← Ch.1110 | Ch.1112 → |
Dịch giả: hoangdz2014
Hàn Lập xoay người, ánh mắt lướt qua đám Kim Giáp Đạo Binh, nhìn lên tòa tế đàn ngũ sắc. Vẻ mặt hắn liên tục biến đổi như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Hàn đạo hữu đã nhận ra điều gì rồi sao?...". Ánh mắt Hồ Tam lóe lên.
"Hồ đạo hữu, đám đạo binh này hoạt động dựa vào lực lượng tế đàn, nếu không nghĩ cách tách chúng ra, chỉ sợ càng lúc càng phiền toái." Hàn Lập nói.
"Hàn đạo hữu có biện pháp gì xin cứ nói, đừng ngại." Giao Tam nghe Hàn Lập nói vậy, cũng từ chiến trường lui về, nhíu mày hỏi.
"Ta muốn dùng Linh Vực ngăn cản liên hệ của chúng với tế đàn, nhưng nếu chỉ dùng Linh Vực của ta e rằng chưa đủ lực lượng, đạo hữu cần phải giúp ta một tay." Hàn Lập trả lời.
"Được rồi, nhưng chỉ cần thả ra Linh Vực là được hay sao?" Giao Tam lại hỏi.
"Phạm vi Linh Vực không cần quá lớn, trước tiên tập trung ngăn cản đám Kim Giáp Đạo Binh này lại, diệt được chúng là phá được những thứ còn lại." Hàn Lập trả lời.
"Được, chúng ta hành động thôi." Giao Tam nói
"Đừng vội, để ta thông báo cho những người khác đã." Dứt lời Hàn Lập liền truyền âm cho đám người Lôi Ngọc Sách nói hắn muốn thu nhỏ phạm vi Linh Vực, để bọn họ kịp thời ứng phó.
Sau khi mọi người đều đồng ý, Hàn Lập lập tức gật đầu với Giao Tam.
Ngay sau đó, Linh Vực màu vàng bỗng nhiên thu nhỏ lại, cùng lúc đó một tầng Linh Vực màu đỏ sậm bao trùm lên, hoàn toàn trùng khít, bao vây đám Kim Giáp Đạo Binh. Sau khi phạm vi Thời Gian Linh Vực thu hẹp lại, đám người Lôi Ngọc Sách bỗng nhiên cảm thấy thân thể trì trệ, lập tức điên cuồng thúc giục tiên linh lực trong cơ thể, chống lại áp lực do lực lượng Thời Gian Pháp Tắc của Tuế Nguyệt Thần Đăng phát ra.
Mà Linh Vực của Hàn Lập và Giao Tam sau khi giao thoa liền phát sinh một tầng khí tức cổ quái đến cực điểm, hào quang trên hai tầng Linh Vực tỏa ra rực rỡ gấp mấy lần khi trước, khí tức cũng tăng vọt rất nhiều. Kim Giáp Đạo Binh bị vây khốn trong hai tầng Linh Vực, hào quang trên trường mâu trên tay lập tức tối sầm lại, kim quang xoay quanh mũi mâu cũng dần dần biến mất.
"Quả nhiên là có tác dụng, nhanh chóng phá trận thôi." Trong lòng Hàn Lập vui vẻ hét lớn.
Lời nói vừa dứt, Giao Tam và Hồ Tam tinh thần trở nên vô cùng phấn chấn, lập tức phối hợp cùng Hàn Lập nhanh chóng giết gần hết đám đạo binh, đại trận nguyên vẹn lập tức xuất hiện một lỗ hổng. Trong lúc Hàn Lập đang vô cùng mừng rỡ thì phía bên kia cũng đột nhiên phát ra một tiếng nổ "Ầm ầm" rất mạnh, đám đạo binh bên kia cũng bị Kỳ Ma Tử đánh tan.
Đạo binh hai nơi bị công phá, nguyên bản ngũ hành liên kết với đạo binh ở hai vị trí đó cũng lập tức bị đánh vỡ, những chỗ còn lại tự nhiên không thể vận chuyển, lần lượt bị công phá. Hàn Lập thấy thế vội vàng thu thập đạo binh còn sót lại, đi nhanh về phía trước một bước, định tiến lên tế đàn.
