← Ch.0945 | Ch.0947 → |
Converter: Silanh
Dịch: Chưởng Thiên
"Ba tên phù linh này cứ giao cho Tôn mỗ, các ngươi trợ giúp Thần đạo hữu tiêu diệt đám khôi lỗi kia là được." Tôn Đồ trông thấy hành động của đám người Thần Dương bên kia, hai mắt lóe lên, cười dài nói.
Vừa dứt lời, thân hình y nhào lên nhanh như điện xẹt, thanh cốt kiếm trong tay đại phóng hắc quang, từng đạo kiếm ảnh màu đen theo đó mà bắn ra, nở rộ như khổng tước xòe đuôi, công kích ba gã Thiên Khôi Huyền Tướng.
Ba tên Thiên Khôi Huyền Tướng này lập tức huy động trường kích trong tay nghênh chiến, hai bên lập tức lao vào nhau chém giết.
Đám người Hàn Lập thấy thế, đồng loạt xông lên tiêu diệt những con khôi lỗi còn lại.
Lúc này, Hiên Viên Hành cầm trong tay hai cây hắc bổng dài chừng năm thước, trên đầu quấn một băng vải màu vàng, thoạt nhìn rất giống gậy đại tang của nhân gian thế tục.
Hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi, chia làm hai đoàn thấm lên hai cây gậy đại tang.
Chúng lập tức tỏa ra từng trận hắc mang, vung lên theo thế tay Hiên Viên Hành, hóa thành vô số bổng ảnh, hướng về phía khôi lỗi.
Bổng ảnh rít lên, phát ra tiếng quỷ khóc thê lương, bao trùm cả đám khôi lỗi.
Hành động của những con khôi lỗi màu đỏ này nhanh chóng trở nên chậm chạp, dường như bị ảnh hưởng bởi âm thanh tang tóc kia.
Cùng lúc đó, ngực bụng Phương Thiền phình lên như cái trống, "Ô... ô... n... g" một tiếng, một làn sóng âm bàng bạc từ trong mũi hắn chen chúc lao ra, cũng đánh về phía khôi lỗi.
Dưới sự liên thủ của hai người, động tác của đám khôi lỗi màu đỏ lập tức cứng đờ, sức phá hoại của chúng liền giảm mạnh.
Hàn Lập tận dụng cơ hội này, thân hình nhoáng lên, loan đao trong tay hắn đại phóng bạch quang, chém vào hư không.
Một đao ảnh lớn cỡ vài chục trượng với khí thế bạt sơn phá không mà đi, như một luồng sóng dữ quét về phía bức tường man lực do khôi lỗi liên thủ tạo ra.
Thạch Xuyên Không theo sát phía sau Hàn Lập, trường côn màu tím trong tay hắn tỏa ra khí lực cuồn cuộn, toàn bộ tinh khiếu đồng thời tỏa sáng, tạo thành một đạo côn ảnh thô to, cùng lúc phối hợp với đao mang, công phá sự liên thủ của đám khôi lỗi.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!
Bức tường man lực vốn đã suy yếu do hứng chịu công kích của Hiên Viên Hành cùng Phương Thiền, giờ đây lại bị hai người Hàn Lập toàn lực đánh phá, lập tức xuất hiện một lỗ hổng.
Trên mặt Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không xuất hiện nét cười, thân hình chui tọt qua lỗ hổng đó, rất nhanh tiếp cận sau lưng Khôi Lỗi Cự Linh.
"Tốt lắm! Đã có thêm sức mạnh của hai vị, chỉ cần đánh tan sự liên thủ của bọn chúng, những việc còn lại đều không đáng nhắc tới." Thần Dương mắt thấy cảnh này, lập tức đại hỉ nói.
Hai nắm đấm của Thần Dương sáng lên rực rỡ, thoắt cái cũng lao tới, vô số quyền ảnh xuất ra như lưu tinh giáng xuống đám khôi lỗi màu đỏ.
Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không đương nhiên hiểu rõ tình huống, cũng tận lực phóng ra đao mang côn ảnh, nện vào lưng đám Khôi Lỗi Cự Linh.
Số lượng khôi lôi hiện giờ còn đúng mười con, trong đó có một đầu khôi lỗi rõ ràng cao lớn hơn đồng bọn của nó vài phần, miệng nó chợt phát ra tiếng gầm nhẹ.
Lập tức trong mười đầu khôi lỗi có hai con xoay người lại nhanh như chớp, nghênh đón Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không.
