← Ch.1093 | Ch.1095 → |
Dịch: hoangdz2014 ____
Theo hai người Lam Nguyên Tử và Lam Nhan thúc dục pháp trận, cái ô giấy dầu màu xanh da trời đang lơ lửng trên không trung bên trên tế đàn bắt đầu xoay nhanh, hồ nước vẽ trên mặt ô lập tức như gặp phải một trận gió táp mưa sa, bắt đầu lay động dữ dội.
Chỗ mép ô, nhìn như có bọt nước bắn tung tóe như muốn nhảy ra khỏi mặt giấy. Mà trong cái hồ kia hơn mười con cá chép lập tức nhao nhao bắt đầu di chuyển, bơi lội tung tăng trên mặt ô, đuôi cá bơi lội tới lui vẽ ra vô số vết tích màu vàng.
Theo pháp trận khởi động, tế đàn cũng bắt đầu rung động kịch liệt, ngọn lửa màu vàng ở bên trên run rẩy không ngừng nhưng tạm thời cũng không có động tĩnh gì thêm. Tuy vậy, túi vải màu lam ở phía bên kia xem ra muốn phản ứng dữ dội hơn nhiều.
Thân túi căng phồng, lắc lư lên xuống dữ dội, bên trong tiếng "ầm ầm" phát ra càng lúc càng lớn, nghe như không còn là âm thanh nước sông trào lên nữa, mà là tiếng sấm sét rền vang. Ngay sau đó chợt có tiếng "ầm" thật lớn vang lên.
Túi vải màu lam rung lắc dữ dội, bên trong đột nhiên lóe lên ánh sáng màu lam, mười tám con Thủy Long từ trong xông ra, lao về phía hai huynh muội Lam Nguyên Tử. Chỉ thấy mỗi con Thủy Long dài chừng mười trượng, trên thân óng ánh trong suốt như pha lê, thấy rõ thủy quang bên trong bắt đầu tuôn ra, phát tán ra từng cỗ lực lượng pháp tắc Thủy thuộc tính cường đại.
"Nó tới rồi, hãy cẩn thận..." Ánh mắt Lam Nguyên Tử ngưng tụ, lên tiếng nhắc nhở.
Vừa dứt lời, mười tám con Thủy Long liền đột nhiên đụng vào bên trên pháp trận do bọn họ bố trí.
"Ầm ầm..."
Một loạt âm thanh gầm rú không ngừng vang lên, lôi quang trên thân mười tám con Thủy Long nổi lên mãnh liệt, vô số thủy lôi màu lam không ngừng tuôn ra oanh kích lên cả tòa pháp trận, bên trong thủy lôi bắn ra tia điện bao phủ toàn bộ tế đàn.
Lam Nhan cảm nhận được uy lực ẩn chứa trong thủy lôi, sắc mặt bắt đầu có chút trắng bệch. Nhưng rất nhanh, nàng âm thầm ổn định tinh thần, trên tay liên tục bấm niệm pháp quyết, phối hợp với Lam Nguyên Tử vận chuyển tiên linh lực rót vào cái ô.
Chỉ thấy trên mặt ô lóe lên hào quang, trong nháy mắt biến lớn gấp mấy lần, bọt sóng vẽ trên mặt hồ nổi lên cuồn cuộn, từng con cá chép đỏ tươi như vượt Long Môn nhao nhao nhảy lên khỏi mặt ô, vẽ ra từng đạo quỹ tích màu vàng.
Theo dị tượng trên cái ô hiện ra, từng vòng phù văn trên tay cầm bắt đầu tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Trên đỉnh ô từng vòng xoáy đen kịt hiện ra như cành đào nở hoa, bên trong sinh ra từng sợi tơ tỏa ra lực hút nhè nhẹ.
Vòng xoáy màu đen hiện ra khắp mọi nơi, lôi điện màu lam ở phía dưới như được khơi thông, điên cuồng hòa vào trong vòng xoáy, nhao nhao bị cuốn vào trong.
Mười tám con Lôi Điện Thủy Long còn đang điên cuồng tàn phá, phóng ra thủy lôi bừa bãi thì bị cái ô điên cuồng hấp thu.
Toàn bộ hồ nước trên mặt ô không ngừng sôi trào, cá chép bên trong không còn đơn thuần nhảy lên nữa mà điên cuồng nhảy loạn lên, lân phiến trên người đều lật lên từng mảnh, bên trong không ngừng xuất hiện tia điện.
Theo cái ô không ngừng hấp thu, Lôi Điện Thủy Long tạm thời bị áp chế, mặc dù thủy lôi không còn gia tăng trên bốn phía tế đàn nhưng uy lực vẫn mạnh mẽ như trước.
"Xem ra tối đa cũng chỉ khống chế được như vậy thôi, nếu tiếp tục giằng co chỉ sợ Cẩm Ngư Tán không chịu nổi, đến nước này chúng ta đành phải chấp nhận mạo hiểm một chút..." Sắc mặt Lam Nguyên Tử ngưng trọng nói ra.
