← Ch.0210 | Ch.0212 → |
Dịch giả: cubihu
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Hùng Sơn chậm rãi mở thủ ấn màu vàng ra, phi kiếm màu bạc mất hết linh tính vả lại đã bị lột hết Kiếm Nguyên lập tức rơi xuống phía dưới, chưa tiếp xúc đến mặt đất đã bị kiếm khí đầy trời tràn qua xé nát.
Hùng Sơn cũng không nhìn qua thanh phi kiếm đã hóa thành nát bấy, ánh mắt sớm đã dời về phía một thanh trường kiếm có thân kiếm uốn lượn khác như con rắn.
Bàn tay gã khoa lên một cái, thủ ấn màu vàng trong hư không liền lập tức tiến tới dò xét thanh phi kiếm đó...
Hàn Lập lúc ban đầu còn nhìn thoáng qua tình huống đó, rồi sau đó toàn tâm tập trung vào cảm ngộ bên trong trận đồ kiếm ảnh.
Lúc trước tìm hiểu Vạn Kiếm Đồ, dù hắn tu tập thần thông Niệm Kiếm Quyết, cùng với mong muốn khống chế nó, hắn đã lý giải diễn biến kiếm trận trong đó nhưng ứng dụng trên thực tế cũng không có nhiều lợi ích thiết thực.
Nhưng mà kết hợp việc tìm hiểu trận đồ kiếm ảnh lại khiến cho hắn thu hoạch được rất nhiều.
Trận kiếm ảnh này suy cho cùng về bản chất là thông qua vận dụng kiếm khí để xây dựng trận pháp.
Chỉ cần là trận pháp thì sẽ phải có trục trận và mắt trận, đầu tiên phải tìm được những chỗ trọng yếu này, thì sẽ có cơ hội phá hư nó để hóa giải trận pháp.
Thời gian từng giờ trôi đi, trong nháy mắt đã qua nửa ngày.
Hàn Lập thông qua quan sát một hồi, đã tìm được không ít trục trận trọng yếu, nhưng nếu muốn thần không biết quỷ không hay mà làm trận pháp mất đi hiệu lực, thì chưa có cách nào làm được.
Một khi hắn cưỡng ép làm như vậy thì không thể nghi ngờ cùng ý định cưỡng ép cướp lại phi kiếm là giống nhau, không có bất kỳ ý nghĩa gì. Cho nên hắn lại tiếp tục tham ngộ, đồng thời lẳng lặng chờ đợi thời cơ.
Trong khoảng thời gian này, Hùng Sơn đã liên tiếp xóa đi lạc ấn của mấy trăm thanh phi kiếm ở mấy khu vực phía Đông và phía Nam thảo nguyên, rút Kiếm Nguyên bên trong ra.
Giờ phút này, một nửa bầu trời trên thảo nguyên cũng có một thanh phi kiếm hóa thành hình dáng linh thể đang lơ lửng.
Chỉ thấy thân hình Hùng Sơn lóe lên, bay vút thẳng đến bên trong khu vực phía Tây thảo nguyên, lại khoa tay lên, trảo tới một thanh Khoan Nhận Cự Kiếm.
Lúc này, sắc mặt gã ta mơ hồ hơi trắng bệch, dường như việc tế luyện này cũng tiêu hao không ít nguyên khí của gã.
Bất quá, thần tình trên mặt gã lại vô cùng thỏa mãn, trong mắt cũng lóe ra hào quang càng lúc càng nóng rực.
Ánh mắt Hàn Lập lúc này nhìn chằm chằm vào trận đồ trên bầu trời, cẩn thận quan sát ngàn vạn kiếm ảnh trong đó.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên phát hiện, trận đồ kiếm ảnh trên bầu trời tựa như có vài chỗ không giống lúc đầu. Nhưng cụ thể không giống nhau ở đâu, hắn trong chốc lát chưa thể nhìn ra.
Bất quá hắn mơ hồ cảm thấy, ở chỗ khác nhau đó sẽ có khả năng cải biến trận pháp, là cơ hội đoạt lại Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.
