← Ch.0351 | Ch.0353 → |
Dịch giả: Độc Hành
Dưới sự bao phủ của lưới Hắc Sắc Lôi Điện, bốn gã tu sĩ trung niên mặt vàng Hắc Phong đảo ra sức giãy giụa trói buộc, nhưng thân thể lại như tiểu trùng bị mạng nhện bao lại, dính chặt trên lưới điện, không cách nào thoát ra được.
Gã đại hán đầu trọc cười dữ tợn một tiếng, tay điểm vào hư không một cái
Đại phiên màu đen trên đỉnh đầu tăng lên, bốn cột sáng Lôi điện to cỡ thùng nước bắn ra chói mắt, lóe lên oanh kích lên thân bốn người.
Xoẹt!
Pháp bảo hộ thể trên người ba gã tu sĩ Hợp Thể kỳ vỡ vụn như giấy, chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thì thân thể đã biến thành tro tàn.
Trung niên mặt vàng tuy có tu vi cao hơn ba người kia một chút, nhưng bị cột sáng lôi điện trực tiếp xuyên thủng thân thể, tiếp theo "Phanh" một tiếng, thân thể bị nổ thành hai đoạn.
Bất quá tàn thể của gã cũng mượn cơ hội này giãy giụa thoát khỏi lưới điện, rồi đột nhiên bộc phát ra mảng lớn huyết quang, bao trùm hai đoạn thi thể, hóa thành một đoàn huyết quang, nhanh chóng phi độn trốn về một hướng khác.
Đồng tử trong hai mắt gã đại hán đầu trọc co rụt lại, một tay biến đổi pháp quyết.
"Vù vù "
Hắc sắc lôi điện bên ngoài đại phiên đột nhiên sáng lên, đón gió biến lớn lên, dài ra trăm nghìn lần, mau chóng đuổi theo huyết quang kia, tốc độ cực nhanh, cơ hồ trong thời gian ngắn liền chặn phía trước huyết quang.
Tiếp đó hắc phiên xoay tròn nhanh một cái, rồi quấn lấy huyết quang.
Xuy xuy!
Mảng lớn hắc sắc điện quang chói mắt từ mặt phiên hiển hiện ra, thoáng cái bao trùm huyết quang lại.
Theo đó tiếng kêu gào thảm thiết liền im bặt lại, đoàn huyết quang kia trực tiếp bạo liệt ra, biến thành tro tàn.
Quá trình miêu tả nghe như phức tạp, kì thực diễn ra chỉ mấy hơi thở mà thôi.
Tay gã đại hán đầu trọc khẽ vẫy, hào quang hắc phiên lóe lên khôi phục bộ dạng lúc trước, lóe lên rồi bay đến trước người gã, đồng thời gã quay người nhìn lại hướng Lục Vũ Tinh bỏ chạy.
Trong khoảng thời gian ngắn này, mặc dù độn tốc của Lục Vũ Tinh không chậm, nhưng cũng không thể bay quá xa, lão giả râu dê vẫn không có đuổi theo.
Gã đại hán đầu trọc thấy vậy, cả người bỗng nhiên hóa thành một đạo hắc sắc điện mang, nhanh chóng đuổi theo phía Lục Vũ Tinh bỏ chạy.
Lục Vũ Tinh mặc dù chạy nhanh, nhưng so với một tu sĩ Chân Tiên Cảnh như gã thì chênh lệch cả một đại cảnh giới, chênh lệch quá lớn, trước sau bất quá mười mấy hơi thở, hắc sắc điện quang đã đuổi kịp Lục Vũ Tinh.
"Hừ! Chỉ là một tu sĩ Đại Thừa kỳ, cũng cho rằng có thể chạy thoát khỏi tay bản tôn? Thật là nực cười!" Bên trong hắc sắc điện quang vang lên một tiếng cười lạnh.
Sau một khắc, một cự chưởng Hắc Sắc Lôi Điện lớn gần một mẫu từ lăng không thò ra, trảo xuống phía Lục Vũ Tinh.