"Như vậy được rồi!" Sắc mặt Lam Nhan trắng bệch, khẽ gật đầu.
Nói xong, hai người đồng thời nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống, tự mình kết thành một cái pháp quyết thập phần cổ quái, từng cỗ lực lượng pháp tắc Thủy thuộc tính từ trên người bắt đầu tràn ra.
Theo cùng một chỗ biến hóa trên thân hai người, màn sáng trên hai tầng Linh Vực bao phủ bốn phía đều tự mình sinh ra những sợi tơ rất nhỏ kết nối với nhau, từ từ di chuyển lại gần nhau. Cuối cùng, trên những sợi tơ lóe lên hào quang, dung hợp lại với nhau.
Cùng lúc đó trên mi tâm Lam Nguyên Tử và Lam Nhan bỗng nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng màu lam, từ trong hiện ra hai cái tiểu nhân Nguyên Anh tay trong tay bay đến giữa hai người, trên thân tiểu nhân Nguyên Anh đột nhiên tỏa ra hào quang rực rỡ, cũng dung hợp lại với nhau.
Chỉ thấy tiểu nhân Nguyên Anh sau khi dung hợp, thân hình nhanh chóng biến lớn bằng với một người bình thường, chỉ là trên khuôn mặt có chút mơ hồ, không biết là nam hay nữ.
Ngay sau đó, trên Linh Vực dung hợp mãnh liệt tuôn ra từng cỗ lực lượng pháp tắc Thủy thuộc tính bao bọc toàn thân Nguyên Anh, biến thành một bộ thủy giáp hình dạng thập phần cổ quái.
Sau khi mặc vào thủy giáp, khí thế trên thân Nguyên Anh tăng vọt, nó quay đầu nhìn thoáng qua chỗ hai cổ thân thể vẫn ngồi khoanh chân tại chỗ, vừa sải bước ra nháy mắt đã đi tới mép tế đàn.
Chỉ thấy hai tay Nguyên Anh thâm nhập vào trong màn chắn do lôi điện ngưng tụ mà thành, chia ra hai bên một trên một dưới, tầng thủy lôi tựa như một tấm màn chắn kia bị kéo ra, lộ ra một lỗ hổng trống rỗng.
Nguyên Anh khom người theo chỗ trống chui vào bên trong. Nhưng nó vừa mới tiến vào phạm vi tế đàn, mười tám con Thủy Long lập tức ngẩng đầu lao vọt xuống chỗ nó.
Nguyên Anh thấy thế, hai tay kết một cái pháp quyết cổ quái, sau đó đẩy ra một cái về phía Thủy Long.
Trước người Nguyên Anh lập tức phát ra hào quang màu lam rực rỡ, một cái thủy thuẫn hình tròn cao cỡ nửa hiện ra chống đỡ công kích của Thủy Long
"Ầm ầm "
Theo một hồi sấm sét cuồng bạo, mười tám con Lôi Điện Thủy Long tầng tầng lớp lớp nện lên phía trên thủy thuẫn, thủy lôi màu lam bắn ra tung toé.
"Ầm á..."
Vô số lôi điện cuồng bạo bắn tung tóe lên trên người Nguyên Anh, mặc dù được thủy giáp ngăn chặn nhưng vẫn có thể thấy khuôn mặt Nguyên Anh liên tục vặn vẹo, hiển nhiên hết sức thống khổ.
Tuy nhiên Nguyên Anh một bước không lùi, từng bước từng bước đi đến gần tế đàn.
"Ầm ầm"
Theo thanh âm gào rú liên tục phóng đại, thuỷ lôi bắn ra càng trở lên cuồng bạo, thủy giáp trên người Nguyên Anh trên cũng bắt đầu tan rã, dấu vết phù văn cũng bắt đầu trở lên mơ hồ.
Cùng lúc đó, hơi nước tràn ngập bao phủ phía trên cái ô bắt đầu bốc hơi đi rất nhiều, hồ nước vẽ trên cây dù cũng bắt đầu trở lên cạn kiệt, mười mấy con cá chép vẽ trên đó đã có bảy tám con tiêu tán không thấy đâu.
Khuôn mặt Nguyên Anh lập tức vặn vẹo, mắt thấy đúng lúc sắp tan vỡ thì nó cũng đã leo lên tế đàn.
"A..."
Nguyên Anh há miệng phát ra một tiếng gào thét, trong nháy mắt khi sắp tan vỡ, một phát bắt lấy cái túi vải màu lam kia.
Chỉ thấy Nguyên Anh mãnh liệt kéo một cái, cái túi vải màu lam đã tới trước người, thoáng cái lôi ra khỏi tế đàn.
Túi vải vừa lệch đi, trên miệng túi lập tức loé lên ánh sáng màu lam, mười tám con Lôi Điện Thủy Long nhao nhao co lại quay về, hóa thành một đoàn thủy dịch chui vào miệng túi, thu lại hào quang lẫn thanh thế.
Cùng lúc đó, cái ô bao phủ bên trên tế đàn cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, hồ nước vẽ trên mặt ô đã hoàn toàn khô cạn, bên trong tất cả cá chép cũng đã biến mất không thấy nữa. Mặt ô như bị một loại liệt hoả thiêu đốt, trở nên khô cứng nhăn nheo.
