← Ch.0365 | Ch.0367 → |
Dịch giả: Độc Hành
Một lát sau, Hàn Lập phất tay huỷ bỏ cấm chế quanh người, không thể chờ đợi vội vã đi ra hướng động phủ.
"Ân..."
Bay đến nửa đường, bỗng nhiên hắn lắc đầu, cảm thấy đầu có chút trầm trọng.
"Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ chưa có hoàn toàn khôi phục?"
Hắn thì thào tự nói một tiếng, đang định nhắm mắt nội thị một chút, kết quả là hắn vừa mới thúc giục Luyện Thần Thuật, Thần Thức khổng lồ trong đầu không hề báo trước cuồn cuộn kịch liệt, điên cuồng khởi động.
Giờ khắc này, hắn cảm giác như có vô số Tiểu Đao điên cuồng quấy phá trong đầu, đau nhức kịch liệt.
Đau đớn đột nhiên phát sinh vô cùng kịch liệt, dùng tâm tính của Hàn Lập cũng không nhịn được kêu thảm một tiếng.
Hai tay hắn ôm đầu, khuôn mặt lập tức trở nên tái nhợt vô cùng.
Ngay sau đó, thân thể hắn đang phi độn đột nhiên ngừng lại, sau đó giống như một viên đá từ không trung rơi thẳng xuống mặt biển phía dưới.
Thân thể Hàn Lập chìm vào trong nước biển lạnh buốt, nhưng hắn lại không cảm giác chút nào, đau nhức trong đầu càng ngày càng mãnh liệt, dần dần che mất tinh thần của hắn, thần trí hắn trở nên mơ hồ.
Bất tri bất giác, hai mắt hắn nổi lên một tầng Huyết Quang nhàn nhạt.
...
Trong lúc đần độn, theo bản năng hắn muốn mở hai mắt ra, lại cảm giác hết thảy trước mắt mông lung không rõ, dường như bốn phương tám hướng thỉnh thoảng truyền ra từng tiếng gào thét cùng gào thét, lúc xa lúc gần.
Những thanh âm ầm ĩ này truyền vào trong tai hắn, về sau dường như có thể trực tiếp xâm nhập vào sâu trong óc hắn, dẫn tới máu tươi toàn thân sôi trào, giống như trong lồng ngực có một cổ áp lực cuồng bạo, làm cho hắn gần như không thể hô hấp, tựa hồ chỉ có thể phóng xuất ra, mới có thể dẹp yên loại cảm giác cuồng bạo này.
Theo bản năng, hai tay hắn vũ động điên cuồng, khi thì phát ra quyền, khi thì giơ chưởng bổ ngang, dường như chỉ có như vậy mới có thể dẹp loạn cuồng bạo trong lòng.
Hắn muốn gào thét, nhưng lại không nghe được chút thanh âm nào, trong tai chỉ nghe được thanh âm càng ngày càng ầm ĩ, hơn nữa theo hai tay cuồng vũ, thanh âm tràn ngập bốn phía càng ngày càng vang, nhưng trong nội tâm cổ cuồng bạo kia lại tựa hồ đã tìm được một lỗ hổng, theo mỗi quyền cước chém ra lại giảm đi một ít.
Hàn Lập dường như đã tìm ra phương pháp có thể làm cho hắn thoải mái một chút, giờ khắc này trong đầu của hắn trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, theo tiếng ồn ào từ bốn phía càng ngày càng nghiêm trọng, cuồng bạo trong lòng hắn cũng dần giảm xuống. Thời gian dần trôi qua, trong mũi miệng của hắn bắt đầu tràn ngập mùi vị máu tanh sền sệt.
Nhưng vào lúc này, trước mắt vốn mông lung hết thảy, giống như mây kín che phủ mặt trời, lại bắt đầu trở nên rõ ràng, nhưng đập vào mắt hắn, đầu tiên là một mảnh Huyết Hồng.
