← Ch.0950 | Ch.0952 → |
"Là tu sĩ Diệp gia". Các Thiên Hào chậm rãi nói.
"Diệp gia, hoàng tộc Diệp gia?" Lâm Ngân Bình lộ vẻ ngoài ý muốn.
"Lâm đạo hữu biết là ai phái hắn tới không? Là một gã trưởng lão họ Hàn của Diệp gia, mà vị Hàn trưởng lão này tướng mạo cùng người chúng ta đang truy đuổi có bảy tám phần tương tự." Mặt Các Thiên Hào lộ ra vẻ cổ quái.
"Có chuyện như vậy sao, vậy hai người cùng là một người à? Người nọ như thế nào có quan hệ cùng Diệp gia." Lâm Ngân Bình rùng mình hỏi.
"Cái này còn không rõ lắm, ta sưu hồn người này chính là tán tu được Diệp gia chào mời. Nhưng nếu hai người kia không phải là một, thì nhất định cũng có quan hệ. Nếu không, như thế nào vô duyên vô cớ phái người truy tung chúng ta. Nếu người kia là trưởng lão Diệp gia, việc này thật có chút khó giải quyết." Cát Thiên Hào sắc mặt có chút ngưng trọng lại.
"Như thế nào, thế lực hoàng tộc lớn thế sao! Ta nhớ rõ Diệp gia không phải chính là một cái thế gia được các ngươi các đại tông phái dựng lên sao. Cát huynh như thế nào kiêng kị như vậy?" Lâm Ngân Bình cười khẽ hỏi.
" Diệp gia cũng không phải là tu tiên gia bình thường, không chỉ nói hắn thân là Đại Tấn hoàng tộc, có danh xưng đệ nhất thế gia, Chỉ riêng trưởng lão Nguyên Anh cấp trong tộc có tới sáu bảy người, chứ đừng nói đến bọn họ âm thầm mượn hơi, sức rất nhiều tán tu và bồi dưỡng một chút thế lực không người nào biết. Thực lực chân chính cũng không thua gì một tu tiên đại phái. Vậy nói về tu sĩ theo dõi chúng ta đi, tuy rằng tu vi không cao, nhưng sử dụng cái cờ kia thần diệu phi thường, nếu không phải Lâm đạo hữu có Diệu Âm Bảo Kính, chúng ta thật đúng là không phát hiện người này lén lút theo sau chúng ta." Cát Thiên Hào thở dài nói.
"Không có gì, pháp thuật của ta tu luyện chú trọng cảm ứng thần giác, lúc từ khu chợ đi ra ta luôn có một loại cảm giác không ổn, tự nhiên muốn dùng Bảo Kính coi thử một lần. Người này vận may cũng không tốt, đụng phải ta có Diệu Âm Bảo Kính trong tay."
"Cát huynh tính xử lý việc này ra sao, Quý tông còn định giữ ước định đi cùng bản điện hay không?"
Vị Thiên Lan thánh nữ này nhìn chằm chằm Cát Thiên Hào, bình tĩnh hỏi.
"Hắc hắc! Thế lực Diệp gia quả nhiên không tệ, nhưng bản tông cũng sẽ không sợ hãi bất cứ kẻ nào cả. Huống hồ bên trong còn liên lụy tới trấn tông pháp bảo của bản tông và tánh mạng một vị chấp pháp trưởng lão, cho dù người này thật sự là Diệp gia trưởng lão, bản tông cũng sẽ làm Diệp gia giao người này ra. Lâm đạo hữu cứ việc yên tâm là được. Hiện tại thời điểm không còn sớm, chúng ta trước nên đi tham gia giao dịch hội đi."
Cát Thiên Hào ngẩng đầu nhìn phương xa, lạnh lùng nói.
"Cát huynh đã nói thế. Tiểu nữ cũng an tâm rồi."
Lâm Ngân Bình vừa lòng gật gật đầu.
