← Ch.0994 | Ch.0996 → |
Bề mặt tấm bia này?
Trên mặt Hàn Lập hiện lên một tia kinh sắc, lúc này trên tấm bia đột nhiên hiện lên một vết nứt bằng đốt ngón tay.
Hàn lập nhíu lông mi, nếu hắn nhớ không lầm, trước đó trên tấm bia đá trống không chẳng có dấu vết gì.
Chẳng qua, lão giả cũng sẽ không tự dưng làm ra việc như vậy. Lúc này lão giả thân hình nhoáng lên một cái, liền quỷ dị xuất hiện phía bên trái tấm bia đá. Lưng quay quay về phía mặt của Hàn Lập.
Ánh mắt hắn đảo qua đảo lại trên tấm bia, Hàn Lập thấy thế cũng cảm thấy rùng mình.
Chỉ thấy trên tấm bia đá, lại vỡ thêm một khối lộ ra một khe hở, trong khe hở phát ra một tia lam quang chớp động.
"Linh thạch?" Hàn lập ánh mắt chớp động, nhưng trong lòng cũng không có nắm chắc.
Đột nhiên mười đầu ngón tay của hắn bắn ra hơn mười đạo thanh sắc kiếm khí, tung hoành ngang dọc, trong phút chốc hoá thành một đoàn thanh quang đem hơn một nửa tấm bia đá bao vào trong.
Nhất thời đá vụn bay loạn, phụ cận bốc lên một lớp bụi đá.
Lấy kiếm khí sắc bén của Hàn lập, sau khi kiếm quang dừng lại, thì lam quang xuất hiện, hơn nữa ngày càng chói mắt..
Kết quả ngay lúc Hàn lập ngón tay dừng lại, thanh quang tiêu tán, ở trước mặt hắn lộ ra tấm bia đá đã được cắt gọt hơn một nửa, tại vị trí chính giữa có một khối lam sắc tinh thạch được khảm vào trong đó, giống như nó được sinh ra ở trong đó vậy.
Viên tinh thạch này có chiều dài lên đến vài thước, mang một màu lam mỹ lệ, trong suốt dị thường, tuy rằng không lộ ra toàn bộ, Nhưng có vẻ là hình chữ nhật phẳng.
Cả lớp đá xanh bên ngoài cũng chỉ giống như cái áo ngoài của tinh thạch mà thôi.
"Không phải linh thạch. Mặc dù thoạt nhìn rất giống linh thạch mang thuỷ thuộc tính. Nhưng bên trong ẩn chứa cũng không phải linh khí mang thuỷ thuộc tính" Bạch Dao Di đôi mắt phượng chớp động, lập tức khẳng định nói.
"Chính xác không phải linh thạch. Không ai lại trực tiếp dùng Linh thạch luyện chế đồ vật, trên mặt lại còn viết chữ. Vật này giống như là một tấm văn bia" Hàn lập chăm chú nhìn bộ phận linh thạch lộ ra, nhìn thấy trên mặt bia hiện lên cổ văn chớp động trên đó, khẽ thở nhẹ ra một hơi.
Sau đó hắn không hề trì hoãn cả người pháp lực ngưng tụ, một tay hướng về tinh thạch hư không một trảo.
Nhất thời một thanh sắc quang thủ, trống rỗng xuất hiện bay lơ lững trên tấm bia đá, năm ngón tay như móc câu hướng xuống đỉnh tinh thạch tóm lấy. Rồi dùng sức hướng về phía trước nhấc lên.
Quả nhiên vô cùng nặng, nhưng Hàn lập đã có chuẩn bị trước, lúc này bằng pháp lực mạnh mẽ, cứng rắn đem toàn thân linh thạch kéo ra khỏi tấm bia đá.
Một khối bia lam tinh xuất hiện trước mặt Hàn lập trên mặt cổ văn lưu động, một mầu lam quang âm u chớp động.
Hàn lập nhìn kỹ các văn tự trên đó vài lần, trong lòng rung động, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi, hai tay nhanh tróng bấm quyết hướng tinh bi điểm chỉ một cái.
Nhất thời tinh bi khẽ rung lên một trận, sau đó hình thể bắt đầu kịch liệt thu nhỏ lại, trong nháy mắt nhỏ lại chỉ còn nửa thước vuông, trông giống như một viên gạch, "vèo" một tiếng lập tức bay vào trong tay áo Hàn lập không thấy bóng dáng.
