← Ch.0603 | Ch.0605 → |
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Lão giả tóc đen đánh cờ cùng Nhiệt Hỏa Tiên Tôn tên là Đoàn Dữ Tai, tương tự cũng là nhân sỹ bản địa Hắc Sơn Tiên vực, bất quá lão không có tông môn bối cảnh nào, là một gã tán tu sơn dã, dựa vào một đường chém giết đoạt thức ăn trước miệng cọp mới tu luyện đến Kim Tiên sơ kỳ, bởi vì chán ghét cảnh lục đục với nhau, đánh đánh giết giết trước kia mới tránh đến nơi này.
Về phần tên nam tử đánh đàn cùng lão giả áo nâu, một người tên là Ngu Tử Kỳ, người kia là Cảnh Dương thượng nhân, cũng không phải tu dĩ bản địa Hắc Sơn Tiên vực, mà là từ Tiên vực khác du lịch đến đây, cuối cùng ở lại.
Bọn họ một người là Chân Tiên hậu kỳ, một người tu vi Kim Tiên hậu kỳ, tu vi chênh lệch không nhỏ, nhưng quan hệ giữa bốn người bọn họ cũng không tệ.
Trên thực tế, trừ bốn người trên tảng đá lớn và Hàn Lập bên ngoài, trong toàn bộ Phù Vân sơn mạch còn có bảy mươi hai cốc cùng ba mươi sáu khe, cư trú đại lượng người tu tiên.
Những người bọn họ, đại đa số đều là tán tu sơn dã và tiên nhân đi du lịch, tự biết đời này đại đạo vô vọng tiến một bước, dứt khoát gửi gắm tình cảm vào sơn thủy, đặt tâm trí vào đánh đàn chơi cờ, uống rượu đối văn như thế tục, trôi qua ung dung tự tại.
Dần dà, mảnh Phù Vân sơn mạch có tên gọi khác là "Nhàn Vân sơn".
Vùng thung lũng bốn người trên đá cùng Hàn Lập cư trú này vốn gọi là "Vân Lộc cốc", lại bị chính bọn hắn sửa lại thành "Dã Hạc cốc".
Bên trong Nhàn Vân sơn này, cho tới nay có một quy củ cổ quái "Không hỏi quá khứ, không liên quan tranh chấp, không để bên ngoài quấy nhiễu", ý là không hỏi qua quá khứ người cư trú, không cho phép trong núi tự ý tranh đoạt, không cho thế lực bên ngoài đến quấy nhiễu trật tự trong núi.
Đối với tồn tại quy củ này, Hàn Lập nghe được nguyên nhân trong miệng Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, nhưng không biết có chính xác không.
Nghe nói, năm đó ở Phù Vân sơn mạch có một vị tán tu định ra quy củ, vốn có người không để ý quy củ này, nhưng không ai biết sát lực cùng sát tâm người này mạnh đến đáng sợ, mặc kệ một người vi phạm lệnh cấm, hay một gia tộc, cho đến tông môn, đều bị gã dốc hết sức giết chết, sau đó không người nào dám xúc phạm nữa.
Về sau, có lời đồn người này tựa hồ là yếu nhân của Thiên Đình, sau khi gã rời đi, những quy củ này dần dần trở thành quy tắc thép của Nhàn Vân sơn, thế cho nên Tiên Cung quản lý nơi này cũng phải mắt nhắm mắt mở.
"Tại Nhàn Vân sơn này, vui vẻ với thế đời mới là chính sự, nào có giống ta? Trốn ở chỗ này vẫn không thể thanh tịnh, phải thường xuyên bế quan luyện đan, thật sự làm nhục danh tiếng nhàn vân dã hạc a." Hàn Lập gượng cười, nói.
"Cũng may ngươi là đan sư, nếu không phải ngươi kịp thời xuất ra một viên Kim Hồn Đan vào thời điểm ta đột phá Kim Tiên năm đó, thì thần hồn ta đã tan vỡ, tinh phách lưu tán khắp nơi rồi." Thần sắc Đoàn Dữ Tai trịnh trọng, mở miệng nói ra.
