← Ch.1255 | Ch.1257 → |
"Quả nhiên như thế, những xúc tu màu vàng này chỉ có thể thôn phệ linh lực, còn đối với công kích thực thể thì không cách nào chống cự." Hàn Lập thấy vậy, trong lòng vui mừng.
Những khí nhận màu trắng kia là do hắn sử dụng lực lượng mạnh mẽ đánh ra chỉ phong, tạo thành khí nhận, bên trong không chứa chút linh lực nào. Khiến cho xúc tu màu vàng muốn ngăn cản cũng cực kỳ khó khăn.
Ba người kia nhìn thấy vậy, trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.
Giao Tam nhanh chóng thu hồi ánh mắt, vung hai tay lên.
Chỉ nghe một tiếng "vèo", từ trong tay áo nàng bắn ra một viên châu màu tím.
Bên ngoài viên châu hiện ra từng trận hào quang màu tím. Sau một hồi âm thanh xì xèo, viên châu nhanh chóng biến lớn, trong nháy mắt đã to bằng cái thớt, đánh lên trên vách tường.
Một tiếng "Lạch cạch", viên châu màu tím nổ tung, hóa thành một lớp dịch nhờn màu tím giống như vật sống, bám vào trên vách tường, không rơi xuống, lan dần ra phạm vi hơn một trượng.
Sắc mặt Giao Tam nghiêm nghị, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết. Từng đạo pháp quyết từ trong tay nàng bay ra, chui vào trong lớp chất lỏng màu tím kia.
Chất lỏng màu tím giống như vật sống bắt đầu nhúc nhích, đồng thời tản mát ra từng trận tử quang (ánh sáng tím).
Kim quang ở trên bức tường chất lỏng, lập tức biến mất, toàn bộ đều dung nhập vào trong lớp chất lỏng màu tím, bị nó thôn phệ.
Hàn Lập thấy vậy, trong lòng khẽ động.
Hiển nhiên lớp chất lỏng màu tím này, cũng có công dụng thôn phệ linh lực nào đó.
Chất lỏng màu tím thôn phệ linh lực ở trên vách tường, nhanh chóng biến lớn, lan ra bốn phương tám hướng xung quanh, nhưng vị trí trung tâm của nó, lại lộ ra một mảnh tường.
Ở chỗ tường này, lại không có chút dấu vết linh lực nào, nguyên bản là vách tường kim quang sáng chói, vậy mà lúc này bất ngờ bị nhuộm thành màu tím nhạt, mơ hồ còn xuất hiện thêm mấy vết rạn.
"Đây là Vạn Độc Đạo Tổ Hấp Nguyên Độc Châu!" Thuần Quân chân nhân ở xa xa nhìn thấy cảnh này, biến sắc kinh hô.
"Ha ha, ngươi nghĩ rằng chúng ta tiến sâu vào trong Cửu Nguyên quan, mà không chuẩn bị bất kỳ cái gì sao?" Lục Xuyên Phong cười ha hả.
Sắc mặt Dương Quân Tử, Lôi Quân chân nhân trầm xuống, hai người liếc nhau, thân hình Dương Quân tử nhoáng một cái, đánh về phía chỗ bọn người Giao Tam.
"Chạy đâu!" Lục Xuyên Phong hét lớn một tiếng, toàn thân đại thịnh lam quang, hai tay đột nhiên vung lên hai bên.
Khắp lòng bàn tay gã phun ra một đạo lam quang vừa thô vừa to, bay đi theo hai bên trái phải.
"Két" một tiếng vang trầm, hàn khí trong toàn bộ đại điện đại thịnh.
Tường băng màu lam vừa dày vừa to thình lình xuất hiện, chia toàn bộ đại điện thành hai phần.
Mấy người Luân Hồi điện ở một nửa tường băng bên này, mà ba người Thuần Quân chân nhân, thêm cả Xích Mộng, Hoắc Uyên thì bị ngăn chặn ở bên kia tường băng.
Sắc mặt Lục Xuyên Phong trắng bệch như tờ giấy, tựa hồ triển khai thần thông này, tiêu hao rất nhiều nguyên khí của gã.
Dương Quân Tử thu thế không kịp, cả người đâm trùng trùng điệp điệp lên trên tường băng, phát ra một tiếng "Ầm" cực lớn.