Tám con còn lại vung vẩy quyền cước, sức mạnh chúng phát ra chợt biến đổi, hòa lẫn vào nhau một cách xảo diệu, hình thành nên một tấm lưới kình lực khổng lồ, ngăn chặn ba người Thần Dương phía trước.
Lưới kình này lập tức lan rộng, trên đại điện xuất hiện cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, dồn ép ba người Thần Dương vào một chỗ.
Hai con Khôi Lỗi Cự Linh tung ra hai nắm đấm màu đỏ, khí lực tuôn ra ồ ạt, bành trướng tạo thành hai quang cầu, đánh về phía hai người Hàn Lập.
Hai quầng sáng đỏ rực nở rộ trên nắm đấm của hai con khôi lỗi, nện vào đao mang côn ảnh.
"Ầm... ầm... " hai tiếng nổ mạnh vang lên!
Đao mang côn ảnh bị một kích này của khôi lỗi phá giải, bao liệt tiêu tán.
Không dừng lại ở đó, hai con khôi lỗi này bỗng nhiên biến quyền thành chưởng, bốn tay xuất ra nhanh như chớp, thình lình bắt lấy loan đao màu trắng cùng trường côn màu tím.
Hàn Lập cười nhạt, để mặc cho khôi lỗi bắt lấy loan đao trường côn, tay đang cầm loan đao đột ngột vận sức kéo một cái, đồng thời dậm chân, thân thể hắn bay vọt lên, trong chớp mắt đã đứng trên bả vai khôi lỗi màu đỏ.
Không chờ khôi lỗi kịp phản ứng, tay hắn cánh tay hơi cong, hóa thành một đạo tàn ảnh, hung hăng khoan vào hộp sọ Khôi Lỗi.
Một tiếng nổ trầm đục vang lên!
Cái đầu Khôi Lỗi Cự Linh lập tức toác ra như dưa hấu, phun ra một đống dịch thể trắng nhờ.
Hàn Lập đang đứng trên vai khôi lỗi không đầu lại nhún một cái, thân hình lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh, lao về phía tám con Khôi Lỗi bên kia.
Nhưng đúng lúc này, một đạo bạch quang từ trên không lao nhanh tới, đúng là một thanh trường kích sáng lóa, nhằm thẳng đỉnh đầu Hàn Lập.
Trường kích tỏa ra khí tức vô cùng sắc bén, hư không gần đó phát ra tiếng "xuy... xuy...", mắt thường cũng có thể thấy được một đạo bạch quang đang vùn vụt lao đến.
Hàn Lập chau mày, thân hình cấp tốc lưu chuyển, huyền khiếu trên hai chân sáng ngời, đột ngột lướt sang bên cạnh hơn một trượng, tránh được một kích này.
Chợt có bóng trắng lóe lên, một gã Thiên Khôi Huyền Tướng từ trên trời rơi xuống, chắn trước mặt Hàn Lập.
Ở bên kia, Tôn Đồ liên tục gầm lên giận dữ, cốt kiếm trong tay vẫn tỏa ra hắc quang, nhưng lại bị hai tên Thiên Khôi Huyền Tướng gắt gao cuốn lấy, không tài nào thoát được.
"Đến hay lắm!"
Hàn Lập cười cười, thân hình lại lao đi để lại một vệt tàn ảnh, trong chớp mắt tiếp cận Thiên Khôi Huyền Tướng.
Thiên Khôi Huyền Tướng dường như có chút kinh hãi, nhưng không hề trốn tránh, xuất ra trường kích sáng lòa trong tay, để lại một vệt sáng dài lạnh lẽo, đánh xuống đầu Hàn Lập.
"Lệ đạo hữu mau tránh, công kích của phù linh rất quỷ dị, hữu hình nhưng vô thực, không thể ngăn cản!" Thần Dương chứng kiến cảnh này từ xa, lập tức hô to nhắc nhở.
Tuy nhiên Hàn Lập không hề nao núng, huyền khiếu tứ chi đồng loạt rực sáng, tạo nên một quầng sáng chói mắt, bao phủ lấy thân hình hắn và Thiên Khôi Huyền Tướng cùng phạm vi vài chục trượng xung quanh, từ bên ngoài căn bản không thể quan sát được tình huống xảy ra trong quang cầu.
Một tiếng "phốc" nhỏ truyền ra từ giữa màn hào quang, sau đó lại vang lên âm thanh bạo liệt.