"Đoàn đạo hữu không nên mỗi lần nói vẻ mặt đều trịnh trọng như thế, đối với ta thì lần kia cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Sau đó được ngươi tiến dẫn, ta mới tới Dã Hạc cốc này xây dựng động phủ, xem như ngươi đã trả nợ ân tình rồi." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
"Ân cứu mạng, Đoàn mỗ nào có thể trả hết được?" Trong mắt Đoàn Dữ Tai loé ra vẻ xấu hổ, nói.
Đối với tính khí xem trọng ân nghĩa tình cừu như giang hồ thế tục của gã, Hàn Lập ngược lại sớm đã lĩnh giáo, vui vẻ không khuyên bảo gì nữa.
"Đúng rồi, Mạc tiên tử đâu? Hôm nay cũng lỡ hẹn rồi hả?" Ánh mắt của hắn quét một vòng qua bốn phía, tiếp tục hỏi.
"Mạc Vô Tuyết, ngươi còn không biết sao? Nàng đi đến Thanh Phong Nhai ngồi thiền muốn khô rồi." Ngu Tử Kỳ nói.
"Cái gì ngồi thiền muốn khô? Không phải là ngẩn người sao! Thoáng một cái có thể lên tới mười năm trăm năm, trong đám quái nhân tụ tập ở Nhàn Vân sơn, cũng xem như rất hiếm thấy đấy." Cảnh Dương thượng nhân khinh bỉ nói.
"Ài, tuy nói đại đạo đời này vô vọng, nhưng cũng không thể lãng phí như vậy. Nếu như tu hành không thú vị, sao không gửi gắm tình cảm nhân gian? Phong hoa tuyết nguyệt, cầm kỳ thi hoạ... Luôn luôn có niềm vui thú." Ngu Tử Kỳ có chút tiếc hận nói.
"Phong hoa tuyết nguyệt không phải là một người có thể độc hưởng niềm vui thú được, cần phải có Tử Kỳ ngươi giúp một tay." Trong lòng Hàn Lập biết Ngu Tử Kỳ sớm đã lưu luyến Mạc Vô Tuyết, trêu chọc cười nói.
Ngu Tử Kỳ nghe vậy tiếu ý trên mặt không giảm, nhưng trong lòng thở dài một hơi.
Mạc Vô Tuyết chính là một tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ, gã bất quá chỉ là một Chân Tiên hậu kỳ, hơn nữa tư chất có hạn, khả năng đời này không bước qua lằn ranh Kim Tiên kia, tai kiếp Thiên Nhân ngũ suy còn lơ lửng trên đầu, nào dám hy vọng xa vời kết thành đạo lữ cùng nàng?
"Đúng rồi, nghe nói Lệ đạo hữu ngươi gần đây luyện ra một lò Ngũ Thạch đan, có thể bán cho ta một viên hay không?" Lúc này, Cảnh Dương thượng nhân bỗng nhiên thu hồi bầu rượu, tiến lên cười hì hì hỏi thăm.
"Bán? Cảnh Dương đạo hữu nói lời này đúng là quá khách khí..." Hàn Lập khoát tay áo, nói.
Lão giả áo nâu nghe lời ấy, lập tức mặt mày hớn hở.
Còn không chờ lão cười xong, Hàn Lập nói câu tiếp theo khiến cho khóe miệng lão nhếch đến mang tai chợt co quắp lại.
"Bằng quan hệ hai ta cần gì phải mua? Ngươi dùng một bình Lục Phôi tửu đổi là được rồi."
Lục Phôi tửu này là Cảnh Dương thượng nhân học được một phương pháp chưng cất rượu hết sức đặc thù từ một cuốn sách cổ, đổ vào hơn một trăm vị tinh hoa tiên chi linh thảo, mới chế ra tiên tửu thanh thuần này, số lượng cực ít, giá trị lớn không kém Ngũ Thạch đan.
Mọi người thấy bộ dạng Cảnh Dương thượng nhân đau lòng khó nhịn, trong nội tâm đều âm thầm bật cười.