Bốn phương tám hướng trong tầm mắt hắn đều là một mảnh huyết hồng
Hắn dường như rơi vào một mảnh hải dương huyết hồng vô tận.
Trừ lần đầu ra, khắp nơi xung quanh hắn đều có vô số cỗ bạch cốt bị phá thành mảnh nhỏ cùng thi thể huyết nhục mơ hồ, lớn nhỏ không đều, bên trong một mảnh huyết sắc có chút mông lung tràn ngập cỗ máu tanh nồng đậm cùng khí tức giết chóc
Vào lúc này, trong đầu đau đớn một hồi, Huyết Hồng trước mắt bỗng dần giảm đi, cảnh vật bốn phía bỗng trở nên rõ ràng.
Hàn Lập kiệt lực lắc lắc đầu, dường như thần trí nguyên bản có chút trì trệ dần chậm rãi hồi phục, trong óc cũng theo đó khôi phục lại bình tĩnh.
Giờ khắc này, hắn cảm thấy toàn thân vô lực, hơn nữa toàn thân đau đớn vô cùng, dường như đã trải qua một trận chém giết kịch liệt.
Song khi hắn ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt quét về bốn phía, lại phát hiện lúc này hắn đang đứng trên một tòa hải đảo, mặt hướng về phía biển rộng sóng cả mãnh liệt.
Hàn Lập hơi ngẩn ra, cảm giác trí nhớ của mình có chút hỗn loạn, chỉ nhớ rõ đã đi ra khỏi toà đảo nhỏ luyện chế Đạo Đan, về sau liền trống rỗng, tại sao lại xuất hiện ở nơi đây, hoàn toàn không nhớ ra được.
Hắn hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, thử nhớ lại chuyện lúc trước, kết quả vừa nhớ lại thì trong đầu lập tức đau đớn kịch liệt lần nữa.
Hắn vội vàng dừng suy nghĩ lại, nhẹ nhàng lắc đầu, lúc này mới thư thái một ít.
Đột nhiên, hắn dường như nghĩ tới điều gì, quay người nhìn lại sau lưng.
Lúc này hắn đứng trên hòn đảo diện tích khá lớn, khoảng chừng trăm dặm, nhưng mà lúc này hòn đảo thình lình bị phá thành mảnh nhỏ như tổ ong.
Trung tâm hòn đảo là một toà sơn mạch khá lớn, lúc này đây thình lình bị ngăn ra, mặt đất xuất hiện một cái hồ nước lớn gần như xuyên suốt toàn bộ hòn đảo, nước biển đang chảy ngược vào.
Những thứ trên ngọn núi bị đánh nát, có cái bị cắt đứt một nửa, vài chỗ vẫn còn hiện lên từng trận bụi mù, cây cối thảm thực vật trên đảo bị hủy hoại hầu như không còn.
Toàn bộ hòn đảo, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy mơ hồ hình dáng ban đầu.
Trong mắt Hàn Lập hiện lên vẻ kinh ngạc.
Lúc này đau đớn trong đầu hắn tiêu tán không ít, tâm niệm vừa động, Thần Thức khổng lồ tán phát ra, khuếch tán ra chung quanh.
Kết quả vừa nhìn qua đảo này, trong nội tâm lần nữa cả kinh.
Không chỉ hòn đảo, mặt đất dưới đáy biển cũng biến thành tổ ong.
Không những đáy biển, rất nhiều địa phương khác cũng bị cày qua, bị đánh ra một đám hố to.
Vài chỗ vỏ quả đất thậm chí cũng bị đánh nứt ra, hiện ra từng khe nứt lớn, nham thạch nóng chảy trong lòng đất tuôn ra, bất quá lúc này đã ngưng kết lại.
Thần thức Hàn Lập đảo qua, tình huống khu vực chung quanh, dường như đã trải qua một cuộc đại chiến vô cùng kịch liệt.