Lập tức ba người hoá thành ba đạo độn quang nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng ba người lại không biết. Bọn họ mới vừa rời đi không bao lâu. Đột nhiên tại một chỗ không gian gần đó hắc quang chớp động, tiếp theo một bóng người loé lên, một gã thanh niên mặc áo xanh quỷ dị hiện ra tại nơi đây, nhìn theo hướng ba người biến mất cất tiếng cười lạnh không thôi.
"Thì ra Âm La Tông và Thiên Lan thánh điện hợp tác với nhau. Cũng tốt. Tạm thời tha cho các ngươi một con đường sống. Cho các ngươi giúp ta tìm ra tên tiểu tử họ Hàn đã rồi nói sau. Thù bị đuổi giết năm đó. Bản tôn và ngươi phải có một người chết."
Thì thào nói xong lời này, thanh niên thân hình lại loé lên, biến mất không thấy bóng dáng.
.......
Bản thân Hàn lập bây giờ ở trong một vùng ánh sáng màu xanh, nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng nhất thời cười khổ.
Hôm nay, hắn ở trong một gian phòng lớn có chút tôi tối, bên trong có bốn, năm trăm chỗ ngồi, vây quanh một khoanh đất trống hình tròn ở giữa.
Khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là khi tiến vào nơi này, bị một gã tu sĩ thủ vệ che mặt áp thêm một cái lá bùa đặc chế trên người, kết quả hai người trải qua một cái truyền tống trận đơn giản chuyển thẳng tới nơi đây, lập tức bị một quầng sáng xanh biếc che phủ, cả thân hình trở nên như ẩn như hiện.
Hàn Lập tự nhiên kinh hãi, dò xét xung quanh một lần, phát hiện bên trong đã có mười mấy tên tu sĩ phân bố thưa thớt tại bốn phía, hoặc đứng, hoặc ngồi, những người này đồng dạng bị quầng sáng màu sắc khác nhau bao vây, không thể nhìn ra được hình dáng.
Hàn Lập nổi lòng hiếu kỳ, sau khi tùy ý ngồi xuống ở một góc, nhắm ngay một người ở gần đó lén lút đem thần thức thả ra, nhìn xem có nhìn thấu người khác trong quầng sáng hay không.
Kết quả khiến cho hắn hoảng sợ. Mấy cái quầng sáng này giống như có hình dạng bình thường, bất luận thần thức mạnh cỡ nào ép tới, tất cả đều dễ dàng bị ngăn cản bên ngoài. Tuy rằng hắn không thả ra thần thức với cường độ mạnh nhất, nhưng phỏng chừng cũng không có nhiều hiệu quả.
Tâm niệm Hàn Lập vừa chuyển, thần thức như thuỷ triều đem cả gian phòng quét qua một lần, kết quả phát hiện, cả gian phòng tựa hồ cũng ở trong ảnh hưởng của một cái trận pháp cổ quái. Trận pháp này cũng không có cấm chế lợi hại xuất hiện, nhưng cả tòa pháp trận phát ra linh khí cùng quầng sáng trên người mọi người có chút liên quan.
Hàn Lập cũng là người tinh thông bùa chú và trận pháp, suy nghĩ một chút cũng hiểu được bí ẩn trong đó, trong lòng không khỏi thấy kì diệu.
Hiển nhiên mấy cái lá bùa này là chuyên môn phối hợp cùng trận pháp cổ quái này mới có tác dụng, có mấy lá bùa này trong người, chỉ cần vừa tiến vào phạm vi của trận pháp này, công hiệu che lấp của lá bùa tự động kích hoạt. Kể từ đó, một gã tu sĩ có thần thức cường đại, cũng không có khả năng đối kháng cả tòa pháp trận.
Cái này có thể khiến cho người tham gia giao dịch hội bị mấy lão quái vật nghi ngờ đi vào, cả gan trao đổi vật phẩm mà không sợ tại giao dịch hội gặp kẻ thù, hoặc là vì trao đổi vật phẩm bị người nào theo dõi.