Nhưng đúng lúc này, trên mặt đất chính giữa đám đông, bỗng nhiên nổi lên một đạo hào quang nửa đen nửa trắng, một bóng người nửa đen nửa trắng từ dưới đất bay vút lên không một tiếng động. Thân hình nó lóe lên, vượt qua mọi người bay thẳng về phía tế đàn.
Hàn Lập tập trung quan sát thì thấy đó là một nữ tử trẻ tuổi mặc một cái áo bào bằng vải mỏng có hai màu đen trắng. Khuôn mặt ả ta lạnh như băng, trên mặt không có biểu tình gì, trên thân bao phủ một tầng hào quang đen trắng như có như không, bộ dạng thập phần cổ quái.
Mà càng làm cho Hàn Lập kinh ngạc hơn chính là dù thần thức và ánh mắt đều tập trung lên trên người ả, nhưng hắn không thể cảm nhận được nửa điểm khí tức, giống như ả ta chỉ là một cái ảo ảnh không tồn tại. Về phần những người khác, tự nhiên cũng không thể phát hiện người này từ đầu đến cuối ẩn núp ở đâu.
"Đây là cái gì..." Giao Tam cũng cảm thấy ngoài ý muốn, cả kinh kêu lên.
"Thủ đoạn ẩn giấu Âm Dương Pháp Tắc khôi lỗi thật hiếm thấy, không biết là thủ bút của vị nào ở đây?" Kỳ Ma Tử cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng, mở miệng hỏi.
Đám người Lôi Ngọc Sách nghe vậy, trên mặt đều hiện lên vẻ ù ù cạc cạc, mặc dù không thể nhận ra nhưng cũng nhao nhao đuổi theo.
Chỉ thấy ả khôi lỗi kia đẩy một chưởng về phía trước, hào quang từ lòng bàn tay bắt đầu tỏa ra ngưng tụ thành một cái khiên tròn hình thái cực lớn chừng ba thước, hào quang hai màu đen trắng phía trên như hai con cá không ngừng chuyển động chống lại áp lực trên tế đàn, một đường đã lao thẳng lên trên tế đàn. Bàn tay ả chụp xuống đám bảo vật trên tế đàn, nhưng không không phải quyển sách màu vàng, thiết bài màu đen hay cây đèn màu vàng, mà là ba khối lệnh bài bản mệnh của ba người Khúc Lân.
"Dừng tay." Hồ Tam thấy vậy chợt quát lên một tiếng.
Chỉ thấy cổ tay gã xoay một cái, Thiên Hồ Hóa Huyết Đao bỗng nhiên bay ra, chém thẳng lên phía sau ả khôi lỗi. Chỉ nghe "Keng" một âm thanh bén nhọn vang lên. Một đạo ánh sáng giống như mảnh trăng tròn đỏ như máu bắn ra bay về phía ả kia.
Ả kia phát hiện sau lưng có biến, cũng không thấy có động tác gì khác, chỉ thấy bàn tay đang chụp xuống bỗng nhiên kết thành một cái pháp quyết cổ quái, sau lưng lập tức tuôn ra một mảnh hào quang hai màu đen trắng, trong nháy mắt ngưng tụ thành một cái đồ án Thái Cực Song Ngư cực lớn.
Đạo ánh sáng đỏ như máu chém lên đồ án Song Ngư, lập tức rung động dữ dội, bộc phát ra một mảnh huyết quang chói mắt.
Một cỗ lực lượng vô cùng sắc bén theo huyết quang bộc phát ra, cắt nát hư không bốn phía thành từng mảnh nhỏ, quang ảnh trở nên hỗn loạn.
Nhưng tiếp theo trong nháy mắt, hào quang hai màu đen trắng trên đồ án Thái Cực Song Ngư bắt đầu chuyển động rất nhanh, từ đó truyền ra một cỗ ba động kỳ dị, lập tức bên trong xuất hiện một lực hút vô hình thu nạp toàn bộ hào quang đỏ như máu vào bên trong, sau đó biến mất không thấy gì nữa. Cùng lúc đó, bàn tay ả khôi lỗi mò xuống phía dưới cây đèn, chụp về phía ba khối lệnh bài huyết sắc.
