← Ch.1295 | Ch.1297 → |
"Diện tích đầm lầy quá mức rộng lớn, thủy đồ ta vẽ chỉ từ chỗ này của chúng ta, đi dọc theo dòng nước bí ẩn kia, phương viên mấy trăm dặm ven đường mà thôi." Sắc mặt Quỷ Vu trắng bệch, thanh âm có chút phù phiếm.
Nhìn tựa hồ là do hồn lực tiêu hao quá độ gây nên.
Đề Hồn thấy thế, hai tay bấm pháp quyết, đánh ra một đạo quang mang đỏ sậm lên phía trên hộp vuông. Hồng quang khuếch tán ra, bao phủ hư ảnh Quỷ Vu vào.
Thân hình Quỷ Vu tắm rửa trong quang mang, lúc này mới thoáng chuyển biến tốt hơn, nhìn Đề Hồn cảm ơn:
"Đa tạ."
Hàn Lập tra xét ngọc giản một hồi, cũng không lập tức thu hồi, mà ngẩng đầu lên, trong đôi mắt loé lên u tử quang mang, dò xét phía trong Hoàng Tuyền đại trạch.
Dưới Cửu U Ma Đồng gia trì, tung tích những Chính Phản Toàn Phong vốn khó tìm kia, tất cả đều hiển lộ trước mắt Hàn Lập.
Càng gần bờ hồ bên này, Chính Phản Toàn Phong càng nhỏ bé khó phân biệt. Mà càng đến gần giữa hồ, Chính Phản Toàn Phong càng mạnh mẽ rõ ràng. Đến huyết vân bên kia, liền dứt khoát cuốn hơi nước lên trên hồ, hoà cùng thiên thượng địa khí, hỗn độn một mảnh.
Giống như Quỷ Vu nói, những Chính Phản Toàn Phong này phân bố thập phần hỗn loạn. Trong lúc nhất thời căn bản tìm không ra bất luận quy luật gì, đồng dạng cũng tìm không thấy dòng nước mà Quỷ Vu nói tới kia.
"Quỷ Vu đạo hữu, Chính Phản Toàn Phong này phân bố tựa hồ có chút khác biệt với thuỷ vực đồ ngươi vẽ ra á?" Hàn Lập nhíu mày hỏi.
"Gió này phân bố hỗn loạn, lúc nào cũng biến hoá. Chỗ ta vẽ, chính là lúc dòng nước xuất hiện trên thủy vực đồ. Cho nên chúng ta không nên lập tức theo thuỷ đồ tìm đường, mà chờ đợi thuỷ vực biến hóa giống với thủy vực đồ, khi đó dòng nước kia tự nhiên sẽ xuất hiện." Quỷ Vu giải thích.
"Chờ... Cần chờ bao lâu?" Hàn Lập trầm ngâm hỏi.
"Gió lốc trên đầm lầy biến đổi thất thường, không có thời gian dài quan sát liên tục, không thể nào nắm chuẩn xác được. Bất quá xem tình huống huyết vân giữa hồ bên kia, hẳn là sẽ không quá lâu nữa, ngắn thì một tháng, lâu thì một năm, tất nhiên sẽ xuất hiện." Quỷ Vu nói tiếp.
Hàn Lập nhìn về phía huyết vân trong Hoàng Tuyền đại trạch, trầm ngâm thật lâu, nói ra:
"Vậy thì chờ thêm một thời gian."
Đoàn người Hàn Lập ở tạm trong một toà thạch bảo cạnh đầm lầy, chờ đợi chính là hơn nửa năm.
Một ngày này, trên Hoàng Tuyền đại trạch tiếng gió đại thịnh, gió lốc to lớn vốn chỉ chiếm giữa trung tâm hồ, vậy mà giờ phút này trải ra cơ hồ toàn bộ đầm lầy, cách bờ hồ bất quá mấy chục dặm.
"Thời cơ đã đến, ngay lúc này, ha ha..." Quỷ Vu cao giọng cười nói.
