← Ch.0502 | Ch.0504 → |
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân tông
Bị Công Thâu Cửu phóng thích Linh Vực bao vây, nội tâm mọi người trong điện xiết chặt, tranh thủ tra xét biến hoá cảnh vật chung quanh một phen.
Hàn Lập nắm chặt Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, trên mũi kiếm có rất nhỏ điện mang nhảy lên, hắn phát hiện tầng Linh Vực hơi mờ kia dường như không tồn tại, hầu như không có bất kỳ chấn động nào, trong lòng càng cảm thấy bất an.
"Giám sát tiên sứ Thiên Đình Công Thâu đại nhân giá lâm, bọn ngươi còn không nhanh tới thi lễ." Tuyết Oanh tiến lên nửa bước, khuôn mặt tỏ vẻ khinh thường mọi người trong điện, cao giọng nói ra.
Mọi người trong điện nghe được bốn chữ "Giám sát tiên sứ", thần sắc đều biến đổi.
Danh hào này không chỉ có nghĩa người này có địa vị đặc biệt tại Thiên Đình, ngoài ra còn có ý nghĩa đối phương ít nhất là một gã Ngọc Tiên Thái Ất cảnh sơ kỳ.
Mấy người Hô Ngôn đạo nhân cùng Vân Nghê liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt phức tạp đến cực điểm.
Kim quang bao phủ chỗ ngồi trước mặt, bà lão tóc bạc cùng lão giả thất tuần đều chau mày, bộ dáng như lâm đại địch.
Về phần Hàn Lập, trong lòng càng xiết chặt, không khỏi nhớ tới lúc đối kháng Minh Trùng Mẫu ở Linh Giới, gặp được gã Chân Tiên Hà Khang, tự xưng là một gã tuần tra sứ giả, vâng mệnh giám sát tiên sứ.
Cũng từ trong miệng gã đó, Hàn Lập lần thứ nhất biết được "Luyện Thần Thuật" bị liệt vào cấm thuật tại Tiên giới, bị giám sát tiên sứ cùng tuần tra sứ giả lùng bắt.
Lạc Thanh Hải do dự liên tục, sau đó thu hồi thần thông thuật pháp của mình, thần sắc hơi thu liễm, chậm rãi đi tới trước Công Thâu Cửu, khom người thi lễ, nói: "Thương Lưu Cung Lạc Thanh Hải, ra mắt giám sát tiên sứ."
"Thương Lưu Cung Đại Cung Chủ, những năm này cũng làm cho Bắc Hàn Tiên Cung thêm phiền hà không ít a..." Lông mày Công Thâu Cửu nhíu lại, vừa cười vừa nói.
"Thương Lưu Cung chúng ta một mực tuân theo luật định của Thiên Đình mà làm việc, cũng không nhiễm các loại tà nịnh của Luân Hồi Điện. Nếu như tiên sứ phải xử lý sự tình Luân Hồi Điện ở chỗ này, chúng ta không tiện tham dự, sẽ không ở đây làm vướng tay chân ngài." Lạc Thanh Hải dường như không để ý chút nào, thần sắc cung kính nói tiếp.
Nói xong, gã liền gật đầu nhẹ với đám người Nam Kha Mộng ở phía sau lưng, muốn dẫn bọn họ rời đi.
Nhưng vào lúc này, màn sáng hơi mờ bao phủ bốn phía đột nhiên hiện lên một tia kim mang, toàn bộ Linh Vực tán phát ra trận trận chấn động pháp tắc mãnh liệt.
Lông mày Hàn Lập nhăn lại, lập tức cảm thấy thiên địa nguyên khí bốn phía tựa hồ cũng bị phong cấm như bị đóng băng, rút cuộc cảm nhận được nửa điểm dấu vết lưu động.
"Tiên sứ, đây là ý gì?" Thần sắc Lạc Thanh Hải khẽ biến, mở miệng hỏi.
"Có một số việc còn chưa tìm ra nguyên nhân, người nào cũng không được phép ly khai." Công Thâu Cửu chậm rãi nói.
