← Ch.0245 | Ch.0247 → |
Dịch giả: Tùy Phong & cubihu
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Lão giả tóc bạc lúc này mới mau chóng xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy có ba người đeo mặt nạ cổ quái đang đứng chỗ cửa điện.
Trong đó, tên cầm đầu cầm một thanh trường kiếm màu vàng, phù văn phía trên kiếm sáng rực, phát ra kim quang chói mắt.
"Các ngươi là ai?" Sắc mặt lão giả tóc bạc trở nên ngưng trọng, nghiêm nghị quát.
Lân Cửu cười lạnh, không thèm trả lời. Cổ tay gã rung lên, trường kiếm màu vàng liền quét ngang một cái.
"Keng..."
Nương theo tiếng kiếm minh sắc nhọn vang lên, một luồng kiếm quang hẹp dài màu vàng bay ra từ thân kiếm, sau đó kéo dài ra, hướng đến lão giả tóc bạc quét ngang qua.
Lão giả thấy vậy, chẳng những không có né tránh, mà còn dùng thân mình đứng chắn trước lò đan.
Một tay lão giả phất lên, tay áo rộng thùng thình đột nhiên lay động kịch liệt. Một luồng Tử Kim Lôi Xà dài hơn một trượng lập tức vọt ra từ trong ống tay áo, đánh thẳng đến kiếm quang.
Một tiếng sấm sét "ầm ầm"
Tử Kim Lôi Xà đột nhiên nổ tung, biến thành vô số luồng hồ quang điện rất nhỏ bắn tứ tung. Kiếm quang màu vàng cũng vỡ vụn theo, hóa thành vô số tia kiếm quang nhỏ, bắn khắp bốn phương tám hướng.
"Ầm ầm ầm "
Từng âm thanh nổ tung vang lên liên tiếp không ngừng, vô số đất đá bị thổi bay tứ tung. Trong chốc lát, toàn bộ thạch điện bị nổ tung thành từng mảnh nhỏ.
Bụi mù chưa kịp tan hết, một luồng kiếm quang lại xuất hiện. Lần này là Hàn Lập ra tay.
Trong tay Hàn Lập là một thanh phi kiếm màu trắng bạc, mũi chân vừa điểm trên mặt đất, lập tức toàn bộ người hắn đã bay vút đến giữa không trung. Hắn chém thẳng xuống người lão già tóc bạc.
Thanh kiếm này hắn lấy được trong một lần thực hiện nhiệm vụ của Vô Thường Minh. Đó là một món Pháp bảo dùng Tinh Hà Cương Ngân làm tài liệu chính để chế tạo. Mặc dù nó kém xa so với Thanh Trúc Phong Vân Kiếm nhưng vẫn có thể tạm dùng được.
Ở đây, nếu xét về tu vi, hắn không phải là cao, cho nên hắn cũng không muốn làm náo động mọi chuyện.
Dù sao thì lúc trước hắn cũng đã nghĩ cách trợ giúp hai người Lân Cửu tiến vào nơi này, coi như đã lập được công. Nơi này ẩn giấu thực lực, hắn cứ thể hiện kém cỏi thì hai người kia cũng sẽ không tiện nói gì.
Hào quang màu bạc trên phi kiếm trở nên rực rỡ hơn, mấy trăm luồng kiếm ảnh màu bạc không ngừng xuất hiện liên tục. Chúng liên kết với nhau ở giữa không trung, tạo thành một thác nước khổng lồ màu bạc hướng thẳng đến lão già tóc bạc.
"Nhanh"
Lão giả quát nhẹ, một tay giơ lên, năm ngón tay mở ra. Một viên châu lớn cỡ ngón cái đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay tỏa ra hào quang mãnh liệt. Trong nháy mắt, viên châu đã to lên gấp trăm lần, hóa thành một tấm thuẫn màu vàng nhạt có hoa văn hình thú, che chắn trên đầu lão.
Cùng lúc đó, bàn tay còn lại chẳng biết từ lúc nào đã nắm lấy một cây Đả Lôi Tiên* hai màu tím vàng. Đột nhiên, lão già quất cây roi về phía bên trái.
*Tiên: cây roi
Một trận âm thanh "Phách phách " như tiếng mưa rơi trên lá chuối, không ngừng truyền ra từ tấm thuẫn có hoa văn hình thú.
