Vay nóng Tima

Truyện:Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 0991

Phàm Nhân Tu Tiên
Trọn bộ 2448 chương
Chương 0991: Tử vụ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2448)

Siêu sale Lazada


Vào đến trong sơn động, Hàn Lập thấy lão già họ Phú và Bạch Dao Di đang ngồi đả tọa mộ cách tự nhiên.

Hàn Lập cũng không muốn quấy rầy bọn họ, sau một lúc do dự liền vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một cái trận bàn, sau đó liền ném lên trên không trung.

Tức thì linh quang bắn ra tứ phía, chỉ bao trùm phạm vi trong sơn động, hình thành nên một cái pháp trận đơn giản.

Pháp trận này ngoài tác dụng ẩn náu, thì nếu có địch nhân xâm nhập thì nó cũng có thể phát ra tín hiệu cảnh báo.

Hai người kia coi như không thấy việc Hàn Lập làm, ngôi yên tại chỗ không nhúc nhích.

Hàn Lập thấy vậy liền mỉm cười, sau đó tại một góc sơn động khoanh chân ngồi xuống, cũng nhắm mắt dưỡng thần.

Sau một ngày một đêm, lão già họ Phú và Bạch Dao Di pháp lực mới dần dần phục hồi lại.

Hai người trước sau cùng đứng dậy, thần sắc Hàn Lập chợt động, hai mắt mở ra:

"Hai vị đạo hữu đã khôi phục lại toàn bộ pháp lực?" Hàn Lập nhàn nhạt hỏi.

"Đa tạ Hàn huynh đã làm hộ pháp, ta và Phú huynh pháp lực đã khôi phục như trước." Bạch Dao Di thản nhiên mỉm cười nói.

"Hàn huynh đi ra ngoài một chuyến, vậy có biết nơi này là nơi nào không?" Lão già họ Phú liếc mắt nhìn không gian rộng lớn xung quanh một cái, nhịn không được liền hỏi.

"Tại hạ không rõ lắm, nhưng hiện tại chúng ta đang ở trong một lòng núi lớn, xung quanh bị hạ cấm chế. Nếu muốn đi ra ngoài thì không phải là việc đơn giản." Hàn Lập thản nhiên nói.

"Núi lớn? Hàn huynh xuất thân từ hải ngoại, không quen thuộc tình huống trong lục địa, các dãy núi nổi tiếng là chuyện bình thường. Nhưng còn Phú mỗ thì lại có thể dễ dàng nhận ra." Nhãn tình lão già họ Phú sáng lên. Phi thường tự tin nói.

"Hắc hắc! Phải không? Nếu Phú huynh đã nói như vậy, thì không ngại đi ra phía ngoài nhìn rõ rồi hẳn nói." Hàn Lập cười hắc hắc, không có ý kiến nói.

"Nghe khẩu khí của Hàn huynh, không lẽ núi này có gì đặc thù, thiếp thân cũng đi ra ngoài xem sao?" Bạch Dao Di hình như nhận ra cái gì đó, hai mắt chớp động nói.

Hàn Lập gật gật đầu, vẻ mặt không chút biểu tình.

Hàn Lập bộc lộ thần thông vượt xa hai người, nên hiện tai tự nhiên trở thành người cầm đầu.

Vì thế, Lão già họ Phú và Bạch Dao Di cùng liếc nhau sau đó hóa thành hai đạo quang mang bay ra ngoài sơn động.

Hàn Lập ngồi dưới đất không có đứng dậy, nhưng bàn tay liền lộn lại hiện ra một cái truy tung pháp bàn trên tay.

Ánh mắt nhìn qua cái pháp bàn một cái, mặt rên pháp bàn có hai điểm một trắng một đen, hai quang điểm này hiện lên một cách rõ ràng.

Hàn lập hai mắt híp lại, nhìn pháp bàn không nói một lời.

Chẳng biết qua bao lâu, hai chân mày nhướng lên, trên tay chợt phát sáng, pháp bàn đã không thấy tăm hơi.

Một lúc sau, tại cửa động hào quang chợt lóe lên, lão già họ Phú cùng Bạch Dao Di đã phi độn quay trở về, nhưng sau khi hai người hiện thân thì thần sắc không được tốt lắm.

"Thế nào, hai vị đạo hữu có phát hiện cái gì không?" Hàn Lập khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười giểu cợt.

Tuy rằng Hàn Lập đối với địa hình đại Tấn không quá quen thuộc, nhưng nếu đây thật sự là đại linh sơn, Hàn Lập như thế nào lại không biết.

Quả nhiên, Hàn Lập vừa nói xong thì lão già họ Phú chợt cười khổ.

"Hàn huynh không cần cười giễu tại hạ, ngọn núi lớn này đừng nói là chưa từng thấy qua, mà ngay cả nghe nói đến cũng chưa hề. Ta cũng không biết chúng ta có còn trong cảnh nội đại Tấn hay không cũng không dám khẳng định." Nói xong lời này, trên mặt lão già họ Phú lộ ra vể lo âu sầu khổ.

