← Ch.0221 | Ch.0223 → |
Dịch giả: Độc Hành
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
"Ồ! Tiểu tử ngươi cũng có hiểu biết về rượu à?" Trưởng lão Hô Ngôn khẽ di một tiếng, thoáng kinh ngạc liếc nhìn Hàn Lập.
"Không dám nói là hiểu, chỉ biết sơ sơ mà thôi." Hàn Lập cười nói.
Hắn vốn biết không nhiều lắm về rượu, chẳng qua là năm đó trên đường đi qua đại dương Lôi Bạo, thường xuyên bị Tôn Khắc lôi kéo uống rượu. Tôn Khắc lại biết quá tường tận về các loại rượu thành ra mưa dầm thấm lâu nên hắn có hiểu được một ít.
Mà loại rượu mà lão nhân này vừa rồi cho mình uống, trùng hợp loại rượu mà Tôn Khắc mời hắn uống lúc trước.
Chẳng qua là khi đó uống, cũng không có cảm ngộ như hôm nay.
"Tốt, tốt, ta xem tiểu tử ngươi có chút thuận mắt, không nghĩ tới cũng là đồng đạo. Thật không thể tốt hơn. Đến đây, đến đây, uống cùng lão phu vài chén." Trưởng lão Hô Ngôn mừng rỡ, đứng dậy đi vào phía trong phòng.
Lúc lão đi ra, hai tay đã cầm bảy tám bầu rượu và các chén uống rượu khác nhau. Lão thành thục đặt từng cái lên trên mặt bàn.
Những bầu rượu này có đủ loại kiểu dáng, chén rượu thì càng đặc sắc hơn.
Từng loại như chén đồng, chén ngọc, chén mộc, chén thạch, chén kim..., Từng chén rượu còn được khắc những đồ án quái dị, tưởng như chỉ là phù văn trang trí bình thường.
Hàn Lập đưa mắt nhìn qua, chỉ phát hiện những chén uống rượu này đều là những kiện pháp bảo, còn về phần có công hiệu gì thì hắn không biết được.
"Trưởng lão Hô Ngôn lấy ra nhiều chén khác nhau như vậy, chẳng lẽ mỗi một chủng rượu còn phải được phối hợp với chén uống rượu riêng?" Hàn Lập nhìn rượu ngon chứa trong chén rượu rực rỡ muôn màu, trong lòng cũng nổi lên một tia hứng thú, cười nói.
"Tất nhiên, tựa như ngựa tốt phải có yên tốt, đạo uống rượu cũng là như thế! Chỉ có rượu ngon, mà đồ uống rượu không tương xứng thì vị cũng sẽ giảm đi ba phần. Ví dụ như Thanh Lê tiên tửu này màu xanh bích, cần phải uống với chén ngọc thiên thanh; còn như hũ Hồng Tang tiên tửu này nổi tiếng với mùi thơm ngát, cần phải dùng chén Thanh Đằng vạn niên để uống nó, mới có thể tăng thêm mùi vị..." Trưởng lão Hô Ngôn hớn hở, lớn tiếng kể về các loại rượu ngon nào thì xứng với chén rượu đó.
Hàn Lập nhẹ gật đầu, bưng chén rượu Hồng Tang lên ngửi, lúc trước trên phi thuyền vượt biển, hắn và Tôn Khắc đã uống qua loại rượu này.
Nhấp thử một ngụm, ánh mắt hắn lập tức sáng ngời.
Ngày đó Hồng Tang tiên tửu, chính là vật trân quý Tôn Khắc luôn đem theo bên mình, so với rượu trước mắt tuyệt không kém. Chỉ là, chén rượu trước mắt này có mùi rượu thơm ngát hơn xa chén rượu khi uống cùng Tôn Khắc lúc trước.
Hàn Lập lại uống một hớp, nhấm nháp thưởng thức, rất nhanh phát hiện nguyên nhân.
Chén Thanh Đằng này mơ hồ có mùi thơm của gỗ hòa cùng mùi rượu khiến cho mùi vị rượu này tăng lên rất nhiều.
"Hồng Tang tiên tửu này chính là chế biến từ quả Hồng Tang nghìn năm. Quả này là linh tài thuộc tính Hoả, chén Thanh Đằng lại ẩn chứa mộc khí, Mộc sinh Hỏa. Quả nhiên tửu vị tăng rất nhiều!" Mặt hắn lộ vẻ khâm phục.