Nhưng mà, hắn càng tập trung tinh thần nhìn, lại càng không có cách nào thấy rõ nơi mấu chốt, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Không bao lâu sau, Hùng Sơn đã xóa di toàn bộ lạc ấn của chủ nhân cũ trên hơn trăm thanh phi kiếm ở khu vực phía Tây rồi.
Đến tận đây, hơn phân nửa phi kiếm các chủng loại kiếm trên thảo nguyên, cũng đã được chuyển hóa thành Kiếm Nguyên tinh thuần.
Chỉ thấy sau khi hoàn thành, Hùng Sơn cũng không tiếp tục chạy tới khu vực tiếp theo, mà lật tay lấy ra hai viên đan dược ra dùng, sau đó mới xoay người, nhìn sang phía Hàn Lập bên này.
Ánh mắt gã thoáng di chuyển lệch đi, nhìn qua lại chỗ Hàn Lập và Trục Phong hai lần, dường như là đang suy nghĩ nên đi khu vực phía Bắc chỗ Hàn Lập trước hay là đi khu vực Tây Bắc chỗ Trục Phong trước?
Trán Hàn Lập đã lấm tấm mồ hôi, trong lòng lo lắng muôn phần, nhưng vẫn chưa tìm ra phương pháp bài trừ khốn cảnh trước mắt.
Hắn hít sâu một hơi, dứt khoát khép hai mắt lại, không hề nhìn trận đồ kiếm ảnh kia, mà là lấy thần thức mạnh mẽ thăm dò vào trong đó.
Thần thức lúc này mới tiến vào trận đồ, trong nháy mắt Hàn Lập liền cảm thấy thần hồn đau đớn một hồi, giống như bị mấy trăm đạo kiếm quang cùng một lúc chém vào thần hồn. Cảm giác đó quả thực khó nói lên lời.
Tuy nhiên hắn không lùi bước, vẫn âm thầm nghiến răng, dùng thần thức cường đại mạnh mẽ chịu đựng.
Giờ phút này, Hùng Sơn một lòng đều tập trung vào việc xóa đi lạc ấn phía trên phi kiếm nguyên bản, mà những trưởng lão còn lại cũng biết trận đồ lợi hại, không dám thả thần thức dò xét. Cho nên tất cả mọi người ở đây, căn bản không có ai chú ý tới hành vi lớn mật của Hàn Lập.
Sau khi dốc sức vận hóa hai viên đan dược kia, sắc mặt Hùng Sơn hơi khôi phục một chút. Ánh mắt gã cuối cùng tập trung vào hướng Tây Bắc, thân hình khẽ động, bay vút tới đó.
Chỉ thấy bàn tay gã thò ra phía trước, một thủ ấn màu vàng liền ngưng tụ trong hư không, trảo tới một thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.
Thanh phi kiếm tựa hồ cảm nhận được nguy hiểm kéo tới, thân kiếm nhanh chóng rung rung, phát ra từng đợt âm thanh trầm thấp "ông ông", nghe có chút giống giọng nữ tử nức nở nghẹn ngào.
Thanh âm này lọt vào trong tai Hàn Lập, giống như biểu đạt vì Hàn Lập thấy chết mà không cứu, mà ai oán và bất mãn.
Đúng lúc này, Hàn Lập đang một mực nhắm mắt dò xét, bỗng nhiên hai mắt mở ra.
Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, không dễ phát giác.
Tiếp theo trong nháy mắt, thanh phi kiếm này đã bị thủ ấn màu vàng hư nhược giữ tại trong lòng bàn tay, âm thanh mãnh liệt dồn dập rung động bỗng im bặt, thân kiếm bỗng nhiên đứng yên, vững vàng lơ lửng tại không trung, không có chút dị động.
Mà bảy mươi mốt thanh phi kiếm khác vốn từ bốn phía phóng tới, như là nhận được mệnh lệnh, đều đồng thời dừng lại. Từng thanh một như là binh sĩ sắp nhảy vào trận chiến, tinh thần tập trung cao độ, thân hình không chút run rẩy.
Trục Phong thấy những thanh phi kiếm lợi hại này vừa rồi còn làm ầm ĩ, đột nhiên lại yên tĩnh lại, vốn là vui vẻ, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng y bỗng nhiên nổi lên một tia dự cảm không tốt.