Quầng sáng chói mắt chợt biến mất, thân ảnh Hàn Lập lại hiện ra, nhưng tên Thiên Khôi Huyền Tướng đã hoàn toàn biến mất.
Mọi người trong đại điện đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ngoại trừ Thạch Xuyên Không.
Nhưng mà Hàn Lập không hề để ý đến phản ứng của mấy kẻ kia, thân hình nhoáng một cái biến mất, sau một khắc liền hiện ra như quỷ mị ở sau lưng tám con Khôi Lỗi Cự Linh, hai cánh tay nhanh như chớp liên hoàn đánh xuống đầu chúng nó.
"Phanh... phanh... phanh... phanh... phanh..." năm tiếng nổ trầm đục vang lên liên tiếp!
Năm cái đầu khôi lỗi, kể cả con thủ lĩnh cao lớn nhất, đồng loạt nứt toác ra, động tác của chúng lập tức đình trệ, năm cỗ thân thể khổng lồ như năm tòa núi lớn ầm ầm đổ xuống, nằm la liệt trên mặt đất.
Sau khi Hàn Lập kết thúc chuỗi động tác nhanh như thiểm điện, ba người Thần Dương mới kịp có phản ứng, lập tức phát ra tiếng hoan hô, rồi lao vào tấn công ba con khôi lỗi còn lại.
Ánh mắt Hàn Lập xoay chuyển nhìn về phía Tôn Đồ bên kia, thân ảnh chớp động một cái biến mất.
Sau một khắc, hắn lại hiện ra ở sau lưng một gã Thiên Khôi Huyền Tướng, tung ra một chưởng.
Bàn tay Hàn Lập Man phát ra lực cuồn cuộn, lại tỏa ra ánh sáng chói mắt, bao trùm thân thể Thiên Khôi Huyền Tướng.
Thần Niệm Chi Liên chính là tuyệt kỹ độc môn của hắn, là thành quả của việc tu luyện Luyện Thần Thuật, đương nhiên Hàn Lập không muốn bị người khác phát hiện.
Tôn Đồ bị một chưởng này đánh văng ra, thân hình vừa mới ổn định, thì Hàn Lập với bàn tay tỏa hào quang đã không còn ở đó nữa, ngoài ra gã Thiên Khôi Huyền Tướng kia cũng lại biến mất vô ảnh vô tung.
Mặt y biến sắc, nhìn thấy ánh mắt Hàn Lập đang lăm lăm hướng về tên Thiên Khôi Huyền Tướng cuối cùng, y lập tức cuống lên, quát lớn một tiếng, thanh cốt kiếm trong tay đại phóng hắc quang.
"Xuy... xuy... xuy..."
Cốt kiếm liên tục bắn ra mấy đạo hắc quang, phảng phất giống những sợi dây thừng màu đen, quấn chặt lấy tên Thiên Khôi Huyền Tướng cuối cùng.
"Hống!" Từ trên người Tôn Đồ phát ra tiếng gầm rú quỷ dị, lập tức thanh cốt kiếm trên tay hắn tỏa ra một màn sương mù đen kịt, huyễn hóa thành một đầu ác thú màu đen, cái miệng lớn của nó há to như chậu máu, đột ngột nuốt chửng Thiên Khôi Huyền Tướng.
Sau khi đắc thủ, thú ảnh này lập tức tan rã, màn sương mù đen kịt cũng bị thu lại trong nháy mắt.
Hàn Lập thấy vậy, khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Lúc này, ba con khôi lỗi cuối cùng đã bị đám người Thần Dương tiêu diệt, tòa đại điện lập tức trở nên yên tĩnh.
Nhất thời cả đám người đều lặng yên quan sát lẫn nhau, không có ai mở miệng nói gì.
Có lẽ do chứng kiến những đòn sát thủ mà vài kẻ vừa mới lộ ra, hoặc là thủ đoạn công kích như bão táp chớp giật của Hàn Lập, khiến cho ai cũng đều âm thầm kinh hãi, phảng phất có chút quỷ dị bao trùm lên bầu không khí bên trong đại điện.
"Ha ha, có hai vị Lệ đạo hữu gia nhập, tình hình lập tức thay đổi, trong nháy mắt đã giải quyết xong đám chướng ngại này." Tôn Đồ là người đầu tiên phá vỡ trầm mặc, cười nói.
