Vay nóng Homecredit

Truyện:Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên - Chương 0166

Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên
Trọn bộ 1395 chương
Chương 0166: Pháp tắc Tốc độ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1395)

Siêu sale Lazada


Dịch giả: Tuỳ Phong

Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

"Thân ngoại hoá thân? Không đúng..."

Hàn Lập thầm kêu lên. Trong lòng hắn mặc dù hơi hoảng, nhưng mà phản ứng không chậm chút nào.

Bảy điểm bạch quang bỗng sáng rực rỡ ngay chỗ ngực bụng của hắn. Một cánh tay to lớn đột nhiên xuất hiện, trùng trùng điệp điệp đập tới bóng người thứ hai.

Một âm thanh "Oanh" vang lên!

Bóng người kia bị luồng man lực đập trúng, lập tức bị bắn ngược trở lại.

Vào lúc này, đột nhiên Hàn Lập cảm thấy mát lạnh ở sau gáy, khó khăn lắm mới nghiêng đầu được một chút. Tức thì chỗ giữa cổ và bả vai của hắn đã bị một lưỡi đao sắc bén khác chém trúng.

Một tiếng "Xoẹt" vang lên.

Mấy miếng Kim Lân giữa gáy và bả vai của Hàn Lập bị nứt vỡ, máu bắn tung toé. Toàn bộ cơ thể của hắn bị một luồng cự lực ảnh hưởng, đẩy tới phía trước.

Nhưng chỉ trong tích tắc, hắn vừa mới miễn cưỡng xoay chuyển thân hình một chút thì lập tức không biết từ lúc nào ở phía sau lại xuất hiện thêm một tên thanh niên áo đen, từ thân hình đến khí tức đều giống hai tên kia như đúc.

Hàn Lập có chút rùng mình, thân thể ở giữa không trung lộn về sau hơn trăm trượng, rồi ổn định lại. Hai mắt của hắn lập loè lam quang, thúc giục Minh Thanh Linh Mục.

Ngay lúc đó, mấy thanh phi kiếm màu trắng cũng bay đến bên cạnh hắn, múa lượn tung hoành thành một lưới kiếm dày đặc, bao phủ toàn bộ thân thể hắn vào trong.

Ba tên thanh niên áo đen thấy thế thì nhếch miệng cười khẩy, sắc mặt hiện lên vẻ châm biếm.

Đột nhiên thân hình ba tên này đồng loạt trở nên mờ ảo, rồi từ ba hướng khác nhau lao đến chỗ Hàn Lập. Mặt ngoài trường đao màu đen lượn lờ phù văn khiến cho hư không ở xung quang bắt đầu vặn vẹo.

Lam mang trong mắt Hàn Lập toả ra rực rỡ. Ánh mắt hắn nhanh chóng quan sát quỹ tích của ba cái bóng đang không ngừng lướt giữa không trung, thậm chí cả thần thái cử chỉ ba tên này cũng như là thanh trường đao màu đen trong tay chúng.

Nhưng dường như tất cả đều là tồn tại chân thật...

"Đây là... Nắm giữ pháp tắc tốc độ, rồi làm thành thuật phân thân!" Hắn chợt hiểu ra vấn đề nhưng lông mày lại càng nhíu lại.

Một tiếng "Boong" sắc nhọn vang lên!

Một cây phi kiếm màu trắng bị công kích mạnh khiến cho bay chậm lại.

Một ánh đao tranh thủ lúc lưới kiếm chưa kịp bổ sung chỗ khe hở, lập tức xuyên qua, đâm thẳng vào sau tim Hàn Lập.

Hàn Lập xoay người đánh ra một quyền, vừa kịp đánh trúng ánh đao kia.

Ngay sau đó, một hồi âm thanh "lách cách" hỗn loạn.

Hắn liếc qua thì thấy một tên nam tử áo đen cầm trường đao đang không ngừng di chuyển lấp loáng xung quanh mình, lúc chém lúc bổ, không ngừng tìm cách hoá giải lưới kiếm phòng ngự của hắn.