Nhưng cũng đúng lúc này dị biến nảy sinh!
Chỉ thấy cây đèn màu vàng trông giống như hoa sen bỗng nhiên rung động dữ dội, trên thân tỏa ra kim quang chói mắt. Đoạn bấc đèn bên trong cây đèn lay động kịch liệt, ngọn lửa ở trên đột nhiên cháy rực lên.
Theo một tiếng "Ầm" truyền ra, ngọn lửa trên bấc đèn tỏa ra một vòng sóng lửa màu vàng, như thủy triều khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
Ả khôi lỗi gần Thần Đăng nhất dĩ nhiên đứng mũi chịu sào, trước người vừa hiện ra một tầng đồ án thái cực thì bị ngọn lửa hung hăng đánh trúng, phát ra một âm thanh trầm đục. Ả khôi lỗi bắn ngược trở lại, bay xuyên qua mọi người nện trên cửa điện. Sau khi rơi xuống đất, ả ta lập tức lăn một vòng ngay tại chỗ, cả người chui xuống dưới đất, biến mất không thấy tung tích.
Đám người Lôi Ngọc Sách vốn đang đuổi theo ả khôi lỗi, lúc này thấy sóng lửa mãnh liệt ập đến, nháo nhào lùi lại tránh né nhưng do vội vàng nên chưa kịp chuẩn bị.
Lam Nguyên Tử kéo Lam Nhan qua một bên, đứng chắn trước mặt, sau đó giơ tay vung lên một cái, trước người đột nhiên xuất hiện một cái túi vải màu lam, bên trong túi truyền ra một tiếng nổ vang sau đó lắc lư một hồi, tuôn ra một luồng sóng nước màu xanh thăm thẳm, hoá thành một màn nước chắn trước người bọn họ. Sóng lửa bay đến đụng lên màn nước màu xanh, chỉ thấy một loạt thủy lôi màu xanh nổ mạnh. Giữa màn điện quang kèm theo tia lửa có hai bóng bóng người lùi lại rất nhanh, sau đó rơi lên mặt đất.
Lam Nhan không vấn đề gì nhưng Lam Nguyên Tử không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
"Ca ca, huynh thế nào rồi.." Lam Nhan vội vàng đỡ lấy gã, có chút đau lòng hỏi.
Lam Nguyên Tử xua tay, tỏ ý bản thân không có vấn đề gì, lập tức đứng lên thu lại cái túi vải màu lam. So với hai người bọn họ, những người còn lại bị công kích mạnh hơn nhiều, giờ phút này khí tức trên người đều trống không, cả người lay động mãi không thôi, khí huyết khó mà bình phục.
Mà năm tên yêu ma da dày thịt béo cũng đồng dạng chịu đau khổ, bị ép lui trở về.
Hùng Sơn tự biết thực lực không đủ, vừa rồi cũng không dám đến gần tế đàn, ngược lại lúc này không bị ảnh hướng mấy.
Khác với biểu hiện của mọi người, hai người Hàn Lập và Kỳ Ma Tử không rút lui tránh né công kích của sóng lửa mà mà mượn cơ hội hiếm có này tiếp tục lao về phía tế đàn.
Chỉ thấy một bộ bảo vật Thời Gian Pháp Tắc năm món như thực chất vây bốn phía xung quanh Hàn Lập, cả người hắn được một cỗ lực lượng Thời Gian Pháp Tắc nồng đậm bao quanh, ngạnh kháng công kích của sóng lửa do Thần Đăng phát ra, không ngừng lao tới gần đỉnh tế đàn.
Tuy rằng trước người Kỳ Ma Tử chỉ có một bó đuốc màu vàng lơ lửng, nhưng khác với bộ dạng hư hóa của năm bảo vật của Hàn Lập, ngọn lửa trên bó đuốc hừng hực bốc cháy, phát ra ba động Thời Gian Pháp Tắc còn lớn hơn của Hàn Lập vài phần. Thêm nữa tu vị cảnh giới của lão cũng hơn Hàn Lập một bậc, nhanh hơn Hàn Lập một bước, đã đi lên tới tế đàn.
