← Ch.0184 | Ch.0186 → |
Dịch giả: cubihu & Độc Hành
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Dãy núi Chung Minh ở vị trí linh mạch của đại lục nên ẩn chứa linh khí thiên địa vô cùng nhiều. Vì vậy, khí hậu nơi này mặc dù tương đối lạnh lẽo thế nhưng cây cỏ vẫn sum suê, tươi tốt, tràn đầy sức sống. Ở sâu trong dãy núi, linh thú tiên cầm đếm không hết mà linh thảo linh dược sinh trưởng cũng không ít.
Cả dãy núi liên miên không biết bao nhiêu vạn dặm, kéo dài hầu như cả một nửa đại lục Cổ Vân, thế núi phần lớn hùng vĩ cao vút, xông thẳng lên trời, phía bên ngoài thì quanh năm được sương mù màu xanh bao phủ khiến đỉnh núi như ẩn như hiện càng thêm vẻ thần bí.
Quanh năm ở các nơi trong dãy núi này phát sinh ra một vài kêu kỳ quái giống như tiếng chuông vang. Bởi vậy mà dãy núi này mới có tên là Chung Minh.
Tục truyền rằng, tiếng vang kỳ quái này chính là do địa hình đặc biệt dưới ngọn núi, là do rung động của vỏ trái đất.
Dãy núi Chung Minh tuy nổi danh thế nhưng Chúc Long Đạo chiếm giữ nơi này có danh tiếng càng thêm vang xa, tiếng tăm lừng lẫy ở cả Bắc Hàn Tiên Vực to lớn.
Chúc Long Đạo có lịch sử lâu đời, là một trong các môn phái cổ xưa nhất Bắc Hàn Tiên Vực. Tổ sư khai phái là Chúc Long chân nhân.
Từ khi lập phái đến này, Chúc Long Đạo vẫn là đệ nhất môn phái, hùng cứ đại lục Cổ Vân, đến bây giờ càng phát triển lớn mạnh, thế lực trải rộng toàn bộ đại lục Cổ Vân, đệ tử anh kiệt trong phái nhiều vô số. Ở toàn bộ Bắc Hàn Tiên Vực cũng được bài danh trước mấy tông môn siêu cấp.
Tại một nơi thuộc dãy núi Chung Minh, một đỉnh núi đứng sừng sững gần ranh giới dãy núi.
Ngọn núi này cao vút tới mây, giữa sườn núi có một mảnh đất bằng phẳng bao la, được kiến tạo thành một sân bạch ngọc vô cùng rộng lớn. Từng tòa kiến trúc cao lớn ở đây đều lấy màu trắng làm chủ đạo, chiếu lấp lánh khiến cho ở ngoài trăm dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đây là sơn môn để xử lý việc bên ngoài của Chúc Long Đạo, xưa nay được dùng làm nơi tiếp đãi phóng khách*.
Phóng khách: người qua phỏng vấn, tìm hiểu
Những địa điểm như vậy có khoảng mấy chục chỗ nằm ở dãy núi Chung Minh. Đây cũng chỉ là một biện pháp bởi vì danh khí Chúc Long Đạo quá lớn nên có quá nhiều người đến bái phỏng.
Lúc này, mấy đệ tử Chúc Long Đạo mặc trường bào màu trắng, đứng ở bên trong đình tiếp khách trên quảng trường, đang tán gẫu với nhau.
Những người này có tu vi không kém, đều trên dưới Hóa Thần Kỳ. Trên tay áo mỗi người cũng đều thêu đồ án quái long thân dài, hai cánh, một sừng.
"Đã nhiều ngày qua, có bao nhiều lượt phóng khách rồi?" Một tên thanh niên cao gầy cười nói.
"Đã có hai mươi lăm lượt rồi. Cũng không có cách nào, ai bảo danh khí Chúc Long Đạo chúng ta quá lớn." Nam tử hơi mập bên cạnh cười nói ha hả, mặt toát lên vẻ tự hào.
"Việc tiếp khách này thực sự là buồn chán. Hy vọng thời gian trực qua nhanh." Một thiếu nữ tóc tím, dung mạo xinh đẹp, vóc dáng yểu điệu, có chút bất mãn nói.
"Tu vi Ngân sư muội đã đến Hóa Thần đỉnh phong, tiếp theo sẽ trùng kích Luyện Hư. Trước mắt lại ở nơi này thay phiên công việc, quả thực bất tiện. Không biết sư muội chuẩn bị đến đâu rồi?" Thanh niên cao gầy cười ha ha, hỏi.