Sau khi Hàn Lập thi triển Minh Thanh Linh Mục, mặc dù hắn có thể nhìn kịp hành động của đối phương, nhưng mà đến khi điều khiển chín thanh phi kiếm thì lại bị châm hơn một bước. Lưới kiếm rất nhanh bị hoá giải thành những mảnh nhỏ lộn xộn.

Đồng thời, hai tên phân thân còn lại thì liên tục công kích quấy rối, tìm mọi cơ hội ra đòn chí mạng.

Chỉ sau một lát, thân thể Hàn Lập đã bị hơn mười vết thương lộ ra da thịt đỏ thẫm

May mà thân thể của hắn vốn rất mạnh mẽ, cộng với việc tu thành Chân Cực Chi Khu thật sự khác xa bình thường. Phân thân do Phương Bàn biến thành có nhiều lần chém trúng hắn, nhưng không thể nào tạo thành vết thương chí mạng được.

Nhưng hắn cũng biết, không thể kéo dài quá lâu tình hình này được.

Bởi vì, lão giả cẩm bào bố trí trận pháp đã đến giai đoạn cuối cùng.

Theo âm thanh "Ô... ô... n... g" đang vang lên, hư không trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh Hàn Lập bỗng nhiên chấn động. Từ đó, sáng lên một mảng quang mang màu vàng đất, nó lan toả ra khiến cho gió mạnh, cuồng sa khắp đất trời không khỏi chậm lại, giống như bị một lực lượng vô hình nào đó giam cầm.

Hàn Lập thấy thế thì không chút chần chờ, liền bấm niệm pháp quyết.

"Uỳnh uỳnh rầm rầm..."

Giữa không trung, lập tức vang lên tiếng nổ mãnh liệt, vô số hồ quang điện màu bạc từ cơ thể hắn bắn ra, lập tức hình thành một trận pháp Lôi quang lập loè ánh sáng bạc xung quanh hắn. Một luồng điện lớn giống như con rắn bạc bao phủ hắn lại.

Lão giả cẩm bào thầm than "Không ổn", ngón tay lập tức điểm một cái lên trận bàn trong tay. Ánh sáng màu vàng trong đó trở nên mãnh liệt, rồi một luồng lực lượng áp bức cường đại hơn với khí thế phô thiên cái địa tràn ra.

Hàn Lập cảm thấy thân thể trì trệ, động tác thúc giục lôi trận cũng chậm một chút.

Phương Bàn không bỏ qua cơ hội này, trong mắt ba tên phân thân sáng rực vẻ độc ác, lập tức lao đến từ ba hướng. Ba thanh đao màu đen vung múa liên tục đến hoa cả mắt, rồi hợp lại thành một, chém xuống một đường.

Hàn Lập âm thầm nghiến răng, thúc giục huyết mạch Lôi Bằng đến cực hạn.

"Ầm ầm "

Giữa không trung bỗng loé lên ánh sáng bạc chói mắt. Tất cả lôi mang cùng thân ảnh Hàn Lập đồng thời biến mất, không thấy gì nữa.

Cùng lúc đó, một mảng ánh sáng màu vàng đất to lớn giống như là núi rừng gào thét từ bốn phương tám hướng mới quét đến!

Những ánh đao kia cũng giống như gió táp mưa rào ào ào rơi xuống, điên cuồng chém nát bốn phía chỗ vị trí Hàn Lập vừa đứng, hình thành một vòi rồng tối om phá tan ánh sáng bạc chưa tiêu tan hết thành từng mảnh.

Ngay sau đó, ba tên phân thân ở giữa không trung hợp lại thành một. Phương Bàn cầm đao, đứng lơ lửng ở chỗ Hàn Lập biến mất, sắc mặt có chút âm tình bất định.

Lão giả cẩm bào thấy vậy, cũng dừng thi triển pháp thuật, bay đến bên cạnh y, thở gấp một hai cái, rồi mới mở miệng nói:

"Trong không khí có lưu lại không ít mùi máu tươi. Vừa rồi vì không muốn Lôi trận bị đánh trúng nên hắn đã cứng rắn chịu một kích hợp lực của ngươi và phân thân. Chắc chắn ăn không ít thiệt thòi đâu."