Lão giả cùng Bạch Dao Di, mặc dù đều cùng thấy hứng thú với thạch tinh bi, nhưng thấy Hàn lập cầm lấy vật ấy, lại không có ý lấy ra cho bọn họ quan sát. Tự nhiên tức thời không dám hỏi việc này. Ngược lại hai người cùng Hàn lập sau khi thương lượng một chút, lập tức quyết định dọc theo bậc thang tiếp tục hướng lên trên núi mà đi.
Giờ phút này bọn họ đã xác định, tiếng gầm rú kia quả thật là từ trên núi truyền tới.
Lập tức ba người lại ẩn nặc thân hình, phi độn mà đi.
Hàn lập tự nhiên cũng không biết tiếng gầm rú mà bọn họ nghe được, Kỳ thật chính là thanh âm của Diệp gia chúng tu sĩ, đang ra sức bài trừ cấm chế ở một đoạn bậc thang trên một sườn núi cao.
Nhưng khoảng cách giữa bọn họ, cũng không phải gần như bọn họ nghĩ. Thực ra ở giữa bọn họ còn cách một tầng cấm chế mới tới được chổ các tu sĩ Diệp gia.
Dù sao bọn họ bị truyền tống trận truyền tới vị trí sơn động, khoảng cách xa hơn nhiều so với vị trí Diệp Gia tu sĩ tới từ khe nứt cấm chế đi vào.
Lúc này, quái nhân đầu to cùng Diệp gia đại trưởng lão hai vị Nguyên anh hậu kỳ đại tu sĩ đang song song huyền phù trên không trung trước một toà núi đá.
Mà ở cách đó không xa, tại phía dưới hai người bọn họ, các tu sĩ Diệp gia còn lại đang đứng ở những phương vị của một pháp trận nào đó vừa mới được bày ra. Đang mượn uy lực của pháp trận, thúc giục các loại pháp bảo liều mạng công kích phía trước một cái thềm đá, trên đó ẩn hiện mơ hồ một cái cổng lớn.
Cổ ma cũng đứng xen lẫn trong nhóm Diệp gia tu sĩ này, Hắn đang điều khiển một thanh hắc sắc phi kiếm không biết từ chỗ nào đưa tới, mặt không chút thay đổi công kích tới.
Cái cổng này tự thân nó có thể tự động thả ra vạn đạo quang hà, có thể đem tất cả các công kích đều tiếp đón, giống như bản thân nó chính là một kiện dị bảo.
"Tam tiểu tử! Ngươi đoán xem còn khoảng bao lâu nữa, mới có thể phá vỡ được Vạn Tu Chi Môn" Quái nhân đầu to nhìn về phía trước Cổng bị các màu Linh quang bao vây, quay đầu hướng Bạch bào nho sinh hỏi, thần sắc có vẻ lo âu "Không chắc lắm khoảng một ngày một đêm. Cái cổng này so với tưởng tượng của ta còn phiền toái hơn nhiều. Trách không được Vạn Tu Chi Môn, ngày xưa có thanh danh lớn như vậy" Nho sinh lại bình tĩnh dị thường, trầm giọng trả lời.
"Chúng ta ở cái cổng này trì hoãn thời gian quá dài, nếu ngươi và ta cũng có thể xuống trợ giúp bọn họ một tay, nói không trừng thời gian phá cấm tối thiểu cũng giảm bớt một nửa" Quái nhân đầu to buồn bực lẩm nhẩm nói, nhưng thân hình lại không nhúc nhích, cũng không có một tia ý tứ động thủ.
"Nay trên núi đã có Sư Cầm Thú thượng cổ hung cầm xuất hiện, chúng phải phòng bị một chút. Thà trì hoãn việc phá trận một hai ngày, hai người chúng ta thời khắc nào cũng phải duy trì pháp lực dồi dào nhất. Thất thúc, tốt nhất là vẫn kiên nhẫn một chút! Chúng ta mới chỉ tiến vào trong núi chẳng qua có mấy ngày, thời gian còn nhiều cho chúng ta thư thả hành động. Dục tốc bất đạt!" Nho sinh nhẹ nhàng nói.
"Điều này cũng không sai."