"Đã chuẩn bị được một chút rồi. Nhưng chỉ nắm chắc khoảng ba phần thôi." Thiếu nữ tóc tím nhíu nhíu mày, nói.
"Sư muội có chỗ không biết, tiếp khách cũng có lợi. Nếu có thể gặp một vài cao nhân tiền bối, chỉ cần hầu hạ chu đáo thì có khi họ hào phóng xuất thủ, nói không chừng còn ban thưởng một ít Linh thạch. Nhất là sư muội có tướng mạo xinh đẹp như vậy, cơ hội đạt được so với nam nhân chúng ta còn lớn hơn." Nam tử hơi mập cười nói.
"Thật không?" Nhãn tình thiếu nữ tóc tím sáng lên.
Vào thời khắc này, ở ngoài dãy núi Chung Minh, phía chân trời xa xa hiện ra một điểm bạch quang, vô cùng nhanh chóng bay vụt đến, là một đạo độn quang.
Trong chớp mắt đến gần dãy núi, một cái thoi ngọc màu trắng hiện ra.
Hai người, một nam một nữ, đứng ở trên thoi ngọc. Nam là một người đàn ông trung niên da mặt vàng, nữ là một thiếu nữ xuân xanh, váy dài màu trắng tuyết, dung mạo tuyệt mỹ.
Hai người này chính là Hàn Lập và Bạch Tố Viện. Sau mấy năm, rốt cục họ đã bay tới nơi này.
"Nơi này chính là dãy núi Chung Minh, linh khí thiên địa thật là nồng đậm." Hàn Lập nhìn dãy núi trước mắt, gật đầu.
Trong mắt Bạch Tố Viện hiện ra vẻ mơ mộng, mơ hồ có chút kích động.
Nàng hít sâu một hơi, rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
Hàn Lập không lập tức hạ xuống, mặt lộ vẻ trầm ngâm.
Tuy là Bạch Tố Viện nói Chúc Long Lệnh là có thể gia nhập nội môn Chúc Long Đạo nhưng nếu như muốn sử dụng Chúc Long Lệnh ổn thỏa, thì cần phải đánh giá tỉ mỉ, không thể hành sự qua loa được.
Biện pháp tốt là có thể nhờ một người bên trong Chúc Long Đạo giúp đỡ dẫn tiến.
Mặc dù Hàn Lập không biết gì về Chúc Long Đạo nhưng việc này cũng không phải là quá khó, chỉ cần bỏ chút thời gian tìm cách.
"Nếu như Lệ tiền bối đang suy nghĩ kết giao cùng môn nhân Chúc Long Đạo như thế nào thì việc này tiểu nữ lại có thể vì người mà giải quyết." Bạch Tố Viện nhanh nhạy nói.
"Ngươi có biện pháp gì? Nói ta nghe một chút." Hàn Lập nhìn cô gái này, nói.
Đối với việc nữ nhân này đoán đúng tâm tư của mình, hắn lại không lộ ra vẻ gì ngoài ý muốn.
Kết bạn đồng hành mấy năm nay, bây giờ hắn càng hiểu Bạch Tố Viện hơn. Mặc dù, cô gái này có tu vi không cao nhưng tâm tư cẩn thận, thông tuệ dị thường, chỉ cần nghe qua một hai câu hay nhìn thái độ là không ít lần đã có thể đoán đúng ý của hắn rồi.
Thế cho nên sau thời gian hai, ba năm đi cùng, hắn càng ít nói với cô gái này hơn.
"Kỳ thực cũng không có gì. Năm đó, lão tổ Bạch gia có một bạn thân ở Chúc Long Đạo tên là Kỳ Lương, cũng là trưởng lão nội môn. Lão tổ từng nhắn lại, nếu sau này có người Bạch gia bái nhập Chúc Long Đạo, thì có thể tìm người này che chở một chút. Mặc dù bây giờ vật đổi sao dời, không biết còn có thể dựa vào Kỳ Lương năm đó hay không nhưng cầu kiến y một chút hẳn là không có vấn đề gì." Bạch Tố Viện chậm rãi nói.
"Vậy là tốt rồi, việc này làm phiền ngươi." Hàn Lập gật đầu nói.
"Lệ tiền bối chê cười rồi. Dọc đường được người chiếu cố, những chuyện nhỏ nhặt này tự nhiên ta phải tận tâm, chỉ có điều..." Bạch Tố Viện mỉm cười nói, xong muốn nói lại thôi.