Kim quang phía trên mặt thuẫn không ngừng nhấp nháy, từng vết kiếm hiện ra dày đặc khắp nơi, nhưng tấm thuẫn vẫn miễn cưỡng ngăn cản tất cả các kiếm ảnh giáng xuống.
Phía bên kia, hướng mà Đả Lôi Tiên đánh vào chợt vang lên tiếng sấm sét oanh minh. Hai con Tử Kim Lôi Xà khí thế mãnh liệt, lượn giao nhau, lách mình bay đến chỗ Lân Cửu, ngăn cản gã lại.
"Hắc hắc, chịu chết đi."
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu của lão giả tóc bạc bỗng nhiên có một âm thanh vang lên.
Lân Thập Thất mang mặt nạ đầu chuột, đột nhiên xuất hiện một cách quỷ mị trong hư không. Đôi tay gã đang cầm một thanh trường mâu màu đen, đâm thẳng xuống lão giả tóc bạc đang ở phía dưới.
Một tiếng "vù" vang lên.
Lò đan phía dưới bỗng nhiên tỏa ra năm màu, ngọn lửa đang kịch liệt thiêu đốt bỗng nhiên cuồn cuộn dâng lên, trong nháy mắt hóa thành một con Hỏa Long, giơ nanh múa vuốt nhào tới chỗ Lân Thập Thất.
Một luồng nhiệt lượng nóng kinh người ập tới!
Lân Thập Thất thấy thế, mũi mâu vừa thu lại, đổi đâm thành bổ. Ở giữa không trung, trường mâu vung mạnh tạo ra lít nha lít nhít hư ảnh màu đen chằng chịt, hung hăng bổ xuống Hỏa Long. Thân hình của gã thì dựa thế bắn ngược ra sau.
Một tiếng "rầm"!
Hư ảnh của trường mâu chạm vào Hỏa Long, vỡ ra, ở giữa không trung bộc phát ra một vầng mặt trời hai màu đỏ đen, tỏa ra hào quang chói mắt.
Liên tiếp công kích này nhìn như dài dằng dặc, kì thực lại cơ hồ là tại trong chớp mắt đã hoàn thành.
Lão giả tóc trắng kia cứng rắn tiếp toàn bộ công kích của ba người Hàn Lập, đúng là một bước chưa lui, vẫn gắt gao che chở lò luyện đan sau lưng.
Lân Thập Thất bay ngược lại, hạ ở vào ngoài mấy trăm trượng, cũng không bị ảnh hưởng gì, sau khi trong lòng thầm cảm thấy may mắn, dưới mặt nạ khóe miệng lại hiển hiện ra một tia cười lạnh.
Chỉ thấy cổ tay hắn chuyển một cái, trường mâu màu đen trong tay xẹt qua một cái tạo thành một vòng tròn tuyệt đẹp, mũi mâu lập tức đảo ngược lại, "keng" một cái, đâm vào trong lòng đất.
Lão giả tóc trắng một tay cầm Đả Lôi Tiên, một tay để sau lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn lướt qua ba người.
Trước đó lão ta bị Hàn Lập chém khiến cho tấm thuẫn thú văn bị hao tổn, đã được lão ta thu vào. Tay bỏ trống kia đang lồng trong tay áo, trong lòng bàn tay chẳng biết lúc nào đã lặng lẽ trượt ra một tấm phù lục màu vàng dày đặc linh văn.
Hai mắt Hàn Lập ngưng lại, nhìn lão giả chằm chặp, khẽ nhếch môi, tựa hồ đang muốn phát ra tiếng, lập tức giơ tay ném đi.
Trường kiếm màu bạc trong tay hắn lập tức bay vọt ra, lại một lần nữa hóa thành mấy trăm luồng kiếm ảnh màu bạc, nhanh chóng lao đến lão giả tóc bạc.
Sau khi mấy trăm đạo kiếm ảnh màu bạc kia bay ra ngoài mấy chục trượng, bỗng nhiên lóe lên, chia ra vô số kiếm khí bé lít nha lít nhít, bao phủ lão giả tóc bạc vào bên trong.
Lão giả thấy tình huống như vậy, đành phải tạm ngưng ngâm tụng, tay cầm Đả Lôi Tiên quất ra ngoài.
Chỉ thấy hào quang màu vàng tím trên Đả Lôi Tiên bỗng nhiên sáng ngời, từ trong đó truyền ra từng tiếng rồng ngâm.