Những Nguyên anh tu sĩ khác cho dù hành động mau lẹ, khi vào được trong này, tìm được phong ấn mà tiến vào trong núi thì cũng phải mất một đoạn thời gian. Chẳng qua, mới chỉ có một cái Vạn tu chi môn đã để cho chúng ta tiêu phí thời gian nhiều như thế, ta chỉ sợ phía sau gặp phải cấm chế, lại càng thêm phiền toái." Quái nhân đầu to thở dài nói.
"Thất thúc không cần lo lắng. Diệp gia chúng ta hành động lần này, thời gian chuẩn bị kế hoạch dài như thế, tự nhiên cũng đã lo lắng việc bài trừ cấm chế, thời gian mấy năm nay, gia tộc đã sớm góp nhặt vài loại Bí bảo chuyên môn bài trừ cấm chế, chính là bây giờ còn không đến thời điểm sử dụng." Nho sinh mỉm cười có vẻ đầy tự tin nói.
"Thì ra là thế. Thế thì lão phu cũng an tâm." Quái nhân đầu to nghe thấy như vậy, thần sắc buông lỏng.
Sau đó hai người lẳng lặng đứng tại trên không trung chăm chú nhìn vào tình hình phá cấm, không nói gì thêm. Nhưng không được bao lâu, quái nhân đầu to cái mũi có chút động đậy, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, Hắn không nói một lời, lập tức ngón tay hướng về một hướng không xa, hư không bắn ra mấy đạo hoàng sắc kiếm khí, không có dấu hiệu báo trước, bắn nhanh mà đi. Phút chốc đem hơn mười trượng quanh một gốc đại thụ bao phủ vào bên trong.
Kết quả tại phía dưới gốc đại thụ kình phong nổi lên, một con quái vật, cả người đầy lông, trên lưng có đôi ngân sí đột nhiên hiện ra.
Quái vật tay không hề động, nhưng hai cánh quạt lên một cái dễ dàng đem vài đạo kiếm quang đánh bay ra.
Sau đó quái vật phồng mang trợn má, dùng ánh mắt lạnh như băng dò xét phía dưới các tu sĩ Diệp gia vài lần, lại nhìn nhìn bạch bào nho sinh và Quái nhân đầu to, rồi lặng lẽ không nói lời nào, lập tức hai cánh mở ra, lùi về phía sau nhanh chóng mà đi. Sau vài cái vỗ cánh, Ngân sí quái vật giống như hoá thành một cơn gió nhẹ biến mất không thấy.
"Ta không có nhìn lầm! Phong độn thuật quả là cao minh, có thể mượn gió ẩn hình. Thứ này hình như theo truyền thuyết chính là Ngân sí dạ xoa, Nếu không phải trên người hắn còn có nhàn nhạt thi khí, ta có thể cũng bị hắn qua mặt" Quái nhân đầu to cũng không có đuổi theo, nhưng trên mặt hiện lên thần sắc ngưng trọng.
"Thi khí? Ta cũng không có cảm ứng được. Cũng chỉ có Thất thúc tu luyện qua Huyết Xa Chân Quyết, mới có thể tu luyện ra loại thần thông linh mẫn như vậy. Chẳng qua không chỉ có như thế, nay xem ra con Ngân sí dạ xoa này tựa hồ linh trí cũng không có thấp" Bạch bào nho sinh nhìn chằm chặp phương hướng Ngân sí dạ xoa vừa biến mất, thần sắc cũng rất khó coi.
"Nay Côn Ngô Sơn không phải được xưng là Tiên linh chi địa sao, như thế nào chúng ta lại gặp Sư Cầm thú và Ngân sí dạ xoa hai dạng Hung thần ác thú như vậy! Cũng may là có hai người chúng ta liên thủ ở đây, nếu ở đây chỉ có một người, chỉ sợ gặp phải hung hiểm vạn phần" Quái nhân đầu to lắc đầu vài cái rồi chau mày nói.
"Tiên Linh chi địa là truyền thuyết trước kia. Hiện tại Côn Ngô Sơn chẳng biết vì nguyên nhân gì mà bị phong ấn đến bây giờ, có chút cổ quái cũng không có gì quá ngạc nhiên. Nhưng mấy thứ này đối với chúng ta mà nói cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.