Trưởng lão Hô Ngôn dù lúc trước có nói rõ đạo lý nhưng trong lòng vẫn còn bán tín bán nghi. Giờ phút này lão mới vững tin vào lời nói lúc trước không uổng.
"Không tệ, không tệ, tiểu tử thật tinh mắt. Ngươi lại nếm thử tiếp Hồ Lưu Quang tiên tửu này." Trong mắt trưởng lão Hô Ngôn hiện lên một tia tán thưởng, cầm một bầu rượu màu trắng, rót ra một chén màu hổ phách, nước rượu óng ánh hào quang tràn ngập các màu.
Sau đó, Hàn Lập liên tiếp nếm vài loại rượu ngon, quả nhiên đều là rượu ngon khó gặp.
Hắn tuy chỉ biết một chút tửu đạo, nhưng lại là một người lắng nghe vô cùng tốt, với bộ dạng khiêm tốn hiếu học khiến cho Hô Ngôn chân nhân liên tục gật đầu, vẻ tán thưởng trong mắt càng đậm.
Những rượu này không phải loại tầm thường, đều được xem là tiên tửu, đối với tu hành rất có ích. Chẳng qua tu vi Hàn Lập dù sao cũng chỉ là Chân Tiên cảnh sơ kỳ, uống nhiều như vậy, trong đan điền đã hỗn tạp vô cùng, chỉ sợ thời gian tới sẽ tốn không ít thời gian mới có thể luyện hoá hoàn toàn.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn bèn dừng uống.
Trưởng lão Hô Ngôn thì cứ một ly tiếp một ly, uống liên tục, hiển nhiên tu vi cao hơn Hàn Lập không ít.
"Trưởng lão Hô Ngôn có thể dừng một lát được không? Tại hạ còn có chút sự tình muốn bẩm báo." Hàn Lập chờ giây lát, thấy đối phương không có ý dừng lại, nên đành mở miệng hỏi.
"Tiểu tử ngươi thật sự làm mất hứng, được rồi, có rắm thì mau thả đi." Trưởng lão Hô Ngôn lườm Hàn Lập một cái, hừ một tiếng, ngồi dậy.
Hàn Lập cười một tiếng, lấy ra một cái Pháp Khí trữ vật, đưa tới.
"Số lượng Hoả Nguyên Tinh khai thác gần mười năm ở Hỏa Vân Lĩnh đều ở bên trong này."
Trưởng lão Hô Ngôn nhận lấy, thần thức hơi quét qua, rồi ném qua một bên. Lão lật tay lấy ra một quyển sách ngọc màu xanh, vẽ nghệch ngoạch vài cái ở phía trên.
"Trưởng lão Hô Ngôn, tông môn tựa hồ rất coi trọng Hỏa Nguyên Tinh này, không biết vật này có tác dụng gì? Tại hạ tuy thấy bên trong nó có chứa Hỏa lực tinh thuần, nhưng rất yếu ớt, khác rất nhiều so với khoáng thạch thuộc tính Hoả bình thường nhưng lại có vẻ giống Linh Thạch." Hàn Lập nhìn Pháp Khí trữ vật, như tùy ý hỏi.
"Chỉ là một loại nguyên liệu dùng luyện chế Tiên Nguyên Thạch mà thôi." Trưởng lão Hô Ngôn cũng không ngẩng đầu lên, đáp.
Hàn Lập nghe vậy khẽ giật mình, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, hỏi: "Luyện chế Tiên Nguyên Thạch... Cần dùng đến Hỏa Nguyên Tinh này sao?"
Trưởng lão Hô Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, có chút kỳ quái hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không biết trận pháp Cửu Chuyển Tiên Nguyên?"
"Trận Cửu Chuyển Tiên Nguyên?" Hàn Lập mặt lộ vẻ mờ mịt.
Cái tên này hắn thực sự không biết.
"À, ngươi hẳn là vừa mới gia nhập bổn tông không lâu. Ngươi xuất thân nơi nào?" Trưởng lão Hô Ngôn liếc mắt dò xét Hàn Lập, hỏi.