Ngay sau đó, chỉ thấy điện quang màu vàng tím đột nhiên tăng vọt, hóa thành một con trường long dài mấy trăm trượng, toàn thân quấn quanh lôi điện hai màu vàng tím. Thân hình nó uốn lượn vặn vẹo ở giữa không trung, đuôi rồng vẫy lung tung, phóng ra điện quang đầy trời.
Theo từng tràng âm thanh ầm ầm dày đặc, kiếm ảnh đầy trời do kiếm khí Hàn Lập đánh ra, rốt cuộc bị con Tử Kim Điện Long kia quét sạch.
Điện quang mặt ngoài Tử Kim Điện Long mặc dù cũng bị tiêu hao không ít, nhưng hai tay lão giả đánh ra liên tiếp mấy đạo pháp quyết thì Điện Long điên cuồng phát ra lôi mang, lại gào thét lao về phía Hàn Lập.
Hàn Lập thấy vậy, làm ra vẻ kinh hoàng, phóng ngược lại.
Nhưng vào lúc này, tiếng xé gió mãnh liệt!
Một luồng kiếm quang màu vàng kim dài hơn trăm trượng vô cùng sắc bén mang theo pháp tắc lực Kim thuộc tính với thế không thể đỡ bổ xuống. Nó phát ra kiếm khí xung thiên, thậm chí cắt đôi tầng mây trên bầu trời, thành một kẽ nứt rộng lớn như là rãnh trời.
Người cầm kiếm tự nhiên là Lân Cửu, lúc này đây gã đang đứng lơ lửng trên không trung, toàn bộ thân thể được bao phủ một tầng kim quang. Toàn thân gã như tỏa ra một loại chấn động sắc bén khó có thể dùng lời diễn tả, phảng phất như chính bản thân gã là một thanh kiếm sắc bén tuyệt thế, có khả năng phá núi ngăn sông.
Hàn Lập nghiêng sang một bên, tránh nhìn Lân Cửu, trong lòng khẽ động.
Xem ra người này không thể nghi ngờ chính là Hùng Sơn.
Mắt thấy ánh kiếm màu vàng óng chém xuống, hai tay lão giả tóc trắng cố sức nâng lên cao. Con Tử Kim Trường Long nhất thời bỏ truy sát Hàn Lập, thân hình tỏa ra điện quang rực rỡ chợt chuyển, há mồm táp tới luồng ánh kiếm màu vàng óng kia.
"Phựt..."
Một âm thanh nặng nề vang lên, Tử Kim Trường Long bị ánh kiếm màu vàng óng kia chém vào giữa người, đứt thành hai nửa, sau đó ầm ầm tán loạn, hóa thành lưới điện màu tím chằng chịt đan kín khắp trời.
Mà luồng ánh kiếm màu vàng óng kia chém qua nhát đó dù chưa tán loạn hẳn nhưng sự sắc bén giảm nhiều, sau đó lại bị lưới điện màu tím đầy trời ngăn trở, trong chốc lát không cách nào hạ xuống được mảy may nào.
Đang lúc lão giả tóc trắng còn muốn có hành động tiếp thì mặt đất phía sau bỗng nhiên chấn động mạnh một cái, nứt ra một khe hở vô cùng to lớn, từ đó một thanh trường mâu màu đen bắn nhanh ra, rồi đập ầm ầm vào lò luyện đan.
Chỉ nghe một tiếng "keng" rất lớn, quanh quẩn vang vọng, khiến cho hư không lân cận chấn động, nổi lên từng gợn sóng.
Lò luyện đan bị một đòn nặng như vậy, lập rung lên, bắn ra hơn trăm trượng xé rách bầu trời, rồi rơi xuống mặt đất bên ngoài, tiếp theo lại lăn lông lốc ra xa, khó khăn lắm mới dừng lại.
Cái lò này cũng không biết làm bằng vật liệu gì, chịu một kích này mà mặt ngoài không bị hao tổn một chút nào, nhưng hào quang ngũ sắc nhấp nháy vài lần, rồi cuối cùng biến mất. Nó trở lại màu vàng óng vốn có.