Chúng ta chuyến đi này cũng chỉ là vì Thông Thiên Linh bảo còn những chuyện khác cũng không nên hỏi nhiều" Bạch bào Nho sinh im lăng trong chốc lát, mới chậm rãi nói."
"Nói như vậy cũng không sai. Nhưng nếu là đối với nhưng yêu vật không có linh trí, cho dù tu vi có cao đến đâu cũng không đáng ngại, nhưng nay Ngân sí dạ xoa không ngờ lại có linh trí cực cao, chúng ta còn phải lưu tâm nhiều hơn yêu vật này, đừng cho hắn làm hỏng chúng ta đích đại sự" Quái nhân đầu to ánh mắt phát lạnh nói "Đa tạ, thất thúc nhắc nhở. Ta sẽ chú ý nhiều hơn đến yêu vật này." Nho sinh gật đầu, lời nói mang thêm vài phần trịnh trọng.
Sau khi Diệp gia đại trưởng lão gặp được Ngân sí dạ xoa, đang cả kinh bàn tới bàn lui. Đồng thời tại một cái thạch đình nơi tu sĩ Diệp gia từng nghỉ ngơi. Lúc này ở trên không trung bình thường dày đặc các vách chướng cấm chế, đột nhiên ở giữa không trung, hào quang chợt loé, tiếp theo một cái đầu bạc ló ra nhìn ngược nhìn xuôi, nhìn qua có chút buồn cười.
Người này sau khi phát hiện nơi đây không có ai, lập tức không khách khí thân hình nhoài hẳn ra, cả người ngân quang lóng lánh từ trong vách chướng đi ra. Sau đó người này chân dẫm lên một cái cự đại quang bàn, chậm rãi bay về phía thạnh đình, hạ xuống trên đỉnh thạch đình, rồi vững vàng đứng lại trên đó.
Lúc này người này mới ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt đầy nếp nhăn, trên gương mặt đôi mắt ti hí lại đang đảo tròn.
Người này đúng là thần bí tiểu lão đầu Hướng Chi Lễ!
"Chậc. chậc! Đây chính là Côn Ngô Sơn, quả nhiên Linh khí không tầm thường, Chẳng biết kẻ nào ăn no dửng mỡ không có việc gì làm hay sao, mà cũng dám mở cái này phong ấn, Vạn nhất thả cái thứ kia ra, muốn làm cho cả Đại Tấn chôn cùng hắn hay sao? Lão phu thật là xui xẻo, lại ở gần nơi đây, muốn cố tình không biết cũng không được" Hướng Chi Lễ luôn luôn chú ý xem xét xung quanh, nhất thời ẩn ẩn nghe được tiếng gầm rú, kết quả lập tức tại trên thạch đình không nhịn được dậm chân mắng to "Thật là xúi quẩy". Trên mặt hiện lên bộ dạng ủ rũ như đang gặp vận đen.
"Một khi đã biết tới nơi đây gặp xui xẻo mà ngươi vẫn còn dám tới, ta cũng thật là bội phục đảm lượng của ngươi" Sau khi Hướng Chi Lễ mở miệng vừa mới mắng xong, thì bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh ngọt ngào của nữ tử, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại giống như nữ tình nhân dịu dàng gọi tình lang.
Nhưng Hướng Chi Lễ vừa nghe thấy thanh âm này, lại toàn thân phát lạnh, tất cả máu huyết trong người giống như là đang ngừng trệ.
"Tiền bối, ngươi ... Ngươi đã đi ra!" Tiểu lão nhi nuốt một ngụm nước miếng, lắp ba lắp bắp hỏi?
"Đi ra? Ta đã sớm đi ra chẳng biết bao nhiêu vạn năm. Nhưng vì năm đó Côn Ngô Tam Lão dùng tới vạn nhân chi lực, bố trí cuối cùng một tầng cấm chế. Thật sự không phải chỉ bằng lực lượng của một mình ta có thể xé bỏ tầng cấm chế này. Nếu không bản phi sớm đã đi ra ngoài rồi, còn có thể hiện tại ở nơi đây làm gì." Thanh âm nữ tử vẫn đang dịu dàng vô cùng, nhưng Hướng Chi Lễ sắc mặt trong khoảng khắc trắng bệch như không còn một chút máu.
← Ch. 0994 | Ch. 0996 → |