"Hơn ba trăm năm trước, hắn không những không chết, mà hiện tại lại tu thành Huyền Tiên. Một kích vừa rồi, sợ rằng khó làm cho hắn bị trọng thương. Làm phiền Phong huynh lại tìm kiếm tung tích của hắn một lần nữa. Lần này nhất định không thể để cho hắn trốn thoát." Sau khi trầm ngâm một lát, Phương Bàn chậm rãi nói.

Lão giả cẩm bào im lặng, khẽ gật đầu. Gã bấm tay khởi động pháp quyết...

Tại một cồn cát cách đó hơn mười vạn dặm, đột nhiên trên không trung vang lên một tiếng sét đánh kinh thiên động địa.

Một luồng điện màu bạc to như vạc nước từ trên cao đánh xuống. Bên trong chớp động điện mang. Một thân hình từ bên trong chật vật bay ra, rơi trên mặt đất.

Chính là Hàn Lập chạy trốn tới đây.

Hắn vừa rơi xuống đất, liền thả ra thần thức quét qua phạm vi mấy vạn dặm xung quanh một lượt. Sau khi không phát hiện điểm gì bất thường, hắn mới lật tay lấy ra hai viên đan dược nuốt vào, nhắm mắt điều tức.

Một lát sau, khí tức của hắn dần dần ổn định lại nhưng sắc mặt vẫn như cũ, hết sức khó coi.

Hắn không có chút manh mối gì về thân phận của hai tên vừa rồi, nhưng thấy ý định giết người của chúng quá lớn, thì trong lòng của hắn cũng suy đoán được một chút.

Thứ nhất, có thể giống như lúc ở Linh Hoàn Giới, hai tên này biết được hắn bị Thập Phương Lâu truy nã nên vì giải thưởng mà tìm hắn.

Thứ hai, có khả năng vô cùng lớn là liên quan đến việc hắn bị mất đi ký ức của ba trăm năm.

Nhưng mà, hắn vẫn không nghĩ ra. Tại sao hắn sử dụng mặt nạ của Vô Thường Minh để thay đổi dung mạo mà đối phương vẫn có thể nhận ra được.

Cho dù có một khả năng lớn như thế nhưng hiện tại hắn cũng không có cách nào để kiểm chứng được. Hai tên đó không chỉ có tu vi cảnh giới cao hơn hắn một bậc, mà thủ đoạn thì là cực kỳ cổ quái. Một tên thì biết pháp tắc tốc độ, tên còn lại thì am hiểu trận pháp cấm chế. Nếu bây giờ lấy cứng đối cứng, không phải là một biện pháp sáng suốt.

Hắn không ngừng suy nghĩ, đột nhiên đứng dậy, lấy ra một tấm địa đồ của đại lục Hoang Lan.

Sau khi nhanh chóng xem xét, hắn thu hồi tấm địa đồ. Sau khi phân biệt phương hướng, hắn hoá thành một đạo độn quang bắn nhanh như chớp, trong nháy mắt liền biến mất nơi chân trời.

Nửa ngày sau, tại một sơn mạch nhấp nhô trùng điệp, một tiếng xé gió sắc nhọn vang lên giữa không trung.

Hàn Lập được bao phủ trong ánh sáng xanh với vẻ mặt ngưng trọng hạ xuống khu rừng phía dưới dãy núi.

Sau khi đáp xuống, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, vừa lấy đan dược ra uống, vừa thả ra thần thức, rồi liền nhắm mắt điều tức.

Sau thời gian một nén nhang, hai mắt hắn bỗng nhiên mở ra, hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Nhanh như vậy mà đã đuổi tới rồi ư?" Hắn tự lẩm bẩm, lập tức đứng dậy.