"Ngay bây giờ? Ngươi không nói đùa chứ? Tình huống trước mắt so với trước đó càng hỏng bét." Thạch Xuyên Không kinh ngạc nói.
Đám người còn lại, thần sắc cũng khẩn trương, có chút không yên lòng.
"Đạo hữu có chỗ không biết, sinh môn này giấu ở trong tử môn, ban đầu Chính Phản Toàn Phong nhỏ mà dày đặc. Hiện tại thì rất nhiều gió lốc nhỏ sát nhập vào nhau, trở lên lớn nhưng thưa thớt, ở giữa chúng mới xuất hiện thông đạo bí ẩn kia." Quỷ Vu giải thích.
Trong đôi mắt Hàn Lập lấp loé u tử quang mang, cẩn thận kiểm tra một hồi cảnh tượng trong hồ, phát hiện tình huống Chính Phản Toàn Phong phân bố trong đầm lầy, trên cơ bản giống với thuỷ vực đồ của Quỷ Vu trước đó.
"Hoàn toàn chính xác có thể nhìn thấy dòng nước cửa vào mà Quỷ Vu đạo hữu nói trước đó, hẳn là không sai." Hàn Lập nói.
"Các vị đạo hữu, việc này không nên chậm trễ, nên tranh thủ thời gian lên đường đi! Hoàng Tuyền đại trạch có biến số quá nhiều, loại tình huống trước mắt nhiều nhất chỉ có thể duy trì mấy canh giờ, chúng ta trì hoãn sẽ không còn cơ hội." Quỷ Vu nói.
"Ta và Đề Hồn, mang theo Quỷ Vu đạo hữu giá thuyền độ thủy, những người khác đợi trong Động Thiên Chi Bảo của ta, chờ sau đó, chúng ta sẽ cùng hành động." Hàn Lập quyết định.
Đám người tự nhiên không dị nghị chuyện này, gật đầu đồng ý.
Hàn Lập vung tay lên, trước người liền loé lên quang mang màu bạc, quang môn màu bạc kia lập tức nổi lên.
Kim Đồng vốn quen thuộc nhất với Động Thiên Hoa Chi, giống như về nhà, sải bước tiến vào.
Thạch Xuyên Không dò xét một chút, rồi cũng đi vào.
Tử Linh đi tới cửa, quay đầu nhìn Hàn Lập một cái, dặn dò: "Cẩn thận chút..."
Hàn Lập mỉm cười, gật đầu nhẹ.
Tiễn bọn họ tiến vào Động Thiên Hoa Chi, Hàn Lập lập tức đóng lại quang môn màu bạc, nói với Đề Hồn: "Chúng ta lên đường thôi..."
"Một hồi ta sẽ cẩn thận lái thuyền, ngươi lấy thần hồn bí thuật dò xét bốn phía, cũng canh chừng Quỷ Vu, một khi hắn có dị động, lập tức giết chết. Bất quá cũng không cần lo lắng, ta tự có biện pháp mang ngươi rời đi." Trong khi nói chuyện, Hàn Lập cũng truyền âm cho Đề Hồn.
Sau khi tiến giai Đại La trung kỳ đỉnh phong, bây giờ lực lượng của Hàn Lập đã mạnh mẽ hơn không ít.
"Ừm, ta sẽ cẩn thận." Đề Hồn trả lời.
Nói xong, hai người nhảy lên, bay xuống ven hồ Hoàng Tuyền đại trạch.
Hàn Lập vung tay lên, một đạo thanh quang hiện lên, một chiếc thuyền nhỏ chế bằng thanh trúc tinh xảo lập tức nổi lên, rơi xuống mặt hồ.
Vẫn như cũ nhẹ như hồng vũ, thân thuyền sau khi vào nước, chỉ thoáng chìm xuống nước một tấc, liền vững vàng lơ lửng ở mặt nước, ngay cả tạo ra gợn sóng cũng nhỏ bé đến cực điểm.
Hàn Lập vọt lên truóc, mũi chân điểm một cái, rơi vào trên thuyền trúc. Đề Hồn cũng theo sát phía sau, đứng ở sau lưng Hàn Lập.