Mấy tòa đảo trong phạm vi vạn dặm đều bị phá hủy, trực tiếp sụp xuống đáy biển, giống như hòn đảo sau lưng, biến thành một khối tung toé như giẻ rách.
Có không ít thi thể hài cốt Yêu thú ở dưới đáy biển, và cả bên trong những hòn đảo này.
Nhìn những thi thể Yêu thú này có thể thấy thực lực cũng không thấp, thậm chí có không ít Yêu thú đạt đến Hợp Thể kỳ, Đại Thừa kỳ.
Tử trạng những Yêu thú này thoạt nhìn đều cực kỳ thê thảm, một đầu Giao Long Đại Thừa kỳ cao trăm trượng thậm chí bị cứng rắn xé thành bảy tám đoạn, máu tươi nhuộm hồng cả một vùng biển, bộ mặt đầu rồng dữ tợn, sâu trong đồng tử tràn đầy vẻ sợ hãi.
"Đây là..." Hàn Lập trợn mắt há hốc mồm.
Vào thời khắc này, một đạo kim sắc Lôi Quang từ trên trời giáng xuống, rơi vào phía trước cách hắn không xa, thu vào hiện ra một thân ảnh Hoàng Bào trung niên, chính là Giải Đạo Nhân.
"Giải đạo hữu, ngươi có biết nơi đây đã xảy ra chuyện gì không?" Trong nội tâm Hàn Lập khẽ động, mở miệng hỏi.
"Hàn đạo hữu, chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không nhớ rõ? Hết thảy ngươi thấy đều là do tự tay ngươi tạo thành." Giải Đạo Nhân im lặng nhìn Hàn Lập một hồi lâu, sau đó mở miệng nói.
"Ta..." Hàn Lập nghe vậy khẽ giật mình, trong nội tâm đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm bất thường.
"Ngươi bay đến nửa đường, đột nhiên giống như nổi điên, khi thì nhập hải, khi thì lại bay lên trời, điên cuồng phá hư hết thảy chỗ này. Giống như bị Tâm Ma phụ thể đánh mất thần trí, ta kêu gọi thế nào ngươi đều không có phản ứng." Giải Đạo Nhân chậm rãi nói ra.
"Ta... Phát cuồng... Đại khái kéo dài bao lâu?" Hàn Lập nghe vậy sững sờ, tiếp theo lại hỏi.
"Từ lúc hai mắt ngươi đột nhiên trở nên Huyết Hồng rơi vào trên biển, đến lúc ngươi đột nhiên tỉnh lại, trước sau kéo dài chừng một nén nhang." Giải Đạo Nhân suy nghĩ một chút rồi nói ra.
Sắc mặt Hàn Lập âm tình bất định, nhất thời trầm mặc xuống.
Nghe Giải Đạo Nhân nhắc nhở như vậy, đầu óc hắn dần dần Thanh Minh, hồi tưởng lại chuyện mất trí lúc trước.
Đang lúc phi độn, trong óc đột nhiên đau nhức kịch liệt, sau đó rất nhanh đánh mất thần trí, sau đó cái gì cũng không thể nhớ rõ, chỉ nhớ rõ trong nội tâm tràn ngập dục vọng giết chóc.
"Làm sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy... Chẳng lẽ bị người ám toán..." Hàn Lập thì thào tự nói, con mắt dần dần phát sáng lên, ngẩng đầu lên.
"Chẳng lẽ là Luyện Thần Thuật..."
Dùng tu vi hắn hiện tại, Kim Tiên cũng không có khả năng ám toán hắn như thế mà không để lại dấu vết.
Hồi tưởng lại tình huống lúc trước, hẳn là Luyện Thần Thuật rồi.
Sắc mặt Hàn Lập âm tình bất định, chần chờ một chút, chậm rãi vận chuyển Luyện Thần Thuật.
Trong đầu hắn lập tức quặn đau một hồi, nhịn không được kêu lên một tiếng buồn bực, vội vàng dừng lại, đau đớn trong đầu lúc này mới chậm rãi biến mất.