Quả nhiên, tiếp theo trong nháy mắt, dị biến đột nhiên phát sinh.
Gã thấy trong nháy mắt ở trên thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm này rất nhanh bỗng nhiên vang lên tiếng sấm "đùng đùng", hồ quang điện màu vàng chói mắt liên tiếp rung động, bỗng nhiên hóa thành một vòng tròn cực lớn màu vàng kháng cự lại thủ ấn màu vàng.
Cùng lúc đó, quanh thân bảy mươi mốt thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm khác cũng lập loè điện mang màu vàng, đồng thời từng thanh như người đang giãy giụa khỏi trói buộc, nhanh chóng bắn đến thanh phi kiếm kia.
"Ầm ầm ầm."
Tếng sấm liên tục vang lên, bảy mươi mốt thanh phi kiếm mang theo kim lôi cuồn cuộn, trực tiếp đánh vỡ thủ ấn màu vàng kia, rồi cùng thanh phi kiếm trong đó tụ hợp vào cùng một chỗ.
"Thật sự là phế vật, còn không mau chóng làm cho các phi kiếm trở về vị trí cũ!" Hùng Sơn thấy thế, tức giận quát.
Gã ta đầu tiên còn cho là phi kiếm lại một lần theo bản năng chống lại, trách cứ lên đám thủ hộ, thật tình chưa biết có người đứng sau nhưng trong lòng thì càng thêm phiền muộn. Vừa rồi không phải gã ta không muốn trói buộc phi kiếm, mà là căn bản không trói buộc được.
Nhưng mà, gã ta vừa dứt lời, quanh thân bảy mươi hai thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đồng thời bắn ra hồ quang điện màu vàng chói mắt, rồi bỗng nhiên hóa thành bảy mươi hai tia chớp vàng nhanh chóng bắn đi, tránh thoát khỏi khống chế của Trục Phong, nhằm phía Đông kiếm trận mà bay vút đi.
Trục Phong thấy thế, quá sợ hãi, vội vàng vận chuyển thần thông, đều muốn ngăn lại, nhưng phi kiếm phóng xuất ra Tịch Tà Thần Lôi, độn tốc nhanh kinh người, chỉ thoáng một cái đã đến phía Đông thảo nguyên.
Đừng nói gã ta căn bản không khống chế kịp, đến cả Hùng Sơn cũng không thể kịp phản ứng.
Sau khi lướt đi, bảy mươi hai thanh phi kiếm cũng không lập tức phá trận rời đi, mà lại đột nhiên tứ tán ra, ở giữa không trung kéo lê từng đạo quỹ tích biến hóa thất thường, cuối cùng phân tán đến các nơi trong một khu vực. Đúng là trong Thiên Phong Tụ Linh Kiếm Trận lại hình thành một kiếm trận nhỏ.
Chỉ thấy ánh sáng kiếm trận nhỏ mới thành bỗng nhiên sáng rõ, bắn ra những tia sáng chói mắt, chiếu rọi thẳng vào trận đồ kiếm ảnh trên bầu trời, khiến cho sợi tơ màu vàng cấu thành kiếm ảnh trong đó nhanh chóng chuyển rời. Kiếm khí đầy trời nhằm phía Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bên này chen chúc lao đến.
Đúng kiểu rút giây động rừng, hầu như trong nháy mắt, kiếm khí của các chủng loại kiếm khắp thảo nguyên lộn xộn lao đến. Cả tòa Thiên Phong Tụ Linh Kiếm Trận cũng theo đó mà phát sinh ra một loại dị biến kinh người.
Loại cảm giác dường như cả tòa đại trận vào thời đểm này bỗng nhiên xoay ngược lại.
Thân hình Hùng Sơn lóe lên, vừa muốn ngăn cản, nhưng bởi vì khí tức bản thân liên hệ chặt chẽ cùng kiếm trận, đã bị đại trận xoay ngược lại ảnh hưởng khiến cho Tiên Linh Lực toàn thân vận chuyển hỗn loạn. Gã ta đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cũng rơi xuống đất.
Trong lúc gã ta rất vất vả ổn định lại thân hình thì cũng đã không còn kịp rồi.