"Quỷ Vu đạo hữu, giờ chúng ta lên đường. Trên đường nếu có biến hóa gì, cần phải kịp thời nhắc nhở ta." Hàn Lập xoay người đặt hộp vuông màu đen ở đầu thuyền, nói ra.
Chỉ thấy một đạo khói xanh từ trong hộp vuông bay ra, ngưng tụ thành bộ dáng Quỷ Vu. Lão cười nói: "Hàn đạo hữu, ngươi cứ yên tâm đi, chúng ta hiện tại là chân chính đồng tâm hiệp lực, tính mệnh tương quan, ta nào dám không tận tâm tận lực?"
Hàn Lập gật đầu nhẹ, lúc này phất ống tay áo một cái, một đạo kình phong đảo qua, thuyền thanh trúc lập tức như mũi tên bắn ra ngoài.
Tốc độ thuyền trúc cực nhanh, lướt trên mặt hồ căn bản không giống như thuyền vạch nước đi, ngược lại giống như trượt trên mặt băng, xông thẳng đến Chính Phản Toàn Phong.
Hàn Lập thấy thế, vội vàng phất tay lấy ra một cây cán dài thanh trúc, chèo mạnh trên mặt hồ, cưỡng ép cải biến quỹ tích thuyền trúc tiến lên, trượt qua một đạo Chính Phản Toàn Phong.
"Ai, cẩn thận, cẩn thận..." Quỷ Vu kinh hãi không thôi, không ngừng nhắc nhở.
Hàn Lập ổn ổn thân thuyền, bắt đầu giảm dần tốc độ, xuyên qua một thông đạo giữa hai cơn gió lốc, chính thức tiến nhập lối vào dòng nước bí ẩn kia.
Ban đầu lúc tiến vào, mặt hồ cơ hồ không ba động bao nhiêu, thuyền đi coi như bình ổn. Thế nhưng càng đi vào bên trong, dọc đường thanh thế Chính Phản Toàn Phong lại càng lớn, Nại Hà Trúc chế thành thuyền nhỏ mặc dù không đến mức lật đổ, nhưng khống chế lại trở nên thập phần khó khăn.
Hàn Lập đành phải hết sức chăm chú khống chế thuyền nhỏ, phần lớn thời gian đều cần Quỷ Vu chỉ rõ phương hướng.
"Đi bên trái, vòng qua gió lốc lớn kia, phía sau có thể nhìn thấy tường vân." Quỷ Vu lớn tiếng la lên.
Hàn Lập lập tức chống đỡ cây gậy trúc vỗ mặt nước, đẩy đầu thuyền về phía bên trái, vòng qua một đoàn Chính Phản Toàn Phong to lớn.
Sau khi đi vào một bên khác, ánh mắt Hàn Lập hơi lóe lên, liền thấy ngay phía trước xuất hiện bức tường vân màu đỏ vô cùng lo tớn lấp kín, chặn toàn bộ lộ tuyến tiến lên.
Hắn vội vàng chống gậy trúc vào đáy nước, ngăn trở thuyền trúc vọt tới trước.
"Đây là có chuyện gì?" Hàn Lập hỏi.
Quỷ Vu thấy thế, mắt đầy vẻ kinh ngạc, bộ dạng khó tin.
Hàn Lập thấy vậy, lông mày hơi nhăn lại.
"Không có khả năng, nơi này rõ ràng có một khe hở mà..." Thần sắc Quỷ Vu ảo não, chần chờ nói.
Đề Hồn đứng ở phía sau, nhìn thân ảnh Quỷ Vu, thần sắc bất thiện.
Hàn Lập cũng nhìn lão chằm chằm chốc lát, thấy thần sắc lão không giống giả vờ, trong mắt lão không khỏi hiện lên vẻ nghi hoặc, thật chẳng lẽ mình tính toán sai, hay là có biến hóa gì?
Lúc này, ánh mắt của hắn bỗng nhiên chuyển động, trong đôi mắt sáng lên u tử quang mang, dùng Linh Mục thần thông nhìn về phía bức tường cao huyết vân phía trước, nhịn không được nhẹ "A" một tiếng.