Tường băng màu lam không rung động chút nào, càng không lưu lại chút vết tích nào, thoạt nhìn cực kỳ kiên cố.
Thuần Quân chân nhân và Lôi Quân chân nhân thấy thế, vội vàng bấm niệm pháp quyết thôi động hào quang màu vàng trong điện bao trùm tường băng màu lam lại, hung hăng thôn phệ linh lực trong đó.
Nhưng tường băng màu lam hiển nhiên không phải tường băng bình thường, mặc dù lam quang bên ngoài phiêu tán yếu bớt dần, nhưng tốc độ cũng không nhanh.
Trong tường băng ẩn chứa lực lượng Băng Chi Pháp Tắc nồng đậm không gì sánh được, độn thuật cũng vô pháp thông qua, ba người Cửu Nguyên quan bị ngăn chặn ở bên kia bức tường.
Thạch Không Mặc và Lục Xuyên Phong không dừng lại thêm chút nào nữa, quay người bay về phía mấy người Giao Tam.
Giao Tam lúc này, đồng thời vừa thôi động chất lỏng màu tím, vừa vung tay lên.
Kim quang trước người nàng lóe lên, bắn thêm ra một kiện Tiên khí có hình dáng như cái đinh màu vàng, một đầu bén nhọn, đầu còn lại phẳng cùn.
Kim quang bên ngoài cái đinh vàng chớp động, đồng thời nhanh chóng biến lớn, trong nháy mắt đã to bằng cái cối xay dài hơn một trượng.
"Đi!" Giao Tam bấm niệm pháp quyết thúc giục, kim quang trên cái đinh đại thịnh, hóa thành một đạo kim ảnh bắn ra, đâm vào vị trí chỗ trống chính giữa lớp chất lỏng màu tím.
"Phốc" một tiếng vang nhỏ, cái đinh đâm vào mặt tường khoảng nửa thước thì ngừng lại.
Tòa cung điện này cũng được tạo thành từ Thiên Tuyệt Kim Nham, hợp thành một thể với toàn bộ Cửu Nguyên cung. Chất lỏng màu tím chỉ có thể thôn phệ linh lực ở bên ngoài vách tường, còn đối với chỗ sâu bên trong vách tường thì cũng bất lực.
Vào lúc này, bóng người hoa lên một cái, thân ảnh Vũ Dương lóe lên, xuất hiện ở chỗ cái đinh màu vàng. Sau đó, hét vang một tiếng, đồng thời tung một quyền đánh lên trên cái đinh.
Lục Xuyên Phong lúc này bay tới, thay thế Vũ Dương ngăn cản những xúc tu màu vàng kia.
Sau một tiếng vang thật lớn, kim quang bên ngoài cái đinh vàng cuồng thiểm. Bỗng nhiên cái đinh một lần nữa đâm sâu thêm khoảng nửa thước, nhưng vẫn như cũ, không thể xuyên thủng vách tường.
"Làm sao có thể!" Vũ Dương trừng mắt, tựa hồ không thể tin vào một màn trước mắt.
"Tránh ra!" Một tiếng gào to vang lên, đồng thời một cỗ đại lực vọt tới, chấn bay Vũ Dương.
Bóng người hoa lên một cái, thân ảnh Hàn Lập xuất hiện ở chỗ cái đinh vàng.
Toàn thân hắn đại thịnh tinh quang, toàn bộ hơn một nghìn bảy trăm huyền khiếu sáng rõ, cả người bành trướng lên rất nhiều, từ trên thân hắn bạo phát ra một cỗ lực lượng cực lớn, hư không phụ cận lập tức dấy lên một cỗ phong bạo mãnh liệt.
Xích Mộng ở xa xa nhìn thấy cảnh này, gương mặt xinh đẹp chợt lóe lên một tia kinh ngạc.
Hoắc Uyên ở bên cạnh cũng khẽ di một tiếng.
Tình cảnh này, bọn họ cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
"Thường Thích! Không đúng, hắn là Hàn Lập!" Thần sắc Xích Mộng biến đổi, lên tiếng kinh hô.
Hoắc Uyên ở bên cũng không nói gì, nhưng Thuần Quân chân nhân nghe thấy vậy, sắc mặt biến đổi, bỗng nhiên nhìn về phía Hàn Lập.