Bàn tay khổng lồ chưa đến, một cỗ uy áp đáng sợ đã ép xuống, nhấc lên một cỗ cuồng phong. Thân hình Lục Vũ Tinh bên trong cuồng phong quay tròn loạn chuyển, không cách nào khống chế được thân thể.
Trên mặt nàng hiện ra vẻ kinh hoảng, hào quang quạt lông màu xanh trong tay tỏa sáng, phồng lớn lên gấp bội, mặt ngoài lông vũ dựng thẳng đứng, tản mát ra một cỗ uy thế không gì sánh kịp, hung hăng phóng lên đỉnh đầu đón đỡ.
Phần phật!
Một đạo lốc xoáy màu xanh vừa thô vừa to bắn ra, đạo lốc xoáy này như ngưng đọng thực chất, phát ra làm cho người ta sợ hãi, càng lộ ra một ít chấn động pháp tắc, vậy mà thoáng một phát chống đỡ được cự chưởng Lôi điện.
"Ồ Huyền Thiên chi bảo!" Giữa không trung dần hiện ra thân ảnh gã đại hán đầu trọc, mặt gã lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức hừ lạnh một tiếng, một chưởng từ hư không đánh ra.
Ầm ầm!
Cự chưởng Hắc Sắc Lôi Điện đột nhiên toả sáng hào quang, phồng lớn lên gấp bội, ở bên trong hào quang hiện ra rất nhiều phù văn Hắc Sắc Lôi Điện, cũng tản mát ra một cỗ chấn động pháp tắc chi lực.
Phanh!
Lốc xoáy màu xanh lập tức bị đè sập sụp đổ, cự chưởng Lôi Điện tiếp tục trảo xuống, không khí phía dưới phảng phất như biến thành thực chất.
Lục Vũ Tinh cảm thấy hư không bốn phía xiết chặt, muốn lần nữa giãy giụa trói buộc, lại không thể động đậy chút nào, trên mặt không khỏi lộ ra một tia tuyệt vọng.
Mắt thấy cự chưởng sắp đánh xuống, dị biến nổi lên!
Một chỗ hư không bên cạnh cự chưởng bỗng nhiên truyền đến một hồi chấn động, tiếp theo một đạo thanh sắc quỷ mị lóe lên rồi biến mất.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Cự chưởng Lôi Điện không hề báo trước đột nhiên ngừng ở giữa không trung, sau đó đột nhiên bạo liệt ra, hóa thành vô số lôi quang, tiêu tán ra khắp nơi.
Thân thể Lục Vũ Tinh lập tức khôi phục tự do, không những ngạc nhiên còn vui mừng quá đỗi, thân hình lập tức bắn ra, lóe lên xuất hiện bên ngoài mấy nghìn trượng.
Nàng không thừa cơ hội này ly khai, một đôi mắt đẹp quét qua chung quanh.
"Người nào! Lại dám phá hỏng chuyện tốt của ta!" Gã đại hán đầu trọc gầm lên giận dữ, con mắt không ngừng đảo xung quanh.
Lão giả râu dê giờ phút này cũng bay tới, chứng kiến một màn này, mặt lộ vẻ kinh hãi, thân hình vội vàng nhoáng một cái bay đến bên cạnh gã đại hán đầu trọc, đồng dạng thả ra thần thức quét qua khắp nơi.
Chung quanh trời sáng khí trong, không có động tĩnh chút nào.
"Hừ! Có thể phá giải một kích Đại Thủ Ấn này của ta, chắc hẳn cũng là một gã Chân Tiên a! Sao, đường đường một gã Chân Tiên lại lén lút như thế, không dám ra gặp người hay sao?" Gã đại hán đầu trọc cười lạnh nói.
"Tại hạ không có ý chen chân vào cuộc tranh đấu của Hắc Phong đảo cùng Thanh Vũ đảo, chỉ là nàng này cùng ta có chút quan hệ sâu xa, không biết các hạ có thể thả nàng một phen?" Một thanh âm nhàn nhạt bỗng nhiên vang lên, quanh quẩn chung quanh hai gã đại hán đầu trọc, lại nghe không biết truyền đến từ nơi nào.
"Để cho ta thả người? Vậy phải xem các hạ có bao nhiêu phân lượng!"