"Trưởng lão thật tinh mắt. Lệ mỗ vừa mới gia nhập tông môn, còn chưa đến trăm năm, xuất thân từ một đảo nhỏ vắng vẻ ở đại lục Hoang Lan." Tâm niệm Hàn Lập hơi đổi, nói ra.
"Khó trách, đại lục Hoang Lan vô cùng vắng vẻ, đúng là ít ai biết. Về trận Cửu Chuyển Tiên Nguyên này, chính là một trận pháp tụ nguyên có tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Hàn Tiên Vực. Trận pháp này có thể trong thời gian ngắn ngưng tụ linh lực của một trăm khối linh thạch cực phẩm thành một thể, hóa thành một miếng Tiên Nguyên Thạch." Trưởng lão Hô Ngôn tiếp tục nói.
"Thì ra là thế, khó trách Tiên Nguyên thạch tại đại lục Hoang Lan hiếm thấy như vậy. Trong khi ở tông môn lại nhiều hơn không ít." Hàn Lập hít sâu một hơi, thì thào nói ra.
"Đó là tất nhiên, Chúc Long đạo ta há lại là nơi mà đại lục Hoang Lan có thể so sánh." Trưởng lão Hô Ngôn ngạo nghễ nói.
Đang lúc nói chuyện, lão ta lật tay thu ngọc sách vào, lấy lệnh bài trưởng lão của Hàn Lập ra, bấm tay một cái. Bên trong lập tức được thêm vào môt trăm tám mươi điểm công trạng.
"Đa tạ trưởng lão Hô Ngôn! Phiền trưởng lão tốn thêm chút thời gian, bố trí cho tại hạ một nhiệm vụ trước, rồi từ từ thưởng thức rượu ngon cũng không muộn." Hàn Lập tiếp nhận lệnh bài, lần nữa chắp tay nói.
"Khó có thời gian được lười biếng một chút, tiểu tử ngươi lại cứ lải nhải dài dòng."
Trưởng lão Hô Ngôn trừng mắt với Hàn Lập, lấy sách nhiệm vụ ra, nhanh chóng lật xem vài trang. Lão ngừng lại, lần nữa ngẩng đầu nhìn Hàn Lập, nói:
"Ngươi gấp gáp như vậy muốn làm xong ba nhiệm vụ, rồi trở về tu luyện hả? Nếu như thế, nhiệm vụ này thích hợp với ngươi, không lâu lắm, chỉ cần mấy tháng thời gian là đủ."
"Là nhiệm vụ gì?" Hàn Lập nghe vậy vui vẻ.
"Đệ tử nội môn muốn tấn cấp thành đệ tử chân truyền, cần phải thông qua thí luyện. Nhiệm vụ của ngươi rất đơn giản, chính là âm thầm hộ tống một ít đệ tử nội môn tham gia thí luyện đệ tử chân truyền." Trưởng lão Hô Ngôn giải thích.
"Âm thầm hộ tống?" Hàn Lập khẽ giật mình.
"Không sai. Những đệ tử nội môn cần phải dựa vào thực lực bản thân vượt qua thí luyện, trong những tình huống bình thường cũng không được xuất thủ tương trợ. Tuy nhiên, trong thí luyện chuyện ngoài ý muốn xảy ra rất nhiều, cho nên mới phải phái một ít trưởng lão Chân Tiên âm thầm đi theo." Trưởng lão Hô Ngôn nói ra.
"Thì ra là thế, tại hạ đã minh bạch, khi nào nhiệm vụ này bắt đầu?" Hàn Lập gật đầu hỏi.
"Thời gian thật đúng là vô cùng trùng hợp, là ba ngày sau. Đến lúc đó ngươi đi Điện Triều Dương, sẽ có người ở đó báo cho ngươi biết công việc cụ thể." Trưởng lão Hô Ngôn lắc đầu, nói.
"Vâng, đa tạ trưởng lão." Hàn Lập hơi trầm mặc, trên mặt vẻ cảm kích nói.
Lão đầu mê rượu say khướt này tuy miệng lưỡi cay nghiệt, nhưng đối với hắn không tệ, an bài nhiệm vụ thứ ba này cũng không tính là khó khăn.
"Tạ ơn thì không cần, sau này nếu có rãnh rỗi thì tới đây uống cùng lão phu vài chén là được rồi." Trưởng lão Hô Ngôn khoát tay áo, nói.