"Làm sao vậy, Hàn đạo hữu, có phát hiện gì chăng?" Quỷ Vu vội vàng hỏi.
"Dòng nước vẫn còn, chỉ là bị vân khí tiêu tán đi che lại." Hàn Lập nói.
Quỷ Vu nghe vậy, vội nhìn lại phía vân tường, quả nhiên phát hiện nơi đó mặc dù cũng có huyết vân ngưng tụ, nhưng còn xa mới bằng những địa phương khác ngưng tụ dày đặc.
"Đi."
Hàn Lập khẽ quát một tiếng, cán dài trong tay quét qua, thuyền trúc liền xông tới huyết vân tường cao kia.
"Phốc" một tiếng vang nhỏ.
Cả bọn Hàn Lập đụng vào tường vân, ánh mắt trong nháy mắt trở nên một mảnh huyết hồng, cái gì cũng không thể thấy rõ, miệng mũi hô hấp càng trở nên thập phần gian nan.
Bất quá sau một lát, Hàn Lập cảm thấy hô hấp đột nhiên thông thoáng, phía trước bỗng nhiên sáng sủa, lại xuyên qua tường cao.
"Đã ra..." Quỷ Vu thấy thế, mừng rỡ không thôi.
Thần sắc Hàn Lập như thường, do xét hai bên, chỉ thấy hai bên huyết sắc tường vân cao ngất, gào thét quay cuồng không thôi. Từng đoàn từng đoàn Chính Phản Toàn Phong song song tương liên, lôi kéo vân khí trên trời gây nên.
Bọn hắn đi thuyền trong đó, tựa như đi xuyên qua vách núi cao ngất trong hẻm núi, lúc nào cũng phải cẩn thận đề phòng.
"Hàn đạo hữu, tạm thời có thể buông lỏng chút ít, đi vào long đạo này, coi như an ổn, chí ít có hơn phân nửa lộ trình là an toàn." Quỷ Vu thở dài một hơi, nói ra.
"Đi long đạo?" Hàn Lập nghi ngờ hỏi.
"Ta thuận miệng thôi, là may mắn, hắc hắc..." Quỷ Vu cười nói.
Hàn Lập nghe vậy, không nói nữa, cẩn thận chèo thuyền tiến lên.
...
Cùng lúc đó, trung tâm Hoàng Tuyền đại trạch, có một vòng Chính Phản Toàn Phong hình thành vòng vây hình khuyên, ngưng tụ một bức tường cao huyết vân nặng nề không gì sánh được, ở trong đó ngăn ra một khu vực rộng lớn.
Trong khu vực này lại là trời cao biển rộng, không còn gió lốc quấy phá. Chỗ trung tâm lẻ loi trơ trọi lơ lửng một toà đảo tròn giống như xa luân.
Bất quá là một tòa đảo hoang đầm lầy, trên đó lại có sáu lưng núi, phân biệt từ các phương hướng khác nhau tụ hợp vào trung tâm hòn đảo. Từ trên cao quan sát xuống, tựa như từng cánh nan hoa trên xa luân.
Tự nhiên mà thành, khí thế nổi bật.
Nhìn qua, trên cả hòn đảo nhỏ này, mặc dù không có thảm thực vật sinh trưởng, nhưng cũng không lộ vẻ hoang vu. Bởi vì các nơi trên đảo, đều có đường núi thềm đá cùng một ít đình đài rải rác tạo hình đơn giản.
Chính giữa hòn đảo còn đứng lặng một toà cự thạch xám trắng khí thế hùng vĩ, đúc thành thạch điện.
Bốn phía thạch điện, đều có một tòa quảng trường bằng phẳng, chỉ là hình dạng lớn nhỏ khác nhau, nhưng đều có khói mù lượn lờ.
Trên những quảng trường trong vân chướng vụ khí này, đều có một đội tu sĩ quỷ binh đang đi tuần phòng thủ.
← Ch. 1295 | Ch. 1297 → |