, tự nhiên không hy vọng vị đại thần thông đang ra tay giúp đỡ này gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn. Lúc trước thấy Hàn Lập dùng kim sắc điện hồ phá qua đám hắc sa này một lần, nhưng lần này có nhiều lạc hồn sa đồng loạt công tới, hắn không tin Hàn Lập còn có thể dựa vào điện hồ này có thể ngăn cản được.
"Lạc hồn sa? Loại sa này âm khí nặng như thế, xem ra là pháp bảo dùng tinh hồn tế luyện, không trách được có thể có thanh thế lớn như thế." Hàn Lập lơ lửng ở không trung, thì thào lẩm bẩm. Trên mặt bộ dáng lại không chút nào thay đổi, cả những biện pháp đề phòng cũng không có.
Huyễn Diệp vương thấy vậy trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng mắt thấy hắc sắc sa vụ đã dần dần đem không gian xung quanh bao phủ lại, cũng không thể quản được chuyện của người khác nữa. Hắn há mồm, từng đoàn màu xám trắng thi diễm cỡ nắm tay phun ra, trong chớp mắt ngưng tụ thành hỏa đoàn (đống lửa) thật lớn, đem hắn bao phủ bên trong. Cũng chỉ có vạn năm thi diễm do hắn khổ tu vô số năm tháng mới có thể ngăn cản lạc hồn sa vây công.
Mà chỉ trong chốc lát trì hoãn, hắc sắc sa vụ đã đem lão ma bao phủ ở bên trong. Thi diễm, hắc quang trong nháy mắt đan xen vào nhau, thỉnh thoảng phát ra oanh long long tiếng bạo liệt, xem ra có vẻ cực kỳ kịch liệt. Lúc này, thân hình Hàn Lập tại không trung hướng về phía trung tâm chậm rãi thối lui, một lát sau, mắt thấy không thể thối lui về sau được nữa, đôi lông mày nhíu lại Hàn Lập, trong giây lát vỗ linh thú túi ở bên hông. Một đạo ô quang từ trong miệng túi bay ra, sau vài vòng xoay đã ở phía trước mặt, hiện ra là một con ô hắc tiểu hầu.
Con khỉ này cỡ chỉ mấy tấc, mặt đầy vẻ không tình nguyện, chính là đề hồn thú vốn tại bên trong kim cương tráo luyện hóa thi diễm. Linh thú này bị Hàn Lập mạnh mẽ ép dụng thần thức triệu hoán đi ra, cắt đứt tu luyện, tự nhiên tâm tình cực xấu. Nhưng mà chỉ một lát sau, cái mũi của đề hồn thú ngửi ngửi vài cái, ánh mắt hướng đến hắc sắc sa vụ từ bốn phương tám hướng phô thiên cái địa đè xuống, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ vui mừng.
Ngay lập tức không cần thần niệm của Hàn Lập thúc giục, nó liền hai tay vỗ vỗ trước ngực, trong miệng phát ra tiếng hú dài trầm thấp, trên người hắc sắc thứ mang chớp động không thôi. Thân hình điên cuồng to lên, biến thành một con cự viên cao hơn mười trượng, sau lưng quỷ kiểm đồ án có thể trông thấy rõ ràng, trong lúc thân hình đề hồn thú cử động quỷ kiểm giãy dụa trông như sống lại. Vô luận là hai người hoàng bào đại hán đang nấp ở trong sa vụ tùy thời hành động, hay là Huyễn vương đang liều mạng ngăn cản lạc hồn sa, vừa thấy cự viên kinh người xuất hiện, đều không khỏi trong lòng thất kinh.
Trong lòng bọn họ đang ở cân nhắc, Hàn Lập rốt cuộc có dụng ý gì khi thả ra thần bí linh thú này. Mũi của cự viên đã phập phồng cử động, tảng lớn hoàng hà từ trong mũi bay ra, nhanh chóng vờn quanh, kèm theo ánh sáng chói lòa đem Hàn Lập cùng bản thân bao bọc ở chính giữa. Hắc sắc sa vụ rốt cuộc hùng hổ ép lên, nhưng phô thiên cái địa sa vụ vừa tiếp xúc hoàng hà liền toát ra đại luồng nhớp nháp hắc khí, bị ánh sáng cuốn sạch vào bên trong. Hắc khí vừa mất, hắc mang chớp động trong sa vụ nhất thời hiện ra. Cự viên thấy vậy không chút khách khí, miệng rộng mở ra, lại phun ra một đạo kim sắc quang trụ rực rỡ.
Quang trụ chiếu tới nơi nào, sa vụ lâm vào trần ai (bi thương). Tất cả hắc sa không có chút phản kháng nào đã bị cuồng hấp vào trong mồm của cự viên. Trong nháy mắt, hoàng hà cùng quang trụ mấy phen càn quét, hắc sắc sa vụ bị đánh cho thất linh bát lạc, âm khí tán loạn, căn bản không cách nào đến gần bên người Hàn Lập. Mà bị đề hồn thú thu nạp đại lượng âm khí cùng hắc sa khiến sa vụ phụ cận dần chuyển từ đen sang vàng. Ẩn thân tại sa vụ phụ cận Cuồng Sa thượng nhân và Thiên Phong chân quân thấy vậy không khỏi trừng mắt cứng lưỡi.
← Ch. 0914 | Ch. 0916 → |