Gã đại hán đầu trọc nói xong, bỗng nhiên quay người, nhìn về một địa phương xa xa không một bóng người, lôi quang trên đại phiên màu đen đại phóng, một cột sáng Lôi điện vừa thô vừa to bắn ra, đánh tới nơi đó.
Oanh!
Mảng lớn lôi quang chói mắt bộc phát ầm ầm, dẫn tới phiến hư không kia đột nhiên rung động lắc lư, phát ra tiếng nổ mạnh Thiên băng Địa liệt.
Lôi quang tiêu tán rất nhanh, chấn động hư không cũng khôi phục lại, nhưng ở đó vẫn không có một bóng người.
Gã đại hán đầu trọc khẽ giật mình, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Vào thời khắc này, bên tai gã chợt vang lên một tiếng thở dài nhẹ, nghe líu ríu như hai chữ: "Phong bạo!"
Vừa dứt lời, cảnh sắc trước mắt gã đại hán đầu trọc đột nhiên biến đổi, vùng biển chung quanh lập tức biến mất, gã cảm thấy chính mình đột nhiên xuất hiện bên trong một sa mạc màu vàng vô cùng rộng lớn
Bốn phía cuồng phong gào thét, trong tầm mắt đều là một mảnh màu vàng, có một vòi rồng vừa thô vừa to đang gào thét.
Gã đại hán đầu trọc cứng họng, nhưng liền tỉnh ngộ lại.
"Huyễn thuật!"
Vào thời khắc này, "Phốc" một tiếng vang nhỏ, một đạo thanh quang đột nhiên xuyên thủng đan điền gã, là một thanh phi kiếm màu xanh, nó đang ghim lấy một tiểu nhân Nguyên Anh.
Nhìn phi kiếm trên bụng, hai mắt gã đại hán đầu trọc mở trừng trừng, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.
Phi kiếm màu xanh đột nhiên xoắn một phát, liền quấy nát Nguyên Anh, sau đó thanh quang lóe lên biến mất vô tung.
Cuồng phong gào thét chung quanh thoáng cái tiêu tán đi, một lần nữa trở về mặt biển ban đầu.
Mà khí tức gã đại hán đầu trọc đã không còn, trên bụng đã phá ra một lỗ máu lớn, hào quang Lôi Điện trên người nhanh chóng tiêu tán, thân thể giống như Thạch đầu từ giữa không trung rơi xuống dưới nước.
Vào thời khắc này, một đạo Ngân sắc hỏa diễm đột nhiên xuất hiện, đánh trúng vào thi thể gã.
Ầm ầm!
Thi thể gã đại hán đầu trọc lập tức cháy lên Ngân sắc hỏa diễm hừng hực, trong khoảnh khắc biến thành một đoàn tro tàn, phiêu tán hư không.
Sắc mặt lão giả râu dê đại biến, mắt liền đảo chung quanh, lộ ra thần sắc cực kỳ sợ hãi.
Trong nháy mắt có thể giết một gã tu sĩ Chân Tiên cảnh, điều này có ý nghĩa gì, lão tự nhiên có thể hiểu được.
"Tiền... tiền bối tha mạng" thân thể lão giả run rẩy, "bịch" một tiếng quỳ xuống.
Nhưng ngay lúc này, một đạo thanh sắc kiếm quang không biết từ chỗ nào hiển hiện ra, tiếp theo dùng thế sét đánh không kịp bưng tai lóe lên, hời hợt vòng quanh thân thể lão giả một cái.
Thần sắc trên mặt lão giả lập tức cứng lại, tiếp theo thân thể bỗng nhiên hiện ra vài đạo vết máu, sau đó chia năm xẻ bảy ra.
Ngay lúc thân thể bị chém thành vài đoạn, thần hồn Nguyên Anh của lão cũng bị kiếm khí quấy toái, mảng lớn máu đen bay ra, vài đoạn tàn thân rơi vào trên biển "bịch" một cái.
Thanh sắc kiếm quang lần nữa lóe lên rồi biến mất, chung quanh khôi phục bình tĩnh, chỉ còn lại thanh âm sóng biển.
