← Ch.0678 | Ch.0680 → |
Dịch giả: Tiểu Mjnh
Biên: Độc Hành
"Vậy xong rồi, thứ này sẽ thuộc về Nhiệt Hỏa đạo hữu." Không đợi Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nói xong, Hàn Lập liền cướp lời vừa cười vừa nói.
"Lệ đạo hữu thật hào phóng, tại hạ bội phục." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhìn Hàn Lập rồi cung kính thi lễ, từ đáy lòng nói ra.
Hàn Lập khoát tay áo, cầm lấy miếng ngọc giản chạm vào mi tâm, thần thức chui vào trong đó.
Ngay sau đó, đuôi lông mày hắn hơi nhíu lại.
Chỉ thấy bên trong một mảnh ánh sáng màu xanh mơ hồ hiện ra từng dòng văn tự màu vàng, nhìn kỹ hoá ra là một bộ công pháp tối nghĩa vô cùng, nhưng đó cũng không phải 《mĐại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết gì cả, mà là một bộ công pháp tên là Đông Ất Khô Vinh Kinh.
Một lát sau, Hàn Lập đã ghi nhớ toàn bộ văn tự xong, liền hạ ngọc giản xuống rồi đưa cho Nhiệt Hỏa Tiên Tôn.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn vội vàng nhận lấy, nhìn xem kỹ càng.
Hàn Lập nhìn sắc mặt của lão lộ vẻ vui mừng rồi dần chuyển qua thất vọng, tiếp đó trở lại bình thường, khóe miệng nở nụ cười.
Bộ 《Đông Ất Khô Vinh Kinh》 này tổng cộng chín tầng, cũng là bộ công pháp liên quan đến Thời Gian Pháp Tắc, nhìn sơ qua thì thấy bộ này cùng với mấy bộ 《Thủy Diễn Tứ Thời Quyết》, 《Huyễn Thần Bảo Điển》 có liên quan ngàn vạn lần, tựa như từ một hệ.
"Lệ đạo hữu, bộ công pháp này tuy không phải là 《Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết》 nhưng cũng là bí mật bất truyền của bản tông, hi vọng ngươi đừng truyền ra ngoài." Sau khi Nhiệt Hỏa Tiên thu lại ngọc giản, liền thở dài ngưng trọng nói ra.
"Đó là điều hiển nhiên... Nhiệt Hỏa đạo hữu, đoạn Lưỡng Sinh Thụ còn sót lại này nếu đã không còn tác dụng gì, có thể nhường cho ta không?" Hàn Lập đổi chủ đề, hỏi.
"Lúc nãy đạo hữu ra tay thật mạnh, đã chặt đứt sinh cơ của tiên thực, hiện giữ lại có tác dụng gì?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lộ vẻ kinh ngạc, hỏi.
"Ài... Không có gì, nếu như có cơ duyên vạn phần có thể cứu sống Lưỡng Sinh Thụ này, kiếp nạn sát suy của ta cũng có hi vọng vượt qua à? " Hàn Lập cười khổ nói, nhưng trong lòng thì lại tính toán, muốn thử dùng lục dịch trong bình nhỏ cứu sống được hay không.
"Thì ra là thế, vậy đạo hữu thu đi." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn chợt giật mình, vừa cười vừa nói.
"Đúng rồi, ngươi có biết Mộc Diên tiền bối năm đó làm thế nào dùng Lưỡng Sinh Thụ vượt qua sát suy không?" Hàn Lập cẩn thận thu Lưỡng Sinh Thụ lại từng chút một, mở miệng hỏi.
"Cái này... Chuyện tu hành của Mộc Diên sư bá ta cũng không rõ, thế nhưng có lẽ cũng không tránh được sát suy hạ xuống, mới dùng ngoại vật vượt qua đó." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lắc đầu, nói ra.
"Ta cũng nghĩ như thế, bởi vậy, thi hài Mộc Diên tiền bối mới cô động sát thai, hơn phân nữa liên quan tới vô số sát khí vốn giấu trong Lưỡng Sinh Thụ" Hàn Lập gật đầu nói.
Sau khi thu hồi lại, hai người cũng không rời đi ngay, mà chờ thương thế trên cánh tay Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lành lại, rồi mới rời khỏi đại điện dưới mặt đất.
"Lưỡng Sinh Cung này đã không có, vậy thì chỗ khác cũng sẽ không, nếu như Tàng Chân Cốc ở trên khối Đại Lục này không bị tách ra, thì sẽ cách nơi này không xa lắm, trước tiên chúng ta đến đó xem thử." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhìn thoáng cuối chân trời, nói với Hàn Lập.
"Không biết Tàng Chân Cốc trong miệng đạo hữu, là chỗ nào của quý tông vậy?" Hàn Lập có chút nghi ngờ hỏi.