"Vẫn là rượu ngon có tư vị tốt hơn, đan dược cái gì... Có cái trứng ấy?" Cuối cùng, Cảnh Dương thượng nhân vẫn không nỡ bỏ rượu ngon, lầm bầm một tiếng, nói.
Hàn Lập thấy thế, tiếu ý trên mặt càng nồng đậm, bỗng nhiên vung tay lên, bốn đạo hoa quang đồng thời lướt qua, bay về phía bốn người trên đá.
Mấy người vội vàng đưa tay tiếp nhận, lại phát hiện đó là bình ngọc sứ màu trắng lớn cỡ bàn tay.
"Cái này là..." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nghi ngờ nói.
"Ngũ Thạch đan, mỗi người một viên, nhiều hơn thì không được." Hàn Lập gật đầu nhẹ, nói.
"Lệ đạo hữu..." Sắc mặt Cảnh Dương thượng nhân cứng lại, lẩm bẩm nói.
Mấy người còn lại cũng đều kinh ngạc, dù sao Ngũ Thạch đan này chính là đan dược cấp bậc Kim Tiên, có tác dụng không nhỏ cho việc củng cố cảnh giới, tăng cao tu vi, nhưng cũng không phải đồ vật tiện tay có thể đưa ra.
"Ài... Chư vị cũng không cần phải kinh ngạc, đưa đan này cho mọi người, thật sự là có chuyện muốn nhờ." Hàn Lập thở dài nói.
Mọi người nghe vậy, cũng không có lập tức thu hồi đan dược, mà sắc mặt nghiêm nghị chờ đợi nghe yêu cầu của Hàn Lập.
"Chắc hẳn chư vị cũng đều để ý tới, sát khí trong thân thể ta rất đậm đặc khác thường a? Thực không dám giấu giếm, tại hạ xác thực đang trải qua Thiên Nhân ngũ suy chi kiếp, bị sát khí vây hãm." Ánh mắt Hàn Lập quét về phía mọi người, chậm rãi mở miệng nói.
Trên mặt mấy người xác thực đều không có vẻ gì kinh ngạc, ngược lại có vẻ hiểu ra, như là vấn đề hoang mang hồi lâu, rốt cuộc biết được đáp án hợp tình hợp lý.
Bọn hắn biết rõ Thiên Nhân ngũ suy thì không cách nào tránh khỏi, khả năng cũng không thể vượt qua đạo quan ải này, cho nên đối với tao ngộ của Hàn Lập, có chút cảm động và đồng tình.
"Trước đó vài ngày, ta đạt được một toa đan phương, có thể luyện chế một loại đan dược tạm thời chống cự sát khí cắn trả, chỉ khổ nỗi không tìm được một loại linh tài tên là Huyền Chỉ Thạch Tinh, muốn nhờ chư vị hỗ trợ tìm một chút." Hàn Lập tiếp tục nói.
Theo như lời trong miệng hắn thì đan phương này tên là "Túc Sát đan", là thông qua Vô Thường Minh nhận được một loại đan phương bí ẩn, công hiệu thực sự của nó không phải là tạm thời áp chế sát khí cắn trả, mà là có thể quét sạch sát khí, trợ giúp tu sĩ Kim Tiên vượt qua Sát suy.
Bất quá, đây chỉ là tin đồn, bởi vì đan này quá mức hi hữu, vì vậy cũng không xác định được có đúng như vậy hay không.
Nếu muốn luyện chế loại đan này, cần phải có hai loại tài liệu chính mười phần mấu chốt, một trong số đó không phải vật nào khác, chính là năm đó Hàn Lập ở vực sâu sát khí hái được hơn mười gốc linh thảo cổ quái.
Trải qua nghe ngóng tin tức trong Vô Thường minh, hắn mới biết được cây này tên là "Khổ Lạc Thảo", nó sống ở nơi sát khí tụ tập nồng đậm, trải qua ít nhất mấy vạn năm mới có thể dựng dục ra đến linh vật, giá trị lớn làm cho người líu lưỡi, đây cũng là một trong hai tài liệu mấu chốt cực kỳ hiếm thấy của Túc Sát đan.
Loại tài liệu kia chính là "Huyền Chỉ Tinh Thạch".