"Không sai. Ngọn núi lớn kinh người như vậy nếu thật sự là Linh sơn trong đại Tấn thiếp thân cũng không có khả năng không nghe nói tới." Bạch Dao Di cũng nhíu mày nhăn trán nói.

"Có lẽ như vậy. Tuy rằng chúng ta không biết bên ngoài cấm chế có xẩy ra chuyện gì không, tình hình bên ngoài như thế nào. Nhưng truyền tống trận này tuyết đối là do cổ tu sĩ bố trí. Pháp trận đột nhiên phát động, làm cho chúng ta và Ngân Xí Dạ Xoa đều bị truyền tống đến nơi này. Việc này có thể là do trong lúc đánh nhau làm ảnh hưởng đến pháp trận, hay còn nguyên nhân nào khác thì không biết. Chẳng qua việc này cũng không trọng yếu. Hiện tại chúng ta nên đem Bồi nguyên đan luyện chế ra, sau đó mới tìm kiếm hết ngọn núi này. Hai vị đạo hữu thấy như thế nào?" Hàn Lập bình tĩnh nói.

"Hàn huynh nói rấ có lý. Nơi này linh khí sung túc, ở lại nơi này một thời gian cũng không ngại. Hơn nữa nếu ngọn núi này có gì cổ quái, thì có Hàn huynh ở đây cũng không có gì đáng lo. Nói không chừng ở đây chúng ta lại gặp cơ duyên gì đó?" Lão già họ Phú trầm mặc một lúc rồi nhoẻn miệng cười nói.

Bạch Dao Di đối với Bồi nguyên đan có khát vọng to lớn, tự nhiên không phản đối việc này. Cho nên gật gật đầu.

"Phú huynh nói qua lời! Hai vị chắc cũng đã biết, không biết cấm chế bên ngoài như thế nào, nhưng thần thức của chúng ta bị áp chế trên diện rộng. Thần thức ly thể nhiều nhất cũng chỉ có vài dặm. Mà ngọn núi này quá lớn, cho dù cả ba chúng ta cùng tìm kiếm thì cũng không biết đến khi nào mới tìm hết." Hàn Lập đột nhiên chuyển hướng câu chuyện.

"Rất đúng. Thiếp thân cũng sớm phát hiện ra việc này. Hơn nữa ngọn núi này không khí thật trầm lắng, thật là quỷ dị. Hơn phân nửa là không có gì tốt lành cả." Bạch Dao Di thấy thế cũng nói theo.

"Không cần biết ngọn núi này như thế nào. Linh khí trong này dư thừa, đối với việc luyện linh đan là rất tốt. Hãy chờ ta luyện chế xong Bồi nguyên đan rồi tính tiếp." lão già họ Phú cười gượng vài tiếng nói.

Hàn Lập cùng Bạch Dao Di tự nhiên không hề có ý kiến, vì thế mấy người lập tức ở trong động bố trí mấy cái tụ linh pháp trận, sau đó lại bố trí rất nhiều cấm chế phòng hộ. Xong xui lão già họ Phú bắt đầu luyện chế Bồi nguyên đan.

Trong lúc này Hàn Lập cùng Bạch Dao Di đều không có đi ra ngoài mà ở một bên làm hộ pháp.

Dù sao Bồi nguyên đan đối với hai người mà nói thật sự vô cùng trọng yếu. Cho dù ngọn núi này có cái gì cổ quái, họ cũng không bị phân tâm.

Trong lúc mấy người Hàn Lập đang một lòng luyện chế ra Bồi nguyên đan, thì tại một sườn núi lớn, trong một tòa thạch đình đang tụ tập Nghiệp gia và các tu sĩ có liên quan.

Bọn họ hơn phân nửa đang ngồi khoanh chân xung quanh thạch đình, hai tay đều nắm lấy một khối linh thạch, hình như đang muốn khôi phục pháp lực.

Đại trưởng lão Nghiệp gia là nho sinh mặc áo bào trắng, đang đứng phiêu phù trên bầu trời thạch đình, đang nhìn bức tượng bồ tát phía xa xa.

Những bậc đá nơi này đều được làm bằng đá cẩm thạch trắng, xa xa nhìn lại thì giống như đường lên trời.

Nhưng nếu lại gần thì những bậc đá này thật sự rộng lớn kinh người, chừng năm sáu mươi trượng Mà vô luận là từ phía trước nhìn lại, hay từ trên nhìn xuống, mà mấy bậc đá màu trắng như ẩn trong sương mờ, căn bản không nhìn thấy cái gì cả.

Nho sinh sắc mặt không thay đổi huyền phù trên không trung, một mực không nhúc nhích.

Không bao lâu, linh quang chợt lóe phía chân trời, một đạo kinh hồng hiện ra, từ phía dưới hướng phía thạch đình bay tới.

Nho sinh lúc này thần sắc mới đông, nhìn về phía độn quang.

trong nháy mắt đạo kinh hồng màu vàng nhạt đã bay đến trước mặt nho sinh.