"Tàng Chân Cốc là nơi Lão Tổ bế quan thường ngày, ngoại trừ giảng kinh thụ pháp hoặc là xử lý chuyện quan trọng trong tông môn, lão tổ mới ra ngoài, còn lại thời gian đều ở trong đó, cho nên chỗ này rất có khả năng giấu <<Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết >> Nhiệt Hỏa Tiên Tôn giải thích.
"Tốt, vậy chúng ta đến đó trước đi." Hàn Lập gật đầu nói.
Sau đó, hai người điều khiển phi chu, dưới chỉ dẫn của Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, lao nhanh về phía Tàng Chân Cốc.
Trên đường phi hành, từ trên bầu trời nhìn xuống, chỉ thấy khắp nơi trên mặt đất là một mảnh hoang tàn, chỗ nào cũng đều lưu lại dấu vết tranh đấu dữ dội.
Hàn Lập thấy vậy, không khỏi nhớ lại, năm đó xuyên không tới đây nhìn thấy cảnh tượng đó, đặc biệt là một chưởng động trời từ trên giáng xuống, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được mà ngước nhìn bầu trời phía xa, chỉ thấy trời xanh mây tạnh, xanh thẳm vô cùng, một mảnh yên bình.
Trải qua tầm ba khắc đồng hồ, phi chu vượt qua mảnh phế tích thật lớn, đi tới một vùng bình nguyên rộng lớn, liền giảm tốc độ, từ từ tiến đến.
"Thật tốt, Tàng Chân Cốc này không bị nứt vỡ, vẫn còn dính vào Mộc Hoàng Vực." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhìn vào tòa sơn cốc màu xanh phía xa xa, nhếch miệng nở nụ cười, nói ra.
Trong mắt Hàn Lập lay động hào quang, cũng đang quan sát sơn cốc bên kia, chỉ thấy hai bên sơn cốc không cao lắm, bề mặt trong cốc có chút bằng phẳng, đón nhận từng ánh nắng chiếu vào, không có vẻ gì là chật chội u tối.
"Tàng Phong Cốc này tựa hồ không phải nơi trọng địa quan trọng, bên trong cũng không có cấm chế gì à? Hàn Lập nghi hoặc hỏi.
"Khà khà, Lệ đạo hữu lầm rồi, Tàng Phong Cốc này cũng không phải là nơi thiên địa linh khí nồng đậm nhất trong môn, cũng không bố trí cấm chế bí ẩn gì cả, sở dĩ lão tổ bế quan chỗ này, chỉ là đơn giản ưa thích Không Linh Trúc trong cốc mà thôi." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn vừa cười vừa nói.
"Nói như vậy, ngược lại là ta quá lo lắng rồi..." Hàn Lập hơi ngẩn ra rồi nói.
Trong khi nói chuyện, hai người đã đi đến gần cửa hang.
Chưa kịp hạ xuống đất, cả hai chợt nghe từng đợt âm thanh "Rào rào", xen lẫn trong đó là tiếng đung đưa xì xào, tạo thành một nhạc khúc kỳ ảo êm tai, từ trong cốc truyền ra.
"Đây là..." Hàn Lập nghe thấy âm thanh này, cảm giác rất êm tai, không khỏi thì thào hỏi.
"Đây là khúc Không Linh Trúc, là do những cơn gió thổi qua rừng trúc, thân trúc đụng vào nhau tạo thành âm thanh Không Linh Trúc, tiếng vang hòa hợp, có hiệu quả thanh tịnh tâm hồn." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhắm mắt cảm thụ, rồi giải thích.
"Chả trách Di La lão tổ muốn bế quan chỗ này, quả là một nơi tĩnh tu tuyệt vời." Hàn Lập nghe vậy, cũng không nhịn được tặc lưỡi tán dương.
"Đây vẫn chỉ là nơi cửa hang, trong cốc còn có một loại linh điểu tên là Phong Linh Thước, tiếng hót uyển chuyển dễ nghe, phối hợp với khúc Không Linh Trúc mới thật sự là diệu âm thế gian." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn có chút hơi tự đắc nói ra.
Đi vào trong cốc, không bao lâu Hàn Lập thấy từng bụi cây trúc xanh tươi ướt át, mọc rải rác hai bên sườn núi, thân trúc thẳng tắp, nhìn có chút mỏng manh, dưới cơn gió nhẹ đung đưa va vào nhau, phát ra từng trận âm thanh "Rào rào".
Càng đi vào sâu, rừng trúc hai bên càng rậm rạp, mơ hồ mọc khắp nơi trong cốc, chỉ chừa lại một con đường nhỏ sáu thước lát từ phiến đá, uốn lượn đi sâu vào trong rừng trúc.
Nghe âm thanh Linh Trúc không ngừng chung quanh, trong lòng Hàn Lập cảm thấy bình thản, ngược lại thật sự có mấy phần hưởng thụ.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn bên cạnh cũng giống vậy, mấy ngày liền lão đều nhíu chặt lông mày, lúc này mới giãn ra vài phần.