"Nhất định." Hàn Lập cười cười, lập tức đứng dậy cáo từ.
Ra cửa phòng, hắn đi ra phía bên ngoài, dọc đường đến chỗ cây đậu hạt màu vàng, không khỏi dừng lại, đánh giá vài lần.
"Như thế nào, ngươi cũng hiểu được đạo binh?" Âm thanh trưởng lão Hô Ngôn vang lên, người này chẳng biết từ lúc nào mà đã đến sau lưng Hàn Lập.
Hàn Lập cả kinh, bị người tiếp cận gần như thế, bản thân lại không phát hiện.
Nhưng khi xoay người lại, trên mặt hắn đã khôi phục bình tĩnh, nói:
"Chỉ là có nghe qua, xem ra trưởng lão Hô Ngôn rất tinh thông thuật đạo binh này?"
"Đó là tất nhiên. Nếu bàn về đạo binh, lão phu nhận thứ hai, thì trong Chúc Long đạo không ai dám nhận thứ nhất!" Trưởng lão Hô Ngôn vẫn trong bộ dáng mắt say lờ đờ mông lung, khẩu khí lại càng thêm ngạo nghễ.
"Tại hạ rất có hứng thú với đạo binh, chỉ là rất ít người tinh thông đạo này để có thể thỉnh giáo. Không biết trưởng lão có thể chỉ điểm một chút hay không? Tại hạ tất nhiên..." Hàn Lập vô cùng mừng rỡ, chắp tay nói.
"Muốn học thuật đạo binh của ta Không được, không được! Ta sẽ không dạy ngươi cái này, đừng hy vọng" Trưởng lão Hô Ngôn không chờ Hàn Lập nói xong, lập tức lắc đầu, cắt lời hắn.
"Cái này... Thật là không thể thương lượng sao, trưởng lão?" Hàn Lập chưa từ bỏ ý định, hỏi.
Trưởng lão Hô Ngôn đang định từ chối, nhưng chợt nhớ tới vừa rồi hai người nâng cốc trò chuyện vui vẻ, lời vừa tới miệng lại nuốt trở vào, thâm ý nói:
"Cái này... cũng không phải là hoàn toàn không được. Cuộc đời lão phu có hai niềm đam mê, thứ nhất là rượu, thứ hai chính là thuật đạo binh này. Nếu ngươi có thể tìm được phương tửu của tiên tửu tốt hơn so với những thứ có trong tay lão phu, thì cũng không phải là không thể thương lượng."
Lão ta tìm kiếm, cất chứa rượu ngon khắp nơi trong vô số năm, chỉ sợ trên toàn bộ Bắc Hàn Tiên Vực cũng không có mấy người hơn lão.
Hàn Lập nhìn gương mặt tự tin của trưởng lão Hô Ngôn, ngầm thở dài.
Hắn tuy rằng biết không nhiều lắm về tửu đạo, cũng nhìn ra được trưởng lão Hô Ngôn cực kỳ tinh thông đạo này. Những tiên tửu vừa rồi không có loại nào mà không phải là rượu ngon tuyệt thế, đi đâu mà tìm tiên tửu tốt hơn chứ?
Trưởng lão Hô Ngôn xem ra thật sự không muốn truyền thụ thuật đạo binh rồi.
"Vâng, tại hạ tất nhiên sẽ dụng tâm đi tìm, mong rằng trưởng lão đến lúc đó chớ có đổi ý." Hàn Lập hít sâu một hơi, trầm giọng nói ra.
Tuy rằng cơ hội xa vời, nhưng hắn cũng không bỏ qua, cùng lắm thì tuyên bố nhiệm vụ trong Vô Thường Minh, ra một giá lớn, nghĩ đến có lẽ cũng không quá khó.
"Hừ! Lão phu từ trước đến nay nói là làm, tiểu tử không cần khích tướng. Nếu ngươi thực sự có thể tìm được tửu phương, ta truyền cho ngươi thuật đạo binh nào có ngại gì?" Trưởng lão Hô Ngôn hừ một tiếng, nói
"Tiểu bối phải cáo từ rồi." Hàn Lập mỉm cười, chắp tay cáo từ, quay người, lướt đi.
← Ch. 0221 | Ch. 0223 → |