Hàn Lập đồng dạng trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, một ít băn khoăn lo lắng tu sĩ Âm La Tông cũng tham gia giao dịch hội ban đầu đã biến mất, đặt bàn tay trên bàn ở phía trước thân , yên ổn trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian trôi qua, tu sĩ truyền tống vào phòng dần dần nhiều hơn.
Khi Hàn Lập mở đôi mắt ra, chẳng những cả gian đại sảnh tu sĩ gần hai trăm người, mà khoanh đất hình tròn ở bên trong kia, không biết khi nào đặt mấy cái bàn bạch ngọc rộng mấy trượng.
Hàn Lập hai mắt nhíu lại, nhìn về phía trước không nói.
Không bao lâu, bên cạnh bàn bạch ngọc linh quang chợt lóe, thân ảnh một người bị quầng sáng màu trắng bao phủ hiện ra phía sau bàn.
"Thời gian đã tới, các đạo hữu cũng đều đến rồi, giao dịch hội hiện tại bắt đầu."
người trong ánh sáng màu trắng nhìn lướt qua mọi nơi, lạnh lùng nói.
Sau đó hắn phất một cái tay áo, ba bốn túi trữ vật xuất hiện trên mặt bàn.
Ánh mắt tu sĩ trong phòng lập tức đều bị hấp dẫn, trong mắt hiện ra vẻ nhiệt liệt.
" Giao dịch hội lần này vẫn giống như trước đây. Chủ yếu lấy các loại vật liêu quý hiếm làm chủ, cổ bảo pháp khí các thứ, nếu là thật sự hi hữu quí hiếm, cũng giao dịch tại bổn hội. Dựa theo lệ thường, đầu tiên chúng ta cung cấp một ít vật liệu có thể trực tiếp dùng linh thạch đấu giá, giá cao thì được nó. Sau đó chính là các vị đạo hữu tự mình lấy vật đổi vật. Chẳng qua có một chút bất đồng so với năm ngoái, chính là lúc này, giao dịch hội chúng ta đã nhận ủy thác của một vị khách hàng lớn, đem một trọng bảo xếp cuối ra đổi lại. Kiện trọng bảo này chỉ có đổi lấy vài loại vật mà ở thế gian khó tìm, nếu là thật sự không ai có mấy cái vật liệu này, mới có thể dụng linh thạch trao đổi, các vị đạo hữu có hay không cơ duyên có được trọng bảo mà về, đều nhìn may mắn của chính mình đi."
Người trong ánh sáng trắng từ từ nói.
"Trọng bảo? Rốt cuộc là cái gì vậy, hay là đan dược pháp bảo, đạo hữu có thể nói ra một chút không? Nếu không, vạn nhất đó là vật mình cần, mà trước đó đã đổi hết đồ, chẳng phải là hối hận sao".
Chẳng biết là ai đột nhiên mở miệng hỏi.
"Hắc hắc! Vật ấy ta chỉ có nói là thế gian hiếm có để hình dung, cụ thể ra sao, cuối cùng các vị tự nhiên cũng biết.
Với lo lắng của vị đạo hữu này, không cần phải như vậy. Vật mà trọng bảo này đổi, bình thường tu sĩ nếu tìm được, cũng chỉ giữ ở trên người, tuyệt đối không đem ra ngoài để đổi".
Bóng người hời hợt cười nói.
Mấy câu nói với khẩu khí to lớn như thế, tự nhiên khiến cho chúng tu sĩ trong phòng xôn xao một trận, trong lòng không tự chủ được đích đều bị nổi lên lòng tò mò, nhưng không có người tiếp tục hỏi cái gì nữa.
Lúc này bóng người sau bàn ngọc, tùy ý đưa tay hướng phía trước người có một túi đồ vật quắp lấy, sau đó trên tay hắc quang chớp động, một viên hình dạng giống như quả táo, nhưng âm u tỏa sáng hiện ra trên lòng bàn tay.