Đối với vật này, vẻ mặt ba người Cảnh Dương thượng nhân đều mờ mịt, tỏ vẻ chưa từng nghe qua, chỉ có một mình Nhiệt Hỏa Tiên Tôn trầm ngâm chốc lát, sau đó mở miệng nói: "Lệ đạo hữu nói... Chẳng lẽ là Hoa Tâm Thạch trong truyền thuyết?"
"Không sai. Chẳng lẽ Nhiệt Hỏa đạo hữu đã gặp qua?" Lông mày Hàn Lập nhíu một cái, hỏi vội.
"Linh tài cực phẩm bậc này, ta không có cơ duyên nhìn thấy, chỉ nghe nói mấy trăm năm trước từng xuất hiện trong Ngọc Côn lâu ở Tụ Côn thành." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lắc đầu, nói.
"Rốt cuộc Huyền Chỉ Tinh Thạch này là vật gì, tai sao nghe các ngươi nói lại thần bí quý hiếm như vậy?" Vẻ mặt Cảnh Dương thượng nhân hiếu kỳ hỏi.
"Huyền Chỉ Tinh Thạch là một loại linh thạch cực phẩm, là tài liệu chính luyện chế rất nhiều đan dược cấp bậc Thái Ất. Nó là một loại linh thảo, thường sinh trưởng một mình, trải qua vài vạn năm mới có thể khai mở một đóa hoa, sau đó nụ hoa nở rộ, một chỗ tâm hoa sẽ sinh ra một khối kết tinh nhỏ, chính là Huyền Chỉ Tinh Thạch." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn giải thích nói.
"Trừ phi bị ngoại lực quấy nhiễu, hoa này sẽ không tàn lụi, tinh thạch cũng sẽ một mực sinh trưởng, niên đại càng lâu, ẩn chứa linh lực dược lực càng nồng đậm, nhưng chỉ cần có một chút xíu ngoại lực quấy nhiễu, tinh thạch sẽ tróc ra, cánh hoa tàn lụi, cây héo rũ, bộ rễ thành tro. Chỗ nó sinh trưởng lại là hiểm cảnh của tất cả mọi người, vì vậy trên thị trường cực kỳ thưa thớt, có thể nói là có tiền mà không thể mua được." Hàn Lập bổ sung.
"Lại quý hiếm như vậy... Xem ra Ngũ Thạch đan này của Lệ đạo hữu có thể phải nước dội lá môn rồi?" Cảnh Dương thượng nhân kêu tấc tắc một tiếng kỳ lạ, lắc đầu nói.
"Lệ đạo hữu yên tâm, Đoàn mỗ tuy rằng quái gở, nhưng còn có mấy người bạn cũ, trong đó không thiếu người làm sinh ý về linh tài linh dược, ta sẽ nhắc nhở bọn hắn thay ngươi tìm kiếm." Thần sắc Đoàn Dữ Tai ngưng trọng nói.
"Đa tạ." Hàn Lập ôm quyền, nói.
"Chuyện này dựa vào ta không đáng tin cậy, Nhiệt Hỏa lão quỷ có thể tự do ra vào nội thành Tụ Côn thành, ngược lại có thể giúp ngươi nghe ngóng chút ít tin tức, không chừng ngày nào đó bên trong Ngọc Côn lâu sẽ tái hiện vật ấy." Cảnh Dương thượng nhân trực tiếp giang tay ra, nói.
"Lệ đạo hữu yên tâm, đợi xong bàn cờ này, ta trở về Tụ Côn thành một chuyến."
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn vừa dứt lời, trên bàn cờ liền vang lên hai tiếng vang giòn giã, hai quân cờ màu trắng đã rơi vào trên bàn cờ.
"Ta nhận thua." Đoàn Dữ Tai nói gọn.
"Ngươi... Mà thôi, mà thôi, ta đây trở về Tụ Côn thành một chuyến." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn không biết nói gì nữa, đành phải lắc đầu, cáo từ mọi người một tiếng, hóa thành một vệt sáng lao về phía nam.
← Ch. 0603 | Ch. 0605 → |