Lúc trước Lân Thập Thất thấy lão giả dùng toàn lực cố che chở cho lò đan, vì vậy muốn phá huỷ nó để làm nhiễu loạn tâm thần đối phương. Do đó gã thừa dịp lúc hai người Hàn Lập đấu với lão ta, len lén dùng trường mâu màu đen đánh vào. Kết quả là một lần hành động đã thành công.
Lão giả tóc trắng quay đầu lại, khi nhìn đến lò luyện đan lăn dưới đất, sắc mặt nhất thời đại biến, khóe mắt như rách ra, thét lên một tiếng dài thê lương:
"K... H... Ô... N... G"
Ba người Hàn Lập thấy thế cũng không khỏi chậm lại, trong lúc nhất thời đứng ở tại chỗ.
"Tâm huyết vạn năm của lão phu hôm nay bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nếu luyện đan đã không thành thì ta sẽ bắt các ngươi chôn cùng. Các ngươi đều phải chết... đều phải chết..." Vẻ oán độc trong mắt lão giả càng ngày càng tăng mạnh. Cả người lão ta giống như là hoàn toàn mất trí, không ngừng kêu la.
Chỉ thấy lão ta lật bàn tay một cái, bỗng nhiên lấy ra một viên đan dược màu hồng sẫm đưa vào trong miệng, cũng không nuốt ngay mà nhai nát, rồi mới nuốt xuống.
Hàn Lập thấy thế, trong lòng nhất thời xuất hiện dự cảm xấu.
"Nguy rồi! Đây là Nhiên Anh Huyết Đan..." Thần sắc trong mắt Lân Cửu biến đổi, kinh hô.
Lời vừa dứt, chợt nghe trong miệng lão giả tóc trắng kia phát ra một tràng cười "ha ha ha" vang như sấm. Da quanh thân lão ta từng chút một trở nên sẫm lại, rất nhanh biến thành màu đỏ nhạt như gan lợn.
Đôi mắt lõm sâu cũng trở nên càng lúc càng sáng, thậm chí có một điểm kim quang từ đó phóng ra.
"Hai vị cẩn thận, lão ta phục dụng một loại cấm dược có thể thiêu đốt máu của Nguyên Anh, trong khoảng thời gian ngắn tu vi tăng lên lên rất cao, mạnh mẽ bước qua đạo môn, đạt được tu vi Kim Tiên cũng không phải không có khả năng!" Thân hình Lân Cửu lướt về phía sau trăm trượng, mở miệng nhắc nhở.
Hai người Hàn Lập nghe Lân Cửu nói như vậy, cũng vội vàng gấp gáp vút về phía sau.
"Xèo xèo..."
Theo hồi âm vang kỳ dị nổi lên, quanh thân lão giả tóc trắng bắt đầu tỏa ra từng làn hơi nước màu đỏ nhạt. Cả người lão ta thoạt nhìn giống như là một con cua sắp bị hấp chín.
Chỉ nghe một trận "vù vù" tiếng gió vang lên, thân ảnh lão giả tóc trắng lại đột nhiên biến mất không thấy.
Vị trí trước kia lão ta đứng chỉ còn lại có một đám sương mù màu đỏ chưa tản hết, từ từ bay về phía trước.
Nhưng mà chớp mắt một cái, trước mặt Lân Thập Thất đang ở ngoài mấy trăm trượng bỗng nhiên lóe lên một đạo nhân ảnh. Nó vung một quyền đập mạnh vào mặt của gã.
Lân Thập Thất bị bất ngờ, không kịp chuẩn bị, còn không kịp nắm tay, chỉ có thể giơ một bàn tay lên ngăn phía trước mặt.
"Rầm"
Gã ta chỉ cảm thấy một lực nặng như cả ngọn núi đập vài giữa đầu, lòng bàn tay căn bản không ngăn cản được bao nhiêu lực mà còn bị đau nhức vô cùng. Mu bàn tay của gã bị dính chặt vào mặt nạ trên gương mặt. Cả người bị đánh bay ra ngoài, va mạnh vào vách đá màu đen dựng đứng cao hơn nghìn trượng ở một bên sơn cốc.
Một hồi "uỳnh uỳnh ầm ầm" nổ mạnh.
Ngọn núi cao hơn mấy ngàn trượng trong nháy mắt nổ tung, từng tảng đá khổng lồ to như gian phòng bay tứ tung, hơn phân nửa ngọn núi trong chớp mắt sụp đổ biến thành bột mịn.
← Ch. 0245 | Ch. 0247 → |