" U minh táo, năm âm tháng âm ngày âm mọc ngẫu nhiên trên phần mộ của người, ba trăm năm mới thành quả, lại dùng oan hồn oán khí sử dụng bí thuật luyện chế bảy bảy bốn chín ngày mà thành, táo này có thể dùng trực tiếp, cũng có thể làm vật liệu luyện đan làm thuốc. Giá quy định mười vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá năm nghìn".
Lời vừa ra khỏi miệng người đó, Hàn Lập trong lòng cả kinh "Mười hai vạn "
"Mười bốn vạn "
"Mười bốn vạn năm nghìn linh thạch "
....
Trong nháy mắt lúc này, Hàn Lập cũng chưa có nghe qua U minh táo, mà vừa xuất ra đã có giá cao khiến người ta phát sợ. Người ra giá cơ hồ trên người chớp động quầng sáng hai màu đen xám, xem ra tựa hồ người tu ma đều coi trọng vật này.
Cuối cùng trái U minh táo này lấy giá mười chín vạn linh thạch, bị người lấy đi.
" Huyết dương thiết, xích nhật thiết, sử dụng ba gã tu sĩ Kết đan kỳ trở lên, tu luyện hoả thuộc tính công pháp, dung hợp nguyên thần tế luyện mà thành, là vật liệu luyện chế âm hỏa pháp bảo hiếm thấy, giá quy định mười lăm vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá một vạn." Người trong ánh sáng trắng chờ người lấy đi U minh táo thanh toán linh thạch xong, sau đó cầm đi vật đấu giá, trong tay lại xuất hiện một khối hình chữ nhật lớn nửa thước, toàn thân màu đỏ, phát tán ra một cỗ khí tức nóng bỏng.
"Mười tám vạn linh thạch "
"Hai mươi vạn "
...
Vật liệu quý hiếm này Hàn Lập lờ mờ có nghe nói qua, tuy rằng không nhiều người ra giá lắm, nhưng là mấy người cạnh tranh tựa hồ mỗi người tài lực hùng hậu cũng không muốn dễ dàng bỏ qua nó, cuối cùng lấy giá hai lăm vạn linh thạch bị người lấy đi.
"Quỷ lệ thảo..."
Hết vật phẩm này đến vật phẩm khác, tên mỗi vật đều tràn ngập tà khí, mới vừa xuất hiện đều bị người dùng một lượng lớn linh thạch lấy đi, cùng với đấu giá đại hội so sánh thì không thể nào so sánh nổi.
Hàn Lập sờ sờ túi đò vật bên hông, trong lòng không khỏi cười khổ.
Hắn đầu tiên có chút lo lắng, linh thạch trong túi của mình có phải là đổi lấy vật có chút thiếu. Tuy rằng hắn cũng biết tại trước khi lấy vật đổi vật, sẽ có một đám người dùng linh thạch mua vật liệu, nhưng không nghĩ tới xuất hiện những vật trân quý dị thường như thế, giá cả linh thạch một cái cũng nâng lên rất cao. Tùy tiện xuất ra một cái bán đấu giá, chỉ sợ vượt xa vật phẩm xếp cuối ở đấu giá đại hội.
"Ngọc tượng giao (Nhựa cây dẻ ngọc), thiên địa linh mộc (cây thiêng trong trời đất) ngọc tượng thụ (thân cây dẻ ngọc) ngàn năm sinh ra một lần, tài liệu dùng chế tạo pháp bảo, cơ quan khôi lỗi (người rối). Giá quy định mười hai vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá không ít hơn năm nghìn..."
"Mười lăm vạn "
Khi người trong ánh sáng trắng xuất ra vật phẩm là một khối keo màu trắng, vốn đang lo lắng, tinh thần Hàn lập tự nhiên rung động, không chút do dự ra giá cả.
← Ch. 0950 | Ch. 0952 → |