"Hắc Phong đảo Lục Vũ Tinh, đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối, kính xin tiền bối hiện thân gặp mặt." Lục Vũ Tinh nhìn một màn trước mắt, sắc mặt vẫn trấn định, lấy lại tinh thần, sau đó hướng chỗ hư không chỉnh đốn trang phục thi lễ một cái.
Bên trong mây trắng giữa không trung, Hàn Lập lật tay triệu hồi một chuôi Thanh Trúc Phong Vân kiếm, phi kiếm giờ phút này cũng hiện ra trạng thái trong suốt, hắn cũng hấp thu hai cái pháp khí trữ vật cùng một cây quạt nhỏ màu đen.
Hắn lật tay thu những vật này vào, không định hiện thân chút nào, đang muốn phi độn ly khai.
"Ồ, Liễu đại ca, là ngươi!" Thanh âm kinh hỉ của Lục Vũ Tinh chợt truyền đến.
Nội tâm Hàn Lập cả kinh, thân hình ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Lục Vũ Tinh, sắc mặt khẽ biến.
Chỉ thấy hai mắt Lục Vũ Tinh hiện ra một tầng gợn sóng hắc quang quỷ dị, phảng phất như từng gợn nước nhộn nhạo, đang nhìn qua phía hắn.
Hàn Lập nhướng mày, lúc này bị đôi mắt quỷ dị của nàng nhìn chằm chằm, trong nội tâm cảm giác như bị nhìn thấy hết thảy.
Nếu tình huống này xuất hiện trên người một tu sĩ cùng giai, hắn ngược lại sẽ không kinh ngạc nhiều, nhưng Lục Vũ Tinh bất quá chỉ là một tu sĩ Đại Thừa, lại có loại đồng thuật quỷ dị này.
Trong đầu của hắn lập tức luân chuyển vô số ý niệm, tay bấm niệm pháp quyết, thân hình hiện ra, đã hạ đến không xa trước người Lục Vũ Tinh.
Lục Vũ Tinh nhìn Hàn Lập, sắc mặt khẽ giật mình.
Hàn Lập thấy thần sắc Lục Vũ Tinh như thế, trong lòng có chút kỳ quái, nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện.
"Liễu đại ca, hình dạng này của ngươi không giống ngày đó, là do lúc này biến ảo dung mạo, hay là ngày đó biến ảo dung mạo? Hay là trước giờ ngươi chưa bao giờ hiển lộ ra chân dung?" Lục Vũ Tinh khẽ thở dài hỏi, trong giọng nói thậm chí có chút u oán.
"Ngươi nhìn không ra huyễn hoá thuật của ta, vậy làm sao nhận ra ta?" Đuôi lông mày Hàn Lập nhảy lên, chậm rãi hỏi
Lục Vũ Tinh hơi do dự, lập tức mỉm cười nói: "Không dối gạt Liễu đại ca, hai mắt của ta chính là Huyễn Đồng Quỷ Mục trời sinh, có thể trực tiếp nhìn thấu thần hồn người khác, cũng có thể phân biệt rõ người khác."
Hàn Lập nghe vậy thần sắc trên mặt như thường, nhưng trong lòng cả kinh, hiển nhiên không ngờ tới trên đời này lại có thiên phú Linh Đồng thần dị như thế.
Thuật huyễn hoá của mặt nạ Vô Thường minh tuy thần diệu, nhưng cũng chỉ có thể cải biến bên ngoài, cũng không thể cải biến thần hồn, khó trách bị nàng này nhận ra rồi.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi sờ lên mũi, trong nội tâm cười khổ một tiếng.
Hắn đã từng cứu nàng này, cũng coi như có chút sâu xa quen biết cũ, nguyên lai tưởng rằng chỉ là thuận tay mà thôi, lại chưa từng muốn bại lộ thân phận.
Nhưng hôm nay người đã cứu rồi, cũng không thể lại giết người diệt khẩu a? Hàn Lập dù sao cũng không phải là người ý chí quá sắt đá, tự hỏi cũng không thể nào trở mặt vô tình giết chết nữ tử vô tội này.
← Ch. 0351 | Ch. 0353 → |