Sau khi vào sâu tầm nữa canh giờ, chẳng biết từ lúc nào sương mù mờ mịt đã bao phủ cả khu rừng trúc, làm cho âm thanh khúc Không Linh Trúc trở nên nhỏ lại.
Hàn Lập nhìn sâu vào rừng trúc, sương mù màu trắng xám càng thêm dày đặc, bất ngờ lông mày nhíu lại, trong lòng sinh ra cảm giác bất an.
Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng màu tím, nhìn bốn phía chung quanh, lại thấy tầm nhìn chỉ còn không quá trăm trượng, sau đó trở về mắt thường thì thấy tối tăm mờ mịt vô cùng.
Mà càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, thân Không Linh Trúc hay lá trúc sâu trong sương mù đều có màu xám trắng lạ thường, ngay khi va vào nhau cũng không phát ra âm thanh nào cả.
"Nhiệt Hỏa đạo hữu, tựa như những sương mù này có chỗ không thích hợp, có vẻ như đang áp chế thật lớn lực lượng thần thức, mơ hồ lại mang theo chút sát khí, có phải chúng ta đã vô tình đụng vào cấm chế gì đó trong cốc hay không? Hàn Lập thu lại tâm thần, nhíu mày hỏi.
"Năm đó lão tổ từng hạ lệnh không được hạ cấm chế tại Tàng Chân Cốc, cũng không hạn chế đệ tử trong môn đi vào trong cốc, vì vậy ta cũng đến đây nhiều lần, thường sáng sớm cũng có sương mù ngưng đọng, nhưng sương mù hơi mờ nhạt, ta chưa bao giờ thấy qua sương mù kỳ quái như trước mắt này... Không biết có phải sau cuộc biến cố của tông môn mới có hay không?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn có chút khó chịu, mở miệng nói ra.
"Bất kể thế nào, áp chế lực lượng thần thức đến như thế, tuyệt không phải chuyện tốt lành gì, chúng ta phải mười phần cảnh giác mới được." Hàn Lập nhíu mày, nói ra.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, bất ngờ vang lên một âm thanh động trời.
Sâu trong rừng trúc rậm rạp, bất ngờ phát sáng mấy trăm đốm sáng màu xanh u ám, tựa như ma trôi nổi lửa phun ra bốn phía.
"Cẩn thận.."
Ngay khi Hàn Lập vừa quát một tiếng, tay phải xoay chuyển, chợt trong lòng bàn tay tỏa ra điện quang màu vàng, hiện ra chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm liền nắm trong tay, phía trên còn phát ra lôi điện màu vàng, vang "Tí tách" không ngừng.
Sau đó hắn vung lên, lôi điện màu vàng lập tức ngưng thành sợi dây, như roi Trường Tiên vụt ngang bốn phía.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn kế bên một tay lấy cỗ kính màu vàng ra, nhưng chưa thúc giục, tay kia thì cầm một cây Quạt Ba Tiêu màu đỏ thẫm thật lớn quạt tới mấy chục đoàn U Hỏa màu xanh.
"Xì xì xì.."
Tịch Tà Thần Lôi ngưng thành roi Trường Tiên, ở trước người vẽ ra một đường vòng tròn màu vàng, trong chớp mắt đã đánh trúng đoàn quỷ hỏa kia, phát ra từng đợt nổ vang.
Hơn trăm đoàn quỷ hoả to như trái dưa hấu cùng tan rã, nhưng không có tiêu tán, mà phân tán thành vô số U Hỏa màu xanh to như nắm đấm, bay tới có chút chậm hơn, nhưng vẫn bay tới tấp về phía bọn hắn.
"Phần phật" "Phần phật"
Hỏa văn bao quanh trên Quạt Ba Tiêu đỏ thẫm tỏa sáng, bắn ra một đám hỏa diễm đỏ thẫm lớn bằng ngọn lửa màu xanh, va vào đám ngọn lửa màu xanh giữa không trung, làm nổ tung từng đợt.
Hỏa diễm một đỏ một xanh dần quấn lấy nhau, phát ra từng đốm lửa nhỏ rồi triệt tiêu nhau, từng đoàn dập tắt, toàn bộ tan biến không thấy gì cả.
"Lệ đạo hữu, những thứ này dường như Xích Diễm có thể khắc chế được!" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cao giọng quát.
Hàn Lập cũng đã sớm thấy được, tâm niệm vừa động, ngay đầu vai liền phát ra tia sáng bạc, rồi hiện ra một ngân diễm tiểu nhân lớn bằng lòng bàn tay.
Chỉ thấy tiểu nhân bẻ tay duỗi lưng, tiếp đó nghiêng đầu nhìn về lục sắc hỏa diễm bốn phía, múa máy tay chân tựa như muốn bày ra tư thế chơi lớn vậy.
← Ch. 0678 | Ch. 0680 → |