Hắn cảm giác ở gần phạm vi bao phủ của thần thức bỗng xuất hiện hai luồng khí tức cường đại, với một tốc độ nhanh đến choáng váng, đang điên cuồng bay đến chỗ hắn.

Hàn Lập không nói hai lời, lam quang quanh thân lập tức mãnh liệt. Một tiếng nổ đùng vang lên, thân ảnh lập tức phóng cực nhanh, rồi biến mất trên không.

...

Sau hai ngày, lúc sáng sớm.

Giữa không trung trên một cánh rừng nguyên thuỷ bao la bát ngát, bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng xanh mờ ảo, từ bên trong một bóng người to lớn phóng ra, rồi bị mất thăng bằng rơi thẳng xuống rừng rậm.

Một tiếng "Ầm ầm" thật lớn vang lên.

Một cây đại thụ khổng lồ đường kính khoảng năm người mới có thể ôm xuể bị bóng người này lao trúng, lập tức nứt gãy ầm ầm, vô số mảnh vụn chạc cây bắn ra tung toé.

Trong rừng rậm, tiếng động lớn khiến chim bay thú chạy tán loạn, bụi bay mù mịt.

Bóng người va phải cây đại thụ đang ngồi dậy từ trong vô số mảnh vụn cây, lấy tay lau sương sớm đã thấm ướt trên mặt. Chính là Hàn Lập.

Lúc này, dung mạo của hắn đã biến đổi một lần nữa, thoạt nhìn giống như một gã trung niên đứng đắn.

Ở chỗ sâu thẳm như giếng cổ trong đôi mắt hắn loé lên quang mang sáng ngời, nhưng khó có thể che được khí tức mệt mỏi.

Hai ngày nay, hắn không ngừng độn quang chạy trốn, Tiên linh lực trên người gần như đã cạn, nhưng vẫn không thể cắt đuôi được hai tên đang đuổi theo. Xem ra, tên thanh niên áo đen cùng lão giả cẩm bào này quyết tâm đưa hắn vào chỗ chết.

"Xem ra, chạy trốn như vậy cũng không phải là biện pháp. Ít nhất phải nghĩ cách tìm hiểu xem bọn chúng rốt cuộc là người phương nào..." Sau khi lật tay lấy ra mấy viên đan dược uống vào, Hàn Lập trầm ngâm.

Nghĩ đến đây, hắn liền nhắm mắt tĩnh tâm điều tức, mục tiêu là phải khôi phục Tiên linh lực càng nhiều càng tốt.

Qua một khoảng thời gian uống cạn chén trà, một lần nữa hắn mở mắt ra. Thần thức hắn lại một lần nữa cảm giác được bên trong đã có một luồng Linh lực cường đại.

Nhưng mà lúc này, hắn không sốt ruột rời khỏi, mà chậm rãi đứng dâỵ, bay lên trên rừng rậm, lặng lẽ đứng giữa không trung, nhìn về phía chân trời xa.

Xa xa cuối chân trời, một luồng ánh sáng xanh nhanh chóng bắn đến, tốc độ cực kỳ kinh người, chỉ mấy hơi thở sau, đã đến cách hắn gần ngàn trượng.

Bên trong ánh sáng xanh, thanh niên áo đen cầm trường đao, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Còn lúc này thì chẳng thấy lão giả cẩm bào đâu.

"Các hạ không tiếc một số tiền lớn treo thưởng cho lệnh truy nã tại hạ ở Thập Phương Lâu tột cùng là có mục đích gì?" Lúc này, Hàn Lập nhìn thấy sát ý lạnh thấu xương trong mắt đối phương thì biết hình dáng đã không thể giấu diếm được, nên quát hỏi.

Phương Bàn nghe thấy vậy, có chút ngẩn người, nhưng không có ý định trả lời. Thân thể của y bỗng nhiên trở nên mờ ảo, hoá thành mấy cái bóng như trước đây ở giữa không trung.

Hàn Lập thấy vậy, tinh mang trong mắt lóe lên, lập tức vận chuyển huyết mạch chân linh trong cơ thể.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1395)