"Chỉ có gì?" Hàn Lập hỏi.
"Xin thứ cho tiểu nữ lắm lời, dung mạo của người lúc này hẳn không phải là gương mặt thật?" Bạch Tố Viện chần chờ một chút, rồi nói.
"Bạch đạo hữu nói thế có ý gì?" Thần sắc Hàn Lập không đổi, hỏi ngược lại.
"Mấy năm nay ở chung cùng tiền bối, đối với tính cách tiền bối, tiểu nữ cũng biết một chút. Ở những phương diện khác tiền bối đều hành sự cẩn thận không gì sánh được, nhưng duy chỉ có về mặt dung mạo cũng không tận lực ẩn dấu, hành sự như vậy tự nhiên không phải dùng dung mạo thật. Hơn nữa, tiểu nữ coi như là người của Vô Thường Minh, đối với tác phong làm việc của người trong Minh cũng coi như hiểu rõ. Cái mặt nạ này chuyên dùng nhất trong việc thay đổi bộ mặt." Bạch Tố Viện khẽ cười một tiếng, không nhanh không chậm nói ra.
"Điểm nhỏ này quả nhiên không gạt được ngươi. Bạch đạo hữu thật là huệ chất lan tâm*, Lệ mỗ bội phục." Hàn Lập cười nhẹ nói.
*huệ chất lan tâm: Người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan.
"Tiền bối quá khen. Nếu không ở bên người lâu như vậy, vãn bối cũng tuyệt khó nhìn ra điểm này. Nhưng nếu muốn gia nhập Chúc Long Đạo, che giấu như vậy là tuyệt đối không thể. Mặt nạ Vô Thường Minh tuy là tinh diệu nhưng theo lời đồn thì Chúc Long Đạo có mười ba Đạo chủ cấp Kim Tiên danh tiếng tọa trấn. Có người nói Đạo chủ hàng đầu là một Kim Tiên đại viên mãn, theo tin đồn thì chỉ kém một bước nữa là đạt tới cảnh giới Thái Ất Ngọc Tiên. Phép thuật Vô Thường Minh tinh diệu nhưng chưa chắc có thể giấu giếm được họ. Một khi bị phát hiện giở trò, đừng nói nhập môn, chỉ sợ rằng còn có thể bị coi là thám tử phe đối địch mà xử trí." Bạch Tố Viện nghiêm túc nói.
Hàn Lập trầm mặc một chút, gật đầu, bấm tay niệm thần chú, ánh sáng nhạt lóe lên trên người, khôi phục dung mạo vốn có.
Đôi mắt đẹp của Bạch Tố Viện nhìn lên dung mạo bình thường, hơi ngăm đen của Hàn Lập, khóe miệng hơi nhếch, lập tức thu hồi ánh mắt.
Hàn Lập đạp chân xuống, phi toa màu trắng tiếp tục bay về phía trước, rất nhanh tới trước ngọn núi lớn, hạ xuống quảng trường bạch ngọc.
Đợi sau khi Bạch Tố Viện phi thân xuống, Hàn Lập thu hồi thoi ngọc, đứng kề vai cùng cô gái này ở trên quảng trường.
"Hoan nghênh hai vị đi tới Chúc Long Đạo. Không biết vì chuyện gì?" Mấy đệ tử tiếp khách sau khi nhìn thấy người tới từ xa, đã ngừng nói chuyện phiếm, lúc này vội vàng tiến lên đón tiếp.
Ánh mắt những đệ tử này nhìn trên thân Hàn Lập thêm vài lần, hiển nhiên nhìn thấu tu vi Hàn Lập không thấp. Nhưng tất cả mọi người đều nở nụ cười, thần thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, không thể hiện tư thế tự ti khi đối mặt cao nhân tiền bối.
"Hai người chúng ta tới đây dự định bái kiến trưởng lão Kỳ Lương của quý phái. Không biết Kỳ trưởng lão có ở bên trong môn phái không?" Hàn Lập nói, trên người toát ra một tia khí tức to lớn của Chân Tiên.
Tâm thần mấy người rung mạnh, nhưng sau một khắc luồng uy áp đáng sợ này liền tan biến không còn dấu tích.
"Mong mấy vị thông báo một chút." Hàn Lập búng ngón tay, bắn ra mấy quả đan dược trân phẩm Hóa Thần kỳ về phía trước người mấy người kia.
Những đan dược này là Hàn Lập lấy ra trong vòng tay trữ vật của một vài tên quỷ xui xẻo nào, bên ngoài thì có vẻ là không có ích gì nhưng bây giờ lại đúng là của người phúc ta.