Hàn Lập không quan tâm đến chuyện gì khác, gầm nhẹ một tiếng, tinh quang toàn thân trong nháy mắt ngưng tụ đến tay phải, đấm ra một quyền.
Một đạo tinh ảnh xán lạn hiện lên, nắm đấm của hắn oanh kích trùng điệp lên phần đuôi cái đinh vàng.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn!
Cái đinh vàng bỗng nhiên lún sâu vào trong vách tường, bất ngờ xuyên thủng qua vách tường.
Hàn Lập lại phát ra một tiếng hét thật lớn, lại một lần nữa tung một mãnh kích, tiếp tục đánh lên phần đuôi cái đinh vàng.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn!
Cái đinh vàng bất ngờ bị một quyền của hắn đánh bay, oanh kích vách tường ra một cái lỗ lớn cao ngang người.
Bất quá Hàn Lập cũng bị lực phản chấn đánh bay ra sau, đạp đạp thối lui vài chục bước, lúc này thân thể mới đứng vững lại.
...
Giờ khắc này, trong một gian phòng sâu trong Cửu Nguyên cung.
Diện tích nơi đây không lớn, bên trong bài trí cũng vô cùng đơn giản, chỉ có một vài cái ghế ngồi bằng trúc, làm cho người ta cảm giác được sự mộc mạc, giản dị. Thoạt nhìn thì đây là một gian phòng ngủ.
Bên trong gian phòng, bóng người hoa lên một cái, thình lình xuất hiện một lão giả áo xám.
Người này có khuôn mặt gầy gò, vóc dáng không cao, trên người cũng không mặc đạo bào Cửu Nguyên Quan, chỉ mặc một kiện áo gai vải thô, thân hình hơi còng xuống một chút, nhìn giống như một lão giả quét dọn phục tạp.
Duy nhất có chút kỳ lạ chính là hai mắt người này tinh tường sắc bén, giống như đôi mắt chim ưng vậy.
"Ồ, vậy mà có thể phá vỡ vách tường Minh Quân điện." Đuôi lông mày lão giả áo bào xám bỗng nhúc nhích, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
"Trời sắp âm u, náo nhiệt cũng nên hạ màn rồi..." Lão lại ngửa đầu nhìn sắc trời một chút, từ tốn nói.
Chưa dứt lời, thân ảnh lão giả áo xám nhoáng một cái, tiêu thất hư không ngay tại chỗ.
...
Trong đại điện.
"Đi mau!"
Giao Tam nhìn thấy vách tường bị phá, cả người đột nhiên hóa thành một đạo quang mang đỏ sậm, bắn ra phía ngoài, ngay cả lớp chất lỏng màu tím trên tường cũng không thu lại.
Ba người Vũ Dương, Lục Xuyên Phong, Thạch Không Mặc cũng không dám dừng lại thêm chút nào, theo sát phía sau.
Chỗ đứng của thiếu nữ áo đen cách lỗ lớn kia khá xa, cũng đang muốn theo sát sau bọn người Vũ Dương bay ra bên ngoài.
Nhưng mà vào thời khắc này, hư không bên cạnh nàng lóe lên, hơn mười đạo xiềng xích óng ánh bắn ra, vang lên xôn xao, đúng là thần niệm chi liên, trong nháy mắt cuốn lấy nàng.
Ở cách đó không xa, hai tay Hàn Lập đang bấm niệm pháp quyết, chỗ mi tâm nổi lên một tầng tinh quang, từng đạo thần niệm chi liên từ đó bắn ra.
"Ngươi đang làm cái gì?" Thiếu nữ áo đen kinh sợ quát.
Bọn người Giao Tam nhìn thấy cảnh này, thần sắc cũng đều biến đổi, đủ loại quang mang trên người sáng rõ, muốn dừng thân hình lại.
Nhưng bọn họ vừa mới toàn lực phi độn ra phía ngoài, nhất thời không cách nào dừng lại, chứ chưa nói chi là xuất thủ cứu viện.
"Uyển Nhi, thật có lỗi, ta không biết ngươi đã xảy ra chuyện gì mà không nhớ ra ta, bất quá ta không thể để ngươi rời đi theo đám người này!" Hàn Lập áy náy nói, sau đó lập tức bấm niệm pháp quyết điểm một cái.
Mấy đạo Thần niệm chi liên bắn ra, lóe lên chui vào trong đầu thiếu nữ áo đen, hình thành một cái lồng giam thần niệm, bao thần hồn thiếu nữ áo đen lại.