Trong mắt Hàn Lập lóe lên tia sáng, trong nội tâm chợt cảm thấy giật mình.
Hiển nhiên hết thảy, đều là do Luyện Thần Thuật gây ra.
Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn âm trầm xuống.
Căn cứ năm đó Khang Tiên Nhân kia nói, tu thành tầng thứ ba Luyện Thần Thuật, có thể bảo vệ Thần Thức ba bốn vạn năm, không cần phải ngại. Hắn đã sớm tu thành tầng thứ ba Luyện Thần Thuật, nhưng lúc này có lẽ mới qua hơn một vạn năm, vì sao Thần Thức lại xuất hiện nguy cơ nhanh như vậy...
Là năm đó Khang Tiên Nhân kia nói dối? Hay là có nguyên nhân nào khác dẫn đến nguy cơ Thần Thức như vậy?
Hàn Lập chậm rãi thở ra một hơi, thần sắc khôi phục bình tĩnh.
Bất luận là nguyên nhân gì, hiện tại vấn đề này đã xuất hiện, quan trọng nhất là nghĩ kỹ đối sách, nếu không giải quyết, chỉ sợ cuối cùng Thần Thức của mình hỗn loạn trở thành quái vật giết chóc như đối phương vừa nói.
Hôm nay đã phát sinh hết thảy, có lẽ chỉ vừa mới bắt đầu, may mắn nơi đây vắng vẻ, chính mình vừa rồi phát cuồng trong thời gian ngắn ngủi, cũng không khiến cho người nào chú ý, nếu không chỉ sợ phiền toái càng lớn hơn.
Hôm nay tuy rằng tạm thời bình thường trở lại, nhưng khó bảo toàn bản thân lúc nào đó lại đột nhiên phát cuồng, trong đoạn thời gian vô ý thức kia, tình cảnh của mình hiển nhiên là thập phần nguy hiểm, hơn nữa căn cứ tin tức sơ bộ lúc trước, khoảng cách loại phát cuồng này chỉ sợ sẽ không ngừng kéo dài, có lẽ cuối cùng sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.
Ánh mắt hắn lập loè, dựa theo lời nói Khang Tiên Nhân lúc trước, bởi vì Luyện Thần Thuật đưa tới vấn đề này, nếu muốn giải quyết, chỉ có thể tu luyện tầng thứ tư Luyện Thần Thuật.
Lúc Hàn Lập vẫn còn ở Chúc Long Đạo, đã âm thầm điều tra Luyện Thần Thuật ở Tiên Giới, bất quá khi đó hắn cho rằng nguy cơ Thần Thức tối thiểu cũng hai ba vạn năm sau mới xuất hiện, cộng thêm lúc ấy việc cần phải làm không ít, cho nên chỉ thoáng tra tìm một chút, cũng không có tận tâm.
Căn cứ tình hình trước mắt, nơi Bắc Hàn Tiên Vực này, ghi chép về Luyện Thần Thuật rất ít, đã thật lâu không có nghe nói qua sự kiện dẫn phát đến Luyện Thần Thuật, cho nên công pháp Luyện Thần Thuật càng ít có người biết.
Bên trong Truyền Công Điện ở Chúc Long Đạo mặc dù có Luyện Thần Thuật, bất quá bị liệt vào sách cấm, không phải Đạo chủ, tất cả mọi người đều không được đọc qua. Hơn nữa chỉ nữa bộ công pháp ba tầng trước, hắn tự nhiên không thèm để ý tới.
Hàn Lập nhăn mày lại, thần sắc có chút trầm trọng.
Ngay cả Chúc Long Đạo lớn như vậy cũng không có phần sau công pháp Luyện Thần Thuật, lúc này thân ở Hắc Phong hải vực, đi đâu tìm bí thuật này đây?
← Ch. 0365 | Ch. 0367 → |