Mấy người thu hồi đan dược, thần thức đảo qua đảo lại, nhất thời không cách nào bảo trì trấn định nữa, lộ ra vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.
Những thứ này đối với Hàn Lập mà nói là đan dược không có giá trị gì nhưng đối với những đệ tử này mà nói lại chính xác là báu vật vô giá.
Đừng nói là một viên đan dược thích hợp dùng cho Hóa Thần kỳ, dù là đan dược thích hợp dùng cho Nguyên Anh kỳ thì nếu như lấy được mang ra phường thị đổi thành linh thạch cũng có thể mua được đồ thiết yếu cho phục vụ cho thời gian tu luyện rồi.
"Tiền bối quá khách khí, trưởng lão Kỳ Lương chính là chấp sự của điện Thiên Tinh, quanh năm đều ở trong môn. Không biết cao tính đại danh của tiền bối hoặc có thể có tín vật gì để cho chúng ta chuyển giao? Thanh niên cao gầy phía đối diện hơi rụt rè, chắp tay cung kính nói.
"Lệ Phi Vũ, vị này là Bạch Tố Viện, còn tín vật..." Hàn Lập nói xong, rồi nhìn về phía Bạch Tố Viện.
"Vị sư huynh này, mời chuyển giao vật này cho trưởng lão Kỳ Lương thì Kỳ trưởng lão hẳn sẽ biết rõ thân phận của chúng ta." Bạch Tố Viện lấy ra một khối ngọc quyết màu đỏ, hình bán nguyệt đưa tới trước người thanh niên cao gầy.
"Hóa ra là Lệ tiền bối, vãn bối sẽ đi thông báo với trưởng lão Kỳ Lương ngay. Chẳn qua nếu Kỳ trưởng lão nhìn vật mà không biết là ai thì chúng ta cũng không thể can thiệp được. Xin tiền bối thứ lỗi..." Thanh niên cao gầy tiếp nhận ngọc quyết màu đỏ, nói.
"Điều này là đương nhiên." Hàn Lập gật đầu một cái, nói.
Thanh niên cao gầy cáo lỗi một tiếng, bước nhanh về một phía của cung điện.
"Mời Lệ tiền bối và Bạch đạo hữu đến Thiền Điện nghỉ ngơi một chút." Gã nam tử hơi mập khác cung kính nói.
Gã đi trước dẫn đường, dẫn Hàn Lập và Bạch Tố Viện tới một tòa lầu các khác xây ở giữa lưng núi.
Nơi này thấp thoáng ở bên trong rừng trúc, ánh mặt trời rực rỡ từ trên cao chiếu nghiêng qua các lá trúc, chiếu xuống tòa lầu các tạo thành hoa văn hết sức đẹp mắt. Nhưng bên trong lầu các thì thanh tịnh, râm mát, trang trí tao nhã, bàn ghế đều cực kỳ lịch sự khiến ai nhìn thấy cũng hài lòng, thoải mái.
"Hai vị ở chỗ này trong chốc lát. Trưởng lão Kỳ Lương là trưởng lão nội môn, phải cần chút thời gian mới có thể chạy tới gặp được." Nam tử hơi mập áy náy nói, nhanh chóng dâng lên hai chén linh trà.
Hàn Lập gật đầu, không có đụng linh trà nhưng Bạch Tố Viện đối với trà đạo cảm thấy khá hứng thú, tinh tế nhâm nhi thưởng thức.
Nam tử hơi mập cũng không hề rời đi, mà ở một bên hầu hạ.
Gần nửa ngày sau.
Hàn Lập lẳng lặng ngồi, cũng không có sốt ruột chút nào, ý niệm trong đầu dâng lên cuồn cuộn.
Những năm gần đây, một mặt hắn bay đến đây, một mặt hắn âm thầm thi pháp cảm ứng Thanh Trúc Phong Vân Kiếm và Giải đạo nhân.
Điều làm cho hắn vui mừng chính là càng đến gần dãy núi Chung Minh, cảm ứng mơ hồ này càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.
Xem ra Thanh Trúc Phong Vân Kiếm và Giải đạo nhân có đến tám chín phần mười ở cùng dãy núi Chung Minh này.
Mà muốn tìm hai kiện bảo vật bị mất, chỉ có tiến vào Chúc Long Đạo trước, còn lại thì tính toán sau.
← Ch. 0184 | Ch. 0186 → |