Hai mắt lão tràn đầy kim quang, trong con ngươi lão phản chiếu hình ảnh một cái cây đèn hoa sen hình dáng như một cái chén nhỏ phong cách cổ xưa.
"Khặc khặc, Tuế Nguyệt Thần Đăng cuối cùng đã thuộc về ta..." Kỳ Ma Tử vẻ mặt tràn ngập vui sướng, cao giọng nói. Trong khi đang nói, cánh tay lão vốn đã khác hẳn với người bình thường, lúc này bao phủ một tầng kim quang, lần mò tới Tuế Nguyệt Thần Đăng.
Chỉ thấy cánh tay lão một phát bắt được Thần Đăng, bàn tay nhấc lên như muốn cầm lấy. Nhưng Tuế Nguyệt Thần Đăng giống như mọc lên từ trên tế đàn, không chút lay chuyển. Kỳ Ma Tử nhướn mày, tiên linh lực trong cơ thể điên cuồng tuôn ra, khí tức trên người lập tức tăng vọt, hiển lộ ra toàn bộ tu vị Đại La.
Rốt cuốc, Tuế Nguyệt Thần Đăng cũng bị cỗ lực lượng này lay chuyển, thân đèn nghiêng về một bên. Thoáng một cái, dầu thắp bên trong cây đèn liền trào ra bên ngoài một chút, sau khi bị ngọn lửa trên bấc đèn đốt liền rơi tung tóe ra bên ngoài.
Kỳ Ma Tử thấy vậy, trong lòng tràn đầy sợ hãi, bó đuốc màu vàng trước người lập tức bay đến trước ngực, dung nhập vào trong cơ thể lão. Cùng lúc đó, kim quang trên cánh tay đang nắm lấy Thần Đăng lập tức tăng vọt, một ngọn lửa xoắn ốc màu vàng hình dáng như hỏa long quấn quanh cánh tay cuồn cuộn bốc lên bao bọc lấy cả nắm tay lão.
Vô số đốm lửa nhỏ từ trên Thần Đăng bắn tung tóe xuống đất, trong nháy mắt bỗng nhiên bạo phát, hóa thành một đoàn lửa vàng nóng rực, đánh về cánh tay Kỳ Ma Tử đang được ngọn lửa xoắn ốc bao quanh.
Hai loại hỏa diễm đều ẩn chứa lực lượng Thời Gian Pháp Tắc, thời điểm chạm vào nhau liền xuất hiện một màn kinh người.
Ngọn lửa quấn trên cánh tay Kỳ Ma Tử cháy được một lát thì bỗng nhiên co rụt lại chui vào trong cơ thể, mà cánh tay lão lập tức bị sóng lửa thôn phệ, trong tích tắc đã biến thành tro tàn.
Nhân lúc Kỳ Ma Tử giằng co với Thần Đăng, Hàn Lập lúc này đang theo sát phía sau, bàn tay lập tức chụp về một phía trên tế đàn.
"Không tốt..." Kỳ Ma Tử thét lên một tiếng kinh hãi.
Cánh tay lão đã bị cháy đen đến tận bả vai lúc này đã đứt rời, nhưng cánh tay còn lại nhanh như điện chớp thò ra, chộp đến vài vật còn sót lại trên tế đàn.
Hàn Lập khua tay một cái, quyển sách màu vàng và hai khối huyết sắc lệnh bài vốn cuốn làm một bó bị hắn thu vào tay, mà hai khối thiết bài màu đen và một cái huyết sắc lệnh bài cuối cùng bị Kỳ Ma Tử chụp được.
Hai người tự nhiên đều không nguyện ý để đối phương chiếm được, nhưng lúc này không thể xảy ra tranh chấp. Nhận thấy trên Tuế Nguyệt Thần Đăng không ngừng xuất hiện dị trạng, cả hai người không chút do dự phi thân trở về, rơi xuống mặt đất.
← Ch. 1110 | Ch. 1112 → |