Chỉ thấy một tia linh quang cuối cùng trên Cẩm Ngư Tán cũng hoàn toàn tiêu tán, trên mặt dù dấy lên lửa cháy hừng hực, triệt để đốt thành tro tàn.
Nguyên Anh rời khỏi tế đàn lao về phía sau, trên cơ thể đột nhiên loé lên lam quang, một lần nữa hoá thành hai tiểu nhân Nguyên Anh phân biệt bay trở về trên người Lam Nguyên Tử và Lam Nhan.
Hai người đang khoanh chân ngồi dưới đất lập tức thở dốc ra một hơi, hai mắt bỗng nhiên mở ra.
Chỉ thấy Lam Nhan cầm trong tay cái túi màu xanh lam, nhìn về phía Lam Nguyên Tử, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng
Lam Nguyên Tử há hốc mồm, đang muốn nói chuyện thì toà tế đàn bỗng nhiên rung động dữ dội, trên tế đàn xuất hiện vô số vết rách cực lớn như mạng nhện đồng dạng lan tràn ra, sắp sửa sụp đổ tan tành.
Lam Nguyên Tử vội vã đứng lên, kéo tay Lam Nhan bay thẳng ra ngoài đại điện, một lần nữa đáp xuống quảng trường đang tràn ngập hơi nước.
Nhưng lúc hai người còn chưa đáp xuống, liền ngạc nhiên phát hiện màn sương mù kia từng chút một trở nên nhạt dần, cuối cùng dần dần tiêu tán đi.
Đúng lúc này, đám người đang ở trên quảng trường bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt thống khổ, sau đó nhao nhao nhướn mày, mở hai mắt ra, từ trong huyễn cảnh tỉnh lại.
Hàn Lập vừa thoát khỏi cảm giác ngột ngạt khó thở, lập tức há to miệng thở dốc mấy cái, ánh mắt gấp gáp nhìn quanh bốn phía, đã thấy ngay trước mắt Lam thị huynh muội từ giữa không trung đang rơi xuống, phía sau là toà đại điện đang rung động dữ dội.
Hắn nhướn mày, trong lòng đàn nghi hoặc thì có âm thanh "ầm ầm" thật lớn từ trong đại điện truyền ra.
Ngay sau đó, từ trên mặt đất dưới chân hắn kéo dài đến tận đại điện màu xanh lam bên kia hiện một vết nứt khổng lồ đen kịt, chia ra hai bên trái phải xé vách núi làm hai phần.
"Nguy rồi..." Chỉ nghe Lôi Ngọc Sách hô to một tiếng, cả người nhảy lên một cái, đang định bay vào trong đại điện.
Nhưng gã vừa mới bay lên thì vết nứt đen kịt kia bỗng nhiên lan rộng ra, lan đến tận chỗ toà đại điện màu xanh kia. Đại điện lập tức bị chia làm hai nửa, đổ sập xuống hai bên.
Vừa bay xuyên qua toà đại điện bị vỡ nát, Hàn Lập nhìn thấy toà tế đàn đứng lặng yên, phía trên lẻ loi trơ trọi một ngọn lửa màu vàng đang không ngừng run rẩy, thoạt nhìn như sắp tắt.
Hàn Lập tâm niệm thúc giục, Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết trong cơ thể lập tức vận chuyển, dẫn động lực lượng Thời Gian Pháp Tắc, đưa tay vẫy một cái về phía đoàn hoả diễm xa xa.
Cấm chế trên tế đàn đã bị Lam thị huynh muội phá hỏng, ngọn lửa màu vàng trên tế đàn lập tức bắn về phía Hàn Lập, bàn tay khẽ đảo một cái liền thu vào trong.
Lúc này trên tế đàn đã tràn ngập khí tức nguy hiểm, toà tế đàn cuối cùng đã mất đi tất cả cấm chế, nổ vang " ầm ầm" môt trận, triệt để sụp đổ.
Trên mặt đất nơi toà tế đàn vừa sụp đổ, xuất hiện một cái động quật đen kịt khổng lồ, tàn tích của tế đàn liền rơi vào trong động, mãi mà ko chạm đáy
"Đã muộn mất rồi..." Vẻ mặt Lôi Ngọc Sách cứng đờ, thì thào nói ra.
Vừa nói xong, từng đợt âm thanh quái khiếu rít lên, từ trong sâu trong động quật phía dưới tế đàn truyền ra.
Hàn lập khẽ cau mày phát giác có vô số khí tức cường đại từ dưới kia không ngừng truyền ra, càng lúc càng tới gần.
"Lão già Văn Thái Tuế, ngươi trấn áp bản vương nhiều năm như vậy thì sao, không phải cuối cùng bản vương cũng ra được hay sao, ha ha..." Một âm thanh sắc nhọn từ trong động quật truyền ra, trong giọng nói tràn đầy hung lệ oán hận.
← Ch. 1093 | Ch. 1095 → |