"Lạc Thanh Hải! Lúc trước ngươi lừa gạt ta, dẫn ta đến mảnh hồ nước vây khốn ta, sau lại hợp tác với tặc tử Luân Hồi Điện, mưu hại Cung chủ Bắc Hàn Tiên Cung Tiêu Tấn Hàn, chỉ sợ ngươi đã là người Luân Hồi Điện rồi?" Lúc này, Tuyết Oanh bỗng nhiên mở miệng quát.
Lạc Thanh Hải nghe vậy, đáy mắt hiện lên một tia dị sắc, giải thích:
"Ngươi nói oan uổng ta à, lúc trước ở hồ nước ta thấy ngươi bị nguy khốn, nhất thời không tìm ra phương pháp giải cứu, mới đi tìm Tiêu Cung Chủ trở về cứu ngươi. Chưa từng nghĩ bên này có biến cố liên tục làm chậm trễ, cho nên mới kéo dài đến hiện tại. Về phần Tiêu Cung Chủ, Lạc mỗ có thể phát tâm thề, trên dưới Thương Lưu Cung ta chưa bao giờ mảy may lãnh đạm, ý đồ mưu hại. Lại nói tiếp, chẳng lẽ Tiêu Cung Chủ thực xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Lạc mỗ một đường tìm đến tòa sơn cốc này, cũng không nhìn thấy thân ảnh lão nhân gia."
Trong khi nói chuyện, ánh mắt của gã giống như có thâm ý quét một vòng qua thân mọi người tại đây.
"Ngươi, cái lão này..."
Trên mặt Tuyết Oanh xinh đẹp hiện ra một tia tức giận, đang muốn mở miệng nói thêm gì nữa thì bị Công Thâu Cửu đưa tay cản lại.
"Những năm gần đây Tiêu Tấn Hàn một mực mưu đồ thống nhất tất cả thế lực lớn ở Bắc Hàn Tiên Vực, Thiên Đình chúng ta đã thấy không tốt, đã nhiều lần khuyên nhủ hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng hắn lại bảo thủ, không chịu nghe theo, lần này ném đi tính mạng, coi như là gieo gió gặt bão." Công Thâu Cửu liếc qua Lạc Thanh Hải, lạnh nhạt nói.
"Cái gì, Tiêu Cung Chủ vẫn lạc? Không biết Công Thâu tiên sứ..."
Lạc Thanh Hải nghe được lời ấy, lông mày không khỏi hơi nhíu một cái, giống như là kinh hãi, đồng thời cũng có chút không rõ ý tứ trong lời nói của người trước mắt này.
Nhưng ngay sau đó, Công Thâu Cửu lại chậm rãi nói: "Bất quá, thoạt nhìn tình hình hiện nay, ngược lại là trời đưa đất đẩy khiến hắn tạo ra một cơ hội tốt a, hặc hặc..."
Nương theo lời ấy là tiếng cười lớn vang lên, tất cả mọi người trong điện bỗng nhiên cảm thấy hô hấp có chút không thoải mái, thân thể mỗi người ở bốn phía tựa hồ bị một cỗ man lực vô hình đè ép xuống, thần sắc nhao nhao đột biến.
Vì vậy tất cả sắc quang mang trong điện, hoặc đỏ hoặc xanh, nhao nhao sáng lên, trong nháy mắt hầu như tất cả mọi người phóng xuất ra Linh Vực của mình.
Hàn Lập và đám người Hô Ngôn đạo nhân hợp cùng một chỗ, bọn họ phóng thích Linh Vực tầng tầng chất chồng, nhao nhao khống chế lục lượng pháp tắc của mình, ý đồ triệt tiêu cỗ lực lượng này, kết quả lại là hiệu quả quá mức nhỏ bé.
"Đây là pháp tắc gì... Sao lại cổ quái như thế?" Thái dương Âu Dương Khuê Sơn đã chảy ra mồ hôi lạnh, nghi ngờ nói.
"Tựa hồ là Khí chi pháp tắc nào đó... Hơn nữa người này vận dụng lực lượng pháp tắc vẫn còn trên đám Phong Thiên Đô..." Sắc mặt Hô Ngôn đạo nhân khó coi, trầm ngâm nói.
Hàn Lập im lặng, ý niệm trong đầu chuyển động nhanh chóng, đã tính toán trốn khỏi nơi này như thế nào rồi, nhưng tình huống trước mắt hiển nhiên không phải là thời cơ tốt nhất.