Tiếng cười của hắn dường như giúp giải tỏa bầu không khí căng thẳng, ánh mắt của những người còn lại nhao nhao nhìn về phía hai người Hàn Lập.
"Hai người bọn ta chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi, không tưởng tượng được là có thể gặp mặt chư vị tại đây, xem ra chúng ta thật là có duyên a." Hàn Lập tươi cười.
"Nếu ta nhớ không lầm, vị Thạch đạo hữu này lúc trước từng xuất hiện bên cạnh Ách thành chủ a, hiện tại lại đồng hành cùng Lệ đạo hữu, dường như hai vị là người quen?" Tôn Đồ liếc nhìn Thạch Xuyên Không bên cạnh Hàn Lập một chút, rồi lại liếc sang Thần Dương, nhàn nhạt nói ra.
"Ha ha, việc này nói ra thì hơi dài dòng. Tóm lại, Lệ đạo hữu và Thạch đạo hữu đích thực đã quen biết từ trước, chẳng qua hiện giờ tất cả chúng ta đã là người cùng thuyền, đều chung một mục đích, chính là tìm được đồ vật mình mong muốn ở Đại Khư này." Hàn Lập còn chưa kịp mở miệng, Thần Dương đã cười rộ lên.
"Phải rồi, theo như Thần đạo hữu nói, thì trong đại điện này ắt có trọng bảo a, chẳng lẽ các vị đã phát hiện ra điều gì?" Hàn Lập nghe vậy bèn hỏi.
"Ta cùng Hiên Viên đạo hữu cũng là vô tình gặp được hai vị Tôn thành chủ ở lối vào đại điện, lúc ấy liền cảm thấy chỗ này không hề đơn giản, hẳn là có trọng bảo bên trong, cho nên quyết định hợp tác cùng nhau xâm nhập tìm kiếm. Nhưng bên trong đến cùng là có cái gì, e rằng còn phải tiếp tục dấn thân mới có thể kết luận a." Thần Dương nhìn Tôn Đồ một cái, từ tốn nói ra.
"Không sai. Hiện giờ đã có thêm Lệ, Thạch hai vị đạo hữu, sau này dẫu có phiền toái nảy sinh, cũng không thành vấn đề a." Tôn Đồ cười ha ha nói.
"Chúng ta vừa mới trải qua kịch chiến, tiêu hao chắc hẳn không nhỏ, chi bằng nghỉ ngơi một chút tại đây rồi hãy tiếp tục lên đường." Thần Dương nhìn về phía một cái cửa đá bên trong đại điện cách đó không xa nói ra.
Sắc mặt Hiên Viên Hành cùng Phương Thiền có hơi trắng bệch, nghe tiếng lập tức gật đầu, lần lượt từng người lấy ra đan dược ăn vào, rồi khoanh chân ngồi xuống vận công luyện hóa.
Thạch Xuyên Không thật ra không có chút mệt mỏi nào, có điều Thần Dương đã nói vậy, hắn chọn một nơi rồi cũng ngồi xuống theo.
Nhưng Tôn Đồ không hề nghỉ ngơi, xoay người đi về phía thi thể đám khôi lỗi màu đỏ, lấy ra một thanh chủy thủ đen sì, chém lên thân thể của một con khôi lỗi, dường như đang tìm kiếm thứ gì.
Hàn Lập trông thấy thế, nội tâm khẽ động, trong đầu hiện lên những mảnh tàn thi khôi lỗi trong đại điện lúc trước, một mặt khoanh chân nghỉ ngơi, một mặt lưu ý hành động của Tôn Đồ.
Tôn Đồ nhanh chóng phân giải thi thể khôi lỗi, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng, hắn móc ra một vật từ bên trong, rồi lập tức giấu đi.
Ánh mắt Hàn Lập chợt động, động tác của Tôn Đồ mặc dù rất nhanh, nhưng vẫn không qua mặt được hắn, vật mà Tôn Đồ vừa mới thu lấy từ trong cơ thể khôi lỗi chính là một hạt Tinh Thạch màu trắng, kích thước chỉ như hạt đậu, không rõ có công dụng gì.
Tôn Đồ nhanh chóng tiếp cận những cái xác khôi lỗi khác, lần lượt tháo dỡ chúng, thu thập loại Tinh Thạch kia.
Đoàn người nghỉ ngơi chừng nửa canh giờ, sau đó lại xuất phát, hướng về phía cửa đá màu xanh nằm sâu bên trong đại điện.
← Ch. 0945 | Ch. 0947 → |