Quang hoa chợt tắt, hiện ra một quái nhân đầu to tướng mạo kì lạ, chính là Nghiệp gia "Thất thúc."

"Tam tiểu tử, ta đã tra xét qua, dọc theo bậc thang về phía trước hơn mười dặm, hình như có một cái cổng chào, hình như là đó chính là Van Tu chi môn tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng cổng chào hình như bị cấm chế bao phủ, không loại bỏ cấm chế thì không thể nào tiếp tục đi về phía trước được." Quái nhân ngưng trọng nói.

"Vạn tu chi môn! Đúng là như vậy. Nghe nói năm đó trên Côn Ngô sơn sinh sống trên vạn cổ tu sĩ. Chỉ có đi qua Vạn Tu chi môm thì mới có thể đến Côn Ngô sơn nơi ở của chúng tu sĩ."

Nhosinh thở ra một hơi dài, thần sắc thả lỏng.

"Chẳng qua ta xem thấy phong ấn nơi cánh cổng tựa hồ không phải tầm thường. Chúng ta hãy sớm động thủ là tốt nhất, chúng ta không có quá nhiều thời gian để lãng phí." Quái nhân nhìn chúng tu sĩ đang điều tức dưới đình nhướng mày nói.

"Việc này ta đương nhiên là biết. Nhưng những người này pháp lực đã tổn hao rất nhiều, trước tiên phải phục hồi pháp lực mới được. Cho dù ta và Thất thúc không việc gì, nơi này không phải là nơi an toàn, chúng ta cũng phải nghĩ đến các vị trưởng lão một chút, không thể phân thân được." Nho sinh có chút bất đắc dĩ nói.

"Điều này cũng đúng! Không nghĩ tới việc đi qua phong ấn cái khe nứt thật sự quá khó khăn. May mắn lần này đi đến đây đều là tu sĩ Nguyên anh kì, nếu không đã có người chết rồi." Quái nhân cũng chỉ có thể thở dài.

Nho sinh nghe vậy liền cười, đang muốn mở miệng nói tiếp thì đột nhiên biến sắc, quay người nhìn lại.

"Làm sao vậy?" Quái nhân chợt rùng mình hỏi.

"Giống như có âm thanh gì đó, từ bên kia truyền đến." Nho sinh trịnh trọng nói.

"Âm thanh?" Quái nhân có chút kinh ngạc, pháp lực toàn thân vận chuyển, trong tai truyền tới tiếng thú rống, giống như tiếng sư tử, hổ báo gầm, lại giống như tiếng rồng ngâm, hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn.

"Đó là cái gì. Giống như có vật gì đang đi tới!" Quái nhân hàn quang trong mắt chợt lóe, bàn tay lộn lại, trong tay xuất hiện một vật ngân quang lóng lánh.

Nho sinh mắt không chớp nhìn về phía xa.

Một lúc sau, không gian phía xa hiện ra một đám mây mù màu tím, hướng phía này bay nhanh tới, tiếng thú kêu đúng là trong đám vân vụ màu tím truyền ra.

trong nháy mắt tử vụ bay tới phụ cận chỉ cách thạch đình hơn trăm trượng.

Nho sinh cùng Quái nhân nhìn thấy trong tử vụ ẩn nấp vật gì đó đen tuyền, một đôi mắt to bằng nắm tay đỏ sậm yêu dị nhìn chằm chằm vào hai người, một cái nhìn đầy máu tanh và bạo nộ, rõ ràng không phải là vật lương thiện.

Quái nhân sắc mặt trầm xuống, một tay phất lên.

một mũi nhọn màu bạc rời tay bắn ra, liền lóe lên rồi biến mất không thấy bóng dáng.

nhưng cùng lúc đó, trong tử vụ hiện ra một bàn chân gà thật lớn, "Phanh" một tiếng trên kê trảo hiện ra một mũi nhọn màu bạc.

Trong tử vụ truyền ra một tiếng kêu lớn, cái chân gà bắt lấy mũi nhọn màu bạc thật chặt, mũi nhọn màu bạc hiện nguyên hình là một cái ngân toa tinh xảo, chỉ dài mấy tấc, đang lóe sáng.

Nhưng từ trên cái chân thật lờn chảy xuống một dòng máu màu lục, trong tử vụ truyền ra một tiếng rống đầy đau đớn, hai mắt màu đỏ hung quang chợt bắn ra.

cả tử vụ chợt mờ đi, sương mù cũng biến mất tăm chỉ còn lại hai con mắt yêu dị đầy hung tợn, nhưng sau một cái nháy mắt cũng chợt biến mất không còn bóng dáng.

Quái nhân cùng nho sinh thấy vậy sắc mặt cùng biến đổi.

Quái vật này đúng là tinh thông ẩn nặc độn thuật. Ngày hôm nay bọn họ đang trong ngọn núi này, thần thức bị áp chế, đối phó với quái vật như vậy, thật sự là quá đau đầu.

Hai người liếc nhau đồng thời thi pháp.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2448)