Mà cả đám trưởng lão còn lại cũng đều bị một màn biến cố này làm cho kinh sợ. Trong lúc nhất thời, không ai có phản ứng gì, về phần những tên đệ tử Đại Thừa Hợp Thể Kỳ kia thì dù muốn thì căn bản cũng bất lực.
Trưởng lão Ma Tà đứng ở xa xa ngoài trận xem thế nào thì lại sớm nhìn ra điểm dị thường, nhưng theo góc độ y quan sát, đầu tiên còn cho là bản thân kiếm trận biến hóa, căn bản không muốn phải làm gì.
Trong mọi người ở đây, chỉ có một mình Hàn Lập sớm biết việc này.
Lúc trước hắn chịu đựng để kiếm khí trong trận đồ trùng kích, mạnh mẽ dùng thần thức quan sát trong đó, chính là phát giác kiếm khí lưu chuyển và mật độ khắp nơi trong trận đồ có biến hóa.
Hắn phát hiện sau khi Hùng Sơn chuyển hóa hơn phân nửa phi kiếm, ở các khu vực tại vị trí những phi kiếm này, độ dày đặc của kiếm khí tăng lên rất nhiều, mặc dù không đến mức quá rõ ràng, nhưng vẫn dẫn đến mất cân bằng ở mức độ nhất định.
Vì vậy, hắn thông qua Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hình thành kiếm trận dẫn dắt, nhanh chóng mở rộng trạng thái mất cân bằng nhất định này, cuối cùng dẫn đến toàn bộ Thiên Phong Tụ Linh Kiếm Trận xoay ngược lại.
Hết thảy việc này nói thì dễ dàng, nhưng thực hiện lại vô cùng khó khăn.
Đầu tiên, phải có cảm giác cực kỳ mẫn cảm đối với biến hóa của trận đồ kiếm ảnh, phát hiện biến hóa rất nhỏ của kiếm khí trong đó.
Thứ hai, phải nắm chuẩn xác thời cơ thay đổi đại trận, nếu không đúng thời cơ, thì khi thay đổi hơn phân nửa cũng chỉ có thể là nhận lấy kết cục thất bại.
Cuối cùng, để mà dẫn dắt kiếm trận kiếm khí loại nhỏ này cũng là xuất từ Vạn Kiếm Đồ, vốn có quan hệ cực kỳ nhiều với trận đồ kiếm ảnh, cùng hấp dẫn lẫn nhau.
Tất cả những việc đó không thể có mảy may sai lầm, như vậy mới có thể trên cơ sở không phá hư kiếm trận mà xoay ngược lại đại trận. Nếu không thì sẽ chỉ có thể phá vỡ kiếm trận làm cho tan vỡ mà thôi.
Chỉ thấy kiếm nguyên trong mấy trăm đạo phi kiếm chi chít, chằng chịt lơ lửng ở trên không trung, đột nhiên như là bị cái gì triệu hoán, đều lóe lên hào quang, nhanh chóng lướt đi, ở giữa không trung kéo lê từng đường cong kỳ dị độ.
Lúc này, trưởng lão Ma Tà tựa hồ nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu nhìn thoáng qua trận đồ kiếm ảnh phía trên, liền kinh ngạc phát hiện quỹ tích bay vút của những Kiếm Nguyên này và toàn bộ kiếm ảnh giống nhau.
Mà lúc này chỗ Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hình thành kiếm trận, đã tạo thành một dòng xoáy cực lớn màu xanh hình cái loa, trong đó cuồn cuộn kiếm khí, chính giữa mơ hồ có điện quang màu vàng không ngừng chớp động.
Mấy trăm đạo kiếm ý có Kiếm Nguyên tinh thuần ngang nhiên lôi cuốn vô số đạo kiếm quang với kiếm khí vô cùng sắc bén hội tụ vào bên trong dòng xoáy màu xanh giữa bầu trời đầy rẫy kiếm ảnh làm cho nổi bật lên, tạo thành một bức tranh Kiếm Triều dâng có thanh thế to lớn đến cực điểm, chỉ có thể dùng cảnh Vạn Kiếm Quy Tông để miêu tả nhưng cũng không có cách nào hình dung chuẩn xác.
← Ch. 0210 | Ch. 0212 → |