Xem ra chính mình trước đây dự cảm không sai, lần này quần tiên tụ hội ở Minh Hàn tiên phủ, thế lực khắp nơi giao hội, nhất là Bắc Hàn Tiên Cung gia nhập, động tĩnh không nhỏ, lại còn đưa tới đại nhân vật mà bản thân không trêu chọc nổi.
Lấy tu vi Kim Tiên cảnh trung kỳ của hắn lúc này, vận dụng thêm lực lượng thời gian pháp tắc, tuy có thể hoành hành không ngại trong đám Kim Tiên cảnh, nhưng đối mặt Thái Ất, thì vẫn không cách nào địch nổi.
Nói cho cùng, bản thân lúc này muốn đi cũng đã muộn.
Một đám Kim Tiên trong điện còn cảm thấy khó có thể tự kiềm chế, huống chi Nam Kha Mộng chỉ có vỏn vẹn tu vi Chân Tiên?
Tuy nàng ở trong Linh Vực Lạc Thanh Hải, nhưng vẫn cảm thấy hô hấp khó khăn, toàn thân đau nhức kịch liệt, trong tai không ngừng vang lên ù ù, hầu như không nghe được bất kỳ thanh âm nào khác.
"Khinh người quá đáng."
Lạc Thanh Hải thấy ái đồ bên cạnh run rẩy toàn thân, sắc mặt tái nhợt, thân hình có chút lung lay sắp đổ, rốt cuộc cũng nổi giận.
Chỉ thấy hai tay gã trảo trước người một cái, hư không chung quanh Công Thâu Cửu phun ra ánh sáng màu lam, trong nháy mắt ngưng tụ thành một vòng xoáy thật lớn, muốn nuốt sống y vào.
Bên trong vòng xoáy, một mảnh dài hẹp màu lam mơ hồ vặn vẹo như thân thể thuỷ long, không ngừng co rút lại trong phạm vi vòng xoáy, mang theo man lực thiên quân đè ép tới chỗ y, như gậy ông đập lưng ông, muốn đè ép thân thể y thành phấn vụn.
Nhưng mà, thân thể Công Thâu Cửu giữa vòng xoáy tựa hồ cách một tầng tường khí không thể nhìn thấy, bất luận vòng xoáy đè ép như thế nào, cũng khó có thể tiến thêm, căn bản không cách nào công phá được.
Lạc Thanh Hải tựa hồ đã sớm sở liệu việc này, một bên bàn tay không ngừng xiết chặt, tăng thêm lực lượng vòng xoáy, một bên lại nhìn mấy người bạch diện thư sinh gật đầu nhẹ.
Lúc trước gã cưỡng ép sử dụng lực lượng Thái Ất cảnh, tiêu hao thực sự quá lớn, bây giờ bất quá tạm thời vây khốn Công Thâu Cửu, cũng là cố hết sức.
Bốn người bạch diện thư sinh sớm đã hiểu ý, thân hình lóe lên, phân biệt bắn ra bốn phía chung quanh gã và Nam Kha Mộng.
Bàn tay bọn họ khẽ đảo, lần nữa lấy ra bốn lệnh bài phỉ thúy, một tay cầm lệnh bài, một tay bấm niệm pháp quyết.
Theo đó từng trận âm thanh ngâm tụng vang lên, trên lệnh bài phỉ thuý minh khắc đồ án hải thú cổ quái sáng rõ hào quang, từng cái bắn ra một đạo ánh sáng màu lam, liên kết cùng một chỗ với nhau, hình thành một tòa đại trận tứ phương.
Sắc mặt bốn người rất nhanh trở nên trắng bệch, hiển nhiên tiêu hao thập phần khủng bố, mà cùng lúc đó, đại trận trên mặt đất cũng bắt đầu hiện ra các loại phù văn phức tạp đến cực điểm, bên trong chẳng những tràn đầy hơi nước, lại còn mơ hồ có chấn động không gian truyền đến.