Ánh mắt thiếu nữ áo đen lập tức trở nên si ngốc, ngừng giãy dụa.
Hàn Lập thấy vậy, đang muốn phất tay thu lấy thiếu nữ áo đen vào không gian Hoa Chi.
Đúng lúc này, một cỗ tinh quang hết sức sáng ngời từ trên người thiếu nữ áo đen bộc phát ra, hình thành một luồng sóng ánh sáng mãnh liệt, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Lực lượng thần niệm đang quấn quanh người thiếu nữ áo đen vừa đụng phải cỗ tinh quang này, lập tức đứt thành từng khúc, lồng giam thần niệm trong đầu thiếu nữ cũng trong nháy mắt vỡ nát.
Hàn Lập chứng kiến cảnh này, biến sắc, không chờ hắn kịp làm gì, luồng sóng ánh sáng mãnh liệt kia đã lan đến gần người hắn.
Một cỗ man lực bài sơn đảo hải vọt tới, hắn không có chút lực phản kháng nào, cả người giống như rơm rạ trong gió, bị đánh bay ra sau, máu tươi trong miệng lại càng điên cuồng phun ra.
Thiếu nữ áo đen lần nữa có được tự do, thần sắc cũng khôi phục lại.
Tinh quang trên người nàng sau khi lóe lên trùng thiên, toàn bộ cũng đều thu liễm biến mất.
"Như Sương, ngươi không sao chứ?" Lúc này, thân hình Giao Tam và Vũ Dương đã ổn định lại, bay đến bên cạnh thiếu nữ áo đen, ân cần hỏi han.
Nhưng vẻ mặt hai người cũng nhịn không được lộ ra vẻ kinh ngạc, tựa hồ đối với chuyện phát sinh trên người thiếu nữ cực kỳ ngạc nhiên.
"Ta không sao." Thiếu nữ áo đen lắc đầu nói.
"Không có việc gì thì tốt, vậy đi mau!" Vũ Dương kéo thiếu nữ áo đen một cái, bay ra bên ngoài.
Giao Tam nhìn về phía Hàn Lập bị đánh bay một chút, hơi chần chờ.
Nhưng nàng lập tức nhìn từng đám cây xúc tu màu vàng đang từ bốn phía bay nhào tới, vẫn giậm chân một cái bay theo sát.
Bọn người Thuần Quân chân nhân khẩn trương, nhưng bị bức tường băng màu lam kia ngăn trở, căn bản vô lực ngăn cản.
"Đoạt đồ vật của Cửu Nguyên quan ta, muốn đi là đi sao?" Đúng lúc này, một thanh âm già nua vang lên. Thanh âm không lớn, nhưng lại mang theo một cảm giác uy nghiêm không cách nào nói rõ, vang vọng ở trong đại điện không thôi.
Nương theo thanh âm vang vọng, một vệt kim quang thình lình xuất hiện ở trong điện, sau đó khuếch tán ra, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ đại điện, bao phủ tất cả mọi người vào trong đó.
Giao Tam, Vũ Dương, Thạch Không Mặc, thêm cả Thuần Quân chân nhân... , tất cả mọi người trong điện trong nháy mắt không thể động đậy mảy may, phảng phất như con ruồi trong hổ phách vậy.
Hàn Lập bị kim quang bao lại, trong nháy mắt cũng không thể động đậy, trong lòng kinh hãi.
Hắn mặc dù vừa mới bị tinh quang đánh bay, nhưng thương thế không quá nặng, lúc này vội vàng vận chuyển tất cả lực lượng Thời Gian Pháp Tắc trong thể nội cùng với lực lượng nhục thân giãy giụa.
Nhưng sau một khắc, hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng giam cầm cực lớn, đến mức khó mà tưởng tượng từ trong kim quang thẩm thấu ra, mặc cho hắn cố gắng giãy dụa thế nào, tất cả lực lượng trong cơ thể hắn đều không thể động đậy mảy may.
Đám người Giao Tam ở xa xa cũng tương tự, chỉ có hắc quang trên người Thạch Không Mặc còn có thể miễn cưỡng chớp động, nhưng gã cũng không thể động đậy, trên mặt lần đầu lộ ra một tia ngưng trọng hiếm thấy.
← Ch. 1255 | Ch. 1257 → |