"Tứ hải ngao du đại trận... Trước kia nghe nói cần bố trí bốn toà pháp trận tế biển, mới có thể kích phát trận phát truyền tống đỉnh cấp không gian này. Hiện tại dựa vào bốn kiện Pháp bảo liền có thể làm được rồi. Lạc Đại Cung Chủ quả nhiên thâm tàng bất lộ a." Một hồi tiếng nói ôn hòa từ giữa vòng xoáy truyền ra, mang theo vẻ tán thưởng.
Thần sắc Lạc Thanh Hải khẽ biến, không có trả lời, hai tay không chỉ nắm chưởng, mà nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Công Thâu Cửu nói không sai, bốn người bạch diện thư sinh đang thi triển đúng là "Tứ hải ngao du đại trận", chẳng qua là pháp trận đơn giản hoá, uy năng tự nhiên không cách nào so với pháp trận nguyên bản, nhưng cũng đủ trợ giúp bọn gã thoát thân.
Chỉ thấy phù văn trong trận pháp càng ngày càng sáng, từ trong truyền ra từng trận chấn động không gian, càng ngày càng mạnh.
Mắt thấy đại trận chuẩn bị kích phát, đột nhiên vòng xoáy thuỷ long chợt "Phanh" một tiếng, nổ ra.
Chỉ thấy bên ngoài thân Công Thâu Cửu bao phủ một tầng khí lưu màu trắng hỗn loạn vô cùng, nhưng chỉ cách thân thể y ba tấc mà thôi, lại như gió bạo gào thét không thôi, thậm chí chính giữa có tiếng sấm truyền đến, uy thế hết sức kinh người.
"Không phải ta đã nói, có một số việc còn chưa giải quyết, người nào cũng không được đi?" Trên mặt y vẫn treo dáng tươi cười như trước, lại nhìn thấy được đám người Thương Lưu Cung đang phát lạnh cả người.
Dứt lời, y bỗng đưa ra phía trước một chưởng, rất nhanh lại biến thành quyền.
"Phanh" "Phanh" "Phanh" "Phanh" bốn âm thanh vang lên!
Bốn lệnh bài được cầm trong tay mấy người bạch diện thư sinh liên tiếp bạo liệt ra, biến thành bột mịn.
Đại trận sắp phát động cũng theo đó vỡ vụn ầm ầm, biến thành lốm đa lốm đốm ánh sáng màu lam, tiêu tán ra.
Trong miệng bốn người thúc giục trận pháp đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, ngoại trừ bạch diện thư sinh cùng Hắc tu lão giả còn có thể đứng thẳng, hai người còn lại trực tiếp co quắp ngã trên mặt đất.
Hai người bạch diện thư sinh vội vàng đảo cổ tay, mỗi người lấy ra một quả đan dược, nuốt vào.
Bên trong Linh Vực Công Thâu Cửu, thiên địa nguyên khí đình chỉ lưu động, Linh khí ngoại giới không cách nào tiến vào, tất cả mọi người không thể thông qua hấp thụ thiên địa nguyên khí để khôi phục Tiên Linh Lực, cho nên chỉ có thể thông qua phục dụng đan dược cùng sử dụng Tiên Nguyên thạch để hấp thu Tiên Linh Lực.
Y liếc qua Lạc Thanh Hải, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, cất bước đi tới hướng Hàn Lập bên này.
Lúc y đến gần đám người Thương Lưu Cung, mọi người rõ ràng chứng kiến trong hư không xảy ra một hồi vặn vẹo bẻ ngoặt, thân thể hai gã Kim Tiên Thương Lưu Cung nằm co quắp dưới đất sụp đổ xuống phía dưới, biến thành hai khối huyết nhục mơ hồ như bánh thịt.
Chỉ thấy bên trong máu xương, hai tiểu nhân Nguyên Anh màu lam bay nhanh ra, vội vàng thất kinh bay về phía Lạc Thanh Hải.
Còn chưa kịp bay ra hơn một trượng, đã bị một đạo khí lưu cuốn lấy, kéo vào trong tay áo Công Thâu Cửu.
Lạc Thanh Hải nhìn xem một màn này, thái dương nổi gân xanh, nhảy lên không thôi, nhưng cuối cùng chỉ co lại nắm đấm, cũng không có làm gì.
← Ch. 0502 | Ch. 0504 → |